Kim Bài Sách Hồn Lệnh

Chương 3: Truy bám vết thù


Đọc truyện Kim Bài Sách Hồn Lệnh – Chương 3: Truy bám vết thù

Quả nhiên chiếc quái xa xuất hiện !

Chiếc quái xa này chung quanh đều phủ kín rèm màu trắng, nó đã từng gây bao nỗi kinh hoàng trong võ
lâm. Bốn chiếc bánh sắt tự động lăn tròn, rèm trắng xao xao lay động,
không nhanh cũng không chậm, nó tiến qua trước tất cả cặp mắt cả kinh
của mọi người …

Trên đỉnh xa, ngọn đèn lưu ly màu trắng lấp lóe, chiếu sáng cả một việc mười trượng.

Những điều bí ẩn trong quái xa, khiến người ta càng chìm ngập trong biển đời mê hoặc.

Chiếc quái xa lắc lư chạy ngang qua trước mặt tửu lầu, vẫn không thấy dừng bánh, hình như nó tiến thẳng đến Vũ Đương sơn.

La Như Long tròn xoe đôi mắt không hề chớp, nhìn chằm chằm chiếc quái xa
đã giết phụ thân chàng, ánh mắt dán theo nó đang chuyển bánh băng qua
dưới đường …

Đang khi trong lòng chàng ruột gan cuộn trào, chợt từ sau lưng có giọng nói rất nhỏ:

– Ô ? Quái sự ! Hôm nay thật là quái sự !

La Như Long giật thót mình, hoang mang nghĩ:

“Phát sinh quái sự gì nhỉ ?”.

– Vương huynh, huynh nhận ra quái sự gì vậy ?

Gã được gọi Vương huynh trả lời giọng dị thỏa:

– Ta quan sát quái xa này đã tới ba lần rồi, hôm nay lại rất đặc biệt,
ngươi xem kìa, trên gọng xe phía sau quái xa đó một người ngồi, ai vậy
nhỉ ?

– Ở đâu ? Ở đâu ? Ở đâu ?

Mọi người rộ lên hỏi dồn.

– Không thấy trên gọng xe phía sau đó hả ?

La Như Long tuy không quan tâm đến những điều đó, nhưng với lòng hiếu kỳ, chàng phóng ánh mắt nhìn theo mọi người …

Trên gọng xe phía sau đúng là có người đang ngồi. Người đó vận y phục màu
trắng, dáng cúi thấp, nếu không quan sát, màu y phục cùng với rèm xe nên rất khó nhận ra.

Chiếc quái xa chao đảo lăn bánh trên đường, người ngồi sau gọng xe cũng lắc lư theo, đầu vẫn không ngẩng lên …

Người đó giống như hoàn toàn mất đi cảm giác, bị người ta trói chặt trên gọng xe.

La Như Long tiếp nhìn kỹ, trong đầu lóe lên nỗi nghi ngờ, liền hỏi nhỏ với nàng:

– Muội muội, xem người đó giống Vân ca ca chưa kìa ?

Hách Linh Châu do dự:

– Muội cũng nghĩ vậy, không không phải đâu, nên nhìnc ho kỹ kẻo nhầm người …

Lời nàng chưa dứt, thoạt có giọng nói vồn vã cất lên từ phía sau:

– Thôi rồi ! Có người xông đến quái xa !

Thêm một giọng khác thốt lên:

– Muốn chết ! Muốn chết ! Phụ nhân đó muốn chết !

La Như Long đang phán đoán vấn đề cùng Hách Linh Châu, nghe vậy liền hớt hãi quay lại nhìn.

Quả thật không sai, phía sau quái xa có một bóng người phóng nhanh đến như vệt sao băng, trong nháy mắt đã đến gần.

Không ai nhận rõ diện mạo của bà ta, chỉ loáng thấy đó là một phụ nhanh áo xanh.


Bà ta như người cuồng mất đi lý tính, thân hình lao vút bay thẳng đến sau quái xa.

Miệng gào thét:

– Vân nhi … Vân nhi … Vân nhi … Mẹ đến đây rồi !

Nghe tiếng thét đau thương của người phụ nhân, La Như Long thất sắc kêu lớn:

– Mẹ, mẹ không được đến !

Chàng dùng hết sức đẩy đám người sau lưng ra, nhún mình nhảy ra cửa sổ.

Lại có người càng nhanh hơn, khi chàng búng người ra, hai chân lập tức bị
giữ chặt, trong tình cảnh nguy cấp mà chàng không thể nào bay người
xuống được.

