Kiều tước bên gối

Chương 3


Bạn đang đọc Kiều tước bên gối – Chương 3:

Trong mộng tuyết rơi mai rụng, bóng dáng thướt tha của người thiếu nữ trở nên mông lung. 
 
Hắn đi đến đâu, nàng sẽ đi đến đó. 
 
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, đáy mắt tan thành nụ cười: “A Diễn ca ca!’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khuôn mặt nàng rất mơ hồ, hắn không thể nhìn rõ, chỉ biết đôi mắt xinh đẹp kia sáng ngời. 
 
Những lúc đi bên cạnh hắn, chiếc lục lạc nơi mắt cá chân phải của nàng sẽ phát ra những âm thanh trong trẻo dễ nghe. 
 
Sắc trời bỗng nhiên trầm xuống, giữa đêm sương mù mịt, ánh mắt nàng trở nên trong trẻo mê người hơn bao giờ hết. 
 
Nàng khẽ mỉm cười, cánh tay mảnh khảnh vòng qua ôm lấy cổ hắn rồi từ từ tiến gần đến đôi môi lạnh lùng của hắn. 
 
Khi nàng kiễng chân lên nhẹ nhàng hôn hắn, đôi mắt sáng ngời tựa vì sao kia tựa như phủ một lớp sương mờ. 
 
Đôi môi xinh đẹp của nàng không ngừng nỉ non tên hắn: “A Diễn, A Diễn…’’
 
Hắn nhắm chặt mắt, hơi thở trở nên dồn dập. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng, trong khoảnh khắc tất cả những kiêng dè và chần chừ bị đánh tan, hắn đột nhiên cúi đầu xuống, thăm dò thật sâu đầu lưỡi mềm mại ngọt ngào của nàng. 
 
……
 
“Tướng quân, thuộc hạ đến đưa bữa sáng…’’
 
Nghe thấy giọng nói bên ngoài, nam nhân ngồi dựa vào mép giường chậm rãi mở mắt ra.
 
Một đêm trôi qua, bình minh đã ló dạng. 
 
Một ô cửa sổ nằm sát bên cạnh bàn sách, ánh sáng lơ lửng xuyên thấu vào trong vương trướng, phản chiếu trên chiếc gối ngọc. 
 
Bên ngoài trướng, Nguyên Thanh vẫn bưng một khay thức ăn đứng đó một lát như ngày thường, không thấy hắn lên tiếng, cũng không thấy Ô Mặc chạy ra, trong lòng âm thầm đếm số, sau đó quen thuộc vén rèm bước vào. 
 
“Thuộc hạ…’’ Lời nói vừa đến bên miệng đã nghẹn lại, nhìn chằm chằm vào đôi tay nắm chặt của hai người, Nguyên Thanh đột nhiên ngẩn người. 
 
Tất cả mọi người đều biết đại tướng quân Trì Diễn, quyền cao chức trọng, là mục tiêu săn đón, xu nịnh của người người. 
 
Cách vài bữa lại có người đưa tặng những thứ quý hiếm đến vương phủ để lấy lòng hắn, cũng có không ít nữ nhân được đưa đến.
 
Chẳng qua là những kỹ nữ thê thiếp lẳng lơ đồng bóng kia chưa bao giờ lọt vào mắt hắn, thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt hắn một cái đã xám xịt mặt mày thu dọn đồ đạc bị đuổi ra khỏi vương phủ. 
 
Tất cả mọi người đều cho rằng hắn không thích nữ nhân. 
 
Đây là cũng lần đầu tiên Nguyên Thanh nhìn thấy một nữ nhân có thể thân cận với hắn như thế, thậm chí còn nằm trên giường của hắn. 
 
Chẳng lẽ tướng quân thích kiểu này…
 
Thấy hắn ngẩn người, Trì Diễn khẽ liếc hắn một cái: “Để đó.’’
 
Nguyên Thanh lập tức ngừng phỏng đoán, hít vào một hơi lạnh: “…Vâng, vâng vâng!’’
 
