Kim Bài Sách Hồn Lệnh

Chương 1: Lời mở đầu


Đọc truyện Kim Bài Sách Hồn Lệnh – Chương 1: Lời mở đầu

Trong võ lâm vốn lắm chuyện ly kỳ, độ tháng nay lại rộ lên một tin kinh
thiên động địa, nhanh chóng lan khắp mọi hang cùng ngõ hẽm vùng Đại Lục
Thần Châu. Vốn là :

Trên tuyến đường lớn ở vùng Dương Quan, không biết từ lâu đã xuất hiện một cỗ xe kỳ quái, kiệu không ra kiệu, xe
chẳng ra xe. Lưới rèm màu trắng phủ kín xung quanh, bốn chiếc bánh sắt
lăn trên đất kêu ken két, nó cứ phóng nhanh trên quan lộ Trung Nguyên.
Đi đến đâu, hai bánh sắt lằn in hai vết tích đến đó.

Đáng ra cỗ xe đó xuất hiện như vậy đâu có gì phải kinh ngạc?

Nhưng nếu nhắc đến những điều ly kỳ do nó tạo nên, thì quả là một quái sự kinh hoàng !

Cỗ xe này đã là không có ngựa kéo phía trước, lại chẳng thấy người đẩy đằng sau, thế mà bốn bánh cứ tự động lăn chạy như bay.

Bất cứ một loại xe hay kiệu nào hầu chư chỉ lưu thông được trên bình địa
nhưng cỗ xe này đâu phải như vậy, nó băng cả rừng vượt cả suối, lội
nước, qua sông. Khi gặp đến vùng đường hẹp hiểm trở bánh xe không lăn
qua được, lập tức hiện ra mười hai bạch y thiếu nữ vịn lấy nó rồi lướt
đi như hành vân lưu thủy.

Cỗ xe phóng vùn vụt cả ngày liền đêm.
Khi nó đi qua, từng làn mùi hương lan tỏa ra làm người ta phải ngây ngất mê mẩn. Thỉnh thoảng lại có những giọng cười như ngân linh vọng ra.
Đúng là trên đó có mỹ nhân, vả lại không chỉ một người.

Cỗ xe đó
xuất hiện đã gây xôn xao rầm rộ lâu nay chưa từng có trong võ lâm tạo
nên những cuộc bàn tán, tranh luận trong bao buổi trà dư tửu hậu. Có
người cho rằng đó là một chiếc quái xa, có người lại gọi nó là chiếc xe
tử thần … Và dần dần, từ “Quái xa”.

đã trở thành từ ở cửa miệng mà người ta ví cho nó.

Chiếc quái xe này từ đâu lại xuất hiện một cách kỳ lạ như vậy ?

Có người người quan sát kỹ vết bánh xe lưu lại trên đường, cho rằng nó ban đầu xuất hiện ở vùng ven Vân Quý, như vậy tức nó đến đây từ Miêu Cương.

Quái xa này được đương chúng đã là điều ly kỳ huyền bí, thêm vào đó lại lan
ra một tin làm động đến lòng tham con người. Tin rằng trên quái xa đó có một vật kỳ bảo võ lâm, ai lấy được nó sẽ luyện võ công đạt đến mức xuất thần nhập hóa, trở thành bậc kỳ nhân trong thiên hạ.

Con người ai dại chẳng có lòng tham ? Ai cũng không muốn trở thành bậc cao nhân nhất đẳng ?

Ai lại không có tham vọng bá quyền ? Ai mà không muốn mình vượt hẳn thiên hạ ?

Lời đồn trên quả rất bất ngờ và giật gân. Cuối cùng đó là thật ? Hay là giả ?

Từng tốp từng tốp nhân vật trong võ lâm ráo riết bám sát theo chiếc quái xa, chẳng khác gì ruồi bắt phải mùi tanh, để mong biết rõ thực hư. Vô số
cặp mắt đổ dồn nhìn xoi mói theo nó.

Giữa thanh thiên bạch nhật,
vì tránh những điều kinh thế hãi tục, nên không ai dám mạo hiểm tiếp cận quái xa. Nhưng đêm đến, nhân vật ở khắp mọi nơi cứ ào ạt tìmt ới, thi
triển đủ phép thần thông để hòng tranh đoạt bảo vật, bởi vậy luôn xảy ra những cuộc diện tàn khốc.

Nhưng cuối cùng họ thu được kết quả gì ?

Còn quái xa thần bí đó vẫn lướt nhanh trên quan lộ Trung Nguyên như thường.

Duy có một điều khác hẳn là cứ mỗi độ đêm qua, ở hai bên vết bánh xe lưu lại thi thể nằm chồng chất ngổn ngang.

Kỳ lạ thật ! Nhưng thi thể này chết một cách đáng kinh ngạc, trên thân thể họ không thấy vết thương của những đòn trí mệnh.

Nhân vật trong võ lâm đều lấy làm khó hiểu. Khổ nỗi, thấy người chết phơi
thây như rạ, nhưng vẫn có từng toán quần hào lần lượt thí mạng …

Để rồi những đống xác chết mỗi lúc một nối dài thêm hai vết bánh xe nghiệt ngã …

Chiếc quái xa rảo bánh đến đâu, tức mùi chết chóc tang thương xông lên nồng nặc đến đó.

