Đọc truyện Kim Bài Trợ Lý – Chương 23
Tiêu Nghị còn chưa có nhìn thấy Lô Chu khóc, hắn căn bản vô pháp lý giải, một người có thể tùy thời tùy chỗ khóc lên, lúc Lô Chu quay 《 Kỵ binh băng hà 》có khóc nhưng loại khóc này trầm mặc, không tiếng động nghẹn ngào đơn giản hơn rất nhiều, bởi vì nước mắt là rống ra, cảm xúc đổ lên cực hạn, dễ dàng sụp đổ.
Khóc không tiếng động khó nhất, Lô Chu an tĩnh nhìn ảnh chụp, không đến 5 giây, trong mắt liền trào ra nước mắt. Ngay sau đó cùng với thở dốc, Lô Chu phát ra run rẩy, đem ảnh chụp nhét vào dưới mặt bàn thủy tinh.
Tiêu Nghị đã bị dọa, chung quanh yên tĩnh không tiếng động, hai tay Lô Chu vuốt phẳng mặt, giống tiểu hài tử khổ sở đến phát run, không trụ nghẹn ngào, màn ảnh đẩy mạnh, trong mắt Lô Chu tất cả đều là nước mắt, y cố nén xót xa trong lòng, thật dài hu khẩu khí, đứng dậy.
“Cắt!” Đạo diễn nói.
Vài người vỗ tay, Lô Chu trở về đem ảnh chụp rút ra, còn đưa cho Tiêu Nghị, mệt mỏi, Tiêu Nghị sợ y trong lúc nhất thời nhập diễn, tình cảm còn chưa bình phục, đưa cho y một chai nước, Lô Chu uống hết, trầm mặc nhìn sân.
Đồ vật vào chỗ, Lô Chu ngồi, tựa hồ đắm chìm trong thương tâm. Tiêu Nghị thật cẩn thận sờ sờ lưng y, như đang an ủi y, Lô Chu nở nụ cười.
“Lô lão sư, hoá trang.” Đạo diễn nhắc nhở.
Lô Chu đứng dậy đi hoá trang, tiếp theo là chủ biên mắng to Lô Chu, Lô Chu cúi đầu, đứng ở trước mặt chủ biên, một nam chủ biên dựa vào bàn công tác nửa ngồi, lùn hơn Lô Chu 30 cm, lải nhải giáo huấn y.
“Lão tử mặc kệ!” Lô Chu rốt cục bạo phát.
Tiêu Nghị lại bị hoảng sợ, Lô Chu chỉ vào mũi chủ biên nói “Ông đừng khinh người quá đáng!”
Chủ biên ngây ngẩn cả người, 3 giây sau, quên từ.
“Ai ——” Mọi người vô lực.
Lô Chu xua tay ý bảo không sao, phải quay lại.
Hai người ầm ĩ xong, chủ biên nói “Được, cậu gan lắm, Khấu Bân, đi nói cho lão tổng, tôi đố anh dám đi nói cho lão tổng—— Anh đi a —— “
Chủ biên đắc ý dào dạt, Lô Chu trầm mặc nhìn ông ta, trong mắt áp lực lửa giận, giống như một con sư tử thức tỉnh.
Màn ảnh chuyển đi.
Tiếp theo.
Lô Chu đứng lại, hướng nữ chủ biên nói “Cái gì? ! Tại sao lại là tôi?”
Nữ chủ biên không biết làm thế nào nói “Đối phương điểm danh muốn anh tiếp đãi, nhi tử lão tổng tập đoàn chúng ta, anh dùng tâm nhãn đi.”
Lô Chu “Tôi buổi tối có hẹn, còn có việc.”
Nữ chủ biên nhún vai.
“Vẽ cho tôi đồng hồ đi.” Lô Chu xuống dưới hướng Tiêu Nghị nói “Biết không? Đáng yêu chút.”
Tiêu Nghị nắm tay Lô Chu, chui đầu vào cổ tay y, vẽ đồng hồ hoạt hình. Lô Chu lại đi đóng phim.
Lô Chu thu dọn đồ đạc, nghe được đồng sự ỡ chỗ máy nước uống nghị luận y, hơi chút ngừng động tác, Lô Chu kéo áo trắng, trên cổ tay dùng bút bi vẽ đồng hồ, y ngẩng đầu không rõ cho nên nhìn phía màn ảnh, đẩy kính mắt, trong mắt mang theo mê man, tựa như bộ dạng rất bảnh lại hoàn toàn không biết bộ dạng mình đẹp trai như nam sinh.
