Đọc truyện Kim Bài Đả Thủ – Chương 20
Kể từ khi làm tổng giám đốc của nhà hàng Thế Kỷ, Phòng Vũ ít khi tham gia vào chuyện giang hồ. Vào những năm đầu thập niên 90, làn sóng kinh tế hàng hóa bắt đầu lan rộng khắp cả nước, bỏ vốn kinh doanh đã trở thành thuật ngữ thời thượng, kết cấu của giới xã hội đen cũng bắt đầu có sự thay đổi.
Bất kể là Yến Tử Ất hay La Cửu, cả hai đều nhận ra rằng thời thế đang thay đổi. Nắm đấm, dao, súng, địa bàn và thế lực trên đường phố không còn là nguồn gốc thực lực của các băng đảng xã hội đen nữa. Bọn họ hiểu, sức mạnh thật sự nằm ở tiền tài và sản nghiệp.
Vì thế mấy vị đại ca giang hồ bắt đầu chuyển hướng sang kinh doanh, bắt đầu dùng tiền tài và quyền thế để nói chuyện với nhau, còn những tên loai choai trên phố chỉ biết đánh đánh giết giết là bọn côn đồ cấp thấp, không phải xã hội đen thực thụ.
Cho nên bất kể là Phòng Vũ hay Dương Lỗi, bây giờ không còn giống tay đấm của xã hội đen nữa, bọn họ càng lúc càng giống người làm ăn đàng hoàng, theo cách nói của năm 2000 thì là thành phần trí thức, nòng cốt, tinh anh.
Quãng thời gian đó, hễ có chuyện liên quan đến giang hồ, Phòng Vũ sẽ cử Lão Lượng, Nhị Hắc và Hoa Miêu dẫn người đi xử lý. Đây là ba đàn em cừ nhất dưới trướng Phòng Vũ, cũng là những người trung thành nhất với Phòng Vũ và La Cửu.
Cũng lâu rồi Dương Lỗi không tự mình ra tay, bởi vì suy nghĩ của hắn đã bị chia làm hai, một nửa đặt vào công ty của Yến Tử Ất, nửa còn lại đặt trên người Phòng Vũ. Dương Lỗi không còn tham gia vào mấy việc tranh giành địa bàn trên giang hồ nữa, kể từ khi thương tích của Xuyên Tử khá lên, nếu có ai kiếm chuyện sinh sự, hắn sẽ để Xuyên Tử và Lý Tam đi giải quyết. Nhưng từ khi Vương Lão Hổ ngừng gây chiến với bọn họ, không còn ai dám gây hấn với Yến Tử Ất và Dương Lỗi nữa, thế nên thảnh thơi hơn nhiều.
Vì vậy hôm nay, Phòng Vũ và Dương Lỗi trong trạng thái rửa tay gác kiếm phân nửa cùng nhau đến đường Mã Đài ăn hoành thánh, ai ngờ ăn một chén hoành thánh lại dẫn đến trận hợp sức trước giờ chưa từng có của hai người.
Hôm đó hai người đang ngồi ăn hoành thánh trong một tiệm cơm, bàn bên cạnh là một nhóm năm sáu thanh niên đang tụ tập vừa ăn uống vừa tán dóc, trong đó có tên nhuộm tóc vàng là lớn tiếng nhất. Gã đang kể lại những sự tích vẻ vang khi gã “lăn lộn giang hồ”, nào là hôm qua cướp được bao nhiêu tiền của học sinh trung học, nào là đến nơi này nơi nọ đánh nhau với người này người kia, nói đến mức nước miếng tung bay, hưng phấn không thôi, giống như gã là người dữ dằn nhất trong giới giang hồ ở Giang Hải vậy. Gã không hề cảm thấy việc cướp tiền của học sinh trung học chẳng có gì vẻ vang, cũng không biết những nơi mình đến đánh lộn chả phải nơi xuất sắc gì cho cam, mấy người ngồi nghe cũng không hứng thú cho lắm, chỉ thuận miệng phụ họa vài câu.
Còn hai đồng chí giang hồ thực thụ Phòng Vũ và Dương Lỗi chỉ lịch sự ngồi ăn hoành thánh, không ai nói câu nào, chẳng mấy chốc đã ăn xong, chuẩn bị đứng dậy đi về.
Không thấy ai tâng bốc tiếng nào, Tóc Vàng đột nhiên lên giọng: “Suốt ngày bọn mày cứ nói mình từng lăn lộn trong giang hồ, thế bọn mày đã trải đời chưa? Đã gặp nhân vật lớn nào chưa? Mẹ nó, tao không chỉ gặp thôi đâu, tao mà kể ra sợ hù chết bọn mày!”
“Biết Phòng Vũ không?” Tóc Vàng hỏi.
“Ai mà không biết Phòng Vũ chứ?” Cả bàn đồng thanh nói.
