Đọc truyện Kiều Thê Thập Niên Bảy Mươi – Chương 2: Gả Chồng
Edit: Zoe
* * *
Hàn Thanh Minh nói không sai, ban đêm thì Tô Niên Niên tỉnh.
Một nhà Tô gia cũng biết Hàn Thanh Minh nói đúng, Tô Niên Niên xác thật là bị rắn dọa ngất, Triệu Hiểu Mai còn ngượng ngùng một phen, cảm thấy bản thân quá dữ dằn.
Mọi chuyện đúng như Tô Tuyết Nhi dự đoán, qua một ngày những người không cần biết chuyện có đúng hay không đã bắt đầu lan truyền tin đồn Tô Niên Niên.
“Nha đầu Tô Tuyết Nhi cũng không có khả năng lừa chúng ta, ai biết khuê nữ Tô gia đã xảy ra chuyện gì?”
“Cũng chưa chắc là như vậy, nghe nói Hàn Thanh Minh kia đã hai mươi tư nhưng chưa cưới tức phụ.”
“Các người nói, hai người kia đều không có đối tượng, còn ở rừng cây nhỏ……”
Đủ loại, những lời nói khó nghe đều có, khiến người nhà Tô tức giận không thôi, Triệu Hiểu Mai liều mạng cùng đám người bịa đặt kia, thanh danh con gái bà trong sạch, lại bị những người này nói khó nghe như vậy.
Tô Tuyết Nhi mặt ngoài đến để an ủi Tô Niên Niên, trên thực tế lại đem toàn bộ lời bịa đặt nói cho nàng nghe.
Nàng cũng chỉ là tiểu cô nương vừa tròn mười tám, bị người hắt bát nước bẩn như vậy, đương nhiên không chịu nổi, hơn nữa Tô Tuyết Nhi còn khuyến khích, khuyên nàng: ” Niên Niên, nếu không thì ngươi cứ đính hôn cùng Hàn Thanh Minh trước, đúng lúc cũng để kích thích thanh niên tri thức Điền, người sáng suốt đều biết hắn thích ngươi, nói không chừng vì ngươi kích thích mà hắn liền thổ lộ với ngươi.”
Đầu Tô Niên Niên toàn bùn nhão, ỡm ờ đáp ứng.
Mẹ nàng không đồng ý nàng liền tuyệt thực.
Người Tô gia đương nhiên không đồng ý, nhưng không chịu nổi Tô Niên Niên lấy cái chết ra để bức bách, Tô Ái Quốc cảm thấy phẩm hạnh cái người Hàn Thanh Minh này cũng không tồi, liền định ra hôn sự.
Hàn Thanh Minh ở Hàn gia không có quyền lên tiếng, Hàn mẫu lại nhìn trúng của hồi môn của Tô Niên Niên, hơn nữa lão tứ cũng đã kết hôn, lão tam còn chưa kết hôn làm người trong thôn cũng thường xuyên nói xấu, mặt mũi bà không nhịn được.
Mặt sau của chuyện có Tô Tuyết Nhi trợ giúp, người Hàn gia phối hợp, Tô Niên Niên cứ như vậy mà gả đi.
Đây là chuyện cẩu huyết thời xưa gì đây, hào quang nữ chính lớn như vậy sao?
Thẳng đến khi Tô Niên Niên gả chồng, cũng không chờ được truyền thuyết vị thanh niên trí thức Điền kia thổ lộ, biết bản thân mình không có hy vọng, thừa dịp thời điểm bên ngoài đang làm hỉ sự, trộm uống thuốc trừ sâu, cô liền tới đây.
Ai.
Ai.
Ai.
Cuộc sống thật không dễ dàng, Tô Niên Niên thở dài.
Tại sao lại có thể như vậy, cuộc sống nàng đang hạnh phúc, có cha có mẹ, không mắc bệnh nan y, càng không bị xe đâm, lão thiên gia vì sao lại để nàng xuyên tới đây.
Nhưng mẹ nàng từ nhỏ đã giáo dục một khi đã tới rồi thì an tâm ở lại, vô luận ở kia có tốt hay không thì cũng phải coi đó như cuộc sống của mình.
Nàng sắp xếp lại ký ức với tình tiết trong sách một chút, bắt đầu đánh giá cái phòng nhỏ sụp đổ này.
