Thời gian trôi qua nhanh chóng tới sinh thần của Hoàng tử Vương Lạc, Ngạo Trác Lăng cùng Kiều Vân Hy lên đường trước một ngày, hôm sau Sở Tư Thanh hộ tống Vương phu nhân đi sau, ngay cả đi cùng nhau cũng không đi được đủ để thấy chuyện năm xưa vẫn chưa nguôi ngoai, mặc dù là chủ ý của Vương phu nhân nhưng cũng là lo ngại Ngạo Trác Lăng không thoải mái.
Hai người đi chung kiệu, lần này tiểu Như không có đi cùng cho nên Kiều Vân Hy cảm thấy có chút buồn chán, lại nhìn Ngạo Trác Lăng ở ngay một bên im lặng không nói gì, trong lòng luôn muốn hỏi xong lại e ngại thành ra cứ len lén đưa mặt nhìn, biểu tình trên khuôn mặt thay đổi kì quái, lúc lâu sau cuối cùng không nhịn nổi nữa mới lên tiếng:
” Thực ra chuyện cũng qua lâu rồi, chàng cũng nên bỏ qua…”
Ngạo Trác Lăng quay sang nhìn nàng, tay khẽ ray ray thái dương:
” Nàng lại nói chuyện gì thế? Không phải lại đi bao đồng ở đâu chứ?”
Kiều Vân Hy bị hắn nói liền quay ngoắt đi, làm bộ giận rỗi:
” Chàng mới bao đồng, người ta quan tâm mà không biết đường!”
Ngạo Trác Lăng phì cười, vươn tay ra kéo nàng vào vào lòng, dịu dàng nói:
” Lần đầu thấy nàng như vậy, thì ra phu nhân của ta cũng có vẻ điểm dịu dàng này.”
Kiều Vân Hy ngây người, vốn là nàng chỉ muốn trêu đùa hắn một chút, lại nghĩ tới những lời Tứ Thiết nói, thầm nghĩ nếu đó là sự thật thì quá khứ hắn phải chịu không ít ấm ức, nghĩ xong cũng không vùng dậy mà im lặng cho hắn ôm.
Một luồng hơi khẽ thổi vào tai nàng khiến nàng bỗng nhiên bồn chồn. Ngạo Trác Lăng thở dài sau đó đột nhiên nói bằng giọng rất lạ:
” Nếu sau này, ta không ở đây nữa, nàng có nhớ ta không?”
Kiều Vân Hy giật mình, trong lòng đột nhiên nóng rực nhưng lời ra miệng lại hoàn toàn khác, nàng hơi ngóc đầu dậy cười cười:
” Làm gì có chuyện đó, nói không chừng ta còn mở tiệc mừng ba ngày ba đêm..” không hiểu sao giọng nói càng về sau càng có chút khó khăn.
Ngạo Trác Lăng lại vươn tay kéo nàng xuống, lớn tiếng nói, giọng điệu đầy vui vẻ:
” Như vậy xem ra ta khiến nàng thất vọng rồi, e rằng cả đời nàng cũng đừng mong có bữa tiệc ấy.”
Sinh thần Hoàng tử không phải chuyện nhỏ mà việc này cũng được chuẩn bị từ khá lâu rồi nên lúc này khắp cả trong cung đều trang hoàng lộng lẫy, tuy nhiên có một việc không vui chính là hoàng hậu lâm bệnh, hoàng tộc đa cũng chỉ có mấy người biết vị mẫu nghi thiên hạ thần thái tươi tốt đang ngự dưới tản kia chính là Quách Thiền, tỷ muội sinh đôi của hoàng hậu, cũng chính bởi Quách Dương Ngọc thường xuyên mang mạng che mặt nên càng dễ che mắt quần thần. Kiều Vân Hy kéo tay Ngạo Trác Lăng, ghé tai nói nhỏ:
” Có cần thiết phải tìm Quách Thiền cô nương thay thế không? Hoàng hậu lâm bệnh cũng không phải chuyện gì đáng phải che giấu.”
Ngạo Trác Lăng không nói gì, cầm tay nàng đi tới chỗ bọn họ. Quách Thiền cô nương này nàng đã từng gặp qua xong không rõ ràng nhan sắc lắm, lúc cúi người hành lễ liền thấy một nốt ruồi son lớn trên mu bàn chân nàng sau đó thấy hầu cận chạy tới mang theo một đôi giầy lộng lẫy giúp nàng ta mang vào, việc cũng là do đôi giầy cũ bị trầy vải mà cô nương này xưa nay là người rất kĩ tính.
