Kiêu –> Xiêu và…Yêu

Chương 13: Axon - Chương 13


Bạn đang đọc Kiêu –> Xiêu và…Yêu – Chương 13: Axon – Chương 13

Chương 13: Một lần bướng bỉnh

Mình sẽ không bao giờ nhìn mặt anh ta.
Tôi lẩm nhẩm trong đầu mấy từ đó đến suýt nữa thì bật ra thành tiếng. Đôi mắt tôi chăm chú nhìn anh Minh nhưng thần trí của tôi đang ở tận đâu đâu xa lắm.
Anh Minh thấy tôi có vẻ lắng nghe nên cứ tiếp tục huyên thuyên. Hình như anh chàng có kể về lý do tại sao anh ta lại đến Công ty của tôi thì phải nhưng tôi còn mải bận tâm về cái sự ghét của tôi với giám đốc Vương nên tôi chẳng nhớ nổi anh Minh đã nói gì.
– Hân, em nghĩ sao? Đột nhiên anh Minh hỏi hơi to làm tôi giật nẩy người.
– Hơ, dạ…nghĩ gì ạ? Tôi ngơ ngác hỏi lại.
– À, hóa ra là từ nãy đến giờ anh nói chuyện một mình?Anh Minh nói dỗi, khuôn mặt tràn đầy sự thất vọng.
– Ơ, không đâu. Không phải đâu tại vì…tại vì em…mới nhìn thấy bé con kia …trông yêu quá đấy ạ. Tôi lúng túng bào chữa ình.
May mắn cho tôi là đúng lúc đó có cặp vợ chồng người nước ngoài vừa đi đến bên cửa quán. Trong lúc cuống quýt tìm lý do để thanh minh tôi đã nhìn ra ngoài cửa và phát hiện ra họ. Người chồng có một cái địu ở đằng trước và trong đó là một bé gái xinh xắn. Họ dừng lại chỉ chỏ một lúc rồi cùng bước vào quán.
Anh Minh quay lại nhìn theo hướng tay tôi chỉ và vẻ mặt tươi tỉnh nhanh chóng trở lại. Cặp vợ chồng đó chọn chỗ ngồi ngay cạnh chỗ tôi và anh Minh ngồi. Thấy chúng tôi nhìn, hai vợ chồng mỉm cười thân thiện và chào chúng tôi. Họ là người Pháp. Tôi chỉ biết mỗi câu chào. Anh Minh thì khác. Anh ấy tiến đến nói chuyện với họ có vẻ rất thoải mái. Anh Minh bẹo má con bé rồi nói cái gì đó như là khen. Tôi thấy cả hai vợ chồng người nước ngoài đều cười rất tự hào. 
Người chồng hỏi anh Minh câu gì mà tôi thấy anh ta ngoái đầu lại nhìn tôi một lúc. Tôi đoán là họ hỏi về tôi nên ngại ngùng quay mặt đi không dám nhìn họ nữa. Sau khi anh chàng trả lời, tôi nghe thấy tiếng cười của họ. Anh Minh đi lại chỗ của mình với khuôn mặt vui vẻ. Tôi thật là may mắn. Nếu không có hai người đó thì tôi biết giải thích sao cho hành động thiếu lịch sự của mình? Tôi thở phào nhẹ nhõm.
– Thế lúc nãy anh hỏi gì em ạ? Tôi hỏi luôn sau khi anh Minh ngồi vào chỗ.
– Gì cơ? Câu hỏi vừa nãy hả? 
– Vâng. Lúc đó em chưa nghe rõ. Anh nhắc lại đi.
– Hỏi gì nhỉ? Anh quên mất rồi. 
– Anh không muốn nói thì thôi vậy.
– A, anh nhớ rồi. Anh hỏi em là em nghĩ sao nếu anh làm cùng Công ty với em?
Tôi tròn xoe mắt nhìn anh Minh. Sao lại có thể như thế? Chắc anh ta chỉ nói đùa cho vui thôi. Nhưng nếu là đùa thì hôm tôi gặp anh ta ở Công ty thì sao nhỉ? Tôi chặc lưỡi. Kệ. Dù sao đi nữa thì việc anh ta làm ở đâu cũng chả có gì liên quan đến tôi. Vì vậy tôi quyết định nói tuột ra ý nghĩ của mình:
– Nếu mà em bảo không thích thì anh không làm ở đó à?

