Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 85: Trả đũa


Đọc truyện Kim Bài Bảo Phiêu – Chương 85: Trả đũa

Mùa hè năm đó, khi tiết trời bắt đầu chuyển nóng, Lyle trở lại nắm quyền Fluorita. Lần thứ hai trải qua nỗi đau mất đi người thân yêu, người thiếu niên phấn chấn tràn đầy sức sống phảng phất như chỉ trong một sớm một chiều đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bóng lưng một người đàn ông cô độc gánh trên vai dấu tích của mất mát đau thương. Hắn trở nên im lặng hơn, cũng quả quyết hơn, khiến mọi người dần dần tín phục.

Sau bài diễn văn nhậm chức gây sóng gió dư luận, Lyle lấy thân phận là lãnh đạo Fluorita, với tư tưởng cấp tiến, chính thức đặt vị trí của mình vào nhận thức của công dân Avana.

Hắn nói, người dân mới chính là chủ nhân chân chính của tinh cầu, cũng nhấn mạnh rằng, chính trị không đủ minh bạch thì thà rằng không có chính trị.

Luận điệu này không thể nghi ngờ là đang công khai công kích Chính phủ Avana, ngay lập tức nhận được vô số sự phản đối, nhưng cũng không ít người ủng hộ. Chính quyền già nua và cằn cỗi của Avana bị hệ thống quan chức Chính phủ thao túng quá lâu, khống chế tất cả, khiến người dân dần quên mất cái gọi là “dân chủ” mà họ vốn phải có. Phần lớn dân chúng do ảnh hưởng quá lâu mà thường thuận theo, điều này càng làm cho phía Chính phủ được đà thâu tóm quyền lực. Thế lực phản đối từ lâu đã hình thành, nhưng còn quá nhỏ lẻ, chưa đủ lớn mạnh.

Bởi tính nhạy cảm của vấn đề chính trị được đề cập trong diễn văn, Lyle liên tiếp trở thành tiêu điểm chú ý của dư luận Avana. Không chỉ dừng ở đó, hắn còn làm một việc gây chấn động tinh cầu —— cử hành tang lễ cho Kane, một lễ tang vô cùng long trọng. Trong tang lễ, hắn tường thuận lại toàn bộ cuộc đời Kane, bất kể là chuyện có thể nói hay không, có liên quan đến bí mật của Chính phủ hay không, kể cả những ngày tháng y từng làm đặc công.

Lyle cúi đầu hôn lên nắp quan tài, ngón tay nhẹ nhàng phác hoạc lại dung nhan đã bị hủy hoại của người bên trong, chậm rãi nói, Kane Campbell là một người chính trực, cho dù bị lực lượng đặc biệt dồn ép phải mai danh ẩn tích, phải đơn độc hành động, nhưng y vĩnh viễn không bao giờ cô độc.

Cùng lúc đó, trong một quán rượu nhỏ trên sao Lore, ở một góc khuất quầy bar, có người khẽ vuốt nhẹ mặt báo, cúi đầu thở dài: “Xin lỗi, Lyle…”

***

Cửa nhà.

Edward vừa mở cửa ghế lái đã bị Liv túm lại, cười giả lả: “Chỗ này là của tôi.” Edward nhún vai, làm tư thế “mời”, tự động chuyển sang ghế phụ.

Lyle ngồi ở ghế sau nhắm mắt, không biết đã ngủ hay còn thức, Brian ngồi cạnh hắn đến thở mạnh cũng không dám, cả người cứng ngắc không dám động đậy. Liv nhìn qua gương chiếu hậu, trêu chọc: “Brian, cưng có muốn lên ngồi đùi chị không?”

Edward đập nhẹ vào tay cô ta, ra hiệu cho Liv giữ mồm giữ miệng, suy xét đến cảm giác của Lyle.


Lyle vẫn đang nhắm mắt, nhưng dường như hắn lại có thể thấy được phản ứng của tất cả bọn họ, lạnh nhạt nói: “Muốn làm gì thì làm, không cần kiêng kỵ tôi. Tôi không cần các người thương hại.”

Liv chỉ là mạnh miệng nói vậy, cũng không làm thật. Nếu đổi lại là bản thân, trong hoàn cảnh đó chẳng ai muốn thấy người khác ân ái yêu đương trước mặt mình.

Không khí trong xe rơi vào im lặng, cuối cùng vẫn là Lyle mở miệng trước, “Anh “cải tử hoàn sinh” thế này, mặt trẻ con có biết không? Cứ ở Omar mãi không sợ bị cướp địa bàn à?”

“Tôi sống hay chết không liên quan đến Ace. Với quan hệ giữa tôi và cậu ta, chẳng cần đến mức khua chiêng gõ trống đi thông báo.” Edward bình thản ngả người vào lưng ghế, “So với Naler, Omar cần tôi hơn. Naler có Ava, không thể có chuyện. Kể cả không có Ava, tôi cũng tự có sắp xếp. Bất kể có mặt hay không, Naler đều là của tôi. Còn ở đây, sự hiện diện của tôi có vai trò quan trọng hơn cậu tưởng đấy.”