Yến tiệc sẵn sàng, hoàng tộc và các quan đại thần cũng đầy đủ có mặt, các cung nữ lần lượt đi rót rượu, Khanh Nhạ đột nhiên đứng dậy đi đến chỗ Dẩn Khang và Ngạo Trác Lăng hào sảng nói:
” Nhị đệ, hôm nay là ngày vui, là sinh thần Vương nhi hài nhi của trẫm, đệ xem tam đệ cũng đã có thê tử, chỉ có đệ và tiểu Tứ mà tiểu Tứ còn nhỏ, chi bằng hôm nay ta giúp đệ tìm một mối lương duyên tốt.”
Dẩn Khang đứng dậy nhận rượu chúc, mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, nhàn nhạt nói:
” Đa tạ bệ hạ quan tâm, thần còn muốn phụng sự đất nước, tâm không muốn nữ nhi vướng bận.”
” Phụng vì đất nước là chuyện lâu dài, hơn nữa thân là huynh cả ta đã hứa với tiên đế lo cho các huynh đệ yên bề gia thất.” Lời này nói ra kì thật có chút buồn cười, xong không đợi Dẩn Khang kịp nói gì, Khanh Nhạ liền ban chỉ:
” Quả nhân thấy Quách Thiền cô nương quả phù hợp với vị trí này, nếu như nhị đệ e ngại thân phận không tương xứng ta lập tức sắc phong chức danh cho nàng.”
Dẩn Khang sau đó không thấy nói gì nữa, riêng Kiều Vân Hy biểu tình có chút quá khích đem toàn bộ rượu vừa uống trong miệng phụt ra ngoài, sau đó nhận ra mình thất lễ liền cúi mặt xuống túm tay áo Ngạo Trác Lăng, Ngạo Trác Lăng nín cười vòng tay qua eo đỡ nàng đứng dậy, lấy cớ không được khỏe cùng nhau rời khỏi.
Trong hội yến Tịnh Thúy Tình vô ý người gần chỗ Vương phu nhân, vốn là không biết nhưng trong lúc đưa mắt nhìn theo Ngạo Trác Lăng và Kiều Vân Hy đột nhiên nhìn thấy người bên cạnh lạ lẫm chưa gặp bao giờ lại đột nhiên thấy người ấy lên tiếng:
” Thỉnh bệ hạ xin người xem xét lại, dù sao Quách Thiền cô nương cũng là tỷ muội của hoàng hậu, có chút không phù hợp.”
Vương Uyển nói câu này có chút kích động khiến cho mọi ánh nhìn chẳng mấy chốc đã hướng toàn bộ lên người bà ấy, hơn nữa bước chân của Ngạo Trác Lăng lúc ấy còn chưa ra khỏi cửa đột nhiên đứng khựng lại…đến bây giờ vẫn là vì người kia, vì y mà dám phản đối ý chỉ của hoàng thượng, Kiều Vân Hy không để nán lại lâu vội vàng kéo hắn rời khỏi.
Dẩn Khang nhìn Vương phu nhân không nói gì, mãi tới lúc Khanh Nhạ định lên tiếng mới đột nhiên đồng ý:
” Quách Thiền cô nương thật không tệ, thần đa tạ tâm ý của hoàng thượng.”
Khanh Nhạ nghe xong rất vừa lòng, từ từ đi đến chỗ Vương phu nhân:
” Vương thái thái, chuyện tốt này nhị đệ cũng đã đồng ý, thái thái xem như cũng được yên lòng rồi, quả nhân biết bao lâu nay thái thái quan tâm tới huynh đệ quả nhân, việc này xem như là quả nhân báo hiếu.”
Vương Uyển vội vàng nói: ” Hoàng thượng, ta thật không dám.” vừa nói xong ngẩng đầu lên đã thấy hoàng hậu đứng trước mặt, cử chỉ mẫu nghi thiên hạ dịu dàng, hiền từ nói:
” Thái thái yên tâm, tiểu muội của ta chính là một cô nương tốt, tương lai chắc chắn sẽ giúp nhiều cho nhị đệ.”
Lúc Ngạo Trác Lăng dẫn Kiều Vân Hy đi, Tứ Thiết cũng lừa lúc bọn họ không chú ý mà lẻn ra ngoài, rồi theo sát ngay phía sau, vừa đi vừa nấp, bộ dáng lén lút có chút buồn cười, hiển nhiên không che nổi mắt Ngạo Trác Lăng, hắn dừng lại nghiêm giọng nói:
” Tiểu Tứ, lại quậy gì vậy? Không ngoan ngoãn ngồi đó mà ra đây làm gì?”
Tiểu Tứ bị phát hiện liền cười hì hì chạy ra, Kiều Vân Hy nhìn khuôn mặt đứa trẻ ngốc trong thân hình cao lớn đột nhiên chạnh lòng, vươn tay ra đón nó,
” Tiểu Tứ mau lại đây”
Tiểu Tứ thấy nàng gọi vội vàng chạy tới, không hiểu sao bàn tay ôm rất chặt, cơ thể hơi run rẩy.