Những người này sao phải mất mạng vậy ?

Lời giải đáp cho điều này, cuối cùng được một người nói ra khi thoát khỏi lưỡi hái của tử thần.

Thứ để giết người cũng chẳng phải ám khí hay độc khí gì cả, mà chính là
ngọn đèn phát sáng ba màu được gắn trên đỉnh chiếc quái xa, ánh sáng lấp lóe đó sẽ giết chết người trong nháy mắt.

Ngọn đèn ba màu, lại dễ dàng đưa người về cõi chết, đó chẳng phải là chuyện quái lạ đầy hoang đường hay sao ?

Kinh sự xảy ra đằng đẳng tháng trời, những kẻ dám vuốt râu hùm đã dần dần ít đi, họ chỉ còn ngầm bám sát và theo dõi chiếc quái xa trên mọi nẻo
đường.

Đã thế, nếu nói đến hành tung và hướng đi của chiếc quái xa, người ta càng phải kinh tâm đoạn hồn.

Quái xa này sau khi băng qua cao nguyên Vân Quý, nó đến Tứ Xuyên, rồi vượt
Hồ Nam, Sau đó rong ruỗi trên quan lộ Trung Nguyên, nhắm thẳng đến hướng Sơn Hải Quan.

Trên lộ trình vạn dặm, mỗi khi bốn bánh sắt ken két dừng lại, tức thì ở đó dấy lên một trận đầu rơi máu đổ.

Từ khi xuất hiện đến nay, chiếc quái xa chỉ dừng lại bốn điểm.

Điểm thứ nhất, nó dừng ở núi Nga My, chỉ trong khoảnh khắc, cơ nghiệp vững bền ngàn năm của phái Nga My tan biến thành tro bụi.

Điểm dừng thứ hai là Hoành Sơn thuộc vùng Hồ Nam, toàn phái Hoành Sơn đều tiêu thành mây khói, lá cây ngọn cỏ cũng chẳng còn.

Điểm dừng thứ ba là Thiếu Lâm tự danh chấn võ lâm, thành La Hán lẫy lừng
muôn thuở cũng bị thiêu rụi, những cao tăng giám tự phải tóe máu rơi
đầu, phái Thiếu Lâm ngập cơn đại họa.

Điểm dừng thứ tư là Trường Bạch Sơn, người lẫn cảnh đều chìm trong họa biến.

Còn điểm dừng tiếp theo ? … Nó sẽ dừng ở nơi nào ?

Vấn đề bây giờ không phải là chiếc quái xa đó chứa ẩn những điều thần bí
hay vật kỳ bảo võ lâm, mà điều thiên hạ đáng lo sợ là không biết nó tiếp dừng lại ở điểm nào ?

Một trận tàn sát khốc liệt khác sẽ xảy ra ở đâu ?

Mục đích của nó rõ ràng là nhằm chĩa vào các đại môn phái trong võ lâm. Vì sao vậy ?

Hiện giờ chiếc quái xa từ vùng Quan Ngoại lại bẻ ngoặc hướng trở lui. Qua Hà Bắc, rồi đến Hà Nam, Hứa Xương, tiếp rong ruỗi trên con đường thuộc địa phận Nam Dương …

Mũi tên như đã định hướng, vậy có phải đáng nhắm đích vào Vũ Đương sơn không?

Hương thơm thoang thoảng, cát bụi mịt mù.

Tiếng bánh xe lăn lộc cộc, thiên hạ đang nín thở theo dõi !

***

Biến Cố Kinh Hoàng

Tương truyền rằng Long Trung Sơn từng là nơi Gia Cát Vũ Hầu ẩn cư, thuộc phía nam Hán Thủy, phía tây Tương Dương.

Ở đây núi không cao nhưng tú lệ, không hiểm trở mà lại kỳ vĩ. Có khe suối róc rách, rừng trúc xanh xanh, đúng là một nơi tiên cảnh để tịnh dưỡng
tinh thần.

Vào lúc ánh bình minh chiếu rọi làm óng ánh những giọt sương mai …

Một tiếng hú nhẹ lan truyền ra không gian. Từ phía đó, trên ngọn núi Thất
Tinh cao nhất của vùng Long Trung Sơn, thoắt lao vút ra ba bóng người
cùng ứng thanh, biến hóa chiêu thức, lộn vòng rồi nhất tề đáp nhanh
xuống …

Dưới mặt đất lại có một hồ nước rộng chừng bốn trượng,
trong hồ đầy những cánh sen hồng thắm. Trên lá sen, những giọt sương mai lóng lánh như ngọc châu trong thật huyền diệu.

Ba người cùng đáp xuống thẳng ngay hướng mặt hồ, chắc rằng họ không biết phía dưới có hồ
nước ? Hoặc cố ý cho thân hình ướt sũng.


Với tốc độ phàm tốc, chỉ trong nháy mắt cả ba đều cách mặt nước trong tấc gang.

Vẫn không thấy có gì biến đổi, ắt rằng họ sẽ ngập mình dưới hồ.

Nhưng vật áo xanh bất chợt ngoảnh đầu sang bên trái, giọng cấp xúc thốt lên:

– Long nhi, con phải đặc biệt thận trọng … !

Giọng kêu chưa dứt, ba người đều đã xà xuống mặt đất.