Trong mắt Tiêu Nghị nhất thời bang bang phanh toát ra hồng tâm.
“Cắt ——” Đạo diễn nói “Buổi sáng diễn đến đây thôi, Lô lão sư vất vả rồi.”
Lô Chu lập tức đi thay quần áo nói “Buổi chiều còn phải đi Bắc Ảnh, đi trước.”
Tiêu Nghị lái xe, Lô Chu ở trên xe ăn cơm, ăn xong Tiêu Nghị dừng xe ở ga ra, hai người liền chạy vào trường quay, Lô Chu hóa trang, ngồi trên ghế, chào hỏi chung quanh.
“Quách đạo.” Lô Chu cười nói “Đợi lâu.”
“Đến sớm.” Quách đạo cười nói “Vừa rồi gọi điện thoại cho Tiểu Nghị, nói các cậu đừng đi vội, ăn cơm trưa rồi đến. Đến, tôi nói chuyện với cậu.”
Lô Chu xua tay, hậu cần đang phát cặp ***g cơm, Lô Chu hướng Tiêu Nghị nói “Cậu ăn cơm đi.”
Tiêu Nghị lĩnh cặp ***g cơm, Quách đạo nói với Lô Chu “Kịch bản ngày hôm qua đến nhìn đi.”
“Không nhìn.” Lô Chu đáp “Hôm nay diễn mới nhìn.”
“Tính cách nhân vật có thể nắm kỹ chưa?” Quách đạo kiên nhẫn hỏi “Cậu có chủ ý chưa.”
Tiêu Nghị mở ra lon cola, nghĩ thầm Quách đạo thật tốt a, tuy rằng đã 50 tuổi nhưng vẫn thực nho nhã thực kiên nhẫn, diễn viên nào không thích ông ấy? Quả nhiên xuất đạo vẫn đụng nhân tài đi.
“Hứa Phong Diêm người này.” Lô Chu nghĩ nghĩ nói “Tuy rằng sống nhờ người chú kinh doanh trong nhà, phụ thân cũng là dòng dõi thư hương (Chỉ nhà có học), gia tộc phần lớn là người đọc sách. Gọi là đến từ thiên tường thơ văn 《 Chính khí ca 》.”
“Đúng.” Quách đạo gật đầu nói “Phong Diêm đọc sách, có phong thái người cổ, có ngạo khí của người đọc sách, trong hệ thống quân đội của quốc dân đảng là một người theo lý tưởng chủ nghĩa, hắn khi còn sống thẳng đến lúc chết đều có một loại cốt khí, tại sao tôi tìm cậu diễn hắn là bởi vì Hồ Dương diễn không được tốt như vậy.”
“Ngô.” Lô Chu lật lật kịch bản nói “Bị nói xấu là Hán gian (kẻ phản bội), Hứa Phong Diêm trong lòng phi thường phẫn nộ.”
“Nhưng hắn phải ẩn nhẫn.” Quách đạo vỗ vỗ bả vai Lô Chu cười nói “Đại trượng phu co được dãn được (biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể), so với khi còn là một thiếu niên, Phong Diêm một đường trưởng thành càng thành thục càng đảm đương, người khác có ngàn mặt, cậu cũng có ngàn mặt… Ha ha ha.”
Lô Chu nở nụ cười, quay đầu lại nhìn Tiêu Nghị liếc mắt một cái, trong mắt mang theo ý cười, Tiêu Nghị cảm động, đem lon cola đưa cho y, Lô Chu tiếp nhận, Tiêu Nghị muốn dùng khăn tay lau cola mình vừa uống, Lô Chu lại xua tay ý bảo không cần, Tiêu Nghị uống qua nơi đã uống.
Quách đạo chậm rì rì cầm ly trà, uống ngụm trà nói “Một người ngàn mặt, rối rắm, thống khổ, phiền não, khát vọng ái tình lại tự biết vô lực thừa nhận cũng không thể cầu, tuyệt vọng, yêu cầu cậu xuyên thấu nhân vật, phóng ra cảm xúc chân thật nhất, tìm kiếm mình chân chính trong nội tâm.”
