Bạn đang đọc Kiêu –> Xiêu và…Yêu – Chương 15: Axon – Chương 15
Chương 15: Trống vắng
Đám đông ồn ào, nhốn nháo hẳn lên sau khi nghe anh Minh giới thiệu.
Hình như người ta đang nhận xét hay bình luận gì đó về tôi. Họ gán ghép anh Minh với tôi. Tôi nghe loáng thoáng tiếng anh Minh phân bua nhưng chẳng có tâm trí nào để ý đến điều đó. Tôi còn bận tâm về việc phải làm sao chống đỡ cái nhìn khó có thể gọi tên của giám đốc Vương. Tuy không nhìn anh ta nhưng tôi linh cảm được anh ta chăm chú theo dõi từng cử chỉ của tôi.
Đứng lùi lại sau lưng anh Minh, tôi tránh tia nhìn của giám đốc Vương như lửa cháy, rát bỏng khuôn mặt. Anh Minh đang mải nói cười với những người bạn nên cũng không để ý thấy cử chỉ khác thường của tôi. Người con gái ngồi cạnh giám đốc Vương chắc hẳn là cô vợ sắp cưới của anh ta. Tò mò quá! Tôi muốn xem mặt chị ấy ghê gớm. Ý nghĩ đó thôi thúc khiến tôi gạt hết tất cả mọi ngại ngùng để hướng tia nhìn của mình về người con gái ấy.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về người yêu của giám đốc Vương là vẻ sang trọng, quý phái. Chị ấy thật không hổ danh là tiểu thư lại càng không có chút gì là ngoa ngoắt khi được gán cho danh hiệu hoa khôi. Khuôn mặt chị ấy hình trái xoan, đôi mắt đẹp sắc sảo, sống mũi cao thon nhỏ và đôi môi hình tim xinh xắn. Mái tóc của chị ấy được cắt ngắn gọn gàng càng tôn thêm dáng vẻ yêu kiều của tiểu thư con nhà.
Tôi thua rồi. Cuộc chiến này chưa bắt đầu thì tôi đã nhận ra mình không thể nào là đối thủ. Tôi cay đắng nghĩ thầm.
Tình yêu là gì? Hoa thơm trái ngọt với ai chứ riêng tôi thì tình yêu là thứ trái kỳ lạ: đắng ở môi, cay ở đầu lưỡi, chát ở cuống họng và chua xót ở tâm can. Tôi là con bé chập chững với những bước đi đầu tiên trong thế giới tình yêu. Tôi mới chỉ tập tọe được vài bước chân đã bị người ta xô ngã phũ phàng…
– Hân, ngồi xuống đây đi em. Tiếng anh Minh kéo tôi về thực tại.
– Dạ…Tôi lúng túng thật sự vì ngồi xuống chỗ đó là đối diện với giám đốc Vương.
– Ngồi đi em. Bọn anh không làm gì đâu mà sợ. Anh chàng nào đó nói.
– Ngồi xuống đi không đau chân em ơi. Giọng một chị cất lên dịu dàng.
Tôi đưa mắt về phía giám đốc Vương. Một cảnh tượng làm tôi sững người.
Giám đốc Vương kéo đầu cô vợ sắp cưới về phía mình rồi ghé sát vào tai chị ấy thì thầm điều gì đó.
Chẳng thể nghe họ nói gì với nhau nhưng tôi đoán là anh ta có nói về tôi. Bởi sau đó tôi thấy người con gái ấy nhìn tôi và bật cười. Tim tôi nhói đau. Cảm giác quặn thắt ở ngực khiến tôi thấy khó thở.
Giám đốc Vương đột ngột quay lại. Ánh mắt anh ta đụng phải tia nhìn của tôi. Anh ta có vẻ bối rối . Anh chàng liền ngồi ngay ngắn lại nhưng nụ cười ngạo nghễ vẫn còn hiển hiện rõ nét trên khuôn mặt.
Hai người ấy đang cười tôi. Họ đang chế nhạo sự khờ khạo cả tin của tôi. Tôi hình dung mình như là một con ngốc với bộ mặt lẩn thẩn đang làm trò cười để mua vui cho thiện hạ.
