Kim Bài Đả Thủ

Chương 122: Phiên ngoại Trường Thành [2]


Đọc truyện Kim Bài Đả Thủ – Chương 122: Phiên ngoại Trường Thành [2]

“Mẹ nó! Anh…”

Dương Lỗi lườm Phòng Vũ.

“Anh Vũ, pansy đẹp như vậy, sao không mời người ta uống một ly. Minh Tử! Rót cho anh Vũ đi!”

Phòng Vũ kêu to.

“Có ngay!”

Minh Tử rất nhanh nhẹn, cậu chàng cười tủm tỉm rót một ly rượu tây, đưa cho Dương Lỗi.

“Anh Vũ, mời!”

Cả đám cười nghiêng ngả.

“Biến!”

Dương Lỗi đá Minh Tử. Phòng Vũ ngậm điếu thuốc, híp mắt nhận lấy ly rượu, vòng tay qua cổ Dương Lỗi, rượu từ từ được nhét vào tay Dương Lỗi.

“Anh Vũ, pansy đang chờ anh kìa, đừng thẹn thùng mà. Bọn này làm đàn em, lăn lộn đâu dễ dàng gì, anh cũng đừng xử em nha, đi theo đại ca bộ dễ sao? Các anh em, tỏ chút thái độ coi!”

“Đúng đó đúng đó! Anh Vũ! Đừng xử bọn em nha!”

Lão Lượng kêu lớn tiếng nhất, ai nấy cũng cười sặc sụa.

Dương Lỗi bực mình muốn chết, hiếm khi mới thấy Phòng Vũ dẻo mồm dẻo miệng như vậy. Phòng Vũ mỉm cười, siết chặt cánh tay, giữ lấy Dương Lỗi, không biết dùng sức thế nào mà Dương Lỗi giãy mãi cũng không thoát được. Phòng Vũ mặc áo ba lỗ bó sát, lộ ra cánh tay rắn chắc, vòng eo thon dài mạnh mẽ. Dưới ánh đèn, hắn ngậm một điếu thuốc, nhếch miệng cười ranh mãnh, Chu Tiểu Quyên không thể dời mắt nổi.

“Còn quậy nữa là xử anh thiệt đó!”

Dương Lỗi cười mắng, hắn biết Phòng Vũ muốn phá mình, nhìn nét mặt của Phòng Vũ, Dương Lỗi cảm thấy lòng mình như bị mèo cào vậy.

“Uống rượu đi anh Vũ!”

Phòng Vũ bỗng nhiên hô lớn, bất thình lình chụp lấy ly rượu, vịn cằm Dương Lỗi đổ vào miệng hắn. Dương Lỗi không kịp đề phòng, bị các anh em xông lên đè xuống, tức thì ầm ĩ cả lên, Phòng Vũ ôm chặt Dương Lỗi đổ rượu vào miệng hắn, cười thật vui vẻ, thoải mái…

“Anh Vũ.”


Ngay lúc cả bọn đang ầm ĩ, bên ngoài có người bước vào, thầm thì vài câu bên tai Phòng Vũ. Xem ra Phòng Vũ có chính sự, sắc mặt nghiêm túc trở lại, dẫn người rời đi, hơn mười người đàn ông ở đây đều theo Phòng Vũ đi mất.

Chu Tiểu Quyên cũng nghe thấy, cô nàng cũng không ngốc.

“… Anh ấy mới là Phòng Vũ?

Chu Tiểu Quyên ngơ ngác hỏi Dương Lỗi.

“… Vậy anh là ai?”

Dương Lỗi bị đổ đầy rượu lên quần áo, Dương Lỗi tức giận nói:

“Tôi là anh của tên Phòng Vũ đó!”

Phòng Vũ được người mời đến hộp đêm Chính Đại đàm luận.

Dạo trước vừa phải giải quyết chuyện giữa Xuyên Tử và Tiểu Vũ, vừa phải chuẩn bị khai trương nhà hàng Thế Kỷ của La Cửu, Phòng Vũ bận tối mặt. Phòng Vũ không còn nhúng tay vào chuyện trong giang hồ nữa, đa số đều do Lão Lượng và Hoa Miêu xử lý. Tối nay là do người trong giới mời hắn, trước đó Hoa Miêu vừa giải quyết xong một việc, đối phương cung kính tới đút lót. Thế lực của La Cửu như mặt trời ban trưa, trong giới chẳng ai dám đắc tội.

Mọi chuyện nhanh chóng được bàn xong, đối phương giữ Phòng Vũ ở lại chơi. Giữa tiếng nhạc ồn ào trong hộp đêm, có một người ở bàn bên cạnh đang lớn tiếng nói chuyện, lớn đến nỗi lấn át cả tiếng nhạc.

“Má nó, cái thằng Dương Lỗi kia láo lắm rồi! Đừng để ông mày gặp nó, gặp nó không chém chết nó nữa thì thôi!”