Cũng trong tích tắc này, cả ba đồng loạt thu tả cước lui sau, chỉ dùng hữu cước nhắm một lá sen xà xuống.

Ôi ! Thật tuyệt vời !

Rồi chỉ bằng vào chút lực trên lá sen, họ nhất tề búng người như con châu
chấu, thân hình bắn vọt trở lại trên không trung, xoay chuyển mấy vòng,
bèn phân hướng đáp xuống bên bờ hồ.

Qua mấy lần tung người lên
xuống, tuy cả ba thi triển cùng chiêu thức, cùng thể hiện khinh công
thân pháp tuyệt luân, nhưng sự cao thấp trong đó vẫn nhận thấy được.

Rất hiển nhiên, người thanh y phụ thân ở giữ đã thi triển thân pháp vô cùng mỹ diệu siêu kỳ.

Hai bóng hình trăng ở tả hữu lại là hai nam tử tuổi còn non trẻ. Chàng bên
hữu động tác thân thủ lanh lợi, niên kỷ độ mười bảy mười tám, lưng hổ eo cong, thể cách tinh anh kỳ vĩ.

Chàng phía bên trái mà vừa rồi
được người phụ nhân gọi là “Long nhi” tuổi chỉ mới mười lăm mười sáu.
Cũng vì chênh lệch về tuổi tác, nên công lực và hỏa hầu của họ có sự hơn kém.

Hai chàng thiếu niên tuy có lớn nhỏ hơn, nhưng hai khuôn
mặt lại giống y nhau vậy. Đôi mắt phượng đen nhánh long lanh, mày kiếm
vắt ngang, mũi cao thẳng, mặt ngọc môi son. Đúng là một đôi thiếu niên
tuấn tú anh phong.

Chàng lớn tuổi gọi là La Như Vân, tư cách hiên ngang hào phóng, có nét đẹp rạng ngời. Còn Long nhi gọi là La Như Long, hơi ca ca của chàng một điểm là ở má phải có một nốt ruồi son, càng làm tăng thêm vẻ hoạt bát ý nhị.

Người phụ nhân trung niên kiều diễm kia cũng là một nữ hiệp lừng danh trong võ lâm, danh hiệu bà ta là
“Tuyết Hoa kiếm” Mạnh Thục Trinh, một kỳ thủ trong “Long Trung Song
Kiếm”. Bà việc vị trượng phu “Lôi Đình Kiếm” La Luân ẩn cư ở vùng núi
Long Trung Sơn này đã hai mươi tiết thu qua.

Mạnh Thục Trinh vừa
đứng xuống mặt đất liền quay sang lướt nhìn dưới chân hai chàng, đoạn
nói với La Như Long với giọng trách nhẹ:

– Long nhi, con sao vậy ? Chiêu “Ngư Long tam diệu” này sao vẫn thi triển chưa chuẩn xác ? Con
xem kìa, mũi hài bàn chân phải bị ướt đấy.

La Như Long đã rõ
trước điều này, đến khi mẫu thân tỏ điều nhắc nhủ, nét mặt chợt ửng hồng lên, long lanh ánh mắt chăm nhìn mẫu thân, rồi ngước sang nhìn ca ca,
miệng nhoẻn cười:

– Mẫu thân, con dợt tiếp thêm một lần nữa !

Không đợi mẫu thân trả lời, chàng đã nhấc bổng thân hình lao về phía núi sau.

Mới ra xa độ một tầm tên, bỗng nghe giọng của La Như Vân thảng thốt:

– Mẫu thân, mẹ xem kìa ! Dưới núi có người đi đến, hình như là Hách bá bá phải không?

La Như Long nghe vậy liền dừng lại, phóng ánh mắt nhìn theo.

Mạnh Thục Trinh cũng đã thấy rõ người mới xuất hiện, bà vừa vẫy tay gọi La Như Long, vừa thốt lên:

– A ? Là lão ta ! Lão … sao lại trở về một mình ? Hình như bị thụ thương ? Đến nhanh ! Đến nhanh !

Chưa dứt lời, người đã phóng đi như mũi tên, lao ra tới ngoài bảy trượng.

Hai chàng thiếu niên đâu dám chậm trễ, hai bóng người tức tốc vụt nhanh xuống núi.

Lão kia đang chệnh choạng men theo bậc đá leo lên núi. Không sai, chính là
“Diểu Thủ Thần Y” Hách Thanh Điền nhà ở núi sau. Sắc mặt lào tái xanh,
hữu khí vô lực, giống như một người đang mang trọng bệnh hoặc bị nội
thương.

Lão ngước mắt thả nhìn ba mẹ con họ La chạy đến, ảm đạm lắc đầu buông giọng:

– Đại tẩu, Hách Thanh Điền này may mà … sống sót, rồi cũng lần về tới Long Trung … sơn !

Mạnh Thục Trinh trong lòng rúng động, La Như Long vội chạy đến đỡ nách Hách Thanh Điền, hớt hãi hỏi:

– Thế nào ? Bá bá … thụ thương sao ? …

Hách Thanh Điền mặt hiện nỗi đau buồng, lắc lay đầu trả lời:

– Ta bị hồng đăng của chiếc quái xa chiếu nhằm, nếu khoảng cách không xa … ắt đã tiêu tan vỡ mật bỏ mạng trên đường rồi ?

