Đọc truyện Kim Bài Đả Thủ – Chương 5
Dương Lỗi chậm rãi cầm đàn lên, ra khỏi trường trung học, đi đến một tiệm tạp hóa vẫn còn mở cửa ở ven đường.
“Ông chủ, cho một chai…”
Dương Lỗi còn chưa nói hết câu, vừa ngẩng đầu liền trông thấy một người cũng đang đứng mua đồ giống mình.
“Phòng Vũ!”
Dương Lỗi kinh ngạc.
Phòng Vũ cũng ở đây mua nước, Dương Lỗi nhìn thoáng qua bên ngoài, không có ai đi theo Phòng Vũ, chỉ có chiếc xe máy màu đen của Phòng Vũ đậu ở con đường đối diện, trên xe còn treo vật gì đó, nhìn không rõ lắm.
Dương Lỗi không ngờ mình lại gặp được Phòng Vũ ở đây. Phòng Vũ vẫn sạch sẽ và gọn gàng như thế, hiếm khi mới thấy Phòng Vũ mặc áo thun ba lỗ màu đen, áo ba lỗ đóng thùng trong quần jeans cùng màu, để lộ eo lưng cường tráng dẻo dai.
Đi mòn giày sắt tìm không thấy, vậy mà lại gặp nhau ở đây.
“Mày dữ dằn quá nhỉ, sao lần trước hẹn quyết đấu mày lại bỏ chạy?” Dương Lỗi lại bắt đầu khiêu khích.
Hình như tâm trạng của Phòng Vũ không tệ, Phòng Vũ không để ý đến lời khiêu khích của Dương Lỗi, tựa người vào quầy hàng, ánh mắt lướt qua dáng vẻ cầm guitar của Dương Lỗi, sau đó quay đầu lại bảo ông chủ lấy cho mình một chai nước ngọt.
“Tôi mời.”
Phòng Vũ đẩy chai nước ngọt đến trước mặt Dương Lỗi.
Dương Lỗi liếc Phòng Vũ một cái, không nói nhiều lời, cầm chai lên uống ngay.
“Hai cây mặt hoa!”
Sau khi uống một hơi hết chai nước ngọt, Dương Lỗi đặt tiền lên quầy, ông chủ tiệm đưa cho hắn hai cây kem mặt hoa phổ biến nhất thời đó.
Dương Lỗi cầm một cây, đưa cây còn lại cho Phòng Vũ.
“Trả lại mày.”
“Ha ha!”
Phòng Vũ cười ra tiếng.
Đây là lần đầu tiên Dương Lỗi nhìn thấy Phòng Vũ cười, lúc Phòng Vũ cười, Dương Lỗi cảm giác như trông thấy một người khác, thật sự không thể liên tưởng đến cái người cầm gạt tàn đầy máu đập gãy răng người ta trên phố.
Phòng Vũ cảm thấy Dương Lỗi rất thú vị.
“Cậu còn dám ra ngoài một mình vào buổi tối ư? Người của Vương Lão Hổ đang tìm cậu khắp nơi đấy.” Phòng Vũ nói.
“Má!” Một chữ đã đủ nói lên sự khinh thường của Dương Lỗi.
Một phát súng của Dương Lỗi đã thành công chọc giận Vương Lão Hổ, người trong giới đều biết chuyện này. Là xã hội đen thì phải hiểu, phát súng này đã đập nát quan hệ giữa Yến Tử Ất và Vương Lão Hổ. Giang Hải lại sắp bắt đầu nổi lên một trận mưa máu gió tanh.
“Trong đám thuộc hạ của Vương Lão Hổ có một người tên là Triệu Cương, hiện đang ở Lữ Thành, sắp quay lại đây rồi. Phần dưới của gã này rất lợi hại, nếu đụng phải gã thì cứ đánh vào phần trên.”
Nói xong, Phòng Vũ bước ra khỏi cửa tiệm.
Dương Lỗi sửng sốt một lát, không ngờ Phòng Vũ lại “chỉ điểm” cho mình.
“Phòng Vũ, chuyện lần trước vẫn chưa xong đâu.” Dương Lỗi không muốn vô duyên vô cớ thiếu nợ Phòng Vũ, hắn vẫn chưa quên mối thù lần trước.