Phòng Vũ nâng mí mắt lên.

Người vừa nói chuyện chính là thuộc hạ của Lưu Gù, Bí Đao Béo.

Ngay tại hộp đêm Chính Đại, gã từng bị Dương Lỗi nhảy lên bàn đuổi chém đến nỗi chạy trối chết, lúc ấy Dương Lỗi chỉ là thủ lĩnh của đám lưu manh đường phố, trận đánh này làm Bí Đao Béo mất hết mặt mũi, còn đưa Dương Lỗi trở thành tâm phúc của Yến Tử Ất, trong giới ai cũng cười nhạo Bí Đao Béo, làm sao gã không tức tối cho được?

Nhưng Yến Tử Ất là đại ca số một ở Giang Hải, ngay cả lão đại của gã là Lưu Gù còn không dám đắc tội, thế nên Bí Đao Béo cũng không dám đi báo thù, vả lại gã cũng không phải là đối thủ của Dương Lỗi, chỉ có thể dùng miệng mắng Dương Lỗi cho bõ ghét, nãy giờ gã cứ liên tục mắng mấy câu thô tục.

“… Mẹ kiếp, mắt mọc lên tới trời rồi! Oai phong con khỉ! Thằng chó Dương Lỗi kia chỉ là đồ XX! Nhìn bộ dạng chết tiệt của nó kìa, đúng là XX…”

Cái chữ “XX” kia còn chưa nói xong, một ly rượu đã bay tới, vỡ toang trên sống mũi Bí Đao Béo.

“Rắc” một tiếng giòn tan, mặt Bí Đao Béo lập tức nở hoa, miễng thủy tinh và máu bắn tung tóe.


Cả bàn người kinh hãi nhảy dựng lên.

“… Mẹ nó đứa nào thế?!!”

Bí Đao Béo hét thảm nhảy bật dậy, bụm mặt, máu chảy ra từ kẽ ngón tay của gã, trên mặt còn ghim mấy mảnh vụn thủy tinh, muốn thảm bao nhiêu thì thảm bấy nhiêu. Bí Đao Béo tức đến đỏ mắt, gã đá văng cái bàn rồi nhào về hướng cái ly bay tới, đến khi thấy rõ người ngồi ở đằng kia thì hết nhúc nhích nổi. Bí Đao Béo sửng sốt dừng chân lại, do dừng quá gấp nên thân thể còn lắc tới lắc lui, khỏi phải nói buồn cười thế nào.

“… Anh Vũ? Sao… sao lại là anh?”

Bí Đao Béo thộn ra, gã đắc tội với ông lớn này khi nào vậy??

“Vừa rồi mắng ai đấy?”

Phòng Vũ giương mắt lên, mặt không biểu cảm mà nhìn gã.

“Dương Lỗi chứ ai! Không phải mắng anh đâu anh Vũ! Hiểu lầm rồi…”

Bí Đao Béo tủi thân muốn chết.

“Mắng ai?”

Phòng Vũ giống như không nghe thấy, hỏi lại lần nữa.

“Dương Lỗi!”

“Ai?”

“Dương…”

Bí Đao Béo rốt cuộc nói hết nổi. Gã đã nhìn thấy ánh mắt của Phòng Vũ.

“… Em! Em mắng… mắng mình đây này!”

Cuối cùng Bí Đao Béo cũng trả lời đúng, lưỡi gã như xoắn lại.

Trong lòng Bí Đao Béo còn đắng hơn hoàng liên.


*củ hoàng liên là một vị thuốc Đông y của Trung Quốc.

Gã thật sự không hiểu tại sao Phòng Vũ lại ra mặt thay Dương Lỗi. Dương Lỗi đập phá phòng bida Quang Minh, Phòng Vũ đánh Dương Lỗi đến nhập viện, trong giới ai chẳng biết chuyện này, lúc đó Bí Đao Béo hả hê muốn chết, gã còn âm thầm cảm ơn Phòng Vũ nữa. Ai ra mặt thay Dương Lỗi cũng được nhưng sao lại là Phòng Vũ chứ??

Cũng không thể trách Bí Đao Béo, từ khi gã bị Dương Lỗi đập một trận, Lưu Gù sợ gã nuốt không trôi cục tức này rồi đi kiếm chuyện với Dương Lỗi, cho nên tìm cái cớ nhanh chóng đuổi Bí Đao Béo sang nơi khác làm việc. Bí Đao Béo vừa trở về không bao lâu, gã còn chưa bắt kịp thời thế, không biết Dương Lỗi và Phòng Vũ rất thân thiết, không phải thân thiết dạng bình thường mà thân đến độ có thể nằm chung một giường. Bởi mới nói xã hội đen nhất định phải theo kịp thời đại, mất một chi tiết cũng không được.