Chàng vùng vẫy kêu gào dữ dội.

Lúc này Mạnh Thục Trinh mẫu thân của chàng đã áp sát quái xa. Thấy bà vọt người lên cao, rồi đâm bổ xuống bên người ngồi sau xe.

Tất cả mọi diễn biến chỉ xảy ra trong chớp nhoáng.

Mạnh Thục Trinh mười ngón tay giương ra, khi thân hình vừa chạm sát, ngọn
bạch đăng trên đỉnh quái xa đột nhiên đổi màu, màu hồng huyết tỏa ra
khiến người ta phải rùng rợn.

Khi ngọn hồng đăng phát sáng, Mạnh
Thục Trinh rú lên một tiếng kinh hồn, thân hình bắn ngược lại phía sau,
tay chân duỗi thẳng, rơi xuống nằm bất động.

Chiếc quái xa vẫn cứ lăn bon bon chạy về hướng Tây.

Đi xa độ ngoài hai mươi trượng, ánh sáng màu hồng huyết vụt tắt, ngọn bạch đăng tỏa chiếu như ban đầu.

La Như Long tận mắt chứng kiến tấn bi kịch thảm khốc này, chàng muốn lên hay xuống đều không được, chỉ biết gào khóc thê lương.

Chàng nghĩ là hai chân bị Hách Linh Châu giữ chặt, quay mặt lên nhìn cũng không thấy rõ, vội quát lớn:

– Linh muội, sao không buông tay ra ?

Từ trên căn lầu truyền xuống giọng nói rất lạ:

– Tiểu tử ! Ngươi đi đi ! Nhưng phải thận trọng !

Hai chân La Như Long lập tức được nới lỏng ra, người chàng như diều đứt dây rơi xuống lòng đường.

Dù lúc này hốt hoảng, chàng vẫn còn phần nào bình tĩnh, bèn lộn người một vòng rồi rơi xuống đất.

La Như Long chạy bổ nhào đến phía Mạnh Thục Trinh đang nằm.

Một tiếng kêu “Mẹ …” vang dài, La Như Long ôm Mạnh Thục Trinh vào người,
bà ta tay chân cứng đờ, lạnh ngắt bất động, hai mắt to tròn, nhãn thần
tiêu biến.

La Như Long đâu hay mẹ chết, chàng ngồi bên đường kêu bi ai:

– Mẹ, mẹ sao không nói ? Long nhi đây này, mẹ nhìn con đi !

Tiếng kêu não nề làm sao, khiến cho tượng đá cũng phải bùi ngùi rơi lệ.

Lúc này quái xa đi khuất rồi, trên tửu lâu đèn đuốc bừng sáng trở lại. Chung quanh La Như Long, người ta xúm lại cũng nhiều.

Thấy chàng khóc lóc đau thương, có người khuyên nhủ:

– Mẫu thân ngươi đã tuyệt khí rồi, ngươi sao không đưa thi thể về nhà để lo phần mai táng ?

– Tuyệt khí rồi sao ?


La Như Long còn không tin, bèn đưa tay đến sát mũi mẫu thân xem thử. Trong cơn kinh hãi, chàng lại nghĩ:

“Đúng, mẫu thân tuyệt mệnh rồi, ta ngồi đây khóc than làm gì chứ ?”.

Nghĩ đến điều đó, tâm trí chàng định tĩnh trở lại, ôm thi thể mẫu thân lên rồi thất thểu trở về.

Đi được một chặn đường, chàng sực nghĩ đến Hách Linh Châu, bàng hoàng dừng chân thầm nghĩ:

“Ôi ! Linh muội, muội đi đâu ? Ta lâm thảm cảnh thế này sao không thấy nàng xuất hiện?

Trong đầu chàng lóe lên ý niệm:

“Nàng tuy không quên ý định đoạt bảo vật, nhưng lâu này nàng sống chí tình
chí nghìa, lẽ nào thấy ta gặp đến biến cố thương đau thế này, nàng vẫn
làm ngơ và cứ bám theo quái xa tiến đến Vũ Đương?”.

Chàng lại lắc đầu nhận định:

“Không ! Không thể ! Nàng không phải là người tham lộc mà quên đi nhân nghĩa.
Tình cảm giừa mẫu thân ta và nàng còn hơn mẫu tử, nàng đâu thể không
quan tâm đến cái chết của mẫu thân được?”.