Hắn lập tức bước đến đặt thức ăn lên bàn sách, sau đó lại đi ra ngoài, cầm một ấm nước nóng trở lại để sang một bên. 
 
Dường như nghĩ đến chuyện gì đó trước khi rời khỏi trướng, hắn xoay người lại nói: “Tướng quân, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, nếu bây giờ xuất phát thì giờ Dậu có thể đến Tầm Dương, ngài muốn chuẩn bị khởi hành không ạ?’’

 
Trì Diễn khẽ liếc mắt nhìn về phía giường, im lặng trong chốc lát rồi mới chậm rãi nói: “ Giữ lại một trăm người canh giữ doanh trại, nửa canh giờ sau xuất phát.’’
 
Sau khi nhận được câu trả lời, Nguyên Thanh lập tức đi ra ngoài. 
 
Vương trướng trở về với sự yên tĩnh. 
 
Trì Diễn dựa lưng vào đầu giường, co một chân đạp lên bàn, lười biếng chống tay phải. 
 
Nhưng cho dù tư thế thoải mái hờ hững đến đâu đi chăng nữa cũng không thể áp được sự cao quý và lạnh lùng trên người hắn.
 
Mở bàn tay phải ra, một chiếc lục lạc bằng sứ rơi xuống lòng bàn tay hắn. 
 
Hắn không khỏi nghĩ đến giấc mộng hoang đường đêm qua. 
 
Nhìn chằm chằm vào thiếu nữ bên cạnh mình một lúc lâu, trong ánh mắt Trì Diễn lộ vẻ suy tư rồi cất lục lạc vào. 
 
Sau đó, hắn từ từ rút tay trái ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của nàng. 
 
Cẩm Ngu ngủ thực sự rất say, hai tay cũng ấm áp trở lại, lúc nãy vẫn không có động tĩnh gì nhưng bây giờ khi lòng bàn tay trống rỗng, lông mi nàng khẽ giật giật, sau đó từ từ tỉnh lại. 
 
Ngọn lửa than cháy ấm áp trong chiếc lò bốn chân dạng vòng cổ trên sàn nhà vừa cháy hết. 
 
Một tia nắng yếu ớt chiếu vào mí mắt nàng, mắt hạnh mơ màng khẽ mở ra, cảm giác mông lung trước mắt dần dần trở nên rõ ràng. 
 
Điều đầu tiên đập vào mắt chính là khuôn mặt tuấn tú với những đường nét hoàn mỹ của nam nhân, cùng với đôi mắt đào hoa mê hoặc lòng người kia. 
 
Cẩm Ngu ngây ngốc đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của hắn, sửng sốt một lúc lâu. 
 
Mãi đến khi thấy khoé miệng nam nhân từ từ nhếch lên thành một đường cong nhàn nhạt, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, nàng chợt giật mình hất tay hắn ra, gần như ngồi bật dậy. 
 
“Ngươi… Súc sinh!’’
 
Nàng không nhịn chửi mắng, trực tiếp trốn vào trong góc giường, dùng chăn gấm quấn chặt cả người, nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt. 
 
Vừa tỉnh dậy đã buông lời mắng mỏ, Trì Diễn khẽ nhướng mày, còn có sức mắng người, xem ra đã hạ sốt rồi.
 
Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Cẩm Ngu không nhịn được cúi đầu nhìn xuống, phát hiện quần áo trên người mình vẫn nguyên vẹn, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. 
 
Mái tóc dài như thác nước buông xoã xuống eo, dung mạo mộc mạc trắng nõn thuần khiết, ánh mắt trong suốt tràn ngập sự giận dữ và cảnh giác. 
 
Dáng vẻ ngoan ngoãn nắm chặt lấy tay hắn, miệng không ngừng gọi ca ca sau khi ngủ say lập tức biến mất. 
 
Thật đúng là tiểu cô nương hay thay đổi. 
 
Có lẽ chính sự khác thường của nàng đã khiến hắn chợt nảy ra ý định trêu chọc nàng. 
 
Trì Diễn hờ hững nói: “Nắm chặt tay ca ca một đêm, bây giờ lại trở mặt không nhận người?’’
 
