Bởi vì Ngạo Trác Lăng lúc ở Kiều phủ nói rằng có việc phải đi, đến giờ cũng chưa trở về nên lúc này trong phủ chỉ có Kiều Vân HY, Tứ Thiết cùng với gia nhân trong phủ, mà Kiều Vân Hy lúc này đang vất vả thuyết phục Tứ Thiết:
” Tiểu Tứ ngoan,lúc này trời rất lạnh, ra ngoài sẽ bị cảm lạnh đó.”
Tứ Thiết bướng bỉnh chu môi:
” Tiểu Tứ không sợ lạnh, đệ muốn ra ngoài tìm tam ca.”
Kiều Vân Hy bất lực vỗ trán một cái, hai mắt đột nhiên sáng ra,
” Tam ca của đệ hiện tại đang rất vui vẻ, đệ đi tìm sẽ khiến huynh ấy nổi giận.”
Không ngờ vừa nói xong Tứ Thiết liền khóc hu hu:
” Hu hu, tam ca không thương đệ nữa rồi!”
Kiều Vân Hy hoàn toàn bó tay. Sau cùng lại không biết nghĩ ra được trò gì, che miệng cười mờ ám.
” Tiểu Như, em mau đi gọi cho ta mấy gia nhân tới đây.”
” Dạ phu nhân” Tiểu Như nghe xong liền lập tức chạy đi tìm.
Một đám nam nhân được tìm đến, trước mặt nàng xếp thành hai hàng, chuẩn bị sẵn sàng đợi nàng phân phó. Kiều Vân Hy cười cười vẫy tay Tú Thiết, nó mặc dù chưa ngừng khóc nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy đến cạnh nàng. Kiều Vân Hy kéo ghế cho nó, tiện miệng trêu đùa:
” Cái này, tiểu Tứ a, lẽ ra nam nhân phải kéo ghế cho nữ nhân, tỷ kéo giúp đệ lần này thôi nhé, lần sau đệ phải kéo ghế cho ta.”
Tứ Thiết nghe xong nghiêm túc gật đầu, lại nói:
” Tỷ yên tâm, không cần tam ca đệ sẽ chăm sóc tỷ thật tốt.” Câu nói này, quả thực là về sau đứa trẻ ngốc này đã làm được, hơn nữa còn bảo vệ nàng rất tốt. Nhưng đó là chuyện của sau này.
Kiều Vân Hy không ngờ nó lại nói vậy, nhất thời cảm động. Truyền thuyết kia liệu có phải sự thật? Nhưng mà nơi cung cấm, một vương gia nhỏ ngốc nghếch như vậy sống quả thật không dễ dàng gì.
Kiều Vân Hy lúc này quay lại nhìn đám gia nhân đang nghiêm chỉnh xếp hàng, thật nhẹ nhàng nói:
” Cũng không có việc gì to tát, chỉ là Tứ vương gia muốn xem các ngươi múa.”
Đám gia nhân nghe xong hoàn toàn không dám tin vào tai mình, bảo bọn họ múa? Phu nhân quá làm khó rồi, làm mấy việc nữ nhi này chẳng phải vùi dập nam nhân bọn họ sao?
” Phu nhân…”
Kiều Vân Hy hoàn toàn coi như không nghe thấy, quay sang nói tiểu Như và Kính Mạ giúp bọn họ đi lấy y phục. Múa thì sẽ cần y phục gì? Cái này cần phải nói không?
Một đám nam nhân trong nam ngoài nữ đang múa bài “chẻ củi”, một đám còn lại ôm bụng cười. Ngày hôm nay, uy nghiêm nam giới toàn bộ bị hủy rồi, bảo sau này bọn họ làm sao cưới thê tử? Mà bất quá cũng là người trước mặt, một là tam vương phi, một là tứ vương gia, bảo bọn họ làm sao phản kháng? Hoàn toàn không có cách chống cự, chỉ có thể cầu thánh nhân xuất hiện…Không ngờ hắn thật sự xuất hiện.
Sở Tư Thanh thấy bên này náo nhiệt liền chạy tới góp vui, kết quả vừa nhìn thấy liền thấy hứng thú, chạy vào hóng té…Đám gia nhân đau đớn nhìn “thánh nhân” nhập hội cười đùa. Lại không ngờ Sở Tư Thanh này so với Kiều Vân Hy còn biến thái hơn nhiều.