La Như Long bèn tiếp:

– Hách bá bá, bá bá được xưng là “Diệu Thủ Thần Y”, lẽ nào không thể …

Hách Thanh Điền không đợi chàng nói hết lời, ảo não than:

– Đều vô dụng ! Giờ thương thế của ta … dù Hoa Đà tái thế … sợ rằng
cũng khoanh tay bất lực … Lâm trọng chứng rồi, ta chết đi cũng không
hề gì, chỉ có điều Châu nhi của ta … quá non trẻ …

Nói đến đây, nước mắt lưng tròng, lão nhìn sang Mạnh Thục Trinh, nói giọng cầu khẩn:

– Đại tẩu, đáng thương Châu nhi của ta tang mẫu còn mang, giờ lại gánh
tang phụ, chẳng có thân nhân, chỉ biết phó thác … cho đại tẩu, gắng
quan tâm chăm sóc giùm …

La Như Long và Hách Linh Châu cô nương ái nữ của Hách Thanh Điền bình nhật tình cảm rất khắn khít, giờ nghe
lão nói những lời đau thương như vậy, lòng dậy lên nỗi xót xa, nói trong nước mắt:

– Bá bá sao phải nói vậy ? … Để Long nhi đỡ bá bá vào nghỉ …

Trên đỉnh núi thoắt hiện một bóng người dáng dấp thanh mảnh trong bộ lục y thướt tha đang chạy ào nhanh xuống.

Người đó chính là Hách Linh Châu, nàng cao giọng kêu lên, hớt hãi chạy đến sà vào lòng Hách Thanh Điền.

Thấy Hách Thanh Điền lâm thảm cảnh như vậy, Mạnh Thục Trinh đứng lặng người
trong giây lát, không nói được lời nào. Đâu phải bà ta không muốn nói,
chính lúc này bà có nhiều điều muốn nói gấp, nhưng lời không thoát ra
được khỏi miệng.

“Lôi Đình Kiếm” La Luân, vị trượng phu của bà,
tối qua đã cùng đi với Hách Thanh Điền, nói là để quan sát động tĩnh của chiếc quái xa. Bây giờ Hách Thanh Điền trở về một mình, còn vị trượng
phu của bà này chẳng thấy tăm hơi, có diều gì chăng ?

Có chuyện nào lại cấp thiết bằng vợ quan tâm đến chồng không?

Mạnh Thục Trinh muốn hỏi rõ, nhưng cảm thấy rùng rợn, bà ta sợ Hách Thanh
Điền nói ra tin chồng bà bị chết, như vậy sẽ hiện ra cảnh tượng kinh
hoàng.

Nhưng dù sao cũng phải hỏi rõ, bỏi thế mới ấp úng chưa nói được.

Không còn thời gian để suy nghĩ nữa, vì Hách Thanh Điền đã được đôi thiếu niên nam nữ dìu lên núi.

Mạnh Thục Trinh chợt trấn định tinh thần, liền bám sát đến sau lưng Hách Thanh Điền, gọi giật:

– Lão Thanh, xin đợi đã …


Hách Thanh Điền nghe vậy buồn bã quay người lại nhìn Mạnh Thục Trinh với ánh mắt tang thương. Vậy bà ta cũng không rõ được sao ?

Đương lúc lão chưa hé môi, Mạnh Thục Trinh đã vội hỏi:

– Phụ thân của Long nhi đâu ?

Bà thoạt trầm hẳn nét mặt cúi đầu như không thể thốt lên lời nào nữa.

Nhìn ba mẹ con hoang mang lo lắng, Hách Thanh Điền phải do dự một hồi, Mạnh Thục Trinh đấm ngực tức tưởi hỏi:

– Lão Thanh, lão nói thực đi, trượng phu của tôi có phải chết ở vệ đường không ?

Hách Thanh Điền nét mặt xạm đi, gật nhẹ đầu.

Như vậy tin tức đã rõ, bao niềm hy vọng của bà ta bỗng chốc bị tiêu tan đi bởi cái gật đầu của đối phương.

Hai chàng thiếu niên cùng thét lên kinh hãi, lệ châu tuông trào xuống, đầu óc quay cuồng, mắt hoa đi, nghiến răng nói:

– Thi thể của phụ thân giờ … ở đâu ?

Hách Thanh Điền sắc mặt vốn tái xanh giờ lại thêm bạc phếch, hổ thẹn tiếp lời:

– La huynh chết trên vệ đường … cách ba dặm về phía Nam huyên Quang Hoa.

Đại tẩu rộng lòng tha thứ cho ta, ta … không đủ sức để đưa La huynh về được.

– Chiếc quái xa đó bây giờ đến đâu rồi ?

– Đang ở vùng Cốc Thành !

– Như vậy ắt hẳn nó sẽ nhằm thẳng đến Vũ Đương sơn cơ ?

– Ta nghĩ … đúng thế !

Mạnh Thục Trinh như đã hỏi xong, gượng môi cười :

– Lão tịnh dưỡng đi ! Mẹ con tôi rồi sẽ đến thăm lão ! …

Hách Thanh Điền ngập ngừng muốn nói vài lời để an ủi ba mẹ con đang trong
cơn thống khổ tột độ. Nhưng chính lão cũng là người sắp lìa khỏi trần
giang, ngước mắt nhìn ái nữ Hách Linh Châu mà lòng chết lặng đi, lão
không nói nữa.