Len lén nhìn sang cái Hiền, thì ra con nhỏ đang quan sát tôi. Cái nhìn của Hiền cho tôi thấy nó cũng đã nhận ra cử chỉ thân mật của hai người. Mắt tôi tối sầm lại, lỗ tai lùng bùng, đầu óc quay cuồng. Nắm chặt bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, tôi gắng gượng giữ vẻ bình thản.
Giám đốc Vương không cười nữa, khuôn mặt anh ta trở lại với vẻ lạnh lùng cố hữu. Mình không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa. Tôi nhủ thầm và quyết định rời khỏi chỗ này ngay lập tức.
– Em thấy chóng mặt quá! Em xin lỗi…Tôi nói vội với anh Minh và quay ngoắt người chạy ra ngoài.
– Ơ kìa, Hân! Hân!
Hình như đó là tiếng của anh Minh. Anh ấy chạy theo tôi thì phải. Tôi chỉ nhận thức được có vậy về hiện tại. Tâm trí tôi chỉ toàn khuôn mặt ngạo nghễ của giám đốc Vương và nụ cười khúc khích của người con gái ấy. Con tim tôi rúm ró trong từng cơn đau quặn thắt.
– Hân, em làm sao thế? Anh Minh tóm vào vai tôi kéo lại.
Tôi đứng yên. Mắt tôi nhìn vào anh Minh nhưng hình dáng của anh ấy lại chẳng xuất hiện trong sự tư duy của tôi. Cái Hiền cũng chạy đến nơi. Nó thở hổn hển và đưa tay chặn ngực.
– Hân, em nói đi. Em làm sao vậy? Tại sao lại bỏ chạy xuống đây? Anh Minh hỏi dồn dập.
– Nó không sao đâu anh ạ. Thỉnh thoảng nó vẫn thế ấy mà. Hiền trấn tĩnh anh Minh.
– Nhưng thế là sao? Hân mệt hả em? Anh Minh nhìn Hiền rồi lại nhìn tôi lo lắng.
– Có lẽ nó…nó bị… tụt huyết áp. Đông người quá, chắc là khó thở thôi ạ. Cái Hiền thông minh đột xuất.
Bình thường thì tôi đã cãi lại hoặc phá lên cười với cái lý do này của nó nhưng lúc này tôi chẳng thể nhếch nổi môi nói gì đến chuyện khác. Tâm trạng của tôi hụt hẫng vô cùng. Tôi tưởng như mình vừa bị rơi từ trên cao xuống tận đáy vực sâu thăm thẳm. Tuyệt vọng. Đau đớn.
– Anh để nó cho em. Anh vào đi kẻo mọi người lo lắng. Hiền nhanh nhẩu.
– Không sao đâu. Hay là anh đưa Hân về?
– Ôi, ai lại thế? Anh còn bao nhiêu bạn ở trong kìa. Em chở nó về được mà.
– Hân hay bị như vậy lắm hả em?
– Dạ… cũng không thường xuyên lắm đâu ạ. Cái Hiền đưa mắt nhìn tôi.
– Anh đứng với nó một lát, em chạy đi lấy xe nhé. Hiền nói nhanh và chạy đi.
Còn lại tôi với anh Minh. Tôi cúi gằm mặt, đá đá cái chân xuống nền gạch.
– Em đỡ hơn chưa Hân?
– Dạ… rồi ạ.
– Anh gọi taxi đưa em về nhé?
– Dạ, không cần đâu anh. Em không sao thật mà. Tôi cuống quýt.
– Em bị huyết áp thấp phải chú ý sức khỏe đấy. Hay là do đói?
– Dạ, không đâu ạ.
Cái Hiền phi xe tới. Nhìn thấy nó tôi vội nói với anh Minh:
– Em xin lỗi đã gây phiền phức. Anh vào đi. Em chào anh!
– Ồ, không có gì. Miễn sao em khỏe là được.