Sở Tư Thanh không vừa ý nói:
” Các ngươi là đang làm cái gì vậy? Múa đâu có giống như vậy, nào nào, mau sửa lại tư thế đi, tay chống hông, mông đua ra sau, ưỡn ngực ra, lắc đi…” Nói đoạn lại quay qua mấy nô tì phân phó: ” Ta thấy cây cam cảnh của vương gia cũng có quả rồi, kích thước vừa đủ, mau ra bứt vào đây, chi mỗi người hai quả.”
Đám gia nhân nghe xong toát mồ hôi hột, mặc dù trời đang rét vẫn thấy rõ giọt mồ hôi nhỏ xuống. Mỗi người hai quả? Kích thước vừa đủ?
Kiều Vân Hy nhìn đám người lại quay qua Sở Tư Thanh vừa cười vừa nói:
” Thì ra bình thường ngươi vẫn dùng mấy tư thế này quyến rũ Ngạo Trác Lăng hả?”
Sở Tư Thanh đầu chảy đầy vạch đen sì, chưa kịp nói gì đã thấy sống lưng lạnh lạnh, Tứ Thiết liếc mắt nhìn hắn tức giận nói:
” Tiểu tam đáng ghét, dám tranh giành tam ca với ta.”
Kiều Vân Hy nghe xong ôm bụng cười sặc sụa:
” Tiểu tam? Tiểu Tứ, ai dạy đệ mấy cái này?”
” Mấy tỷ tỷ trong cung nói với đệ, tiểu tam rất đáng ghét, thường đi tranh giành đồ của người khác.” Nói xong lại cảm thán: ” Bọn họ tham lam như vậy làm gì chứ? Tranh về rồi có ăn hết được không?”
Kiều Vân Hy cười tới mất khống chế ngã lăn ra đất, lồm cồm bò dậy vẫn không nghỉ, cười tới xái quai hàm, kết quả là ngày hôm sau miệng nàng không thể nhúc nhích.
Buổi trưa, Tứ Thiết ăn xong liền lăn ra ngủ, Kiều Vân Hy rảnh rỗi liền về phòng đọc sách. Tiểu Như bê một chồng sách vào, chào một tiếng “phu nhân” sau đó liền đặt chồng sách xuống bàn cười trêu đùa:
” Phu nhân, lại có cái gì vui? Lâu như vậy em cũng không thấy phu nhân đọc sách nữa, giờ đột nhiên rất chăm chỉ, còn hứng thú với loại sách cổ này?”
Kiều Vân Hy ngước mắt lên lườm nha đầu này một cái, ” Ý em là bổn phu nhân thường ngày rất lười biếng sao? Ngứa mông rồi hả?”
Tiểu Như bị nàng nhìn liền nhe răng cười xoa dịu:
” Đâu nào, em đâu có cái ý đó, thôi em ra ngoài, không làm phiền tiểu thư đọc sách nữa.” Nói xong liền cong chân chạy mất.
Nàng xem một lượt, đây toàn bộ là số sách cổ từ thời Vọng Tâm quốc, không ngờ Ngạo Trác Lăng lại có nhiều sách như vậy, hơn nữa, trong này viết rất nhiều thứ nàng không hiểu, mà việc toàn bộ đều là việc cung cấm, nàng xem đi xem lại nhiều lần vẫn không thể tường tận. Trong số cuốn sách tiểu Như mang đến có mộ cuốn đã rất cũ, nhìn không rõ tựa. Kiều Vân Hy đột nhiên cảm thấy đây chính là cuốn sách nàng đang tìm liền mở ra. Ở ngay trang đầu tiên là một hình vẽ cực kì quen mắt, bên dưới có đề mấy chữ ” Vọng Tâm ấn kí”, nàng nhìn một lượt, từng đường nét, cuối cùng nhận ra đó chính là hoa văn trên chuôi đoản đao Từ Viễn đưa cho nàng khi ấy, lại lấy con dao gỗ nàng khắc ra so sánh. Quả là rất giống. Có điều, quyển sách này sao lại ở chỗ Ngạo Trác Lăng? Chẳng lẽ hắn cũng hứng thú? Cũng đúng, hắn đường đường là một vương gia, nếu truyện kể về truyền thuyết là có thật sao hắn có thể không quan tâm được.