Trong tiếng than nghẹn ngào, hai cha con thiểu não lần bước lên núi.

Nhìn theo hình bóng hai người đi khuất, Mạnh Thục Trinh cố nén cơn bi
thương, cảnh như đang đứng bên bờ vực thẳm. Nước mắt chảy đến cạn dòng.

Trong cơn bi thống đứng lặng người, Mạnh Thục Trinh chợt cảm thấy phía bên
phải như bị hụt hẫng. Bà vén tay áo lau dòng nước mắt để trông xem, thì
ra La Như Vân đã biến đi tự lúc nào không hay ?

Mạnh Thục Trinh
kinh hoàng “ơi” lên một tiếng, ngoái đầu nhìn quanh, thấy La Như Vân đã
vút người đi xa ngoài ba mươi trượng về hướng chánh đông.

Cảnh tình xảy ra như vậy không thể hoãn chậm, bà thất thanh kêu lên:

– Vân nhi … Vân nhi … con đi đâu … quay lại … quay lại …

Vân nhi đã ra xa, chỉ nghe giọng của chàng vọng lại:

– Phải đi tìm di thể của phụ thân về … con phải quyết báo thù !

Mạnh Thục Trinh vội vã phóng người đuổi theo …

Bất chợt từ phía sau, La Như Long đanh đảnh gọi:

– Ca ca, đợi em với, em cùng anh …

Thân hình bắn vọt như tên thoát khỏi dây, vùn vụt lao theo …

Nghe La Như Long gọi, Mạnh Thục Trinh sực hiểu rằng đại sự chẳng lành. Trong cơn cuồng hoảng, bà phóng đến chặn ngay La Như Long. Cánh tay vung
nhanh nắm lấy chàng, bà quát gắt:

– Long nhi, con làm gì vậy ?

La Như Long chỉ tay về phía anh mình, giậm chân hét lớn:

– Ca ca nói không sai, con phải đi tìm di thể phụ thân về, con báo thù cho bằng được !

– Quỷ sứ !

Tiếp ngay đó là tiếng “bốp” vang lên, má trái của La Như Long đã lãnh trọn bạt tai.

Ra tay trong lúc phẫn nộ, cú đánh đó đâu phải nhẹ, trên má La Như Long hiện rò năm dấu ngón tay đỏ rần.

Đánh đứa con trong lòng lại đầy cơn bi thống, Mạnh Thục Trinh bàng hoàng
nhìn La Như Long tay ôm lấy má, đôi mắt tròn xoe với bao nỗi ngạc nhiên, bà chạnh lòng dịu giọng :

– Đang trong hoảng loạn, mẹ lỡ tay … đánh con …

Không để cho La Như Long tiếp lời, bà sờ tay đến mõn đá bên phải, khóc lớn:

– Long nhi, con phải nghe lời. Nếu con không nghe, mẹ sẽ đập đầu chết ngay trên mõm đá này.

La Như Long thất sắc nhìn mõm đá, lệ tuôn như mưa:

– Mẹ, Long nhi sẽ nghe mẹ dạy bảo !

Mạnh Thục Trinh phóng ánh mắt theo hướng La Như Vân hút bóng, nói trong tiếng nấc :

– Phụ thân con chết đi, mẹ con ta hòa quyện nhau mà sống. Bao niềm hy
vọng của mẹ đều gởi gấm vào hai con. Nếu như mất đi cả hai con, mẹ sống
để làm gì ?

– Đi tìm thi thể phụ thân lẽ nào cùng nguy hiểm ư ?

La Như Long trợn tròn đôi mắt hỏi.

Mạnh Thục Trinh trả lời:

– Chiếc quái xe đó hiện giờ đang đi qua vùng Quang Hóa, Hà Nam, vượt băng Hán Giang, tiến vào địa phận Hồ Bắc. Vân nhi ra đi, nói quyết báo cừu
vậy con dám nắm chắc Vân nhi gặp đến quái xa đó lại không động thủ hử ?

La Như Long giờ mới biết chuyện quá nghiêm trọng, thảng thốt nói:

– Hẳn vậy ! Phải bám theo ngay, đứng ở đây chẳng có ích dụng gì ?

Vừa dứt lời, chàng thoắt búng người lao đi …

Mạnh Thục Trinh liền ngăn cản:

– Để ta đi, con không thể đi !

– Vì sao ?

– Cứu người như cứu hỏa, không thể hoãn, có con đi theo làm chậm mất hành trình của mẹ chưa nói, lại còn làm cho mẹ phân tâm. Con ở lại đây đợi
mẹ đi sẽ về ngay !


Nghe chưa !

La Như Long thẩn thờ đứng lặng yên, Mạnh Thục Trinh lao vút người đi như chớp xẹt lưng trời, mất hút theo hướng Tây.

La Như Long sững người như pho tượng mắt đắm nhìn theo hướng mẫu thân vừa khuất, lệ châu hai hàng lăn dài trên má.

Trong đầu dậy lên dòng suy nghĩ miên man, thần trí chàng đi vào cõi xa xăm …

Từ cái chết của phụ thân, nghĩ đến chiếc quái xa đó, rồi nghĩ đến ngọn đèn ma giết người ghê rợn …

Chàng lại nghĩ về những cao thủ võ lâm tử mạng bên vệ đường, rồi còn có vật kỳ bảo võ lâm gì đó …

Sự đời như đóa phù vân loáng qua trước mắt. Mới hôm qua ở núi Long Trung
sơn này, là mái ấm chan hòa tình cảm. Chỉ nội một ngày, họ lâm cơn họa
biến như vậy. Dễ ai lường trước được đâu ?