Lô Chu không trả lời, gật gật đầu, Quách đạo nói “Đây là hình ảnh tổng thể của nhân vật.”
“Quách đạo, ngài cảm thấy Hồ Dương diễn thế nào?” Lô Chu hỏi.
“Buổi sáng hôm nay nhìn tình huống còn có thể.” Quách đạo nói “Hiện tại tiểu sinh có thể tìm cậu ấy cũng không dễ dàng, đương nhiên, những người này cũng không thể so với cậu.”
Lô Chu vội khiêm tốn, Quách đạo nói “Tôi có sao nói vậy, Hồ Dương diễn vai em cậu, buổi chiều cảnh đầu hai cậu diễn đối đầu, tôi cảm thấy, đương nhiên, này chính là ý tưởng cá nhân của tôi, cậu có thể nói ra để tham thảo với tôi.”
Lô Chu nhìn Quách đạo, gật gật đầu, nghe ông ấy nói.
Quách đạo lại nói “Tình cảm huynh đệ là bao dung, nghiêm khắc nhưng lại cẩn thận, cái gọi là huynh trưởng như cha, mặc kệ đệ đệ cố tình gây sự với cậu như thế nào, hiểu lầm cậu như thế nào, cậu cũng sẽ không sinh khí, có phải hay không? Tiểu ca?”
Tiêu Nghị cười nói “Đúng vậy.” Tiêu Nghị còn kỳ quái, nghĩ thầm Quách đạo làm sao biết hắn có một đệ đệ.
Quách đạo chỉa chỉa Tiêu Nghị, hướng Lô Chu nói “Hứa Phong Diêm trân trọng Hứa Thư Giang, tựa như thái độ cậu đối đãi với em trai.”
Tiêu Nghị “…”
Quách đạo nói “Cậu sẽ quan tâm người tối thân cận nhất bên người kia, gần đây như thế nào a, thậm chí sẽ lo lắng chuyện tình yêu của nó, sợ nó học cái xấu, hy vọng…” Quách đạo làm thủ thế cướp lấy nói “Khống chế nó, kêu nó vĩnh viễn là một tiều hài tử duy nhất đối với cậu, là một loại cưng chiều, ở sâu trong nội tâm, cũng chờ mong nó trưởng thành, vì vậy, nó cũng có trách nhiệm của nó.”
“Đã hiểu.” Lô Chu nói.
“Đi thay quần áo đi.” Quách đạo cười nói “Tất cả mọi người chờ mong biểu hiện của cậu.”
Nói xong Quách đạo hướng Lô Chu giơ ngón tay cái, Lô Chu đem cola dư lại đưa cho Tiêu Nghị, đi thay quần áo, Tiêu Nghị muốn đứng dậy đi theo, Lô Chu khoát tay, ý bảo không cần theo.
Lại có người lại đây xin chỉ thị của Quách đạo, Quách đạo gật gật đầu, phần lớn thời gian đều là mỉm cười, Tiêu Nghị ở bên cạnh ngồi, ăn cơm có chút bất an, cảm thấy đạo diễn này như mộc xuân phong, mặc dù có điểm dong dài nhưng thật sự rất có cảm giác thân thiết như giáo sư già a!
“Cậu tên là gì?” Quách đạo hướng Tiêu Nghị hỏi.
Tiêu Nghị đáp, Quách đạo gật gật đầu hỏi “Cùng Lô Chu chung một chỗ đã bao lâu?”
Tiêu Nghị “…”
Tiêu Nghị nghe lời này, nói như thế nào đều giống cảm giác các cậu yêu nhau đã bao lâu, đương nhiên Quách đạo người có tuổi hẳn sẽ không đùa giỡn, nhân tiện nói “Mùa đông năm trước đảm đương trợ lý của anh ấy, đã nửa năm.”
Quách đạo gật gật đầu còn nói “Tiểu Lô rất có thiên phú, phàm là một người có thiên phú nghệ thuật, sinh hoạt sẽ bừa bãi.”
“Ha ha ha.” Tiêu Nghị nở nụ cười nói “Đúng vậy.”
Quách đạo còn nói “Cậu phải hảo hảo chiếu cố cậu ấy.”
“Đúng đúng.” Tiêu Nghị nói “Tôi luôn luôn học tập như thế nào làm trợ lý.”