“Bây giờ Dương Lỗi là anh em của tao.”

Phòng Vũ nói, giọng không lớn.

“Tao còn nghe mày nói một chữ thô tục về cậu ấy, tao đập mày một thân máu.”

Những người quen biết Phòng Vũ đều rõ ràng, bình thường Phòng Vũ chẳng hăm dọa ai.

Bởi vì chờ đến lúc Phòng Vũ mở miệng hăm dọa, thông thường hắn đã hành động trước rồi, ví dụ như cái lần hắn dùng gạt tàn đánh Côn Tử trên đường vậy.

“…..”

Bí Đao Béo không dám lên tiếng, chỉ có thể tự trách mình không may.

Trước đó vài năm, lúc Phòng Vũ đánh khắp Giang Hải, tham gia vô số cuộc ác chiến để xác lập địa vị trên giang hồ, đó chính là thời kỳ gầy dựng ban sơ, khi mà La Cửu đang cấp tốc khuếch trương địa bàn, gần như tất cả đều nhờ nắm đấm và những cuộc chiến ác liệt mở đường. Khi ấy, những tên lưu manh ở Giang Hải chưa từng bị Phòng Vũ đánh không nhiều lắm, bây giờ những người bị đánh cho phục đều quy thuận, nếu không tên tuổi của Phòng Vũ cũng không nổi trội đến vậy. Bí Đao Béo biết nếu Phòng Vũ thật sự ra tay, vấn đề không chỉ là cái mặt của gã như lần này thôi đâu.

“… Không dám anh Vũ, không dám…”

Bí Đao Béo cười lấy lòng, trên bàn của gã lại có người không hài lòng, đứng dậy đi về phía Phòng Vũ.

“Thằng nhãi, mày dữ dằn quá nhỉ?”

Người này là bạn bè mà Bí Đao Béo quen biết khi sang vùng khác làm việc, không biết Phòng Vũ là ai, thấy Bí Đao Béo cúi đầu khom lưng trước một thằng ranh nhỏ hơn mình vài tuổi, gã không hiểu Bí Đao Béo sợ cái gì, thế là bước đến khiêu khích.

“Đại Bành, đừng có ăn nói lung tung! Đây là anh Vũ.”

Bí Đao Béo vội vàng ngăn cản.

“Bí Đao, mày coi mày sợ thành cái dạng gì rồi! Bị đánh thảm như vậy còn gọi người ta là ông nội à?”

Đại Bành cũng là bá chủ một phương ở vùng khác, gã đã quen thói ngang ngược, vốn dĩ không xem chàng trai thanh tú trước mắt ra gì.

“Mày ra đây!”

Đại Bành càn rỡ chỉ vào Phòng Vũ.


Phòng Vũ chẳng buồn nâng mí mắt. Đại Bành bị ngó lơ nổi giận, vừa xông về phía trước thì bị ai đó dùng dao chỉa vào ngực.

Lão Lượng đứng trước mặt gã, từ cao nhìn xuống.

“Người anh em, hung hăng thật đấy.”

Lão Lượng mỉm cười.

Đại Bành không dám cử động, nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng.

“… Mày hù ai đó? Tưởng tao không có dao à? Bảo cái thằng anh Vũ của mày…”

Đại Bành còn chưa nói hết câu đã rú thảm một tiếng, lưỡi lê của Lão Lượng vung mạnh qua trán gã, mặt mũi gã chảy máu ròng ròng!

“Mẹ nó anh Vũ là để mày gọi à??”

Lão Lượng ấn Đại Bành ngã xuống bàn, máu từ gương mặt co rúm của Đại Bành chảy đầy bàn.

Đàn em mà Đại Bành mang theo cũng á khẩu. Không ai dám qua đây.

“Hiểu lầm hiểu lầm thôi! Lượng Tử!”

Bí Đao Béo cuống quýt chạy đến hoà giải, âm thầm kêu khổ. Gã không dám đổ món nợ này lên đầu Phòng Vũ, tất cả đều đổ lên đầu Dương Lỗi, hôm nay gã chịu thiệt nhiều như vậy, chung quy cũng là vì Dương Lỗi. Bí Đao Béo hận muốn chết, sớm muộn gì gã cũng tìm người xử Dương Lỗi, đòi lại cả vốn lẫn lời!

“Sao đây, muốn tìm Dương Lỗi à.”

Phòng Vũ châm một điếu thuốc.

“… Đâu có đâu anh Vũ…”

Bí Đao Béo kinh hãi.

Phòng Vũ nhìn Bí Đao Béo qua làn khói. Bí Đao Béo như bị đóng đinh trên mặt đất.

“Nếu dám, thì mày đụng đi.”

Phòng Vũ nói.

“Đụng tới cậu ấy, tức là đụng tới tao.”

Phòng Vũ ngậm điếu thuốc…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.