Ca ca đi rồi, họa phước khó phân lường. Mẫu thân lại đi, có gặp nguy hiểm gì không ?

Nếu như …

Đến đó chàng không dám nghĩ tiếp nữa.

Trời đất mênh mang, La Như Long đứng thẩn thờ ngóng trông theo hướng mẫu
thân vừa ra đi, mặc cho nắng rọi xuống đầu, gió núi phất phơ tà áo …

Bất chợt có tiếng bước chân cấp xúc từ trên núi chạy xuống, làm cho chàng hoàn tỉnh cơn mộng, ngẩn ngơ quay đầu nhìn …

Người đó không ai khác chính là Hách Linh Châu có tình cảm rất sâu đậm đối với chàng.

Hách Linh Châu hình như không ngờ một mình La Như Long đứng ở đây. Đôi nhãn
châu sưng đỏ như nụ đào, nàng cắm đầu đổ núi, như đang mang nhiều nỗi
hoài tư.

Thoáng thấy Hách Linh Châu, La Như Long mới nghĩ ngay đến Hách Thanh Điền, chàng lấy tay vỗ vào đầu lẩm bẩm:

– Đáng chết ! Ta sao đứng sững nơi này, quên mất Hách bá bá bị trọng thương ?

Chàng xua tan những ý nghĩ lẩn quẩn trong đầu, vội bước tới đón Hách Linh Châu :

– Linh muội muội, phụ thân muội …

– Chết rồi !

Hách Linh Châu dừng bước, nói trong nước mắt.

– Chết rồi hả ? …

La Như Long nắm lấy tay nàng, hỏi giọng thân thiết:

– Di thể của lão ra sao ? Ta cùng giúp muội mai táng.

Hách Linh Châu lắc đầu nghẹn ngào nói:

– Cám ơn huynh, muội làm theo lời di ngôn của phụ thân, đào lỗ ở đầu góc nhà, chôn cất qua loa vậy !

Đáp lời xong, nàng gỡ tay ra rồi định tiếp tục xuống núi …

La Như Long quá sức ngạc nhiên, hỏi:

– Muội đi đâu ?

– Đến Vũ Đương sơn !

– Vũ Đương sơn à ? Chàng rất đỗi kinh ngạc, vội kéo nàng lại, trầm giọng :

– Có lẽ muội không biết, chiếc quái xa đó đêm nay dừng ở Vũ Đương sao ?

Hách Linh Châu gật đầu, nhạt giọng :

– Muội biết rõ hơn cả huynh, nếu không nắm đích xác nó đêm nay dừng ở Vũ Đương, muội việc gì phải vội đến đó ?

– Như vậy muội nhằm vào chiếc quái xa đó hả ?

– Không sai ! Muốn muốn xem chiếc quái xa làm kinh chấn võ lâm đó có quỷ quái gì ?

La Như Long nghe vậy sửng sốt, liền chắn ngang trước mặt nàng gào lên:

– Linh muội muội, nàng cuồng rồi ! Phụ thân nàng và phụ thân ta đều danh
chấn võ lâm cuối cùng phải vong mệnh vì quái xa đó. Nàng đi lần này
chẳng khác gì xông vào miệng hổ, không có ngày về !

Chàng có tính bộc trực, đĩnh đạc nói tiếp :

– Ca ca ta vì nỗi quá kích động, phải để đến mẫu thân đi truy tìm. Trước
khi phụ thân muội nhắm mắt đã phó thác muội cho mẫu thân ta. Bây giờ
muội muốn đi, phải đợi mẫu thân đồng ý. Muội nghĩ xem lần này đi ắt đầy
nguy hiểm, thử hỏi ta dám để cho muội đi được sao ?

Thấy chàng như hung thần đứng chắn phía trước, Hách Linh Châu không nổi giận.

Ngược lại nàng cảm thấy lúc này có được niềm an ủi vô hạn. Nét mặt ngọc ngẩng lên, nàng chợt hỏi:

– Long ca ca quan tâm như vậy, ca ca cho rằng muội cũng liều mạng mạo hiểm hay sao ?

– Chưa chắc không phải?

Hách Linh Châu gượng cười:

– Muội đã có ý đến Vũ Đương sơn, ca ca có thể níu giữ trong nhất thời, thử hỏi có thể cản mãi được không ?

La Như Long đang bàng hoàng, nàng lại tiếp:

– Ban nãy muội quyết định tự đi về một mình, không muốn làm liên lụy đến
một ai. Bây giờ tình huống có khác, Long ca ca cùng đi với muội không ?

– Đi đâu ?

Nàng thốt giọng :

– Cứu mẫu thân và ca ca của huynh chứ đi đâu ?

– Mẫu thân của ta ? … Ca ca của ta ?

Hách Linh Châu hé đôi môi son cười gượng:

– Long ca ca chớ cho rằng muội hù dọa, cũng chớ cho rằng muội nói vậy để
tìm kế thoát thân. Thực mà nói, mẫu thân và ca ca của huynh đang muôn
phần nguy hiểm, chỉ cần họ tiến đến con đường nơi quái xa đi qua, sẽ lập tức chết ngay !