Quách đạo vừa lòng ừ một tiếng, Tiêu Nghị nghĩ thầm quả thực rất ngưu B, phỏng chừng trong đoàn phim này, không có gì bát quái cũng không có cái gì chỉ vì biểu hiện trước mắt, đóng phim chính là đóng phim.
Theo ba đoàn phim, trong vòng luẩn quẩn nghe được rất nhiều bát quái, Tiêu Nghị dần dần biết đoàn phim bất đồng cũng có phong cách lớn, có đôi khi quả thực chính là cách biệt một trời, giống Quách đạo như vậy, khởi động máy liền nghiêm nghiêm túc túc diễn, nhiều lần cân nhắc, thảo luận nhân vật , cũng có 《 Kỵ binh băng hà 》 cái loại này, đạo diễn một người định đoạt, mà còn có danh khí nắm giữ quyền chủ khống toàn trường, cũng có giống buổi sáng quay 《 Thặng nam thời đại 》 cái loại này, quay phim chính là vì hoàn thành nhiệm vụ, kiếm tiền.
Tiêu Nghị lại đợi một hồi, Lô Chu còn thử trang phục, hôm nay tìm cảm giác trước, tái chụp định trang chiếu, nhưng diễn cảnh đầu, tự nhiên sẽ chuẩn bị lâu một chút, Tiêu Nghị liền đi vào hỗ trợ, vừa thấy trang phục của Lô Chu, thiếu chút nữa liền trực tiếp quỳ.
Lô Chu mặc một bộ quân trang quốc dân đảng, đứng trước gương, Tiêu Nghị theo bản năng sờ di động chụp ảnh cho y.
“Thế nào?” Lô Chu nói “Đừng có vẻ mặt hoa si! Cậu rất ghê tởm!”
Người ở phía ngoài bị tiếng rống của Lô Chu đột nhiên hoảng sợ, Tiêu Nghị một đầu hắc tuyến, ngắn ngủi lấy lại tinh thần, tiến lên mang bao tay cho Lô Chu, cảm xúc mênh mông giống như người sắp náo động chính là bản thân hắn.
“Hảo hảo hảo… Hảo suất.” Tiêu Nghị chảy nước miếng nói “Suất ra hệ ngân hà.”
Lô Chu vốn là dung mạo cương nghị, mặc quân phục, vóc người lại đẹp, Tiêu Nghị cơ hồ có thể dự cảm được định trang chiếu đi ra không biết bao nhiêu người trước máy tính sẽ phun cola trên màn hình.
Lô Chu bĩ hề hề cười nói “Hắc hắc.”
Tiêu Nghị ha hả cười, Lô Chu nháy mắt lại biến sắc mặt thành suất ca mặc quân phục lạnh lùng nói “Ai cười với cậu? ! Tôi tìm cảm giác!”
Tiêu Nghị: “…”
Lô Chu đi ra, toàn bộ đoàn phim đều hết sức kinh ngạc, tiện đà mang theo tươi cười dự kiến bên trong.
Nam chính Hồ Dương cũng tới, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, hướng Lô Chu chào hỏi, Tiêu Nghị đứng ở một bên, nhìn hai người bọn họ diễn.
“Anh còn tới làm gì?” Hồ Dương lạnh lùng nói.
Màn ảnh từ ngoài sân đẩy vào phía trong, máy quay chậm rãi đẩy qua.
Lô Chu đứng ở trong sân, làm động tác “Không sao”, chắp tay sau mông, xoay người nhìn Hồ Dương một thân áo kiểu Tôn Trung Sơn tối đen, mang theo ôn hòa tươi cười nói “Nơi này là nhà của anh, anh muốn về lúc nào thì về.”
Khí tràng của Lô Chu hiển nhiên triệt để ngăn chặn Hồ Dương, Tiêu Nghị trước kia còn không có cảm giác nhưng mỗi lần khởi động máy, hoặc nhiều hoặc ít có thể cảm giác được, mọi người bao quát cùng Lô Chu đáp diễn, không ngừng phối hợp diễn với nhân vật chính, lực chú ý tập trung trên người nhân vật của Lô Chu đều phi thường khẩn trương.