” Tiểu Tứ, đệ sao thế?”
Tiểu Tứ nghe vậy lập tức buông nàng ra, lại cười hì hì:
” Đệ không làm sao, nhớ tỷ quá thôi” nói xong định ôm lấy nàng tiếp không ngờ bị Ngạo Trác Lăng chắn lại, nghiêm giọng nói:
” Đến ta còn chưa ôm nàng nhiều như vậy, đệ có phải quá tiện nghi không?”
Tứ Thiết mặc kệ lời hắn nói cứ lăn vào lại bị kéo ra, Kiều Vân Hy bật cười:
” Chàng đang ghen với tiểu Tứ hả? Ngoan nào, cả hai cùng lại đây ta ôm.” Nói rồi xòe hai bàn tay, dang rộng ra, Ngạo Trác Lăng làm mặt lạnh quay đi
” Ta không thèm!”
” Tiểu Tứ thèm!” vừa nói vừa lăn vào ôm trầm lấy nàng.
Trên bờ tường có một bóng dáng đột nhiên nhảy xuống dọa bọn họ hết hồn, Ngạo Trác Lăng nhìn Từ Viễn không nói gì, Kiều Vân Hy nhảy dựng lên tránh xa. Oan hồn bất tán! Chắc chắn là nàng nhìn lầm, Từ Viễn sao có thể đến đây? Lại nhìn lại một lần nữa, nét mặt Từ Viễn khá nghiêm trọng, hắn đi lướt qua nàng tới chỗ Ngạo Trác Lăng, Ngạo Trác Lăng nói nàng dẫn tiểu Tứ về phòng nghỉ.
Kiều Vân Hy vừa đi vừa nghĩ bọn họ rốt cuộc nói chuyện gì, trong lòng đột nhiên nóng lên một cách kì lạ.
Nửa đêm Ngạo Trác Lăng từ bên ngoài trở về, Kiều Vân Hy vội vàng chồm dậy, vừa thấy hắn liền hỏi:
” Có chuyện gì vậy? Hai người làm gì tới tận bây giờ?”
Ngạo Trác Lăng sắc mặt hơi nhợt nhưng ánh đèn tối nên nàng không nhìn thấy, lại giấu nàng, vui vẻ nói:
” Nàng đoán xem hôm nay ta nghe được tin gì, Tố Nhan tỷ đã hạ sinh rồi, Kiều phụ thân vì thế mà xin cáo về sớm, ha ha, quá là gấp gáp! “
Kiều Vân Hy nghe xong có chút bất ngờ, nhanh như vậy đã tới ngày hạ sinh rồi, có điều người ngoài không biết nhưng phụ thân nàng từ lúc các nàng còn nhỏ vì chuyện mẫu thân nàng mất sớm mà phàm là việc liên quan tới các nàng đều không phải chuyện nhỏ, từng chuyện đều tỉ mỉ lo lắng từng chút.
” Nghe nói là do tỷ tỷ trước lúc hạ sinh đã nói rất muốn gặp phụ thân nên Trang Công Nghi mới sai người tới bẩm báo gấp.” Mà cũng phải nói Kiều Chu Nhân thật chiều lòng nhi nữ.
” Không đúng, ta hỏi chàng và Từ Viễn nói chuyện gì cơ mà??? Chàng không được đánh trống lảng!” Hắn càng không nói, nàng càng lo lắng.
Ngạo Trác Lăng ray thái dương:
” Thật không có gì nghiêm trọng, nàng xem nửa đêm rồi còn không cho ta ngủ?”
Kiều Vân Hy mặc kệ hắn, vẫn không buông ta, lại đột nhiên nghe tiếng Tứ Thiết khóc thét lên ở gần đó liền vội vàng mở cửa chạy ra, quả nhiên nhìn thấy Tứ Thiết đứng giữa sân, mặt đầy nước mắt, toàn thân run rẩy, Kiều Vân Hy vội vàng chạy tới ôm lấy nó:
” Tiểu tứ, đệ làm sao vậy?”
Tiểu Tứ vẫn run không ngừng, vừa nói vừa khóc nấc lên:
” Vương nhi…. bị người…người.. ta hại chết rồi!”
Kiều Vân Hy giật mình quay lại nhìn Ngạo Trác Lăng, thấy hắn im lặng
” Chàng biết gì phải không?”
Ngạo trác Lăng lắc đầu:
” Ta không biết, tiểu Tứ, đệ gặp ác mộng thôi, để ta đưa đệ về phòng.”
Tiểu Tứ lắc đầu:
” Không phải! Là…là đệ chính mắt nhìn thấy!”
Thật sự là hoàng tử Vương Lạc sao???