La Như Long không thể nào hiểu được cảnh tình, vừa đi vừa trông ngóng, rời khỏi Trầm Gia Loan đến cả một dặm.

Gió đêm rì rào, làm những cành cây còn đung đưa xào xạc, chàng như lạc vào
trong mơ. Gió đêm xát vào trên khuôn mặt còn chưa khô lệ của chàng,
khiến cho lòng càng thê lương ảm đạm.

La Như Long cúi nhìn thi thể mẫu thân, quay đầu nhìn về khu trấn. Trầm Gia Loan mờ mịt, trong đầu dậy lên bao ý nghĩ …

Phụ thân chết rồi ! Mẫu thân cũng chết ! Ca ca bị bắt trói trên quái xa, ta trở về Long Trung Sơn làm gì nữa chứ ?

Thi thể mẫu thân ta mai táng ở nơi nào cũng không được?

Ta trở về Long Trung Sơn hương khói phụng thờ để giữ tròn chữ hiếu, chi
bằng biến nỗi đau thành hành động hiện thực, quyết báo thù món nợ huyết
hải thâm cừu này ?

Giờ ta chỉ một mình, nói báo thù cũng không
phải dễ. Nếu cứu ca ca được, cũng dự trù kế sách để hành động, hẳn không thuận lợi nhiều hay sao ?

Còn về quái xa đó, nó có vật kỳ bảo võ lâm, nếu đoạt lấy được bảo vật, tất chuyện báo thù sẽ có nhiều hy vọng !

Hơn nữa ta đã biết góc độ “Tử giác” của ma đăng, cho đến vị trí đích xác
của bảo vật. Theo như Linh muội nói, quái xa đêm nay sẽ dừng lại ở Vũ
Đương sơn, đây là dịp ngàn năm có một, ta đâu bỏ qua được ?

Đúng rồi ! Vì cứu Vân ca ca ta phải đến ngay Vũ Đương sơn.

Vì phải đoạt bảo để báo thù, vì tìm Linh muội, ta phải mau đến Vũ Đương sơn.

Sau khi quyết định xong, La Như Long tìm một chỗ đất bằng phẳng, đào lỗ chôn cất thi thể mẫu thân qua loa tạm thời.

Chàng cúi rạp người bên nấm mộ, khóc tức tưởu :

– Mẹ, con đi đây ! Nếu mẹ linh thiêng thì hãy phù hộ cho con !

Đứng dậy lau dòng nước mắt, nhìn phần mộ một lần cuối nữa, rồi chàng quay người chạy về phía Trầm Gia Loan …

Băng qua Trầm Gia Loan, chàng chạy trên con đường ngoằn ngoèo đến hướng Vũ Đương sơn.

La Như Long quen thuộc dãy núi này, chàng thoăn thoắt trên triền dốc, nhìn vết bánh xe trên đường, trong lòng cảm thấy rùng rợn.

Đến cách Vũ Đương sơn độ năm dặm, chàng bỗng dừng lại, thầm nghĩ:


“Không được ! Bám theo sau quái xa không ổn. Linh muội đã nói, xung quanh quái xa có đến trăm tay ma vương ngầm hộ tống, nếu ta đuổi đến nó, sẽ bị họ
phát giác và ngăn chặn, kế hoạch đoạt bảo thất bại ngay !

Trong lúc phân vân, chàng nghĩ tiếp:

“Ở Vũ Đương sơn có ngọn núi Thiên Trụ cao nhất, ta sao không băng rừng đến thẳng đỉnh núi đó ? Từ trên cao ta quan sát mọi động tĩnh trước rồi
động thủ, tránh được những trở ngại bất ngờ!”.

Cảm thấy có lý, chàng gật gật đầu rẽ hướng băng vào trong rừng cây rậm rạp.

Trong rừng tối đen như mực, chàng chỉ biết nhắm hướng đỉnh Thiên Trụ mà tiến.

Đang băng mình trong rừng cây mù mịt, bất chợt chàng phát hiện phía trước mặt có ánh sáng mờ mờ xuyên rừng chiếu đến.

Dãy rừng này toàn cả một màu đen tối, ở trước mặt lại có ánh sáng, đương nhiên ở đó có người.

Đây thực sự là điều khó hiểu, Vũ Đương sơn hiện tại đang bị cường địch vây
áp, phải lo tập trung để đối đầu, sao trong rừng này lại xuất hiện ánh
đèn?

