Kim Bài Ngự Trù Xuyên Qua Bạo Hồng Giới Giải Trí

Chương 8: Cửa Hàng Ẩm Thực


Bạn đang đọc Kim Bài Ngự Trù Xuyên Qua Bạo Hồng Giới Giải Trí – Chương 8: Cửa Hàng Ẩm Thực


Từ địa điểm quay quảng cáo, Dung Linh ngồi lên xe của chị Quỳnh và lái xe đến một nơi mà cô không biết.Bởi vì vẫn là người mới trong giới giải trí, mặc dù đã có một chút “hot” nhưng thông báo của Dung Linh vẫn gần như bằng không.Vì vậy, ngày hôm nay ngoại trừ một công việc quay quảng cáo, Dung Linh không có lịch trình nào khác.Thước Đạt Truyền Thông chỉ mới thành lập được vài năm, tuy rằng cũng ký một số người mới, nhưng trong giới giải trí cũng không có gợn sóng gì.

Về tài chính, cũng chỉ dựa vào tài sản cá nhân của chị Quỳnh và tổng giám đốc công ty.Cho nên, đối với Dung Linh mà nói, cũng không có xe công vụ như các nghệ sĩ khác, cũng không có trợ lý và trang điểm cá nhân.Chỉ là dựa vào chị Quỳnh lái xe riêng của mình, chở Dung Linh đến đây hoặc đến đó, chạy hết nơi này đến nơi khác.Đương nhiên, Dung Linh cũng không ngại những thứ này, dù sao, nàng từ lúc ở Đại Cảnh triều cũng không theo đuổi phô trương, theo nàng thấy, có thể ra ngoài như vậy liền có “tọa kỵ”, đã là rất hài lòng rồi.Chị Quỳnh vừa lái xe, vừa ở trong xe có tiết tấu vui vẻ, trong miệng thỉnh thoảng còn ngâm nga giai điệu đơn giản theo tiết tấu, từ biểu tình sung sướng trên mặt chị lúc này mà xem, đối với biểu hiện quảng cáo đầu tiên của Dung Linh hôm nay rất hài lòng.Chị Quỳnh, bây giờ chúng ta đi đâu?Dung Linh thấy chị Quỳnh vui vẻ như vậy, cũng không đành lòng cắt ngang, nhưng bởi vì dậy sớm mà sinh ra buồn ngủ nồng đậm, cô vẫn muốn biết, đến tột cùng mình sẽ bị đưa đi đâu.Hiện tại cô chỉ muốn có một chiếc giường lớn có thể làm cho cô ngủ ngon một giấc, cô thật sự quá mệt mỏi, nếu không phải cô cứng rắn chống đỡ, mí mắt trên dưới đã sớm tiếp xúc thân mật.Chị Quỳnh nghe Dung Linh hỏi, cười nhạt một tiếng, vừa theo tiết tấu vừa lắc lắc đầu trả lời: “Vừa rồi đã nói, dẫn em đi ăn ngon.

Cho nên, tự nhiên là dẫn em đi một nơi có mỹ thực.


“Ẩm thực? Loại thực phẩm nào? -Vừa nghe đến chuyện liên quan đến mỹ thực, Dung Linh lập tức hứng thú, thậm chí buồn ngủ cũng tiêu tan hơn phân nửa.

Trạng thái vốn buồn ngủ, trong nháy mắt thanh tỉnh không ít.Tuy rằng Dung Linh cũng không biết khi nào mình mới có thể trở về ngự thiện phòng đại cảnh triều, bất quá, có thể có cơ hội thưởng thức được đặc sắc mỹ thực của thế giới này, đối với nàng thân là ngự trù mà nói, cũng là một cơ hội khó có được học tập.Cho nên, lúc này nàng, khẩn cấp muốn biết, mỹ thực này đến tột cùng là cái gì.Nhưng rõ ràng, chị Quỳnh không muốn nói thẳng với cô câu trả lời này.Chỉ thấy chị ấy cười thần bí, chỉ đơn giản trả lời: “Đến thì em sẽ biết.

Sauđó, tiếp tục ngân nga giai điệu theo nhịp điệu.”À.”Dung Linh không có được đáp án muốn biết, trên mặt tự nhiên khó nén mất mát.


Nhưng cô cũng không vội, dù sao, cần thêm một chút thời gian, là có thể đến nơi quỳnh tỷ nói.Tục ngữ nói, cơm ngon không sợ muộn, chờ một chút cũng chỉ chờ một chút đi.

Vì thế, Dung Linh đơn giản cũng không hỏi nữa, quay đầu nhìn về phía cảnh đường phố ngoài cửa sổ xe, chờ đợi đáp án cuối cùng được công bố.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.