Giọng nói hắn thong thả thâm sâu, hai chữ ca ca như mê hoặc khiến trái tim Cẩm Ngu không khỏi loạn nhịp.
 
Nàng nhíu mày: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!’’
 
Nhưng vừa phản ứng lại, gò má nàng bỗng nóng bừng: “Ai nắm chặt ngươi một đêm!’’
 
Vừa dứt lời, Cẩm Ngu lập tức im bặt.
 

Lúc vừa mới tỉnh dậy, dường như nàng đã thực sự nắm ngón tay hắn….
 
Trì Diễn khẽ cúi người đến gần: “Chiếm giường của ta, còn mắng như thế, thật không tử tế mà.’’
 
Hắn nở một nụ cười thâm thuý, gằn từng chữ chậm rãi nói: “Ngươi nói gì đi, Cửu công chúa.’’
 
Cẩm Ngu sửng sốt trong chốc lát, nhưng cũng không ngạc nhiên, dù sao đêm qua hắn cũng đã nhận ra mình, huống chi Đông Lăng chỉ có một mình nàng là công chúa, hắn có thể đoán ra được cũng không có gì lạ. 
 
Nhưng Cẩm Ngu vẫn đề phòng, cánh tay vô thức sờ sờ dưới gối. 
 
Nhưng mò mẫm một lúc lâu vẫn trống không, ánh mắt nàng khẽ nhúc nhích, đúng lúc này một giọng nói nhẹ nhàng nhưng trào phúng đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu. 
 
“Đang tìm cái này sao?’
 
Cẩm Ngu khẽ nhướng mày, chỉ thấy chiếc chủy thủ hộ thân của mình đang bị những ngón tay thon dài của nam nhân thưởng thức chơi đùa. 
 
“……”
 
Bị nhìn thấu suy nghĩ, Cẩm Ngu cắn cắn môi, quay đầu sang chỗ khác, không nói một lời. 
 
Trì Diễn khẽ mỉm cười, vứt thanh chủy thủ vào tay nàng, sau đó từ từ đứng dậy và đi về phía chiếc bàn dài. 
 
Cẩm Ngu nhanh chóng cầm lấy thanh chủy thủ giấu bên thắt lưng rồi quay đầu lại, liếc nhìn ra sau lưng mình. 
 
Thì thấy hắn cởi chiếc áo choàng lông cáo ra ném xuống nhuyễn tháp. 
 
Trên chiếc giá treo bằng gỗ lim màu vàng bên cạnh giường treo một bộ áo giáp bạc, hoa văn Hảo Kỳ Lân, vô cùng uy nghiêm lẫm liệt. 
 
Cách một lớp màn che mỏng, hắn đưa lưng về phía nàng, đưa tay gỡ xuống, mặc vào người. 
 
Có thể mơ hồ nhìn thấy được những động tác thong thả ưu nhã của hắn, điều này như càng làm nổi bật thêm khuôn mặt anh tuấn và kiêu ngạo kia. 
 
Cẩm Ngu đột nhiên nghĩ đến bờ vai trần trụi của hắn đêm qua, không hiểu tại sao gò má lại nóng bừng, vội vàng thu hồi tầm mắt. 
 
Sau đó là một khoảng lặng kéo dài. 
 
Cẩm Ngu chợt nhớ lại chuyện tối qua. 
 
Nàng thực sự rất không thích cảm giác này, nhưng một khi đến gần hắn, vừa nghe thấy giọng nói của hắn, tâm trạng của nàng sẽ trở nên phức tạp. 
 
Cẩm Ngu âm thầm hít một hơi thật sâu, ổn định tâm trí và phá vỡ sự im lặng: “Hoàng tộc Đông Lăng thà chết chứ không thể chịu sỉ nhục, ta tuyệt đối không bao giờ làm phi tần cho Hoàng đế các ngươi, nếu ép buộc ta một lần nữa thì ngươi cứ mang theo thi thể ta trở về phụng mệnh đi!’’
 