Trong rừng cây rậm rạp này, ai lại đặt chân đến làm gì ?

Nếu có đại sự cơ mật gì, sao lại đỏ đèn ? Vì nếu đèn sáng như vậy không sợ người ta phát hiện sao ?

La Như Long trong lòng đầy nỗi phân vân, cứ nhắm hướng ngọn đèn mà tiến.

Thấy ngọn đèn đó còn cách không xa, chàng nhún người vọt lên trên đỉnh cây
đại thụ. Ngước mắt nhìn xa, chàng mới ngớ người ra hiểu lẽ.

Vì La Như Long nghĩ thầm, trước mặt chàng đâu còn rừng cây nữa. Do chàng ham
cắm đầu chạy, nên đã đến Vũ Đương sơn khi nào không hay.

Giờ chỉ cần chàng rẽ ngoặc về hướng phải không xa nữa sẽ đến đỉnh núi Thiên Trụ.

La Như Long chú mắt quan sát kỹ phía trước, bất giác sững cả người ra.

Trước rừng cây nơi chàng ẩn mình là một khoảng đất rộng độ ba mươi trượng, ở
chính giữa khoảng đất đó, chiếc quái xa dừng yên một chỗ. Ngọn đèn mà
chàng phát hiện khi nãy chính là ngọn ma đăng ở trên đỉnh quái xa.

Theo tin đồn, chiếc quái xa không thể dừng tùy tiện. Chỉ khi nó dừng bánh,
là một trường đẫm máu tàn khốc xảy ra. Giờ nó lại dừng nữa.

Xem ra, phái Vũ Đương sắp lâm cơn đại họa.

Chiếc quái xa có mục đích mới đến đây, sao nó dừng lặng yên một chỗ không nghe động tĩnh gì ?

La Như Long vô cùng nghi hoặc, chàng ngưng thân nhìn đến sau gọng xe …

La Như Vân vẫn ngồi ở đó, đầu gục xuống trước ngực.

Thoáng thấy La Như Vân, lòng chàng sục sôi căm thù, liền nghĩ :

“Ta vốn dự định thừa lúc biến loạn tức ra tay, giờ quái xa đó không hề động tĩnh, nên thực hiện thế nào đây ?”.

Đang định quyết nước cờ, bỗng trước mặt choáng loáng một vật đen, một bóng
người từ trên không trung đáp xuống trước chiếc quái xa.

Người đó chính là Linh Tước đạo nhân, từng xưng là chưởng môn Vũ Đương.

Vừa đứng xuống trước quái xa, gã ta cúi đầu cung kính hành lễ, mặt hướng
đến quái xa, tay chỉ chỉ xuống núi, không biết gã đang nói những gì ?

La Như Long ẩn mình cách đó chừng năm mươi trượng, chàng muốn biết cuộc
tàn sát khi nào triển khai, bởi vậy liền phóng người đến gần để nghe họ
nói gì ?

Nhưng thân hình mới lao đi, đã bị một tiếng gọi gấp vội, nhưng rất nhỏ vọng đến:

– Tiểu tử, người muốn chết sao ? Dừng lại ! Không được vọng động !

La Như Long kinh ngạc dừng ngay lại, thầm kêu:

“Ta bị lộ rồi sao ?”.

Chàng quay nhìn tứ phía cũng không thấy gì. Vừa kinh vừa khiếp, thở mạnh cũng không dám, chàng nép mình bên cây cổ thụ.

Giọng nói đó lại truyền đến:

– Ma đầu đó rất hung hãn, giờ chính là lúc ma nữ muốn triển khai cuộc đại bạo loạn, người tốt nhất nên tránh xa chiếc quái xa, đừng tự chuốc lấy

khổ vào thân. Ngươi xem kìa, ma đầu sắp xuất hiện rồi !

Nghe nữ ma sắp xuất hiện, La Như Long không để bỏ qua thời cơ, liền phóng tia nhãn quang nhìn thẳng về hướng trước …

Thấy Linh Tước đạo nhân hình như đã nói xong, gã cúi người lùi lại một bước, hai bước … bảy bước, tám bước. Đến bước thứ tám gã ta dừng lại, bỗng
đứng thẳng người dậy, hai tay đưa lên … một tiếng huýt gỏn gọn vang
lên.

Tiếng huýt vừa dứt, bỗng thấy mười hai vị bạch y thiếu nữ
đẹp như tiên cô xuất hiện đáp xuống đường trường, họ phân thành hai hàng đứng trước chiếc quái xa.