Đây chính là thanh danh, diễn xuất, cùng với trong lúc vô ý hình thành ngôn ngữ ám chỉ thân thể mà tạo thành khống tràng. Hồ Dương nhìn cũng rất bảnh, làn da rất trắng nhưng vừa đứng trước mặt Lô Chu, hai huynh đệ nháy mắt liền yếu đi.
“Cha bị anh chọc tức đến ngã bệnh.” Hồ Dương nói “Mẹ đã đi rồi! Anh còn muốn thế nào! Nơi này không chào đón anh! Đi! Đi cho tôi!”
“Ai!” Quách đạo đột nhiên nói “Dừng, kịch bản nói như thế nào? Tại sao lại quên?”
Tiêu Nghị “…”
Một khi đã quay, một câu cũng không thể sai a, Hồ Dương lập tức nói: “Thực xin lỗi, rất khẩn trương nên quên.”
Hồ Dương lấy kịch bản nhìn thoáng qua, Tiêu Nghị thấy Lô Chu trước khi diễn cơ hồ tất cả đều là đại khái nhớ lời kịch là được, cuối cùng nói ra nhiều ít muốn xem cảm xúc ngay lúc đó, có đôi khi nhớ không được đầy đủ cũng sẽ hơi cải biến. Nhưng Quách đạo hiển nhiên phi thường nghiêm khắc, lời kịch không hài lòng, có thể sửa, sửa xong về sau không thể tái phát huy.
Hai huynh đệ lại diễn một lần, Quách đạo không quá vừa lòng, kêu Hồ Dương, nói lại cho anh ta, cũng kêu Lô Chu, kiên nhẫn nhiều lần, ba người sau khi nói xong, một lần nữa diễn hai lần, cảnh này mới xong.
Tiêu Nghị chú ý tới trong đoàn phim có rất ít người nói chuyện phiếm, giao lưu cơ hồ tất cả đều là nói chuyện, nếu không nói giỡn cũng không có ai chơi di động xoát Weibo… Cảm giác tất cả mọi người phi thường nghiêm túc làm việc, tinh thần đều căng thẳng.
Thẳng đến hoàng hôn, Lô Chu diễn cảnh khác, y mặc quân trang trước gió, đứng ở trước dòng suối nhỏ, ngọn đèn chiếu xuống, toàn bộ dòng suối nhộn nhạo ánh sáng trong veo.
“Có đôi khi anh cảm thấy.” Lô Chu nói “Nói không chừng năm sau, tháng sau, thậm chí ngày mai, anh sẽ chống đỡ không nổi nữa.”
Lại là Lô Chu độc thoại, Tiêu Nghị nhìn kịch bản, biết đây là Hứa Phong Diêm trước dòng suối tưởng nhớ người bạn gái đã chết đi, năm đó người yêu của Hứa Phong Diêm bị Nhật quân bắn chết tại dòng suối này.
“Có đôi khi anh tình nguyện an tĩnh ngủ đi.” Lô Chu nói “Sợ vừa mở mắt ra sẽ nhìn thấy vô số người bởi vì anh mà chết đang mắng anh. Hán gian, quân bán nước…”
“… Chính là vì em, cho dù có nghìn người chỉ chỏ.” Lô Chu trường thanh ca thán, khóe miệng lại mang theo mỉm cười ngọt ngào, vừa đau thương lại tuấn lãng, mặt nghiêng của y dưới ánh chiều vàng hình thành tiễn ảnh, tiện đà hai đầu gối quỳ xuống, ngón tay mang bao tay túm một núm cỏ bên dòng suối, nhặt chút bùn.
Máy quay đẩy hướng tay y.
“Cũng… Sẽ không tiếc.” Lô Chu chậm rãi nói, tiện đà đưa ngón tay đặt trên môi của mình.
“Thực tốt!” Quách đạo nói “Hôm nay liền tới đây.”
Lô Chu lập tức đứng dậy, đi thay quần áo, đi ra bắt tay Quách đạo, tiện đà chui lên xe, cầm cơm phía sau chỗ ngồi, Tiêu Nghị lái xe đi đuổi trường quay kế tiếp, kết quả bị kẹt xe.
