Đọc truyện Kim Bài Đả Thủ – Chương 38
“Tôi không sao.”
Cuối cùng, Phòng Vũ an ủi Dương Lỗi.
Phòng Vũ đổi đề tài, hỏi rốt cuộc việc này được giải quyết như thế nào, Dương Lỗi kể hết mọi chuyện cho Phòng Vũ nghe. Bố mẹ của Hỏa Thối đều là người làm ăn có tiền, sau khi xảy ra chuyện không may, bọn họ cũng muốn giải quyết cho ra lẽ, nhưng Hỏa Thối là người ra tay trước, vả lại Lục Tử do gã đâm bị thương nghiêm trọng hơn nhiều, nếu truy cứu đến cùng, Hỏa Thối sẽ gặp rắc rối lớn, vì vậy bố mẹ của Hỏa Thối không dám làm quá. Cuối cùng, hai bên dùng tiền để giải quyết vấn đề.
Vì vụ việc này, nhà hàng Thế Kỷ tổn thất rất nặng, chủ yếu là ảnh hưởng đến danh tiếng. Lúc đó ngay đầu phố sầm uất, người đến người đi vô số, quần chúng vây xem đều nhìn thấy, ai cũng biết tổng giám đốc của nhà hàng bị cảnh sát áp giải tại hiện trường, còn biết nhà hàng có liên quan đến giới xã hội đen, vì vậy trong thời gian ngắn sắp tới, việc làm ăn nhất định sẽ bị ảnh hưởng phần nào.
Nghe xong, Phòng Vũ nhíu mày.
Về phần tên Chu Nhị, Dương Lỗi hỏi Phòng Vũ: “Anh quen hắn ta à?”
“Tôi biết đám người kia, nhưng trước giờ chưa từng đụng chạm đến bọn chúng.” Phòng Vũ nói.
Từ lúc vào cục cảnh sát, Phòng Vũ vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này. Hắn nghĩ, mình và Chu Nhị chưa từng chạm trán, không biết đã kết thù với Chu Nhị khi nào, tại sao Chu Nhị lại cố tình nhắm vào mình?
Phòng Vũ nghĩ mãi cũng không tìm được đáp án.
“Vậy còn Lão Lượng thì sao?”
“Không có, tôi đã hỏi rồi, Lão Lượng cũng nói không quen biết bọn chúng.”
“Hay là có anh em nào đó xích mích với bọn chúng?”
“Chưa nghe nói bao giờ. Nếu thật sự có chuyện đó, tôi không thể không biết.”
Dương Lỗi cũng nghĩ không thông. Hắn muốn biết tại sao Chu Nhị lại nhắm vào Phòng Vũ.
Thật ra lúc Chu Nhị đập phá nhà hàng, gã có nói một câu, nhưng câu nói đó đã bị Lão Lượng đang nóng giận bỏ qua, chính là câu “pansy của tao mà cũng dám giật”. Đương nhiên sau này Lão Lượng cũng nhớ lại, còn nói cho Phòng Vũ và Dương Lỗi nghe, nhưng lúc đó hai người đã biết nguyên nhân rồi.
Bởi vì trong lúc hai người đang suy tư về vấn đề này, có người gõ cửa phòng bệnh.
Dương Lỗi mở cửa.
Một cô gái đứng trước cửa phòng bệnh.
Cô gái chạy một mạch lên lầu, thế nên sắc mặt tái nhợt.
Dương Lỗi cứ tưởng mình đã quên mất tên cô, nhưng ngay một khắc đó lại nhớ ra.
Lâm San San.
Lâm San San là sinh viên năm nhất của đại học nổi tiếng nhất ở Giang Hải.
Tuy cô không phải là người chỉ biết đến trường rồi về nhà, nhưng bình thường cũng không ra cổng chính hay trèo cổng sau, vì vậy đến hôm nay cô mới biết tối qua Phòng Vũ xảy ra chuyện.
Không chỉ vậy, còn là do đích thân Chu Nhị đến báo cho cô biết.
“Em có biết người trong lòng em đang ở đâu không?” Chu Nhị chặn Lâm San San ở sân trường đại học.
“Ở cục cảnh sát đấy!” Vẻ mặt Chu Nhị vô cùng đắc ý.
“Anh đã làm gì rồi?” Lâm San San cũng không ngốc, vừa nhìn vẻ mặt khoái trá của Chu Nhị, Lâm San San biết ngay gã đã giở trò.
“Anh cần gì phải làm? Bọn chúng là thành phần nguy hiểm của xã hội! Là mầm mống tai họa! Lẽ ra nên bắt lại xử bắn hết từ lâu mới đúng!”
“Anh! …” Lâm San San vừa sợ vừa giận, giáo dưỡng từ nhỏ khiến cô không thể thốt ra mấy lời độc địa, nhưng cô căm thù tên Chu Nhị này vô cùng. Lâm San San vội vàng chạy tới nhà hàng Thế Kỷ, nghe tin Phòng Vũ đã bị cảnh sát bắt, hơn nữa suốt đêm vẫn chưa được thả, Lâm San San lo lắng đến suýt khóc.
Vì cứu Phòng Vũ, Lâm San San chạy đi cầu xin sự giúp đỡ của bố mình.