– Dạ, em về đây ạ. Tôi nói mà không nhìn anh Minh. Tôi cố đi thật nhanh ra chỗ Hiền.
– Em về anh Minh nhé. Hiền chào.
Anh Minh ra hiệu chào hai đứa. Chiếc xe kềnh càng của tôi lao vút đi.
Hiền im lặng suốt dọc đường. Tôi đoán là con nhỏ đang sắp xếp các câu hỏi trong đầu. Tôi không tin là nó lại có đủ hờ hững để bỏ qua chuyện này.
Dừng xe lại trước cổng nhà tôi. Con nhỏ dắt xe vào sân. Sau khi chào ba mẹ tôi, nó không về ngay mà kéo tôi tuồn tuột lên cầu thang. Và đúng như tôi dự đoán nó bắt đầu tra hỏi tôi ngay khi bước chân lên đến cửa phòng của tôi.
– Mày sao thế hả?
– Chả sao cả.
– Ê, đừng có nói với tao kiếu đấy nhá.
– Thì chả sao là chả có vấn đề gì. Thế thôi.
– Con khỉ! Mày tưởng tao không biết à?
– Biết gì chứ? Tôi ngang ngạnh.
Con nhỏ im lặng một lúc. Lát sau nó mới bắt đầu lên tiếng:
– Chuyện lão ý có người yêu mày biết rồi đúng không?
– Có người yêu thì ảnh hưởng gì đến tao?
– Ờ, thế mà có đứa lại đâm đầu bỏ chạy cơ đấy!
– Tao không thích ở đó. Ngột ngạt. Thế thôi.
– Được rồi. Cứ coi là như vậy đi. Tao vẫn chả hiểu mối quan hệ của mày với anh Minh là thế nào?
– Tao nói với mày rồi còn gì? Anh hùng cứu… mỹ nhân (ẹc ẹc) Vậy thôi!
– Tao cóc tin. Anh Minh có vẻ… thích mày đấy.
– Mày nhạy cảm quá, nhóc ạ. Không phải ai cũng thích tao. Biết đâu anh ấy thích mày thì sao?
– Chả dám đâu. Đau đầu lắm. Tao nhìn gương mày là tao ngấy rồi.
Cái Hiền chối đây đẩy nhưng tôi chẳng khó khăn gì khi nhận ra mặt nó bắt đầu đỏ lựng lên. Con nhỏ nói thêm vài ba câu rồi kiếm cớ lẩn về. Tôi tủm tỉm vì biết chắc chắn là nó để ý anh Minh. Con ranh! Tao đã bảo mày khao đâu mà trốn tránh. Hai đứa chúng tôi có quy ước từ lâu là đứa nào có người yêu là phải khao mà nếu có người yêu trước thì càng phải khao to hơn.
Thay bộ đồ vừa mặc trên người ra, tôi mặc bộ đồ ngủ rồi đi vào toilet. Hất liên tiếp mấy vốc nước lên mặt tôi chà mạnh sữa rửa mặt lên khuôn mặt mình. Môi son, má phấn để đẹp cho ai chứ? Gỡ cái băng đô hạt cườm vứt lên mặt bàn bên cạnh lavabo tôi xổ tung mái tóc của mình. Vẻ chán chường, đờ đẫn trên khuôn mặt làm tôi giống như một bệnh nhân tâm thần. Tôi cười mà nước mắt thi nhau lăn lăn trên gò má. Tôi mới chớm bước vào mùa xuân của tuổi mười chín, tuổi đẹp nhất của đời người con gái. Nụ hoa chỉ bắt đầu chớm nở còn chưa biết giọt sương nào sẽ là giọt sương đầu tiên đậu trên cánh hoa thì đã sớm tả tơi sau cơn giông gió.