– Ồ, có thể lắm chứ? Anh chàng lại đưa ra một câu hỏi làm tôi lại càng khó trả lời.
– Ôi, thế thì anh tự quyết định lấy đi. Em chẳng có ý kiến gì cả. (Grrrrr…bao nhiêu chỗ không làm, tự dưng vào Công ty tui làm j?)
– Đấy là em nói nhé. Anh Minh bật cười.
– Vâng, em có chối là mình không nói thế đâu?
Anh Minh không nói gì chỉ nhìn tôi và khẽ mỉm cười. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó anh nói:
– Anh vẫn nhớ việc em cho anh xơi “quả lừa” đấy. Nhớ mãi.
– Em đã năn nỉ rồi. Anh cứ nhắc. hihi…Tôi cúi đầu cười. (Đáng đời lém. Cho chít!)
– Coi như em mắc nợ anh. Nếu có dịp thì em trả cho anh là được.
– Trả như thế nào ạ? Anh cho em xơi lại “quả lừa” chứ gì?
– Hahaha…Anh chàng cười phá lên. 
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Mọi người đang tập trung ánh mắt vào chúng tôi. Cả hai vợ chồng người Pháp cũng vậy. Người chồng nói gì với vợ ông ta khiến bà ấy cũng bật cười khúc khích. Tôi ngượng quá. Cúi nhìn xuống cốc sinh tố tôi loay hoay nghịch cái ống hút.
– OK. Thế này nhé: anh đang thi tuyển vào Công ty em. Nếu anh được tuyển thì em sẽ đến dự buổi tiệc anh đãi bạn bè. Em đồng ý không?
– Hơ, anh tuyển vào Công ty em thật hả?
– Đúng. Vì em đấy, cô bé gian ác. Anh Minh lại cười.
– Anh không đùa chứ?
– Lần này thì không. Anh nói thật.
– Anh tuyển vào vị trí gì vậy? Tôi nôn nóng hỏi và chợt nhận ra là mình hơi quan tâm quá mức. Tôi vội vàng nói – Xin lỗi anh. Em tò mò quá.
– Không sao đâu em. Anh tuyển vào bộ phận Marketing. Chỉ là nhân viên thôi. Nói đến đó anh chàng nháy mắt. 
Tôi chả thích cái điệu bộ đó của anh chàng. Nó cứ đểu đểu thế nào ấy. Mà anh Minh xem ra có vẻ không hợp lắm với những điệu bộ như vậy. Tôi thấy chỉ duy nhất một người phù hợp với các động tác, cử chỉ không đứng đắn kiểu như thế. Người đó không ai khác là giám đốc Vương. 