Kiều Vân Hy suy nghĩ một chút, sau đó lấy giấy mực vẽ lại bản trải rộng của hoa văn, không hiểu sao bản thân đột nhiên rất hứng thú với hình vẽ.
Cuốn sách này rất kì quái, rất dày nhưng phần lớn các trang đầu bị bỏ trắng, chỉ có trang đầu và trang cuối có chữ. Trang đầu là hình, trang cuối là chữ. Trong đó viết rằng đế vương thời Vọng Tâm quốc đều có hai hộ vệ, sau khi ngôi vị được truyền cho người ngoài dòng tộc là tướng quân Đại Mạc Thương thì hai hộ vệ kia cũng biến mất, mà nàng lại nghe khi xưa chỉ khi đế vương chết hộ vệ mới biến mất sau đó khi người mới lên ngôi, sau ba năm họ sẽ trở lại nhưng được thay thế bằng hai người mới, cho nên muốn hành thích đế vương, thời điểm tốt nhất chính là ba năm trước khi hai hộ vệ xuất hiện trở lại. Bọn họ mỗi người đều có một vật mang kí ấn Vọng Tâm Quốc. Kiều Vân Hy âm thầm suy đoán, như vậy sau khi triều đại thay đổi, nhưng người được chọn làm đế vương vẫn còn, vậy rất có thể hai hộ vệ kia cũng vẫn tồn tại, chỉ là không biết họ là ai. Lại bất ngờ nghĩ tới chuôi đoản đao ngọc của Từ Viễn trong lòng liền nảy sinh khó hiểu, sau đó lại suy nghĩ lại, hộ vệ kia chắc chắn hành tung bí ẩn, con người kì quái, Từ Viễn căn bản không có khả năng, mà suy cho cùng hình như hắn cũng không lợi hại lắm. Cái này hoàn toàn chỉ là nàng suy đoán, thực tế nàng chưa từng trải nghiệm, đính chính lại chỉ là đoán bừa, mất công sau này hắn biết được sẽ thẳng tay hạ thủ.(^^)
Cuối cuốn sách có một dấu ấn đỏ, hình như chính là ngọc tỷ Vọng Tâm, cái này có lẽ là của người được chọn vì theo như trí nhớ của nàng, ngọc tỷ của Khanh Nhạ không có hoa văn này.
Qua mấy hôm, Ngạo Trác Lăng vẫn chưa trở về, Kiều Vân Hy trong lòng có chút lo lắng liền đi tìm Sở Tư Thanh hỏi thử, kết quả bị hắn chọc tức:
” Tam vương gia thường ngày trước ra ngoài lâu như vậy đều chỉ có một chỗ đến chính là lầu hoa, ở cùng mấy tiểu mỹ nhân xinh đẹp, phu nhân cũng nên thông cảm cho nam nhân bọn ta, không nên tức giận với vương gia làm gì, qua mấy hôm nữa ngài ấy tự khắc sẽ về.”
Kiều Vân Hy nghe hắn nói xong liền hết giận, thản nhiên nói:
” Tiểu Thanh à Tiểu Thanh, tam vương gia hắn ít nhiều cũng là phu quân ta, ta giận cũng sẽ không làm gì hắn nhưng ngươi thì khác…” Nói đoạn liền hô: ” Người đâu, lôi Sở Tư Thanh ra đánh năm mươi gậy!”
Sở Tư Thanh giật mình, miệng méo xệch, nữ nhân hung dữ. Sau đó liên bị đám gia nhân lôi đi. Kiều Vân Hy nhìn hắn bị đánh vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng thốt ra mấy câu:
” Chọc giận Kiều Vân Hy ta ngươi nhất định sống không thoải mái. ha ha”
Sở Tư Thanh lần đầu gặp nữ nhân như vậy, hở một chút là bạo lực, sau này hắn vạn lần không dám dây dưa, nhìn thấy nàng nhất định phải tránh xa. Tam Lăng vương phủ này đã có một tên tam vương gia đáng ghét rồi giờ lại thêm một tam vương phi, cuộc sống của y ngày sau sẽ không dễ dàng rồi..” Á…á…các ngươi…á..”