Tiếp theo, bức rèm trắng mặt trước quái xa nhè nhẹ vén lên.

Bất chợt, có một tràng cười rùng rợn vang lên.

Tiếng cười này hợp cả nội lực và chân lực để phát ra, rung chuyển cả núi rừng, La Như Long cũng phải giật thót mình.

Bắt đầu từ cửa quái xa có hai người lần lượt bước xuống.

Người xuống trước là một vị lục y thiếu nữ, nét mặt xinh đẹp như hoa, nhan
sắc kiều diễm, ngạo nghễ đứng ngước nhìn đám người cung kính hầu trước
quái xa.

Người bước xuống sau lại là một hồng y trường, thoạt
nhìn tựa như một khối lửa hồng. Thiếu nừ này làn da đen bóng, nhưng
không làm giảm đi nét đẹp trên khuôn mặt đầy đặn.

Lục y thiếu nữ hữu chưởng giương lên, tả chưởng dựng ngược, lập tức có bốn khối lửa xanh rờn bay vọt lên không trung.

Kỳ quái ! Bốn khối lửa xanh này càng lên cao càng tỏa rộng ra. Cuối cùng
nó biến thành bốn ngọn đèn xanh lớn nối liền nhau, chiếu rực đến chói
mắt.

Trên mỗi ngọn đèn, có ánh lên một chừ lớn, bốn chữ liền tiếp nhau, chính là “Thuận ngã giả xưng” (Thuận ta tức xưng thịnh).

Bốn ngọn đèn xanh bay lơ lững trên không. Vị hồng y thiếu nữ cũng giương hữu chưởng, dựng tả chưởng.

Tức thì có bốn khối lửa màu hồng bắn vọt lên không trung, biến thành bốn ngọn đèn lớn, mỗi ngọn mang một chữ, ghép lại là :

“Nghịch ngã giả vong” (Nghịch ta thì chết) Tám ngọn đèn nối nhau bay thẳng vào phía Vũ Đương sơn.

Dưới ánh đèn tỏa sáng, La Như Long nhìn rõ khung cảnh Vũ Đương sơn. Trước
thành trì, mấy trăm tay thuộc hạ Vũ Đương đứng dàn trận sẵn để chuẩn bị
đối phó cường địch.

Tám ngọn đèn bay đến dưới chân Vũ Đương sơn, bỗng phát lên một tiếng nổ rền.

Tám ngọn đèn bay tung tóe ra tứ phía, rực lên như một quả pháo khổng lồ.

Tiếng nổ đó cũng như một tiếng hiệu lệnh tiến công, bất chợt nghe những tiếng hô hào rộ trời, từ trong rừng cây xung quanh Vũ Đương sơn, khoảng một
trăm bóng người bay ào ào như trên trút.

Những cao thủ Vũ Đương
cũng quát lên kinh thiên động địa, xông ra tứ phía để tử chiến. Ánh kiếm rạng trời, tiếng la hét rung chuyển núi rừng, một cuộc tàn sát khốc
liệt bắt đầu.

Đây cũng là thời cơ mà La Như Long cố ý chờ.

Đang quan sát cuộc chiến, chàng quay sang để ý chiếc quái xa. Ôi ! Chỉ mới
trong khoảng khắc, không những hai thiếu nữ đó biến đâu mất mà chiếc
quái xa cũng chẳng còn.

Chiếc quái xa chạy đi đâu ? La Như Long vội quay nhìn quanh.

Khi phóng ánh mắt sang phải, chàng phát hiện có một điểm trắng lao vút như bay hướng thẳng đến đỉnh núi Thiên Trụ.

La Như Long lo lắng cho sự an nguy của La Như Vân, chàng tức tốc phóng người xuyên rừng lao đi.

Bên tai lại nghe giọng nói ban nãy gọi giật:

– Tiểu tử, ngươi làm gì vậy ? Trên quái xa lại có đại ma đầu đấy, muốn chết hả ?

La Như Long cả kinh dừng lại, thầm nghĩ:

“Sao ? Trong quái xa có đại ma đầu ư ?”.

Chàng nghiến răng quyết liều một phen, phóng người đi như tia chớp thẳng về hướng chiếc quái xa, trong đầu trỗi lên ý niệm :

“Linh muội muội có nói, tử sinh do mệnh, phú quý tại thiên. Giờ ta không ra tay thì đợi thời cơ nào nữa ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.