Vẻ mặt của Tóc Vàng vô cùng đắc ý.
“Vậy Phòng Vũ là ai? Là kim bài đả thủ! Là nhân vật số một! Bây giờ nếu xếp hạng khả năng đánh lộn ở Giang Hải, Phòng Vũ không đứng nhất thì cũng đứng nhì! Hắn là thiên tài đánh đấm đã được công nhận, nổi tiếng khắp Giang Hải, việc lớn trong giang hồ có bao giờ thiếu được hắn?”
Tóc Vàng như đang tổng kết trao giải thưởng cho Phòng Vũ.
Phòng Vũ và Dương Lỗi nhìn thoáng qua nhau. Dương Lỗi đã gặp rất nhiều tên lưu manh sùng bái Phòng Vũ, Dương Lỗi cảm thấy bọn chúng tinh mắt lắm.
“Được rồi, ai mà không biết Phòng Vũ, mày muốn nói gì thì nói đại đi!” Những người nghe nhịn hết nổi.
Tóc Vàng bắt đầu vào đề.
“Thì Phòng Vũ ấy, bọn mày có biết hắn đang ở đâu không?”
“Ở đâu?”
“Bệnh viện!”
“Cái gì?”
“Biết hắn bị ai đánh nhập viện không?”
“Ai?”
“Tao!” Tóc Vàng vô cùng đắc ý.
Suýt chút nữa Phòng Vũ đã phun ngụm nước súp hoành thánh ra ngoài.
“Mày??” Hiển nhiên không ai tin.
“Tao chứ ai, hôm đó tao đụng phải Phòng Vũ ở đường XX, thế rồi gây gổ với hắn, lúc ấy hắn định… nên tao mới… sau đó tao lại…”
Tóc Vàng vừa nói vừa hung hăng làm vài động tác phối hợp, miêu tả rất sống động.
“Sau đó hắn nằm chết dí dưới đất không dậy nổi!”
Dương Lỗi nhìn biểu cảm đầy màu sắc của Phòng Vũ, cười xấu xa.
“Chém gió hả mày?” Không ai tin nổi.
“Chém gió gì chứ đồ ngu! Ngay lúc Phòng Vũ nằm xải lai dưới đất, lại có một người khác đi tới, cũng số má lắm, bọn mày biết là ai không?”
“Ai?”
“Dương Lỗi!”
Phòng Vũ nhìn lướt qua Dương Lỗi, bây giờ tới lượt Phòng Vũ cười xấu xa.
“Ờ ha, bây giờ Dương Lỗi và Phòng Vũ thân thiết lắm! Vậy chết mày rồi.”
“Dương Lỗi là kẻ có thể đá chết người với một cú! Hiện giờ tên tuổi của hắn có thể sánh ngang với Phòng Vũ năm đó, nhưng đụng phải tao thì cũng tiêu đời thôi! Biết Dương Lỗi đang ở đâu không?”
“Ở đâu?”
“Bệnh viện chứ đâu! Hắn cũng bị tao tiễn vào đó! Bây giờ còn đang nằm chung phòng với Phòng Vũ kìa!” Thái độ của Tóc Vàng vừa hưng phấn vừa hãnh diện.
“Ha ha ha!”
Dương Lỗi và Phòng Vũ không nhịn được nữa, gục xuống bàn cười to.
Tóc Vàng tức giận nhìn sang, chỉ thấy bàn bên cạnh là hai chàng trai lịch thiệp đang cười nghiêng ngả.
“Mẹ kiếp, bọn mày cười cái gì?” Tóc Vàng đập bàn đứng dậy.
“Ông chủ, tính tiền!” Hai người cũng lười để ý, đặt tiền lên bàn, mỉm cười nhìn Tóc Vàng.
Tóc Vàng nhảy bật dậy, hùng hổ xông tới định nắm cổ áo Phòng Vũ.
Thế nhưng tay còn chưa chạm vào Phòng Vũ, Dương Lỗi đã duỗi chân ra đá vào đùi Tóc Vàng, Tóc Vàng lập tức khuỵu xuống.
Cú đá này của Dương Lỗi đã nương tay lắm rồi, nếu như đá thẳng vào đầu gối, Tóc Vàng nhất định sẽ nằm dưới đất nửa ngày không dậy nổi.
Lúc Tóc Vàng té xuống, Phòng Vũ còn nhích ghế sang bên cạnh, chừa chỗ cho gã nằm.
“Mẹ mày… !” Tóc Vàng chật vật đứng dậy, mấy kẻ bàn bên cạnh cũng đứng dậy.