Tiêu Nghị “…”
Lô Chu “…”
Không đợi Lô Chu phân phó, Tiêu Nghị lập tức cấp gọi điện thoại cho đạo diễn đoàn phim khác, bên kia trả lời nói không cần gấp gáp, chúng tôi cũng bị kẹt xe, các cậu tới trước nghỉ ngơi, Tiêu Nghị cười ha ha, Lô Chu liền thừa dịp này tựa vào chỗ ngồi phía sau ngủ.
Ban đêm, dưới đèn đường, mọi người bận việc nửa ngày, rốt cục bắt đầu diễn.
Trên trán Lô Chu dán băng gạc, vẻ mặt thất vọng với nữ chính, dọc theo một tiểu khu, trong tay xách theo bao chứa 10 vạn đồng tiền của nữ chính.
Sau đó là ngồi trong hoa viên, chờ nữ chính diễn, một chiếc xe dừng lại trước mặt Lô Chu, Ô Hằng Cổ lay động cửa sổ, hướng Lô Chu hỏi đường, Lô Chu chỉ đường cho anh ta.
Một hồi cuối cùng lại là vài người phối hợp diễn với Lô Chu, muốn tha y đến nơi an tĩnh đánh.
“Cắt.” Đạo diễn nói “Kết thúc công việc.”
Lô Chu quả thực mệt chết đi được, lên xe, lúc về đến nhà, Tiêu Nghị kiểm tra hành trình, Lô Chu nói “Uy.”
Tiêu Nghị nhìn cả người Lô Chu quán trên ghế sa lông, tứ ngã chỏng vó, Lô Chu nói “Cậu biết mát xa không?”
Tiêu Nghị lại đây mát xa cho Lô Chu, Lô Chu nói “Ấn chân có thể chứ?”
Tiêu Nghị có chút kỳ quái, cười nói “Sao hôm nay khách khí như vậy?”
Tiêu Nghị cởi tất cho Lô Chu, Lô Chu không vui nói “Không phải sợ cậu cảm thấy tôi vũ nhục cậu sao?”
“Sao lại vậy.” Tiêu Nghị nói “Tôi thường xuyên ấn chân cho bạn gái tôi, cô ấy một ngày phải mang giày cao gót, về nhà cũng mệt chết.”
“Cậu ấn đi.” Trên mặt Lô Chu đắp màng mắt mát lạnh, có chút ủ rũ nói “Ấn tốt tăng lương cho cậu—— a a a —— “
Tiêu Nghị “…”
“Lực đạo được chưa?” Tiêu Nghị nói.
Lô Chu nghiến răng nghiến lợi Tiêu Nghị nói “Nhẹ một chút?”
“Nước tiểu đều bị cấu ấn đi ra!” Lô Chu giận dữ hét.
Tiêu Nghị phải nhẹ chút, Lô Chu liền lười biếng nằm, một lát sau cư nhiên đã ngủ.
Tiêu Nghị sợ y thức dậy sẽ gọi người, liền đắp cho y cái mền, mình ở một ghế sa lông khác ngủ. Lô Chu cư nhiên ước chừng ngủ cả một đêm, sáng ngày hôm sau dậy, hai người đều là một phen luống cuống tay chân, Tiêu Nghị nghĩ thầm thảm đêm qua kịch bản còn chưa đọc xong, lập tức nửa ngủ nửa tỉnh thay quần áo cho Lô Chu, lên xe, ném cho y kịch bản, một đường tới trường quay.
Hôm nay quay 《 Phong phiêu nhứ 》, lúc Tiêu Nghị rảnh rỗi, ngồi ở một bên nghe Quách đạo giảng dạy với ghi chép tại trường quay, Quách đạo tuy rằng vẻ mặt ôn hòa, tất cả mọi người lại sợ ông, tất cả mọi người ngoan ngoãn, hôm nay Tiêu Nghị liên tiếp theo đoàn phim《 Phong phiêu nhứ 》 2 ngày.
Buổi tối lúc ăn cơm, mới biết được nam thứ nguyên lai đã bị Quách đạo đuổi.
Nam thứ đầu tiên là thử diễn mấy cảnh lại tổng không được đạo diễn nói đến, trung gian còn xem xét đương kỳ, đi quay quảng cáo, trở về, Quách đạo liền khách khách khí khí mà hướng anh ta nói “Ngày mai cậu không cần đến, tôi đi tìm giám chế nói chuyện.”