Phòng ở được xây bằng đất, phòng nhỏ tọa ở phía nam, mặt hướng bắc,ừm, lại lần nữa xác định Hàn Thanh Minh là nhặt được, bà ngoại Tô Niên Niên cũng ở nông thôn mà nàng cũng ở chỗ đấy được một thời gian, theo bố cục gia đình ở nông thôn, nam phòng không thể để người ở, bởi hàng năm không được ánh mặt trời chiếu tới, nó thường được dùng để chứa chất đống đồ vật lộn xộn, hoặc là nuôi gia súc, hữu dụng thì nấu cơm, dù sao cũng ít nhà dùng cho người ở.
Mẹ Tô Niên Niên làm sao lại thỏa hiệp?
Cửa sổ cũng không phải làm bằng kính, không biết khi nào giấy báo được phát hành, một cái bàn trơ trụi, tủ quần áo vẫn là của hồi môn của Tô Niên Niên, còn có thứ đáng giá nhất là ấm nước cùng chậu nước cũng là Tô Niên Niên mang tới đây, máy may cái gì, radio, đồng hồ, những cái đó trong truyền thuyết tam chuyển một vang ngay cả bóng dáng cũng không có.
Xe đạp? Nàng có tư cách gì mà muốn xe đạp.
Mắt thấy bầu trời đang dần tối đen, âm thanh nói chuyện cũng càng ngày càng nhỏ, chủ nhân gian phòng này vẫn chưa trở về, trong lòng Tô Niên Niên thấp thỏm nhưng lại không dám đi ra ngoài.
“Lão tam, ngươi kêu vợ ngươi ra ăn cơm, ở trong phòng cả một ngày khẳng định đã đói bụng, ta cũng không phải loại mẹ chồng ngược đãi con dâu.” Hàn lão thái thái Lý Phượng Trân nói, còn cố ý nâng giọng lên như là nói cho Tô Niên Niên ở trong phòng nghe thấy.
Hàn Thanh Minh bận rộn một ngày có chút áy náy, cũng không có chăm sóc nàng, chắc chắn nàng đã đói bụng.
Đến đây, đến đây, anh đến đây.
Phòng ở không lớn trống trải, Hàn Thanh Minh vừa vào cửa thì thấy được Tô Niên Niên đang ngồi ở mép giường.
Tô Niên Niên nghe thấy tiếng nhìn qua, hai người sững sờ nhìn nhau.
Quái, đẹp trai như thế sao.
Tô Niên Niên cả ngày ngắm nhìn tiểu ca ca oppa, cũng chưa bao giờ được nhìn thấy người thật, chỉ có thể liếm tuyệt thế mĩ nhan của người ta, lần này thì tốt rồi gặp được người thật.
Vóc dáng Hàn Thanh Minh cao 1 mét 8, vai rộng eo thon mông hẹp, nước da màu đồng, màu sắc khỏe khoắn như lúa mì, ánh mắt kiên định, mũi cao, tóc húi cua giống ở hiện đại, làm tăng thêm khí chất tràn đầy sức sống.
Oa oa, thích thích.
Trong lúc Tô Niên Niên đang đánh giá Hàn Thanh Minh thì đồng thời anh cũng đánh giá nàng, ngày hôm trước trời tối nhìn không rõ lắm, hiện tại ở dưới đèn dầu nhìn nàng, mày cong lá liễu, hàng lông mi dài hơi rung động vì bất an, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận không tự giác dẩu lên, khác hẳn những nữ nhân lao động cả năm, làn da nàng trắng nõn không tì vết, hai má ửng hồng, hai tay nhỏ nhắn yếu ớt không xương, làn da ở cổ đỏ ửng lộ ra bên ngoài, dùng quần áo như thế nào cũng không che được vẻ thanh cao thoát tục.
Hàn Thanh Minh không dám nhìn lại, dời ánh mắt: ” Nương lo em đói, đi ra ngoài ăn cơm đi.”
Tô Niên Niên gật đầu, đi theo anh ra ngoài.
Tiến ra sảnh nhà chính nàng liền bị dọa sợ,toàn người, nhiều người như vậy?
“Ôi, đây là tức phụ lão tam sao?Bộ dáng thật là đẹp mắt y như tiên nữ.” Vương Tiểu Lệ nói đầu tiên.
Đây không phải đang nói nàng được nuông chiều không quen làm việc sao.