Chẳng thể dối mình là không có chút tình cảm gì với giám đốc Vương. Tôi không là gỗ đá. Tôi là con người, một đứa con gái biết yêu, biết giận và biết tự ái như bao cô gái khác. Chỉ có một tính cách một đặc điểm để phân biệt tôi với những người con gái khác đó là sự khó tính đến độ ương bướng của tôi. Bạn có thể cho rằng tôi hơi cổ hủ hoặc lỗi thời nhưng tôi là như vậy đấy. Quan điểm của tôi về tình yêu nam nữ là phái nam phải là người chủ động. Tôi có thích người ta đến mười mươi nhưng nếu đợi tôi tỏ vẻ hoặc đưa ra tín hiệu đèn xanh, đèn đỏ gì gì thì chỉ hoài công thôi. Tôi sẵn sàng chôn chặt cảm xúc thật của mình nếu người kia quá nhút nhát, e dè trong việc bày tỏ tình cảm với tôi. Tôi sẽ không ngại ngần tỏ thái độ phớt lờ với những anh chàng kiểu như vậy.
Giám đốc Vương là người khác giới đầu tiên khiến tôi thật sự thấy rung động. Ở anh ta, tôi tìm thấy người đàn ông mạnh mẽ mà tôi hằng mong đợi. Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, nụ cười nhếch môi, tác phong dứt khoát hình như tôi đã gặp đâu đó ở trên phim ảnh nhưng đó cũng chính là nét đặc trưng của anh ta. Mẫu đàn ông như thế không phải chỉ có mình tôi lấy làm thần tượng ình. Cả triệu cô gái trên thế giới này sẵn sàng ngã gục trước hình mẫu đàn ông đó. Tôi cũng ngã, cũng gục nhưng tôi chỉ khác người ta ở chỗ không chịu công nhận mình đã thua liểng xiểng. Rất có thể tôi sẽ bỏ qua anh chàng que củi nếu anh ta chả để mắt đến tôi hoặc có người đàn ông khác đốn ngã tôi trước khi tôi kịp nhận ra vẻ quyến rũ của anh chàng.
Tôi không phải là đứa con gái trơ trẽn đến độ biết anh ta có người yêu rồi mà vẫn còn dệt mộng được cùng chung bước với anh ta. Vòng tay của giám đốc Vương đã quen ôm hình dáng của Kiều Oanh rồi, có thêm tôi nữa thì vòng tay ấy chẳng phải là quá sức sao? Trong cái vòng chật chội ấy, tôi chẳng dại gì mà bước chân vào. Thế nhưng anh ta đã đến, anh ta gõ cửa trái tim tôi và đã kiên nhẫn đứng chờ.
Tôi đã cố gắng hết sức để không nghe, không thấy nhưng mắt và tai tôi lại không phải là những bộ phận truyền tải thông tin cho lý trí mà chính là con tim, con tim khó bảo của tôi. Lý trí của tôi đã bị trái tim tôi thuyết phục. Tôi bắt đầu thấy nhớ cái hình dáng cao gầy của giám đốc Vương. Tôi run rẩy và mất hết lý trí trước tia nhìn của anh ta. Tôi đã không dấu giếm phơi bày cho anh ta thấy mình đã bại trận. Tôi đã bỏ chạy trong bữa tiệc chưa kịp bắt đầu của anh Minh. Và giờ đây tôi đang thấy hối hận vì hành động nông nổi của mình.
Nằm vật trên giường tôi khóc thương ình. Khóc đi Hân ơi! Khóc cho thỏa thuê hờn tủi nhé. Khóc nữa đi để rồi mai lại là một ngày mới. Anh ta chỉ là bài học nhớ đời ình thôi. Anh ta chỉ là cú trượt chân của mình, mình chưa ngã và cũng chưa bị tổn thương gì quá mức. Tôi tự an ủi mình như vậy và giấc ngủ dỗ dành tôi chìm sâu vào cơn mộng. Cơn mộng của tôi không có hoàng tử cũng không còn lâu đài chocolate nào nữa, không gì cả chỉ toàn một màu đen ngòm.