Giọng điệu nàng vô cùng nghiêm nghị, Trì Diễn hờ hững hỏi lại: “Tại sao ta phải ép buộc ngươi?’’
 
“Chẳng phải Tạ Hoài An đến tìm ta sao?’’
 
Cẩm Ngu lạnh lùng đáp trả, phía sau đột nhiên vang lên tiếng nước. 
 
Chỉ nghe hắn thong thả nói: “Đó là chuyện của Kim Ngô Vệ, không liên quan đến ta.’’
 
Cẩm Ngu sững người một lúc lâu, không ngừng cân nhắc ý tứ của hắn, ngập ngừng nghi ngờ thử hỏi: “… Ngươi không giao nạp ta ra?’’
 
Chờ đợi một lát, tiếng nước ngừng lại. 
 

Hắn chậm rãi nói: “Những lời ta đã nói, từ trước đến nay chưa bao giờ lặp lại.’’
 
Trái tim căng thẳng của Cẩm Ngu lập tức thả lỏng, nhưng sau khi cân nhắc cẩn thận lại không hiểu tại sao.
 
Nàng vẫn không quên hắn là người nước Sở, nhưng lại không tiết lộ hành tung của nàng, chẳng phải sẽ đối nghịch với Hoàng đế sao?
 
Hắn chỉ là một tướng quân nho nhỏ, chỉ vì nàng hà tất gì phải mạo hiểm như thế? 
 
Nhưng những thứ này đều không đáng quan tâm. 
 
Cẩm Ngu hừ lạnh thì thầm: “Đừng tưởng như vậy mà ta sẽ mang ơn đội nghĩa các ngươi, nợ nước thù nhà, quân Sở các ngươi chắc chắn sẽ không một ai có thể chạy thoát!’’
 
Mấy lời thì thầm này vẫn lọt vào tai người kia.
 
Giọng điệu tươi cười nghiền ngẫm của nam nhân kéo dài: “Được, ta chờ.’’
 
Đúng vào lúc này, cái bụng trống rỗng của nàng bỗng nhiên vang lên một âm thanh ồn ào, cả người Cẩm Ngu cứng ngắc. 
 
Ngay khi nàng đang lo lắng bị hắn nghe thấy thì bên ngoài lại vang lên hai tiếng đầu ngón tay gõ gõ vào miệng chén. 
 
Sau đó là giọng nói ấm áp dịu dàng của người nọ: “Lại đây.’’
 
Cẩm Ngu hơi do dự một chút, nhưng vẫn xoay người lại, lúc này mới phát hiện hắn đã ăn mặc chỉnh tề. 
 
Trên người hắn mặc một bộ áo giáp bạc, búi tóc gọn gàng bằng cây trâm ngọc, đang ngồi bên cạnh bàn dài rũ mắt lật xem cái gì đó. 
 
Chiếc chén sứ bên cạnh hắn vẫn còn toả ra hơi nóng. 
 
Bụng đói kêu gào ầm ĩ, nhưng vẫn không chịu khuất phục quyết không ăn đồ bố thí, Cẩm Ngu ôm đầu gối cuộn người ở góc giường, không thèm để ý đến hắn. 
 
Tựa như đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng, Trì Diễn thong thả nói: “Vẫn chưa khỏi ốm, nếu bây giờ lại đói đến ngất xỉu, thật ra ta cũng không ngại giúp ngươi tìm người nhặt xác đâu.’’
 
Từng câu từng chữ của hắn đều khiến nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi!
 
Cẩm Ngu thầm mắng trong lòng, vẫn luôn im lặng, cuối cùng hậm hực xuống giường. 
 
Chân phải sưng tấy vừa mới chạm đất đã loạng choạng ngã vào cạnh bàn. 
 
Cẩm Ngu không cho hắn sắc mặt tốt: “Ta muốn rửa mặt chải tóc.’’
 
Trì Diễn ngước mắt lên, nhìn thấy dáng vẻ mềm mại yêu kiều của nàng, nhưng lại cong môi nói: “Ồ, sau lưng ngươi.’’
 