“Không phải nha, ta còn chưa từng thấy qua bộ dạng nào hoàn hảo hơn tam tẩu đâu.” Lí Xuân Miêu không cam lòng rớt lại phía sau.
Đây là nói nàng…không…hài lòng cái gì đó liền nổi cáu lên đi.
Hàn Lập Xuân cùng Hàn Lập Hạ cũng đi qua nhìn, bộ dáng em dâu thứ ba này thực sự rất giống tiên nữ.
Tô Niên Niên cảm nhận rõ ràng ánh mắt đánh giá, theo bản năng dựa gần Hàn Thanh Minh đang ở bên kia.
Hàn Thanh Minh biết nàng nhát gan, đứng trước mặt nàng ra tiếng nói: ” Đây là cha, nương.”
Tô Niên Niên đi theo anh chào hỏi, kêu xong một vòng mới ngồi xuống ăn cơm.
Hàn lão thái thái cũng không tác quái, nói cái gì mà tam tòng tứ đức, chẳng qua là để nàng hiểu chuyện nghe lời, biết hiếu thuận tốt cha mẹ chồng.
Lý Phương Trân sở dĩ đối với Tô Niên Niên tốt như vậy, vừa vào cửa không lập quy củ cho nàng, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì Hàn gia chi một trăm đồng tiền lễ hỏi về trong tay bà, Tô Niên Niên thật dễ lừa, vốn dĩ định chết, chuyện một trăm đồng tiên này vẫn tính?
Lần này thì tốt rồi, không cần tốn tiền liền được cưới được tức phụ mới, trong thôn cũng không có lời đồn, Hàn lão thái thái mỗi ngày đều khách khí với Tô Niên Niên, không tệ với Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên: Nếu không phải biết gương mặt thật của bà ta, ta mẹ nó đúng là có thể cảm tạ ngươi.
“Đã biết, nương.” Tô Niên Niên ngoan ngoãn gật đầu, làm đủ tức phụ hai mươi bốn chữ hiếu.
Cơm đều là do lão thái thái lấy muỗng phân chia, đa phần phân còn phải xem tâm trạng người khác.
Nguyên do có thể là có tân tức phụ, bày tiệc còn dư lại đồ ăn, bữa ăn đầu tiên của Tô Niên Niên cũng không phải bánh bột ngô, cơm cuống rau dại mà là bánh ngô mềm mại còn có chén canh, được rồi, nàng thỏa mãn.
Hàn gia có bốn nhi tử, tên tất cả đều được đặt theo thời tiết mà ông nội quá cố đích danh chọn là Lập Xuân, Lập Đông, Thanh Minh, Lập Hạ.
Thật tốt là thời tiết bình thường, ngộ nhỡ là đại thử tiểu thử, đại tuyết tiểu tuyết,di…….Ngẫm lại liền thấy rùng mình.
May mà ông nội bọn họ đặt.
Lão đại Hàn Lập Xuân là trưởng thôn, có một nhi tử một nữ nhi tên Hàn Chí Cường, Hàn Tiểu Mãn tăng thể diện cho lão thái thái; lão nhị Hàn Lập Đông tham gia quân ngũ, nửa năm một năm cũng không trở về, cho lão thái thái tiền trợ cấp; lão tam Hàn Thanh Minh, không tiền cũng không phải trưởng thôn, tuyển thêm phiền toái cho lão thái thái; lão tứ Hàn Lập Hạ, có một đứa con Hàn Chí Văn, là mạng sống của lão thái thái.
Một nhà lão đại lão tứ đều ngồi gần lão thái thái, nàng cùng Hàn Thanh Minh ngồi đối diện, địa vị này có chút nổi bật.
Mọi người ôn hòa ăn xong bữa cơn, quay về phòng.
Tô Niên Niên đi theo Hàn Thanh Minh về phòng, cúi đầu nhìn chằm chằm gót chân anh,tiến vào phòng, liền đâm vào phía sau lưng anh.
“Anh…”Làm gì lại dừng lại.
Nhìn bộ dáng còn mơ màng của người trước mắt, Hàn Thanh Minh cười,
Hống chi không phải là anh lơ mơ mới cưới được vợ.