Hai ngày sau đến Công ty tôi không gặp giám đốc Vương. Nghe đâu anh ta nghỉ phép thì phải. Tôi hết muốn biết anh ta đi đâu làm gì rồi. Tôi chả quan tâm đến anh ta. Nói đúng hơn tôi chẳng có thời gian quan tâm bởi vì máy di động của tôi liên tục nhận cuộc gọi của anh Minh cũng như tin nhắn của anh ấy. Anh Minh tỏ vẻ lo lắng đến vấn đề sức khỏe của tôi. Dường như gọi điện hỏi thăm chưa đủ anh ấy còn nhắn tin nhắc nhở tôi đến mấy lần chỉ mỗi việc bảo tôi để ý ăn uống đúng giờ. Tôi thấy hơi lạ nhưng có cảm giác được an ủi sau cú sốc của hôm đó. Dù tình cảm của tôi với anh Minh chỉ là anh em bạn bè nhưng ít nhất lúc này vẫn còn có một người đàn ông quan tâm đến tôi.
Hôm nay là ngày tôi đến thăm quán Hạ Nhớ. Trước khi đến đó tôi định bụng sẽ chào hỏi qua loa, thực hiện công việc nhanh chóng rồi đi luôn. Quán Hạ Nhớ với tôi bây giờ chỉ còn lại những kỷ niệm không đáng nhớ! Chỗ nào cũng vướng vít bóng dáng của giám đốc Vương. Bàn này, chỗ ngồi kia hay bên chiếc tủ lạnh, đâu đâu cũng có nụ cười và ánh mắt của anh ta.
– Ôi, Hân ! Sao dạo này em lạ thế? Chị chủ quán hỏi và nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
– Em chào chị. Em vẫn thế. Có sao đâu chị. Tôi cười
– Em như là vừa ốm dậy ấy hả? Quan sát tôi từ đầu tới chân chị chủ quán lại hỏi.
– Đâu có chị. Em vẫn khỏe mà. Chị có cần em giúp một chân chạy bàn không? Tôi nói lảng đi.
– Ôi, gớm. Chị sợ chả đủ tiền để trả lương cho em thôi.
Vừa cười nói với chị chủ quán tôi vừa thoăn thoắt làm công việc của mình. Ngắm nghía những sản phẩm của Công ty đã được trưng bày theo đúng tiêu chuẩn, tôi mỉm cười hài lòng.
– Em xin phép đi luôn, chị nhé. Tôi chào chị chủ quán.
– Ở lại đây chơi đã. Trời như muốn mưa đến nơi rồi em kìa.
Theo tay chị chủ quán tôi nhìn ra ngoài đường. Đúng là sắp mưa thật. Bầu trời tối sẫm lại như lúc 6 giờ chiều. Cây cối vặn mình theo từng cơn gió. Đất cát bay mù mịt. Đây là cơn giông chứ không phải cơn mưa bình thường. Sấm chớp bắt đầu đì đùng trên không trung. Những giọt mưa lớn báo hiệu sự xuất hiện bằng những âm thanh lộp độp. Ngoài đường mọi người nháo nhác hẳn lên. Ai cũng cố lao thật nhanh về nhà hoặc tìm chỗ trú.
– Mưa to quá em nhỉ? Mà hôm nay đài báo là có mưa đâu chứ? Tiếng chị chủ quán nhập nhòe lẫn trong tiếng mưa.
Tôi ừ hữ cho qua chuyện, mắt tôi nhìn đăm đắm vào những giọt mưa đang rơi xuống mặt đường. Những chiếc bong bóng mưa nhanh chóng xuất hiện rồi lại nhanh chóng vỡ tan gợi cho tôi nhớ đến ngày thơ bé của mình. Hai chị em tôi thích nghịch mưa lắm. Hồi tôi còn nhỏ ba mẹ hay đi làm vắng, mỗi lần cơn mưa như vậy là chúng tôi lại lao ra dầm mưa. Thói quen ưa thích của tôi là ngửa mặt cho hạt mưa quất chan chát vào mặt. Tê tê, ran rát và mát lạnh. Đó là cảm giác tuyệt vời mà cơn mưa đã mang đến cho tôi.