Tóc Vàng chộp cái ghế định đập lên người Dương Lỗi, Dương Lỗi ngồi ở đằng kia còn chưa nhúc nhích, Phòng Vũ đã đưa tay giật ngược áo ba lỗ của Tóc Vàng, Tóc Vàng và cái ghế đều văng ra ngoài. Bốn năm người bên này thấy bạn mình chịu thiệt, bên đối phương lại chỉ có hai người, vì vậy cả bọn hùng hổ xông lên. Dương Lỗi tiện tay vớ lấy nửa chén nước súp hoành thánh còn nóng trên bàn, hắt vào mặt bọn chúng, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.
Đến lúc này, Phòng Vũ và Dương Lỗi vẫn chưa đứng lên.
Tóc Vàng ngã sóng xoài trước cửa tiệm rống một tiếng, bảy tám người bất ngờ xông ra từ phòng game kế bên, xem ra đây là đồng đảng cùng lăn lộn ở con đường này với Tóc Vàng.
Mười mấy người kia hệt như diễn viên trong phim Hong Kong “Người Trong Giang Hồ” sau này, cánh tay để trần, xăm trổ đầy mình, cầm đủ loại gậy gộc gõ gõ lên vai, còn có vài tên làm như bị trật cổ, cố tình vặn cổ sao cho phát ra tiếng rắc rắc, hung tợn nhìn Phòng Vũ và Dương Lỗi.
Phòng Vũ và Dương Lỗi vẫn ngồi yên, nhìn nhìn mấy kẻ ở ngoài cửa.
“Phong cách gì thế này?” Dương Lỗi không quen nhìn cái kiểu vặn cổ như thế. “Bây giờ cách tạo dáng này đang thịnh hành à?”
“Toàn là hình xăm dán, lấy nước rửa là phai màu ngay.” Phòng Vũ cảm thấy hình xăm kia chỉ là đồ dỏm.
“Là dán chứ gì nữa! Hai đồng một miếng, dưới lầu nhà anh có bán đấy.” Dương Lỗi cũng đánh giá hình xăm kia.
“… Mẹ kiếp! Hai đứa mày nói nhảm đủ chưa!? Ra đây!” Tóc Vàng nổi điên.
Phòng Vũ và Dương Lỗi đi ra, không có xăm mình, cũng không làm động tác vặn cổ, hơn nữa còn ăn mặc rất chỉnh tề, trong tay cũng không có gì.
Tóc Vàng vung tay lên, mười mấy người cầm vũ khí tự tin xông tới.
Nghe nói hôm đó có rất đông quần chúng vây xem trận đánh trên đường Mã Đài, nghe nói còn có người vỗ tay khen ngợi, bởi vì bình thường lũ Tóc Vàng làm không ít chuyện xấu, hôm đó tất cả mọi người đều hả lòng hả dạ.
Theo mô tả của quần chúng tại hiện trường, hai chàng trai kia không phải đang đánh thật mà là đang đóng phim, có người còn thật sự tin rằng đó là đóng phim, mười mấy tên cầm gậy gộc đều là diễn viên quần chúng, nếu không tại sao cả lũ lại bị hai người tay không tấc sắt đánh cho nằm la liệt dưới đất không bò dậy nổi?
Thật ra tổng thời gian của trận đánh chỉ có nửa phút, quần chúng vây xem nhìn thấy một người dùng chân, một người dùng nắm đấm, người dùng chân đá hết cú này đến cú khác, ai bị đá trúng một là nứt đầu gối ngã xuống đất, hai là bị đá văng ra vài mét ôm bụng không ngồi dậy nổi; còn người dùng nắm đấm đánh tới đâu là máu chảy tới đó, đấm thứ nhất sẽ đấm gãy sống mũi của một người, đấm thứ hai nện vào hốc mắt của người khác, máu chảy ào ào xuống đất…
Người dùng chân mặc quần rằn ri, nghe nói lúc đánh nhau vẫn đang ngậm điếu thuốc. Còn người dùng nắm đấm cứ bị người mặc quần rằn ri kéo lại, người mặc quần rằn ri sợ hắn ra tay quá nặng.
Tóc Vàng nằm rạp dưới đất, mặt mũi bê bết máu, tay cầm thanh sắt chữ V nâng không nổi, hai tay gã đã bị người mặc quần rằn ri tháo khớp.
“Người anh em, có nhận ra bọn tao không?” Người mặc quần rằn ri ngồi xổm xuống hỏi Tóc Vàng.
“… Không nhận ra.” Tóc Vàng run rẩy nói. Gã thật sự rất sợ, trước giờ gã chưa từng bị đánh ra nông nỗi này.
“Sao lại không nhận ra, vừa rồi mày còn nhắc tên bọn tao mà?” Người mặc áo thun đen tay dính đầy máu đứng bên cạnh cười tủm tỉm.
“… !” Tóc Vàng sợ ngây người.