Hàn Thanh Minh biết Tô Niên Niên có thể không cam tâm tình nguyện gả cho mình, cuộc hôn nhân này càng nhìn về phía trước càng thấy mịt mù, nhưng dù sao cũng là tức phụ của anh, từ nay về sau anh sẽ chịu trách nghiệm với Tô Niên Niên.
“Em…”Hàn Thanh Minh tính nói hiện tại đi ngủ sao.
Tô Niên Niên đột nhiên ngẩng đầu: “Gì?” trực tiếp tiến vào phòng một bước?
“Hiện tại đi ngủ sao?” Biết bản thân mình thiếu chút nữa dọa nàng sợ, thanh âm Hàn Tanh Minh chậm lại.
“Không muốn.” Gấp như vậy không chờ nổi đã muốn ngủ với nàng sao?
Mới vừa cơm nước xong, nàng còn muốn rửa chân.
Hàn Thanh Minh thấy cặp mắt to ngấn nước của nàng, không nhịn được hỏi: ” Làm sao vậy?”
“Muốn rửa chân.” Tắm rửa thì nàng không quá xa xỉ cầu, dù sao ở trong phòng cả một ngày cũng không ra mồ hôi.
“Tôi đi lấy nước cho em.” Anh nói xong liền đi ra ngoài.
“Phải nóng.” Tôn Tiên Niên nhỏ nhẹ nói cũng không biết anh có nghe thấy được không.
Niên đại này không có cái gì để tạo điều kiện cho con người giải trí, cho nên bọn họ đi ngủ sớm, bốn phía im ắng, Hàn Thanh Minh đi ra ngoài một lát liền đã quay trở lại, bưng một chậu nước.
Tô Niên Niên đặt chân vào,hừm, độ ấm vừa phải khá thoải mái.
Nhìn bộ dáng thích ý thỏa mãn của nàng, khóe miệng Hàn Thanh Minh bất giác giương lên, cảm thấy những ngày về sau bản thân sẽ không còn cô độc nữa.
Hàn Thanh Minh đi đổ nước trở về phát hiện cái người không có lương tâm kia đang quấn chăn lui về chỗ tối góc giường, như thể lo lắng hắn sẽ làm gì nàng vậy.
Mới vừa bò lên giường,chợt nghe thấy tiếng hít thở của tiểu cô nương mạnh lên rõ ràng,vẫn còn sợ hãi hắn.
“Ngủ đi.” Hàn Thanh Minh tự giác nằm ở bên ngoài,cách nàng một khoảng.
Ủa?
Không ngủ với nàng sao?
Tô Niên Niên nhìn trộm anh, trong ánh mắt trừ bỏ có kháng cự còn nghi hoặc.
Hàn Thah Minh cười nhẹ một tiếng: ” Em không muốn, tôi cũng không động vào em.”
Đây là quân tử Liễu Hạ Huệ sao?
Tô Niên Niên cũng không chính xác được có nên tin tưởng anh không, nhưng tinh thần suy sụp trong một ngày của nàng dần buông xuống.
Ngủ với một người mới gặp mặt,làm cho người ta căn bản không tiếp thu được.
Xua tan cảnh giác, nàng bất chấp tất cả để ngủ, hôm nay mệt mỏi lâu như vậy, còn trải qua một sự hỗn loạn lớn như vậy,thật sự chịu đựng không nổi.
Nghe được người bên cạnh truyền tới tiếng hít thở nhợt nhạt, Hàn Thanh Minh mới dám nghiêng người thừa dịp ánh trăng nhìn nàng.
Anh vốn nghĩ muốn trải chăn xuống đất nằm, nhưng quay đi nghĩ lại đây là vợ của mình, nàng chỉ có 18 tuổi, nhỏ hơn mình 6 tuổi, cho nên cho nàng cần thêm thời gian thích ứng, nhưng sẽ không được quá lâu, từ một cái giường đến một ổ chăn so với từ một cái giường dưới đất đến một ổ chăn chung quy cũng ngắn hơn.
Từ nay về sau, Tô Niên Niên chính là vợ của anh, có thể cùng anh sống đến hết cuộc đời.
Nhìn miệng tiểu cô nương phụng phịu, thật tốt, anh cũng có gia đình.
~ ~ ~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vì sao mẹ Tô Niên Niên lại đồng ý Tô Niên Niên ở nam phòng, phía sau sẽ có giải thích.
Zoe: Không có sao nào luôn:.