– Ôi ! Vì sao ?

Mặt La Như Long biến sắc.

Nàng tiếp lời:

– Rất dễ hiểu, vì lệnh đường và lệnh huynh chưa biết nhiều về chiếc quái
xa đó, cho rằng họ không cần tiếp cận với nó tức không bị “Tam sắc đăng” giết chết. Nếu nghĩ vậy thôi thì quá sai lầm !

La Như Long vung cả tay chân, hỏi vội:

– Sai làm sao ?

– Vì “Tam sắc đăng” là hung khí sát như mọi người đều biết, nhưng trong
và ngoài quái xa đó còn có đến một trăm tay đao phủ, điều đó ai biết đâu ?

Chàng nói vẻ nửa tin nửa ngờ:

– Sao muội biết ?

Hách Linh Châu nhãn châu còn ánh lệ, nói giọng buồn buồn:

– Gia phụ hy sinh cả tính mệnh mới có được kinh nghiệm quý báu đó. Nói
cách khác là muội muốn đến Vũ Đương sơn lần này không giống như suy nghĩ của ca ca, mà ôm ấp một lời tin cực liệt là đi đoạt lấy vật kỳ bảo của
võ lâm đó.

Nói đến đây, nàng bồi hồi nhìn chừng La Như Long, sắc mặt cũng biến đổi, giọng oán thầm:

– Muội đã nói xong, còn tin hay không tùy ca ca ! Muội quyết phải đi, tạm biệt !

Trong lúc La Như Long đứng đờ đẩn không đề phòng, nàng đã phi thân lướt ra xa ngoài ba trượng.

Thấy vậy chàng tức tốc vút người đi như tên bắn, gọi lớn:

– Linh muội muội, chúng ta cùng đi !

Kịp sánh vai với nàng, La Như Long chợt hỏi:


– Chúng ta nên đến Cốc Thành hay thẳng tới Vũ Đương ?

Hách Linh Châu có dự tính trước, tiếp lời:

– Muội cho rằng đi thẳng đến Vũ Đương tương đối an toàn hơn so với truy bám theo sau quái xa.

– Vì sao ?

– Ngốc thật ! Vừa rồi muội đã nói, bên cạnh nó còn có cả trăm tay ma
vương tùy hành, chúng ta hai người làm sao lượng sức nổi với họ. Hơn
nữa, đón phía trước quái xa, nếu gặp đến lệnh đường và lệnh huynh, chúng ta kịp thời ngăn cản họ tránh mọi hiểm nguy.

La Như Long bối rối không tự chủ được, nghĩ không ra chủ ý gì khác hơn, chỉ việc đi theo
Hách Linh Châu, cùng tiến thẳng về hướng Vũ Đương.

Lẳng lặng hành trình một hồi, sực nghĩ ra điều gì, La Như Long ngạc nhiên quay sang hỏi:

– Thế nào ? Linh muội muội nói đến Vũ Đương Sơn để đoạt lấy kỳ bảo hả ?

– Đúng vậy !

Hách Linh Châu khẳng định một tiếng nghiêm túc, cùng quay nhìn sang mỉm cười nói tiếp :

– Muội bây giờ là người cô độc bơ vơ, lệnh đường đã nhận lời thu dưỡng.
Nếu một ngày muội đoạt được vật kỳ bảo đó sẽ trở về Long Trung Sơn, lúc
đó không phải chúng ta cùng hưởng thụ luôn sao ?

– Tin đồn trong quái xa có bảo vật, cũng là lệnh tôn lúc lâm chung đã chứng thực được hay sao ?

Hách Linh Châu trả lời:

– Không sai !

– Theo như muội nói, hình như muội có đầy lòng tin là đã nắm chắc sẽ đoạt được bảo vật đó vậy ?

– Đương nhiên !

Nghe nàng trả lời rất tỉnh táo, chàng cứ hồ nghi lắc đầu thầm nói:

“Nói phách cũng không thể quá đến như vậy, nàng dựa vào đâu chứ ?”.

Những cử chỉ biểu hiện này không thoát ra được ánh mắt của Hách Linh Châu, nàng ngoảnh đầu cười khanh khách:

– Long ca ca không tin cho rằng muội phách lối phải không ?

Chàng chỉ nhoẻn miệng cười không trả lời.

Hách Linh Châu cố nói lớn:

– Chỉ cần chiếc quái xa đó đêm nay dừng lại ở Vũ Đương, muội nhất định sẽ đoạt được báu vật đó.

La Như Long nghe vậy càng nghi hoặc, mở lời hỏi:

– Ta có mấy điều không hiểu, có thể hỏi muội được chứ ?

– Đương nhiên được !

– Điều thứ nhất, theo muội nói vừa rồi, tùy tùng theo quái xa đó có cả
trăm tên ma vương, muội muốn đoạt lấy bảo vật tất phải xông vào chiếc
quái xa, vậy lẽ nào họ không giết chết muội ?

– Ngược lại muội
hỏi huynh, chiếc quái xa dừng lại ở Vũ Đương nhằm mục đích gì ? Bọn họ
dốc toàn lực đối phó với Vũ Đương ? Hay khăng khăng giữ lấy quái xa ?