Đấy! Tôi lại nghĩ đến anh chàng đó rồi. Không được. Mày không được phép nhắc đến anh ta, dù chỉ là trong ý nghĩ. Tôi lúc lắc đầu như muốn hất văng cái tên Vương ra khỏi trí óc mình.
– Sao? Em không đồng ý à?
– À, không…Dạ…em đồng ý. Nhưng anh hứa với em không được nói với ai về việc em lên nhầm xe cơ.
– OK.
– Còn nữa, sau khi em đến dự buổi tiệc đó thì em với anh không nợ nần gì nhau.
– Đồng ý. Sau buổi tiệc đó chứ không phải sau này. Phải không em?
– Em không biết. Anh hứa đi đã.
– OK. Đã ký tên và đóng dấu.
Tôi và anh Minh chia tay sau khi ngồi thêm một lúc nữa với những câu chuyện tào lao.
Cuộc gặp này cho tôi biết khá nhiều điều về giám đốc Vương. Thôi thế là hết. Chấm hết. Giấc mơ của tôi, nụ hôn trong mơ của tôi đã vỡ tan tành. Lâu đài Chocolate đã xụp đổ. Sếp của tôi, anh ta đúng là hoàng tử nhưng là hoàng tử của cô công chúa khác. Người ta bảo cho tôi biết : tôi không phải là công chúa. Tôi chỉ là con bé đi lạc đường mà thôi. Giờ đây đã có người chỉ lối đưa đường tôi cần phải bước ra khu vườn tình yêu đó. Chốn ấy rộng mênh mông nhưng chả có lấy một chỗ cho tôi.
Sáng nay cũng như bao buổi sáng khác, tôi ngồi trong phòng bán hàng đợi đến giờ để ra xe ô tô. Tôi lặng yên quan sát mọi người. Cái Hiền vẫn không bỏ được thói quen “buôn dưa lê” với mấy con bé cùng nhóm của nó. Chúng nó đang cười hỉ hả với nhau. Trong phòng mấy anh chàng bán hàng vẫn vậy, kẻ thì cắm cúi ghi chép, người thì gọi điện…Tôi nhìn đồng hồ. Đã đến giờ giám đốc Vương có mặt ở văn phòng. Tôi lôi cái máy di động của tôi ra bấm bấm. Tý toáy một lúc tôi quyết định chơi game. Tôi đang “cấm túc” đôi mắt của mình. Nó đang bị lý trí của tôi nghiêm khắc giám sát. Đôi mắt của tôi được nhìn tất cả ngoại trừ anh ta. 
“Bíp, bíp, bíp” Dế yêu của tôi báo có tin nhắn.
Tôi ngừng chơi, bấm qua hộp tin. Tin của anh Nam. “Trua nay em den quan Nang thuy tinh nhe. Anh co viec can gap.” Tôi ngước lên đưa mắt tìm anh Nam. Anh chàng đang ngồi kia mà bày đặt nhắn tin làm gì không biết? Tôi mỉm cười. Cúi xuống tôi nhắn lại “Quan do tren tuyen cua em phai ko?” Bấm nút “send”, tôi chờ đợi.
“Bíp, bíp, bíp” tôi đọc tin “Uh. Em den do luc 12h30 nhe.” Tôi reply với một từ nhắn gọn “Okie”. Tin nhắn được gửi đi. Tôi lại ngẩng đầu lên nhìn sang chỗ anh Nam. Vừa lúc đó anh Nam cũng nhìn sang chỗ tôi. Hai đứa cùng bật cười. Nụ cười của tôi không kịp hoàn chỉnh. Ngay lúc ấy tôi bắt gặp ánh mắt của giám đốc Vương. Anh ta ngồi ở đó, chỗ của anh Hải từ bao giờ. Và anh ta không giấu diếm việc đang quan sát tôi và anh Nam. Tia nhìn chẳng có vẻ gì là thiện cảm.
Tôi định lờ đi nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt của anh ta khi nhìn hai chúng tôi thì tôi lại đâm ra nổi cáu. Tôi nhìn thẳng vào mắt của giám đốc Vương. Ánh mắt của tôi dữ dội, tràn đầy sự thách thức và chống đối. Giữ nguyên tư thế như vậy trong vài phút, chúng tôi nhìn nhau. Cuối cùng, tôi quay đi để lại anh ta ngỡ ngàng với cái bĩu môi của tôi. (hic, láo toét wá!)
Tôi bình thản mở lại trò chơi dở dang, tiếp tục bấm bấm. Tay tôi bấm nhưng đầu óc tôi lộn xộn những ý nghĩ. Chẳng biết tôi làm vậy có hỗn hào quá không? Nhân viên mà lại dám có thái độ như thế đối với sếp. Ôi, tôi cả gan quá đi. Sáng nay đi làm chả biết tôi có ăn nhầm cái gì có chữ “liều” không? Sao tôi lại làm thế? Nhìn anh ta thì được rồi. Hình như tay tôi đang run, cả chân nữa, trái tim cũng thế, nó nhảy bôm bốp trong lồng ngực của tôi.
– Nào đến giờ rồi. Mọi người ra xe nhé. Tiếng anh Chiến hô vang.
Vừa dứt câu mọi người đồng loạt đứng dậy kéo nhau ra ngoài như chỉ chờ có thế. Tôi đứng phắt dậy. Tôi phải đi nhanh ra khỏi chỗ này. Chưa biết chừng từ mai khỏi phải lo đi nhanh khỏi chỗ này ấy chứ?
– Hân. Em lại đây.

– Dạ. Gì vậy anh?
– Em lên phòng gặp sếp nhé. Anh Chiến cố tình nói nhỏ.
– Hơ, em …phải  ra xe…bây giờ. Tôi lắp bắp.
– Em lên gặp sếp. Sẽ có xe cho em về Hà Nội. Anh Chiến nghiêm giọng.
– Anh …dặn xe chờ em nhé. Tôi cố vớt vát.
– Được rồi. Em cứ đi đi. Anh Chiến vừa nói vừa thu xếp giấy tờ bỏ vào cặp. Anh ấy cũng có vẻ sắp đi. Tôi phải làm sao bây giờ? Trời không nóng mà tôi cảm thấy mồ hôi toát ra ướt đẫm sống lưng. Tôi đứng im không nhúc nhích.
– Ơ, sao vẫn còn đứng đấy? Em lên ngay đi. Sếp bảo lên ngay mà.
– Dạ…vâng ạ.
Tôi lập cập bước lên cầu thang. Hân ơi, chết mày rồi! Hân ơi, chết mày rồi! Hân ơi, chết mày rồi! Tôi chẳng thể nghĩ ra được câu nào khác ngoài câu đó. Mỗi bước đi của tôi đúng như là tôi đang bước vào chỗ chết vậy.
Tôi có cố đi chậm thế nào thì cửa phòng của giám đốc Vương cũng vẫn hiện ra trước mặt. Tôi đứng ngập ngừng mãi mà không dám gõ vào cánh cửa.
– Ô, thế cháu chưa đi à? Sao lại đứng đó? Tiếng cô tạp vụ hỏi. 
Cô ấy nói cũng bình thường thôi mà tôi nghe như sấm nổ đì đoàng. Chết mày thật rồi, Hân ơi!
– Dạ…cháu…cháu phải gặp…giám đốc ạ. Tôi cười. Tôi chắc là nụ cười của tôi phải méo mó lắm vì sau khi tôi cười thì cô ấy nhìn tôi với ánh mắt thông cảm.
– Giám đốc đang ở trong đấy. Cháu cứ đẩy cửa mà vào. 
– Dạ…vâng ạ. (hic, Diêm Vương thì ở trong kia còn người này đích thị là Thần Chết òy!)
Thấy tôi vẫn đứng im, cô tạp vụ tiến đến bên cạnh:
– Sao thế? Cô ấy hỏi rồi tự trả lời luôn – Cháu phải ký thư cảnh cáo à? Tội nghiệp!
Chẳng biết nói gì, tôi đành gật đầu cho xong.
– Để cô gọi cửa cho nhé. Nói rồi không chờ tôi trả lời cô ấy gõ mạnh vào cánh cửa và gọi:
– Cậu Vương ơi, có người cần gặp này.
– Ôi, cô ơi…Tôi hốt hoảng túm tay cô tạp vụ.
– Cứ đẩy cửa vào đi. Tiếng giám đốc Vương lạnh lùng. 