Cẩm Ngu cũng không khách khí, xoay người lại, vừa liếc mắt nhìn thoáng qua đã thấy một vật trắng tinh nằm trên giường nhỏ kia, cái đuôi xù xì phủ lên đầu, đang ngủ ngon lành. 
 
Chẳng phải là con mèo đã giật chiếc vòng tay của nàng đêm qua sao?
 
Cẩm Ngu không khỏi nghiến răng nghiến lợi, chủ không phải là người tốt, ngay cả mèo cũng không phải là mèo ngoan!
 
Nhưng bây giờ nàng vừa mệt vừa đói, không có sức lực để thu thập nó. 
 
Cẩm Ngu tập tễnh đi qua, cẩn thận nhắc ấm nước bên cạnh bồn rửa rồi đổ nước ấm vào trong chiếc chậu đồng. 
 
Nước nóng bỏng tay, nàng chạm đầu ngón tay vào nước để thử độ ấm nhiều lần rồi mới vắt khô chiếc khăn lụa trắng mang theo bên người. 
 
Trải một bức tranh lụa lên mặt bàn, Trì Diễn chăm chú nhìn chú thích về địa hình vẽ trên bức tranh, sau tai là tiếng giọt nước tí tách vang lên. 
 
Một lúc lâu sau, bên cạnh truyền đến động tĩnh. 
 
Trì Diễn ngước mắt ra khỏi tấm lụa, dung mạo người thiếu nữ trắng nõn như ngọc, mái tóc dài rối bù cũng đã được chải mượt mà, gọn gàng. 
 
Nàng nâng chiếc chân bị thương ngồi xuống trên tấm đệm hương bồ bên cạnh bàn. 
 
Chỉ là nàng khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bát cháo đặc thơm lừng và một đĩa bánh trước mặt, chậm chạp không động đũa. 
 
Suy cho cùng cũng là một nàng công chúa được chiều chuộng, sống trong nhung gấm lụa là, từ nhỏ chỉ ăn sơn hào hải vị, chưa từng phải trải qua cay đắng khổ cực nào. 
 

Nhìn thấy cảnh này, Trì Diễn lại ân cần dỗ dành nàng một câu: “Điều kiện trong quân doanh không được tốt lắm, công chúa điện hạ tạm chấp nhận.’’
 
Cẩm Ngu khẽ mím môi, thầm nghĩ hắn còn nói được một câu tiếng người. 
 
Bàn tay trắng nõn bưng bát cháo nóng hổi lên, nàng cẩn thận hớp mấy hớp cho ấm người rồi cầm đũa gắp một miếng bánh tẻ lên miệng, cắn một miếng. 
 
 Có vẻ như hương vị không tệ, nàng liếm liếm môi, lúc này hai hàng lông mày nhíu chặt với thả lỏng đôi chút. 
 
Dáng vẻ chuyên tâm ăn uống của nàng còn có chút ngoan ngoãn đáng yêu. 
 
Trì Diễn lặng lẽ thu hồi tầm mắt, bưng lấy chén ngọc, rũ mắt thưởng thức một hớp trà rồi chậm rãi nói: “Có khoảng một trăm người ở lại quân doanh, nếu ngươi muốn đi thì bọn họ sẽ đưa ngươi rời khỏi núi.’’
 
Nghe vậy, Cẩm Ngu sửng sốt, không nhịn được hỏi: “Ngươi phải đi?’’
 
Sau đó tầm mắt rơi xuống trên bức tranh lụa, nhận ra một vài địa điểm được đánh dấu trên bản đồ, hai mắt sáng lên: “Ngươi muốn đến Tầm Dương.’’
 
Trong lòng khẽ cân nhắc một chút, không đợi hắn trả lời, Cẩm Ngu đã lập tức thốt lên: “Ta muốn đi với ngươi!’’
 
Đôi mắt nàng trong veo ẩm ướt, ánh mắt ấy chạm vào đôi mắt đào hoa say đắm lòng người kia giữa không trung, ngay lập tức giống như sóng nước. 
 