Bố của Lâm San San là ai, tạm thời không đề cập ở đây, nhưng với bối cảnh gia đình của Lâm San San, cứu người ra là chuyện rất dễ dàng. Nhưng bố Lâm San San sẽ đồng ý lời cầu xin của cô sao? Tin tức con gái ông xuất đầu lộ diện theo đuổi một tên xã hội đen đã lan truyền khắp nơi, bố Lâm San San chưa nhốt cô ở nhà đã là khoan dung lắm rồi. Sau này thấy Lâm San San không đi tìm thằng nhóc kia nữa, ông mới không ra tay làm gì, đừng nói đến việc Phòng Vũ không nhận lời Lâm San San, cho dù Phòng Vũ thật sự nhận lời, bố Lâm San San cũng sẽ không ngồi yên mà nhìn. Bây giờ muốn ông ra mặt giải quyết việc này, đùa à?
Vì vậy ngoại trừ bị bố mình mắng một trận, Lâm San San không thể làm gì hơn. Lâm San San lo lắng đến mức không còn cách nào khác, đành phải tự mình xuất đầu lộ diện. Cô bảo tài xế trong nhà chở mình đến cục cảnh sát, sau khi đến cục cảnh sát, cô nói với viên cảnh sát đang trực ban rằng cô muốn gặp Phòng Vũ, muốn xem hiện giờ Phòng Vũ ra sao.
Nhìn dáng dấp xinh đẹp của Lâm San San, nhìn chất lượng chiếc xe và biển số xe của cô, nhóm cảnh sát dịu dàng nói cho cô biết, Phòng Vũ đã được thả, bọn họ còn nhiệt tình chỉ điểm cho cô, Phòng Vũ đã đến bệnh viện nhân dân.
Sau khi Lâm San San rời đi, cảnh sát trong cục đều cảm khái, tên Phòng Vũ kia thật có bản lĩnh! Cháu trai của cục trưởng đích thân đến đón, còn được bạn gái đại tiểu thư xinh đẹp giàu có đến thăm, đúng là tốt số mà!
Bên này, Lâm San San chạy đến phòng bệnh, vừa nhìn thấy tình trạng của Phòng Vũ, Lâm San San bật khóc tại chỗ.
“Sao vậy? … Cô đừng khóc!”
Phòng Vũ bị nước mắt của cô làm cho luống cuống.
Lâm San San đau lòng nhìn vết thương trên người Phòng Vũ. Tuy không biết tình huống cụ thể, cô vẫn có thể đoán được tám chín phần.
Việc này là lỗi của cô, Lâm San San hiểu rõ.
“… Em xin lỗi, là em hại anh thành như vậy…”
Lâm San San nói câu này, Phòng Vũ nghe không hiểu, nhưng Dương Lỗi đã lờ mờ đoán được nguyên nhân. Hắn nhìn Lâm San San.
“… Tên Chu Nhị kia…” Lâm San San mở miệng một cách khó khăn, “… Hắn theo đuổi em, nhưng em không để ý tới hắn…”
Phòng Vũ đã hiểu. Những người có mặt ở đây đều hiểu.
“Việc này không thể trách cô được. Cô về đi, tôi không sao.”
Phòng Vũ không quen nhìn con gái khóc trước mặt mình.
“Vết thương của anh có nghiêm trọng không? Phải nằm viện hả?” Đôi mắt của Lâm San San vẫn đỏ hoe.
“Không sao thật mà.”
Phòng Vũ cảm thấy hơi khó xử, hắn liếc Dương Lỗi một cái, ý tứ rất rõ ràng, hắn muốn Dương Lỗi đừng đứng nhìn nữa, mau tới giúp mình một tay.
“Em ở lại chăm sóc anh được không?” Lâm San San nhẹ giọng nói. Có cô gái nào nhìn thấy người mình yêu bị thương như vậy vì mình mà không tan nát cõi lòng?
“Không cần đâu, có anh em của tôi ở đây rồi. Cảm ơn cô.” Phòng Vũ vội vàng từ chối.
Nghe xong câu này, trong lòng Dương Lỗi rất thoải mái.
“Phòng Vũ, em…” Lâm San San muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt thành lời, chỉ có thể giương đôi mắt ngập nước nhìn Phòng Vũ.
“……”
Phòng Vũ chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy ánh mắt si tình của cô, hắn dời mắt đến chỗ treo túi nước biển.
Đối với cô gái này, Phòng Vũ cảm kích, áy náy, nhưng mà không thể tiến xa hơn với cô, vì vậy không nên để cô ấp ủ những ý nghĩ dư thừa. Trong lòng Phòng Vũ hiểu rõ.
Lâm San San đi về. Trước khi về, Lâm San San nói với Phòng Vũ: “Những gì anh nói với em lần trước, em đã suy nghĩ rồi… anh có thể không thích em, nhưng anh không thể ngăn cản em thích anh.”
Sau khi nhỏ nhẹ nói xong, Lâm San San đi ra ngoài, cẩn thận khép cửa phòng lại.
Tại một loạt sự kiện xảy ra sau này, Lâm San San đã làm đúng những gì mình nói. Cô chỉ là một cô gái trẻ chìm trong mộng ảo của tình yêu, nhưng người cô yêu lại không thể biến giấc mơ của cô thành sự thật.