“Ha?” Lyle mở mắt, ngữ điệu trào phúng nghi hoặc, nhưng vẻ mặt lại không có lấy một phần nghi ngờ, “Quan trọng?”

“Nhớ tên Alpha vác súng máy chứ?”

Lyle không nói gì, chỉ im lặng chờ Edward nói tiếp.

Edward nhướn mày, “Cậu nói xem, trừ tôi ra, còn ai hiểu rõ khoa học kỹ thuật của tinh hệ Alpha?”

Trong đầu Lyle lập tức nghĩ đến đội nghiên cứu khoa học của ngài Jasper. Bọn họ chắc chắn hiểu rất rõ về khoa học kỹ thuật của tinh hệ Alpha, nhưng những người đó lại không đủ tin cậy. Edward nói đúng, tạm thời chưa ai có thể thay thế vị trí của anh ta. Khoa học kỹ thuật của Alpha quá tiến bộ và đặc thù, trong bọn trừ Edward ra chưa ai từng thấy qua, thậm chí nghe nói qua. Sau lần đối đầu trực diện nọ, có thể thấy phần thắng gần như bằng không.

“Anh hiểu bao nhiêu về khoa học kỹ thuật của tinh hệ Alpha?”

“Sơ sơ thôi.” Edward nhún vai, “Kiến thức lý luận vật lý học và thiên văn học của họ vượt qua chúng ta quá nhiều, muốn nghiên cứu triệt để cơ bản là không thể. Chúng ta chỉ có thể phục chế sơ bộ thiết kế. Chiếc phi hành khí lần trước là bản phục chế, gấu mèo nhỏ của Ace cũng là bản phục chế, ở mức đơn giản hơn.”


“Gấu mèo nhỏ?” Lyle cau mày nghĩ lại, trong đầu hiện lên hình ảnh chiếc xe tròn vo trắng tinh với hai đèn xe viền đen tròn tròn, “Nó cũng là công nghệ từ tinh hệ Alpha?”

“Vỏ ngoài của nó dùng vật liệu từ phi thuyền Alpha, hệ thống là bản phỏng chế thô từ hệ thống điều khiển, đã bắt đầu tiếp cận với trí tuệ nhân tạo, tiên tiến hơn rất nhiều so với bất kỳ hệ thống nào mà Avana hiện có. Cái xe bé bằng mắt muỗi đấy nhìn thế thôi chứ giá không rẻ đâu. Ace hồi đó đổ sạch tiền tiết kiệm vào nó, thậm chí còn phải đi vay thêm một khoản lớn mới đủ mua.”

Lyle nhớ lại quãng thời gian lúc bọn họ lần đầu đến Naler, Kane bị người của Edward bắt, hắn ngồi trong gấu mèo nhỏ, trong lúc nóng ruột vô thức nên vài cái vào vô lăng, ai ngờ lại thấy nó rú lên vài tiếng the thé như tiếng kêu đau, lúc đó còn tưởng là ảo giác, bây giờ nghĩ lại, tám phần mười là cái xe quỷ đó kêu đau thật. Đề tài này đã vượt quá phạm vi kiến thức cơ bản của Lyle, hắn quyết định không tiếp tục nữa, có nói tiếp cũng không hiểu.

“Anh biết không ít về mặt trẻ con nhỉ.” Lyle không mặn không nhạt nói.

“Tôi đã chủ động làm không công rồi, không thể bớt chọc ngoáy vài câu được sao?”

Liv hừ một tiếng, cười nhạo: “Làm không công thật hay là vì muốn trốn người ta nên mới chạy đến đây? Tưởng làm vệ sĩ ai muốn làm cũng được đấy à, xéo về Naler bán thuốc đi, đừng ở đây cướp bát cơm của tôi. ”

Lyle ngồi phía sau im lặng nhìn Liv trêu chọc Edward, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn đố kỵ. Liv có Brian, giữa Edward và Ace rõ ràng cũng có vấn đề, không biết rốt cuộc quan hệ của bọn họ là gì, nhưng ít nhất còn người là còn hi vọng. Trước đây, những lúc nguy hiểm và gian nan nhất, hắn vẫn có thể ung dung đối mặt. Nhưng bây giờ, cho dù là xã giao cũng không cười nổi, trong lòng như bị một tảng đá đè xuống, bi thương nặng nề. Toàn bộ thế giới trước mắt mờ mịt, đen đúa, héo rũ. Không còn là quân cờ trên bàn cờ, chỉ là một người chơi đứng ngoài nhìn tất cả, nhưng ván cờ này, hắn bắt buộc phải thắng.

“Đến rồi.” Liv nhấn phanh.

Lyle đẩy cửa xe ra, “Cô đi cùng tôi.”