Tự dưng thích lang thang dưới mưa quá! Ý nghĩ đó chợt đến và thôi thúc tôi ghê gớm. Tôi nôn nao muốn tìm lại cảm giác của tuổi thơ bồng bột. Thế là chỉ kịp dặn chị chủ quán cho gửi chiếc xe máy và không đợi chị ấy hết bàng hoàng trước ý tưởng dở hơi của mình, tôi lao ra ngoài trời mưa.
Ngồi xuống cởi đôi xăng đan ra cầm tay, quàng cái túi lên vai, tôi bắt đầu bước dưới mưa. Ngửa mặt lên trời hứng mưa. Cảm giác của con bé 9,10 tuổi lại sống dậy trong tôi. Tê rát và lạnh. Cảm giác đó thật là tuyệt vời! (ai mún thử hem? nhằm hum nèo cóa bão í nhá! hahaha…)
– Bé ơi, vào đây trú mưa này. Ướt hết rồi! Tiếng một người con trai nào đó.
Tôi không đáp chỉ nhìn vào chỗ vừa phát ra tiếng nói. Bên trong hiên nhà một đám người đứng trú mưa đang nhìn tôi kinh ngạc. Có hai người thanh niên đứng lẫn trong đám đông, một anh đưa tay vẫy tôi. Tôi mỉm cười và xua tay. Lập tức tất cả các cặp mắt nhìn tôi cứ như thể vừa phát hiện ra một bệnh nhân của nhà thương điên vừa xổng ra vậy. Kệ. Tôi tiếp tục bước đi và tiếp tục hứng mưa theo kiểu của mình. (ơn trời hôm đó không đụng phải cây cột điện nèo! hic)
Bước chân tôi dừng lại trước cổng nhà.
Ồ, vậy là tôi đã đi bộ 3 cây số rồi sao? Nể quá! Mình cũng đi nhanh thật đấy. Còn chưa kịp nghĩ ra lý do gì để giải thích cho hành động kỳ quặc đã về đến nhà rồi. Đưa tay bấm chuông, tôi đứng đợi. Một cơn gió thổi qua làm tôi bất giác rung mình. Giờ mới thấy lạnh. (hừ
hừ
)
– Sao lại ướt hết cả người thế này con? Mẹ tôi thốt lên.
– Mẹ bật bình nóng lạnh cho con nhé. Tôi lảng tránh và chạy ào vào nhà.
– Con bé này…ơ mà xe đâu Hân?
– Dạ, xe… con đang…sửa ạ. Tôi đành phải nói dối.
May quá, ba không có nhà. Số tôi thật là may mắn. Nếu ba mà ở nhà thì cầm chắc là tôi chẳng dễ dàng bỏ chạy như với mẹ đâu.
Tôi chạy vội lên gác lấy bộ đồ. Người tôi bắt đầu run lẩy bẩy. Tôi đẩy cửa phòng tắm mà răng đánh vào nhau cứ côm cốp.
– Mẹ ơi, mẹ chùi qua nhà cho con với nhé! hì hì…Tôi nhảy lên giường chui vào đống chăn ấm.
– Vâng. Tôi đang lau đây. Ướt hết cả rồi! cha bố chị. Mẹ tôi mắng.
Nằm trong chăn mà tôi vẫn có cảm giác đang đi giữa trời mưa vậy:
– Mẹ ơi, mẹ bật điều hòa ấm cho con cái. Con rét quá!
– Đi dưới mưa thế mà lại không rét à? Xe làm sao mà hỏng?
– Dạ…xe bị xịt lốp mẹ ạ. (hơ, mình nói dối cũng cóa đẳng cấp đấy chứ nhỉ?)
– Thế sao không đợi tạnh mưa hẵng về?
– Dạ… tại con đói quá…
– Đói mà đi bộ được về tận nhà à?
– Hí hí…mẹ biết tính con rồi còn gì? Đói là không chịu được. hừ hừ…rét quá mẹ ơi… Tôi rên rỉ.
– Đói đấy mà. Xuống nhà ăn cơm là đỡ ngay.
– Con …buồn ngủ lắm…ơ hơ. Tôi che miệng ngáp.
– Ăn gì đi rồi mới ngủ chứ con. Hay là mẹ đem lên đây nhé!