“Tôi xem cậu là anh em nên mới nhắc nhở một câu, nghe hay không tùy cậu.”
Phòng Vũ nhảy lên môtô, xe nổ máy biến mất trong màn đêm.
Triệu Cương là mãnh tướng hàng đầu của Vương Lão Hổ, lúc Vương Lão Hổ và Yến Tử Ất xảy ra xung đột, gã không có mặt ở Giang Hải mà đang ở Lữ Thành làm việc. Gã ta và Hỏa Oa, Mặt Sẹo, được xưng là “tam đại mãnh tướng” dưới trướng Vương Lão Hổ, hôm nay hai trong ba “tam đại mãnh tướng” đều bại dưới tay Dương Lỗi, Triệu Cương vừa về Giang Hải liền nóng lòng muốn tìm người báo thù.
Không lâu sau, Triệu Cương tìm đến Dương Lỗi, hai bên dẫn người đánh một trận quang minh chính đại. Trận đánh ấy làm kinh động cả cảnh sát, bởi vì thù hằn giữa Vương Lão Hổ và Yến Tử Ất càng kết càng sâu, hai bên từng sống mái một trận, thậm chí còn gây ra một vụ nổ súng, ngay cả cảnh sát cũng biết hai băng nhóm này sẽ còn đánh nhau dài dài. Yến Tử Ất giao đám thuộc hạ chủ chốt cho Dương Lỗi, định bụng cho Dương Lỗi ra mặt, tăng thêm uy tín của Dương Lỗi. Dương Lỗi dẫn theo gần ba chục người có sức chiến đấu dũng mãnh đến hộp đêm Chính Đại đối đầu với người của Triệu Cương.
Bãi đỗ xe phía sau hộp đêm Chính Đại đã trở thành nơi hỗn chiến của đám côn đồ giang hồ này. Vừa giao thủ với Triệu Cương, Dương Lỗi đã hiểu câu “phần dưới lợi hại” mà Phòng Vũ nói. Chân của Triệu Cương như được làm bằng sắt, chỉ một cú đã đá bay đàn em của Dương Lỗi ra năm sáu thước không dậy nổi, gã chuyên đá vào đầu gối và cổ chân của đối phương, gần như vài đá là hạ gục một người, hung hãn không gì sánh nổi, tay trái cầm một con dao pha để bảo vệ phần dưới của mình, tay phải cầm một con dao khác làm vũ khí chém người.
Dương Lỗi từng đánh nhau với Hỏa Oa và Mặt Sẹo, nhưng gã Triệu Cương này mạnh hơn hai tên kia nhiều. Dương Lỗi cũng rất thích dùng chân đạp, thúc, hoặc đá đối phương, nhưng nếu dùng cách đó đánh nhau với Triệu Cương, có khi bây giờ đã gãy chân rồi, bởi vì hắn không có đôi chân cứng như sắt của gã Triệu Cương cao hơn 1m9. Dương Lỗi không thể không cảm ơn lời nhắc nhở trước đó của Phòng Vũ. Giữa lúc chiến đấu nảy lửa, Dương Lỗi chợt nhớ đến chiêu thức hôm đó Phòng Vũ hạ gục Côn Tử, hắn canh đúng cơ hội liên tiếp đánh mạnh vào chỗ nối giữa vùng gáy và cổ Triệu Cương.
“Cứ đánh vào phần trên”, nhớ tới lời dặn của Phòng Vũ, Dương Lỗi chịu đựng một dao mà Triệu Cương chém vào chân mình, chỉ lo đánh mạnh vào cổ và gáy của Triệu Cương.
Bắp chân Dương Lỗi bị chém mấy nhát, Triệu Cương thì máu chảy đầy đầu, do bị tấn công vào khu thần kinh trung ương nên tay chân gã bắt đầu xụi lơ, bị người của Dương Lỗi xông lên chém ngã.
Cuộc ẩu đả dã man này khiến cho hộp đêm Chính Đại ngừng kinh doanh nửa tháng để sửa chữa, Yến Tử Ất dùng quan hệ với giới thượng tầng của cục cảnh sát để ém chuyện này xuống.