Đối tượng mà bọn họ sắp gặp là một tổ chức theo tư tưởng “giác ngộ” ngầm ủng hộ phái dân chủ cực đoan. Tổ chức này là thành phần cực kỳ thích phản chính quyền, đã nhiều lần phá hoại nhiệm vụ của lực lượng đặc biệt. Đặc nhiệm muốn giết người, bất kể kẻ đó có nên giết hay không, bọn họ đều sẽ bảo vệ đến cùng. Nhờ Ilves liên hệ, Lyle đặt được lịch hẹn với người đứng đầu của bọn họ là Cameron Moore, nhưng đối phương yêu cầu hắn chỉ được đến một mình.


Địa điểm gặp mặt là một kho hàng nhỏ của công ty bảo vệ, bên ngoài nhìn đơn giản, bên trong thì ngược lại.

Liv đánh giá bốn phía, bĩu môi: “Mấy tên chó chết quanh quẩn năm ba câu chỉ được đến một mình kiểu gì cũng giở trò.”

Lyle nghiêng đầu nhìn cô ta: “Cô sẽ để bọn họ làm thế à?”

Liv nhếch miệng, lộ ra một nụ cười tràn ngập mùi máu tanh: “Đương nhiên không rồi.”

Không ngoài dự đoán, Cameron Moore mang theo tầng tầng lớp lớp thủ hạ, đứng kín cả nhà kho.

Lyle vừa đi vào vừa mỉm cười: “A, anh còn khoe khoang hơn cả tôi đấy.”

Ý tứ là đang nhắc nhở, thủ lĩnh Fluorita như hắn còn chẳng đến mức tiền hô hậu ủng, Cameron bày trận thế này chẳng qua là chỉ làm màu.

“Gặp ngài Jasper, tôi không thể không thận trọng.” Cameron bước lên vài bước, bắt tay với Lyle.

Cameron nhìn bề ngoài không giống phần tử chống chính quyền, nói anh ta là luật sư hoặc bác sĩ còn có người tin, chứ nói là thủ lĩnh tổ chức “phản chế độ”, chắc chẳng ai tin nổi.

“Gọi tôi là Lyle.” Lyle lạnh nhạt rút tay về, “Tôi chỉ dắt theo một vệ sĩ, đã đủ thành ý rồi chứ?”

“Rất xin lỗi.” Cameron uyển chuyển từ chối, “Tôi nghĩ cậu cũng biết, lập trường của bọn tôi và Fluorita không cùng đường.”

“Cũng không đối lập.” Lyle ngắt lời anh ta, “Nhất là sau khi tôi lên nhậm chức. Tôi tôn trọng dân chủ, cũng giống như các anh.”

Cameron im lặng nhìn hắn, nửa ngày sau đột nhiên bật cười: “Nếu câu này là do ngài Jasper quá cố nói ra, tôi chắc chắn sẽ không tin. Nhưng nếu đổi lại là cậu, tôi có thể cân nhắc vấn đề hợp tác. Những tin tức cậu công bố trong buổi tang lễ của vị đặc công kia cũng đủ khiến lực lượng đặc biệt sứt đầu mẻ trán. Chuyện đó ít nhiều đã thể hiện rõ lập trường của cậu.”


Nhận ra mình đang động vào chủ đề nhạy cảm, Cameron vội vàng chữa cháy: “À, tôi không có ý gì đâu, đối với sự mất mát của cậu, tôi vô cùng thông cảm.”

Lyle thản nhiên phủi sạch: “Hừ, không muốn nói thì không cần nói, các người ai cũng tỏ vẻ như mình đau buồn lắm, nhìn thôi cũng mệt.”

Cameron cười cười, “Tôi bắt đầu thích cậu rồi đấy.”

“Tức là quan hệ hợp tác của chúng ta qua vòng dạo đầu?”

Cameron thu lại vẻ mặt giả dối, bắt đầu theo phong cách của Lyle, có chuyện nói thẳng, không vòng vo nữa.

***

Nửa tiếng sau, Lyle dẫn theo Liv bình an vô sự ra khỏi nhà kho.

Ra ngoài rồi, Liv không nhịn được nữa mở miệng: “Lũ điên này chặt giá cũng vừa vừa thôi chứ! Với cái giá đấy, tôi có thể tìm được gấp năm gấp ba lần số người cho cậu.”

“Cô tìm được toàn người hận đặc nhiệm đến tận xương tận tủy sao?” Lyle hỏi ngược lại.

Liv bĩu môi.

“Cameron từng có một đứa em gái tám tuổi, chết do ngộ sát. Tên đặc công đó lần đầu làm nhiệm vụ, ngắm bắn mục tiêu ngay ở nơi công cộng, không trúng, còn bị bắn trả, cuối cùng đạn lạc, trúng phải Sansa Moore gần khu vực đó. Con bé mới có tám tuổi, lúc đó Cameron muốn làm đơn kiện, đương nhiên kết quả là bị chính phủ lấp liếm cho qua. Gian đoạn ầm ĩ nhất, chính phủ quyết định hi sinh một con tốt thí mạng, mọi chuyện cứ thế bị đè xuống.”

“Vậy nên Cameron bắt đầu phản động?”

Lyle gật đầu: “Thủ đoạn của tôi và anh ta có thể khác nhau, nhưng mục tiêu thì chỉ có một.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.