– Dạ…mi mắt tôi nặng trĩu. Tôi thiếp đi chả còn biết gì nữa.
Mơ màng nghe thấy mẹ lầu bầu gì đó nhưng tôi không mở mắt nổi. Một vật mềm mát rượi được để trên trán tôi. Nóng quá! Tôi đạp tung chăn. Tôi mơ thấy mình đang lê lết trên sa mạc. Cổ họng tôi bỏng rát, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Ánh mặt trời như thiêu như đốt ở trên cao, cát dưới chân nóng bỏng như than. Khắp nơi toàn cát, chỗ nào cũng cát, không một bóng cây, không một bóng người. Nước! Tôi cần nước. Tôi khát nước quá, trời ơi. Tôi cố gào nhưng tiếng của tôi không sao thoát ra khỏi cổ họng. Tôi sắp chết rồi. Chết khát.
Một dòng nước mát chảy vào trong miệng tôi. Chưa bao giờ thấy nước lọc lại ngọt và ngon như thế! Tôi liếm mép thèm thuồng. Một ít nước nữa lại được đổ vào miệng tôi. Lần này thì tôi nghe rõ tiếng mẹ nói:
– Sốt đến 39 độ 4 mà lại chả khát. Mẹ tôi lẩm bẩm.
– Thế làm sao mà nó lại dầm mưa? Tiếng ba xót xa.
– Ai biết đâu. Nó bảo hỏng xe. Con này …đáng ăn đòn. Hâm tỷ độ.
Ba mẹ ngồi bên cạnh tôi thêm một lúc rồi đi ra. Bấy giờ tôi mới dám mở mắt. Trên táp-đờ-nuy là mấy vỉ thuốc đã bóc dở, cốc nước, cái cặp nhiệt độ. Hình như tôi đã sốt. Đưa tay sờ lên trán thì ra cái vật mềm mềm và mát rượi ấy là cái khăn.
– Tỉnh rồi hả bà chị? Thằng Phong ló đầu vào.
– Ờ, vào đây chị nhờ cái. Tôi vẫy nó.
– Chị nhờ gì đấy? Có xèng không? Thằng Phong nhăn nhở tiến lại chỗ tôi nằm.
– Ranh con. Lúc nào cũng xèng, xèng.
– Thế chị nhờ gì em?
– Đi lấy hộ chị cái xe máy nhá. (hức, chưa bao giờ mình dịu dàng với nó đến thế!)
– Rồi. Lấy về rồi.
Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên:
– Biết tao để đâu mà lấy?
– Vừa nãy có ông nào gọi đến nhà. Ông ấy chỉ chỗ cho em ra lấy.
Ai nhỉ? Tôi lẩm nhẩm. Anh Minh chăng? Nhưng làm sao anh ấy biết chỗ đó? Anh ấy đã bao giờ đến quán Hạ Nhớ với tôi đâu? Hay là giám đốc Vương rồi. Nhưng tôi nghe đâu anh ta nghỉ phép vì nhà có việc gì đó phải về quê mà? Hình như anh ta còn đang chuẩn bị đám hỏi nữa nên thời giờ đâu mà ra quán Hạ Nhớ ngồi? Vậy thì người đàn ông đó là ai?
– Lúc em đến lấy xe cũng gặp ông ấy đấy. Thằng Phong nói khi nó đi ra cửa.
– Ai? Người gọi mày ra lấy xe á?
– Chứ còn ai? Thằng Phong đã ra đến ngoài cửa phòng.
Tôi đang nhíu mày suy nghĩ thì nó lại ló đầu vào:
– Suýt quên. Ông ta hỏi về chị nhiều lắm đấy.
– Hỏi gì cơ? Tôi không nhịn được liền hỏi.
– Hỏi gì nhỉ? Thằng Phong gãi đầu
– Người ấy hỏi gì về tao? Tôi nôn nóng.
– Em quên rồi. he he…
Thằng Phong cười vang rồi chạy biến luôn. Nó bỏ lại tôi với câu hỏi và một đống thắc mắc to tướng: “người đàn ông đó là ai?”