“Tao là người mà mày nói đang nằm trong bệnh viện đây.” Người mặc quần rằn ri nói, sau đó chỉ sang Dương Lỗi. “Cậu ấy là người nằm cùng chỗ với tao.”
“@#¥%%@! …” Sắc mặt của Tóc Vàng đổi tới đổi lui như vừa ra khỏi tiệm nhuộm tóc, đủ loại màu sắc.
Nếu lúc ấy có bức tường, Tóc Vàng nhất định sẽ lao đầu vào ngay.
Đây là lần đầu tiên Phòng Vũ và Dương Lỗi hợp sức đánh một trận, nhưng chỉ đánh một lũ côn đồ hạng xoàng trên phố, vì vậy hai người cũng không thấy thú vị lắm.
Nhưng lúc đó cả hai vẫn cảm thấy vui sướng, buồn cười, lâu rồi hai người chưa có vui như vậy.
Đến khi đi thật xa, cả hai vẫn còn chọc ghẹo nhau, Phòng Vũ vẫn ngậm điếu thuốc, nắm tay Dương Lỗi vẫn còn nhỏ máu.
Trong đám người phía sau, có mấy cô gái đã chứng kiến từ đầu đến cuối.
Phòng Vũ và Dương Lỗi đi xa lắm rồi, nhưng có một cô gái xinh đẹp vẫn đứng tại chỗ, một mực đưa mắt nhìn bọn họ.
Lúc đó hai người không hề biết, trận đánh vui vẻ này lại mở màn cho muôn vàn rắc rối về sau.
Hôm đó Dương Lỗi hưng phấn vô cùng, hắn hiếu chiến và manh động hơn Phòng Vũ nhiều, tuy bây giờ hắn đã lý trí hơn lúc trước, nhưng mỗi lần đánh nhau đều kích thích tinh thần hiếu chiến này. Trận đánh ban nãy xem như thư giãn gân cốt, cả người Dương Lỗi thoải mái hẳn. Buổi tối hắn đến nhà hàng Thế Kỷ của Phòng Vũ, rủ thêm đám bạn thường tới nhà Phòng Vũ đi cùng, trước tiên ăn uống no say, sau đó đến KTV Quang Dương hát karaoke. Dương Lỗi còn cố ý chọn bài Lửa Tình Hoa, rống to đến mức mọi người vỗ tay ầm ầm, kế đến Dương Lỗi lại chọn bài Hoàng Hôn Say Rồi của Trương Học Hữu:
“Hoàng hôn say rồi, áng mây say rồi, không ai che giấu được nữa, bởi vì lòng anh, lòng anh đã say mất rồi… Trái tim đắm say, trái tim đắm say bị thiêu đốt, chỉ mong giấc mộng dưới đáy lòng trở thành sự thật…”
Bản tình ca du dương được Dương Lỗi hát hết sức thâm tình và nhập tâm, giọng hát của Dương Lỗi vốn rất hay, hát bài này còn động lòng người hơn, Dương Lỗi hát xong chợt nghe có người kêu: “Dương Lỗi, cậu yêu rồi hả!”
“Ai yêu chứ!” Dương Lỗi nói đùa.
“Chắc chắn là yêu rồi, mau dẫn pansy đến cho anh em gặp mặt nào!” Vài ông anh vẫn không tha cho Dương Lỗi.
“Dương Lỗi người ta chưa có đối tượng đâu.” Phòng Vũ giúp Dương Lỗi giải vây.
Suýt chút nữa Dương Lỗi đã thốt lên, đối tượng của tôi là anh đó.
Dạo trước hai người đều bận việc, lâu rồi Dương Lỗi không có ngủ lại ở nhà Phòng Vũ, đêm đó hát xong liền quay về nhà Phòng Vũ. Dương Lỗi hơi say nên không muốn về, hai người nằm nghiêng ngả trên giường trò chuyện về tên tóc vàng hồi sáng, vừa nhắc tới là lại cười ha ha.
Lúc này đèn đã tắt, cửa sổ mở toang, tối nay khá ngột ngạt, bóng đêm bao trùm chiếc giường của Phòng Vũ, làm cho người ta cảm thấy nóng ran.
Dương Lỗi và Phòng Vũ vẫn còn cười đùa, giữa bầu không khí khô nóng này, nhiệt độ cơ thể của cả hai dần dần gia tăng, trong lòng như có cái gì đó bốc lên.
Dương Lỗi liếc nhìn Phòng Vũ, Phòng Vũ uống rượu nên cũng thấy nóng, mồ hôi trên cổ trượt xuống ngực, ánh sáng bên ngoài rọi vào khiến nó lấp la lấp lánh.
Dương Lỗi không nói gì, hầu kết trượt một cái, sau đó nhích lại gần Phòng Vũ, quay đầu nhìn Phòng Vũ, nhỏ giọng nói:
“… Phòng Vũ, chúng ta chơi chút đi?”