“Anh và Vương Lão Hổ mau giải quyết mâu thuẫn đi, nếu không chúng tôi cũng khó xử lắm!” Bên cảnh sát cũng chịu rất nhiều áp lực, đành phải báo tin cho Yến Tử Ất. Yến Tử Ất là xã hội đen đích thực, quan hệ giữa hắn và bạch đạo vô cùng thân thiết. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Qua mấy trận ác chiến liên tục, có thể nói Vương Lão Hổ đã thua thê thảm, ngay cả kim bài đả thủ Triệu Cương mà gã gọi về cũng bị đánh bại, danh tiếng của Vương Lão Hổ ở Giang Hải tụt dốc không phanh. Xã hội đen là thế, vào đầu thập niên 90 của thế kỷ trước, hỗn chiến đổ máu vẫn còn là phương thức để các thế lực chủ chốt so găng với nhau, nếu muốn thành danh có lẽ chỉ cần một trận chiến, còn muốn thân bại danh liệt, đôi khi cũng chỉ cần một trận chiến mà thôi.
Sau khi Triệu Cương bị đánh bại, Yến Tử Ất nhân cơ hội giật lại một phần thị trường giết mổ trong tay Vương Lão Hổ, Vương Lão Hổ không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì hơn.
Đây chính là thế giới kẻ mạnh nuốt kẻ yếu.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó lại chứng minh, Vương Lão Hổ hiển nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định.
Vết thương ở chân Dương Lỗi không nặng lắm, qua nửa tháng là lành lại như thường, đánh một trận với Vương Lão Hổ cũng coi như báo thù cho Lý Tam, tâm trạng của Dương Lỗi lại tốt lên, hắn dẫn mười mấy anh em của mình đến khách sạn Đông Phương ăn cơm.
Vừa đi vào, gần đó có hai bàn đầy người, dẫn đầu chính là Phòng Vũ. Phòng Vũ cũng mang người tới đây ăn cơm.
Dương Lỗi liếc nhìn Phòng Vũ ngồi ở bàn bên cạnh, bàn của Phòng Vũ có không ít người tham gia trận ẩu đả ở phòng bida Quang Minh lần đó, nhóm anh em mà Dương Lỗi dẫn theo cũng có vài người từng bị chém, bây giờ gặp nhau ở đây, sắc mặt hai bên không tốt cho lắm, ai cũng liếc xéo nhau mấy bận, nhưng anh đại hai bên đều nói chuyện hôm đó đã xong xuôi, vì vậy không ai dám nổi cáu, chỉ có thể coi như không nhìn thấy nhau.
“Anh Lỗi, đây không phải là Phòng Vũ mà anh tìm kiếm suốt ngày ư?” Tuy một chân cà thọt, Lý Tam vẫn nhiều chuyện như cũ.
“Ừ.” Dương Lỗi gọi rượu, mở nắp chai.
“Sao không qua đó chào hỏi?”
Hôm đó Lý Tam đến Cửu Trung ngắm gái, không có tham gia trận chiến ở phòng bida Quang Minh, vì thế không có thù hằn gì với Phòng Vũ.
“Nhìn hắn chướng mắt.”
Lý Tam nghe xong, trong lòng nghi hoặc: Nếu anh thấy người ta chướng mắt thì đã chạy tới xử người ta rồi mà?
Bên kia Tròn Vo cũng có mặt, thấy Dương Lỗi thì hai mắt ứa ra lửa. Cậu ta là em họ của Phòng Vũ, tên là Tiểu Vũ.
“Mẹ kiếp! Lại là cái thằng kia!” Tiểu Vũ vẫn còn ghi hận lần trước Dương Lỗi đánh mình.
“Anh, cái thằng đó càng ngày càng ngông cuồng!” Tiểu Vũ cũng biết “chiến tích” huy hoàng của Dương Lỗi và Vương Lão Hổ.
“Nhìn cái bộ dạng đắc ý của nó kìa! Chúng ta qua đập nó đi.” Có người uống chút rượu nên bắt đầu hăng máu.
“Ngồi yên!”
Phòng Vũ nói một câu, không ai dám lên tiếng nữa.
Hai bên dùng cơm trong hòa bình. Ăn được phân nửa, một đám người từ bên ngoài xông vào.
“Ai là Dương Lỗi?”