Vì thế nam thứ giận dỗi, giám chế cư nhiên cũng không nói gì, thiếu nam thứ, Quách đạo liền nói mình đi tìm diễn viên, bảo đảm tốt hơn anh ta, nhưng ngay tại lúc Quách đạo tìm nam thứ cứu tràng, nam chính cùng quản lý công ty lên tòa án, khả năng lấy không được thù lao cũng đi rồi.
Tất cả mọi người cho rằng đoàn phim phải giải tán, Quách đạo yêu cầu mọi người quay mấy cảnh phối hợp diễn trước rồi cùng nhà sản xuất đi ra ngoài dạo qua một vòng, trở về lại thay đổi người . Đỗ Mai bắt đầu còn muốn thừa cơ hội này, dùng sức thêm người, cả Ô Hằng Cổ cũng muốn theo Lô Chu đi vào, nhưng Quách đạo không thêm, cuối cùng một người cũng không muốn.
Tiêu Nghị quả thực không có lời gì để nói, xem ra Lô Chu như vậy dễ bảo không phải không có nguyên nhân , hơn nữa đi theo Quách đạo, tựa hồ có thể học được rất nhiều việc, tuy rằng đại bộ phận đều không dùng được, nhưng nghe một chút ông ấy chỉ dạy diễn viên như thế nào, như thế nào đọc kịch bản cũng thực tốt.
Một ngày không xuống dưới, Quách đạo lại hướng Tiêu Nghị nói.
“Tiêu Nghị nha.” Quách đạo hỏi “Ca khúc của cậu cậu viết khi nào.”
Tiêu Nghị: “…”
“Ca ca ca… Khúc của tôi?” Tiêu Nghị nói.
Quách đạo nói “Đổ tổng của các cậu không phải bảo cậu viết ca khúc về Hứa Phong Diêm sao?”
Tiêu Nghị loảng xoảng một tiếng, cằm rụng xuống.
Quách đạo chậm rãi nói “Viết tốt, cầm lời bài hát tới, tôi nhìn xem?”
“Được… Được.” Tim Tiêu Nghị quả thực muốn ngừng, nghĩ thầm sao không ai nói cho tôi! Sao không ai… Nói cho tôi!
Tiêu Nghị triệt để điên rồi, ngồi một hồi, Quách đạo còn không có phát hiện Tiêu Nghị dị thường, đứng lên đi, Tiêu Nghị nghĩ thầm là thế này phải không? Vì cái gì mình không biết? Là Đỗ Mai đề cử hắn sao? Nhưng Đỗ Mai chưa từng nghe qua hắn hát a! Thậm chí cả Tiêu Nghị ca hát cũng chưa từng nghe qua, là Lô Chu hướng Đỗ Mai đề cử sao?
“Tiêu Nghị?” Thanh âm của Đỗ Mai vang lên, Tiêu Nghị hoảng sợ, vội đứng dậy, thấy Đỗ Mai đến tham ban.
“Như thế nào một mình ngồi ở chỗ này.” Đỗ Mai nói “Lô Chu đâu?”
Phía sau Đỗ Mai còn mang theo hai trợ lý của công ty, Tiêu Nghị vội đứng lên nói “Chu ca ở phòng hóa trang.”
“Như vậy.” Đỗ Mai nói “Ngày hôm qua chúng tôi thương lượng một chút… Ai nha, Quách đạo! Chào ngài! Đang nói chuyện!”
Quách đạo lại đây cùng Đỗ Mai bắt tay, Đỗ Mai hướng Tiêu Nghị nói “Tiêu Nghị, cậu viết một ca khúc cần thời gian bao lâu?”
Tiêu Nghị rốt cục trấn định xuống dưới nói “Có khả năng phải… Hơn một tháng.”
“Có thể sáng tác không?” Đỗ Mai lại hỏi.
Tiêu Nghị vội nói có thể, Đỗ Mai sảng khoái nói “Kia tôi cùng công ty điện ảnh và truyền hình bên kia tiếp đón, chúng tôi cũng cáo giác ca khúc cho nhân vật, đến lúc đó phối nhạc để bọn họ chọn ca khúc chủ đề.”
Tiêu Nghị khẩn trương gật đầu, Đỗ Mai liền cùng Quách đạo đến một bên nói chuyện .
Vào ban đêm, Lô Chu vẻ mặt mờ mịt nói “A?”