Trì Diễn khẽ dừng lại, tiếng cười trong giấc mộng kia chợt loé lên, ánh mắt sâu thăm thẳm không thể nhìn ra cảm xúc chứa đựng trong đó, kiên quyết giữ chặt nàng. 
 
Hắn không nói lời nào, trong lòng Cẩm Ngu chợt giật mình, lại thấy người trước mắt đột nhiên cong môi lên. 
 
“Tiểu cô nương.’’ Trì Diễn bưng tách trà thơm ở giữa hai ngón tay, khoé mắt tạo thành một đường cong mảnh mai: “Quân doanh không phải là một nơi thú vị gì đâu.’’
 
Hắn không nói tiếp, Cẩm Ngu hơi sốt ruột: “Tạ Hoài An chưa bắt được ta thì sẽ không bỏ cuộc, cho dù ta rời khỏi ngọn núi Cửu Di này thì cũng không biết chạy trốn chỗ nào cả.’’
 
Nói cũng có lý: “Vậy ngươi muốn thế nào?’’
 
“Ngươi đưa ta đến Tầm Dương.’’ Ánh mắt Cẩm Ngu chợt loé lên, sau đó khẽ dừng lại trong chốc lát: “Ta tự có tính toán của riêng mình.’’
 
Với tình hình bây giờ, nàng chắc chắn sẽ không thể đến được Lâm Hoài, cho nên tạm thời chỉ có thể đến Tầm Dương trước. 
 
Trì Diễn gật đầu một cái.
 
Thấy hắn đồng ý, Cẩm Ngu còn chưa kịp vui mừng thì đã bị câu nói tiếp theo của hắn chặn lại. 
 
“Ngươi không muốn hầu hạ Hoàng thượng mà lại muốn đi theo ta?’’
 
Nốt ruồi lệ mị hoặc kia càng làm nổi bật vẻ yêu nghiệt, anh tuấn kiêu ngạo của hắn: “Tiểu cô nương, sao lại không biết tự bảo vệ mình như thế?’’
 
Nụ cười rạng rỡ còn chưa kịp xuất hiện, Cẩm Ngu sửng sốt: “…. Ngươi có ý gì?’’
 
Trì Diễn trêu chọc nhấn mạnh âm cuối: “Sắc đẹp ngay trước mắt, nếu ta không nhân cơ hội này hưởng thụ thì có còn là nam nhân nữa không đây?’’
 
Nghe vậy, Cẩm Ngu lập tức phản ứng lại, đôi đũa trong tay gần như muốn chọc nát nửa chiếc bánh tẻ còn lại. 
 
Nàng vô cùng tức giận, nhưng lại nghi hoặc tại sao người này lại không hề kiêng kị quân thần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi dám, ngươi không sợ tên cẩu hoàng đế kia trị tội sao?’’
 
Nụ cười của nam nhân càng thêm càn rỡ: “Ồ, xem ra ta chỉ có thể phái người đưa ngươi hồi cung rồi.’’
 
Dứt lời, hắn lại thong thả đưa mắt đánh giá nàng mấy lần, thích thú nói: “Hay là ngươi vẫn muốn người ca ca này.’’
 
Hắn cố ý trêu chọc, Cẩm Ngu tức giận đến mức trực tiếp ném chiếc đũa về phía hắn, nhưng lại bị hắn bắt được. 
 
Tiểu cô nương tức giận đến đỏ mặt, Trì Diễn không tiếp tục trêu chọc nàng nữa, mỉm cười trả chiếc đũa vào tay nàng. 
 
“Mau ăn đi, nếu bỏ lỡ giờ xuất phát thì chẳng ai chờ ngươi nữa đâu.’’
 
Cẩm Ngu dừng lại, lời này của hắn là bằng lòng đưa nàng đi cùng sao? Cho nên lúc nãy hắn chỉ đang trêu chọc nàng thôi sao? 
 
Cẩn thận cân nhắc một lát, Cẩm Ngu thở phào nhẹ nhõm, im lặng cúi đầu tiếp tục lấp đầy bụng. 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.