La Như Long chợt hiểu ra bèn buông lời:

– A ! … Thì ra muội thừa cơ hội để đánh cắp. Ta hỏi tiếp muội điều thứ
hai. Trên đỉnh quái xa có ngọn Tam sắc đăng giết chết người, những cao
thủ trong võ lâm e rằng cũng lánh không kịp, huống hồ muội dựa vào công
lực tuyệt học nào để chống đỡ ?

Hách Linh Châu cười nhạt:

– Muội tuy không dám tự khoe là đối địch nổi với ngọn Tam sắc đăng đó, nhưng có cách để làm cho nó trở thành vô hiệu !

– Bằng cách nào ? La Như Long thốt lên.

Hách Linh Châu vẫn điềm nhiên tiếp lời:

– Nói nhiều cũng vô dụng. Muội hỏi ca ca, ca ca hiểu hai chữ “Tử giác” không?

– Tử giác gì ?

Hách Linh Châu liếx xéo sang chàng một cái:

– Thật ngốc ! Hễ góc độ nào mà ma đăng đó chiếu không thấu tức gọi là “Tử giác”.

Ca ca khỏi phải lấy làm kỳ quái, đó là kinh nghiệm xương máu của gia phụ.

Sự gì cũng phải trải qua mới biết. Nếu không nghe Hách Linh Châu giải
thích, La Như Long không thể nghĩ đến được điều đó. Bây giờ chàng rõ
được nàng không phải không có căn cứ bèn chuyển giọng hỏi:

– Trong quái xa tất nhiên có người bố trí ở trên, muội nếu lên quái xa để đoạt bảo, sáp mặt với họ thì làm sao ?

– Ai nói muội phải lên trên quái xa ?

La Như Long chớp mắt ngạc nhiên hỏi tiếp:

– Muội không lên quái xa, lẽ nào vật kỳ bảo đó lại tự động bay đến trong tay muội ?

Hách Linh Châu vốn trong lòng đang chứa đựng nhiều chuyện đau buồn, nghe hỏi câu đó cũng bật cười thánh thót:

– Ca ca tưởng rằng vật kỳ bảo đó được đặt trong quái xa sao ? Nhầm rồi ! Nó nằm ở mặt dưới của thân xe !

– Nằm dưới thân xe ư ? La Như Long càng mê hoặc.

– Vâng ! Đây là điều không ai ngờ đến. Vật chí bảo mà mọi người trong võ
lâm hằng mơ ước lại được đặt ở trên trục bánh xe phía dướt thân quái xa, ắt rằng bọn quái đản đó cũng không biết được giá trị của bảo vật !

– Quái sự ! Quái sự ! Thực là một chuyện kỳ quái !

La Như Long cao hứng hỏi tiếp:

– Ta còn một điều khó hiểu, đêm nay quái xa đó dừng ở Vũ Đương, trừ những nhân vật trong nhất phái Vũ Đương và bọn cao thủ đi theo quái xa đó ra, còn biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt võ lâm ngầm bám theo để lập mưu
chiếm đoạt. Nếu có người biết muội lấy được bảo vật, chẳng lẽ họ không
ra tay cướp lấy hay sao ?

Không nghe Hách Linh Châu trả lời, chỉ thấy sắc mặt nàng hơi biến đổi.

Hai người cứ lặng lẽ trên bước hành trình như hai mũi tên bay nhanh tìm đến đích.

Rất lâu sau …

Hách Linh Châu buồn man mác thở dài:

– Long ca ca, tục ngữ có câu “Tử sanh do mệnh, phú quí tại thiên” ! Ca ca có tin “nhân quả” không? Có tin “cơ duyên” không? Muội bây giờ chỉ biết “Tận nhân lực nhi tri thiên mệnh”. Là họa hay là phúc ? Cứ để cho thiên linh quyết định vậy !

Giờ chẳng khác gì tầm tên lỡ bắn, La Như
Long cúi đầu suy nghĩ trong phút giây, cơn hùng khí bất chợt trỗi dậy,
chàng kiên nghị gật đầu nói:

– Linh muội chớ hoang mang, những
mong lần này chúng ta gặp được mẫu thân và ca ca, ta cần muội đưa ra
cách xác định “Tử giác” xác chuẩn sẽ đoạt được bảo vật vào tay. Còn kẻ
nào xông vào thì cứ trừ khử chứ sợ gì ?

Nói đến đây chàng thoáng trầm tư hỏi:

– Muội muội, nàng có biết kỳ bảo đó là thứ như thế nào không?

Hách Linh Châu thản nhiên trả lời:

– Nói thực ra đến bây giờ muội cũng không biết kỳ bảo đó là thế nào. Gia
phụ nói, chỉ cần muội bay người đến dưới gầm quái xa tất sẽ rõ được ngay !

La Như Long nói giọng hào hùng:

– Muội muội không nên đem thân phạm hiểm, muội nói rõ góc độc của “Tử giác”.

đó, ta sẽ lấy giúp cho muội !

Hách Linh Châu nghe dịu mát trong lòng, nàng cảnh giác đánh mắt quan sát
xung quanh một lượt, rồi ghé sát bên chàng thầm thì nói nhỏ chỉ hai
người nghe …

Khói bụi mịt mù, hai bóng hình lướt nhanh về hướng Vũ Đương sơn !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.