“Là anh giới thiệu tôi! Chu ca!” Tiêu Nghị cuồng khiếu nói “Không cần giả ngu! Chỉ có anh nghe qua tôi hát —— “
“Cút ngay cút ngay!” Lô Chu nhấc chân, cảnh giác muốn đem Tiêu Nghị tùy thời đá phi, Tiêu Nghị ngồi ở một bên ấn chân cho y, Lô Chu mới lơi lỏng chút nói “Kêu cậu viết thì viết, chần chờ như vậy làm gì.”
Tiêu Nghị hu khẩu khí nói “Tôi sợ tôi viết không được.”
Lô Chu nói “Không viết được, đi nói với Đỗ tổng, hủy.”
Tiêu Nghị có chút chần chờ, trầm mặc một khắc, hắn quả thật đã rất nhiều năm không sáng tác, tùy tiện viết bài hát, hắn có thể viết ra nhưng muốn viết một ca khúc hay, tựa như quay điện ảnh đại bảo, 7 phần dựa vào linh cảm, 3 phần dựa vào vận khí, thực khó thực khó.
“Cậu còn thật khiếp nhược a!” Lô Chu nhất thời phát hỏa, nhìn chằm chằm Tiêu Nghị, nổi giận đùng đùng nói “Cậu nói thật cho tôi? Còn thật muốn hủy? !”
“Nhưng.” Tiêu Nghị có chút sợ nói “Ai, Chu ca, anh không làm, anh không biết…”
“Thúi lắm ——!” Lô Chu phẫn nộ “Cậu có biết cậu vì cái gì là một con buồi không? A? Biết không?”
Lại tới nữa, Tiêu Nghị nghĩ thầm, chỉ biết nhất định sẽ mắng hắn như vậy.
Lô Chu lạnh lùng nói “Cậu sợ cái gì? Còn chưa bắt đầu làm, cậu sợ cái gì? Làm tệ muốn cậu bồi thường tổn thất sao? Cam đoan sao? Có phải cho cậu thưởng cậu mới sáng tác không? Ha? Cậu vì cái gì là một con buồi? Chính là bởi vì cậu không dám, cái gì cũng không dám, chính là kẻ bất lực!”
“Cậu không dám thử, sợ làm hư, cho nên cậu là con buồi.” Lô Chu dịu đi ngữ khí nghiêm túc nói “Con của cậu cũng chính là con buồi, tôn tử của cậu cũng là con buồi, đời đời con cháu cũng vậy tất cả đều là con buồi, cứ như vậy.”
“Chu ca nói đúng, tổ tông 18 đời tôi cũng là con buồi.” Tiêu Nghị thành khẩn nói.
Lô Chu thật sự không có biện pháp, Tiêu Nghị cười cười, tiếp tục ấn chân cho Lô Chu, trầm mặc một hồi nói “Chu ca, cám ơn anh.”
Lô Chu ngẩn ra, tiện đà mạc danh kỳ diệu nói “Cũng không phải tôi đề cử cậu, cậu cám ơn tôi làm gì. Quên đi, không nói cái này, Đỗ tổng kêu cậu chừng nào thì bắt đầu viết?”
“Chị ấy nói viết nhanh.” Tiêu Nghị nói “Ngày mai tôi khởi công.”
Lô Chu nói “Phòng làm việc chuẩn bị tốt ? Đi nơi nào viết?”
Tiêu Nghị mờ mịt nói “Đi đoàn phim a.”
Lô Chu nói “Cậu có bệnh a! Đi đoàn phim có thể viết ra cái gì! Cậu đây là sáng tác! Hiểu không? ! Sáng tác! Tại đoàn phim viết thì đừng làm, cậu ở hiện trường thu rác rưởi!”
Tiêu Nghị “…”
Vì thế, Tiêu Nghị bị ném tới phòng thử âm bên trong công ty, Lâm Nghiêu cho hắn một cái bàn, một chiếc đàn dương cầm, cùng với phần mềm soạn nhạc, biên khúc cộng thêm một xấp giấy.
“Nhưng tôi…” Tiêu Nghị bị nhốt sau song sắt, bi thương nói “Không có người chiếu cố anh a!”
“Lăn, ai cần cậu chiếu cố.” Lô Chu mặt không đổi sắc tâm không khiêu nói, căn bản không để ý tới hắn, xoay người đi.