Lại qua ngày hôm sau, người vẫn chưa thấy về, Kiều Vân Hy đoán chừng Sở Tư Thanh cũng không biết chuyện gì nên không hỏi hắn nữa, hôm nay nàng dẫn Tứ Thiết cùng với tiểu Như xuống phố chơi, Kính Mạ cũng muốn đi theo nhưng nửa đường gặp Nhĩ Tru liền bị hắn kéo đi, tiểu Như nhìn theo cười trêu chọc, Tứ Thiết liền học theo lè lưỡi ra cười, Kiều Vân Hy bị hai người này chọc cười kết quả là cả ba cùng nhăn nhở báo hại Kính Mạ đỏ mặt gần chết không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Bên cạnh đột nhiên có một giọng nói truyền đến:
” Đang cười gì vậy?”
Giọng nói này…tiểu Như giật mình quay lại, Kiều Vân Hy với Tứ Thiết cũng quay qua, quả nhiên là Đang Dụ công tử hào hoa phong nhã.
” Đang Dụ huynh, lâu rồi không gặp, huynh làm gì ở đây vậy? Không phải đi tìm tiểu Như chứ? Ha ha.”
Đến lượt tiểu Như đỏ mặt giận rỗi: ” Phu nhân!” lại không ngờ Đang Dụ đột nhiên cất tiếng: ” Tiểu Như, ta thật sự là đến tìm muội, vừa nãy qua Kiều Phủ mới biết muội đến Tam Lăng vương phủ nên ta mới tới đây.” Nói đến lại quay qua Kiều Vân Hy: ” Muội nhanh như vậy đã thành thân rồi, đối phương lại là tam vương gia, đúng là chuyện tốt…Vị này…” Lúc này mới để ý bên cạnh còn có một người nữa. Kiều Vân Hy vốn đang tính giậm chân tức giận, thấy y hỏi liền kìm nén lại nói:
” Đây là Tứ Vương gia, Tứ Thiết.”
” Ồ, thì ra là vậy. Tham kiến Tứ vương gia.”
Tứ Thiết nhìn vị ca ca xinh đẹp liền vui vẻ cúi đầu chào lại:
” Tiểu Tứ chào ca ca, sau này đệ cũng muốn xinh đẹp như ca ca vậy.”
Bốn người bọn họ cùng nhau xuống phố, tiểu Như trong lòng có chút hậm hực, rõ ràng là nói tới tìm cô nhưng từ đầu đến cuối toàn nói chuyện với tiểu thư, đây là kiểu gì?
Đang Dụ hình như chợt nhớ ra gì đó, quay sang hỏi Kiều Vân Hy:
” Phải rồi, lần này huynh đến cũng là có chuyện muốn tìm tam vương gia, vương gia hiện giờ có trong phủ không?”
Không nói thì thôi, nói đến nàng liền giận:
” Muội không biết, hắn đi biệt tích đâu không về phủ ” đợi trở về rồi nàng nhất định ném cho gói quần áo xong đuổi đi.
Đang Dụ nghe xong cười cười, tính nói gì đó lại nghe tiếng Tứ Thiết:
” Tỷ tỷ, đệ muốn ăn kẹo hồ lô.”
Kiều Vân Hy gật đầu, tiểu Như liền dẫn Tứ Thiết qua chỗ người bán kẹo:
” Để nô tỳ mua cho vương gia.”
Tứ Thiết liền vui vẻ đồng ý.
” Khi nào hắn trở về muội sẽ nói lại với hắn.” tiểu Như dẫn tiểu Tứ đi rồi nàng liền quay sang Đang Dụ nói vậy.
” Làm phiền muội rồi.”
” Ây dà, huynh khách sáo như vậy làm gì!” Nói xong liền quen thói vỗ vai y cười.
Lần này Đang Dụ nói tới tìm tiểu NHư hoàn toàn chỉ là nói đùa, y thật ra là tìm Ngạo Trác Lăng, quen biết lâu như vậy nàng không biết tới việc hai người họ biết nhau, hơn nữa Đang Dụ có vẻ rất bận, không tạm biệt tiểu Như đã bỏ đi. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nhất định kì quái, đầu tiên là Từ Viễn nói đến tìm nàng lại đột nhiên bỏ đi không nói, giờ lại tới Đang Dụ, có lẽ nếu không có việc xảy ra chả biết bao lâu họ mới chịu ló mặt ra nữa. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì mới được.