Thôi, thế là xong. Tôi chẳng buồn che giấu sự sợ hãi và lo lắng trên khuôn mặt nữa. Anh ta chắc là đang tức tôi lắm. Con nhỏ ngông! Mày hết đường về quê mẹ rồi. 
– Có gì đâu mà sợ hả cháu. Cậu Vương hiền lắm. Vào đi!
– Vâng. Cháu cảm ơn cô. (hức, cảm ơn cô đã đẩy cháu vào đống lửa!)
Cô tạp vụ cười như muốn động viên tôi rồi quay người đi về hướng cầu thang
Tôi đi chết đây. Anh ta mà hiền ư? Mình đang muốn ngất vì cái hiền của anh ta đấy. Tôi lầu bầu.
Tôi đẩy cửa ra và bước vào. Giám đốc Vương không nhìn tôi. Anh chàng đang nghe điện thoại tay anh ta viết cái gì đó trên tờ stick notes.
– Anh biết rồi. Thế nhé. Anh đang bận.
Chắc là anh ta đang nói chuyện với người yêu, tôi đoán. Người đầu dây bên kia vẫn chưa chịu buông máy.
– Okay. Lát nữa anh gọi lại nhé. Bye!
Anh ta dập máy. Lúc này anh ta mới chuyển tia nhìn sang tôi.
– Em đóng cửa lại đi.
– Dạ, vâng. Tôi đi lại chỗ cánh cửa như cái máy. 
– Em đóng hắn vào nhé.
Sao lại phải thế? Chỉ khép thôi chứ? Tôi quay lại nhìn anh ta với dấu hỏi to tướng. Ánh mắt anh ta như một mệnh lệnh. Tôi run rẩy đóng hẳn cánh cửa. “Xoạch” một âm thanh vang lên khô khốc. Tôi giật thót người. Ôi, sao cửa lại khóa vào? Tôi hoảng hồn quay lại. Giám đốc Vương không còn ngồi ở ghế. Anh ta đứng ngay bên cạnh tôi. 
– Hình như đã có lần tôi bảo em có nụ cười đẹp phải không? 
Tôi cứng hết cả họng. Mắt tôi nhìn chăm chăm vào anh ta nhưng miệng không thốt được lời nào.
– Em không những cười đẹp mà còn bĩu môi cũng rất đẹp. Anh ta tiếp tục.
Tim tôi. Ôi, trái tim của tôi! Nó nhảy nhót liên hồi. Trong căn phòng im ắng, tiếng trái tim tôi đập như tiếng nhạc Rap. Tôi có cảm tưởng anh ta cũng nghe được sự nổi loạn của nó.
– Em đừng sợ. Tôi hứa sẽ không làm gì em – Anh ta dừng lại quan sát khuôn mặt tôi và nói tiếp- Tôi sẽ không đánh em đâu. Mặc dù em rất đáng bị ăn đòn.
Tôi cúi gằm mặt. (hứ, tôi không dám chắc là anh đánh tôi mà tôi lại để yên đâu) Đột nhiên, anh ta đưa tay nâng cằm tôi lên. Tôi buộc phải nhìn thẳng vào mặt anh ta. Ánh mắt anh ta sáng rực. Tia nhìn nửa như đăm đắm nửa như muốn trêu chọc tôi.
– Em đừng bao giờ nhìn người đối diện như vậy nhé. Nhất là đối với đàn ông. Anh ta thở dài và buông thõng tay. Nói xong anh chàng bước về phía ghế của mình và ngồi xuống.
– Tôi sẽ cho em nghỉ cả ngày để ngồi ở đây bĩu môi cho tôi xem.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.