Bạn đang đọc Kiêu Thần – Chương 9: Hoang đảo chết chóc.
Hoàn toàn không biết gì về hoang đảo, cũng chẳng tường trong rừng có rắn hay muông thú không, may mà trong đêm ánh sao lấp lánh, trăng sáng tựa nước, ánh sáng rừng cây trong đêm cũng không hề mù mịt, Lâm Phược và Phó Thanh Hà thay phiên nhau nghỉ ngơi, khu rừng hoàn toàn trong tĩnh lặng. Sáng sớm thức dậy uống một chút nước sương để giải khát, hướng về phía đông một chút, là một dải cỏ lau đang nhô lên, nhai gốc có màu trắng trắng thấy ngọt ngọt, chỉ vội vàng nuốt nốt hai chiếc bánh đã thấm qua nước biển vào bụng.
– Bọn họ đi rồi
Phó Thanh Hà nói.
Lâm Phược nhảy lên tảng đá lớn, đứng bên cạnh Phó Thanh Hà, nhìn hướng ra phía bên ngoài đảo, hai chiếc thuyền chiến và chiếc thuyền buồm hải tặc kéo chiếc thuyền hoa đi cũng đã cách đảo được bảy tám dặm rồi.
– Đến lúc chúng ta vào trận rồi. Lâm Phược nói.
Khi quan binh trấn Ninh Hải rút đi, trên đảo chỉ còn tám người canh gác ở ngoài sáng, còn lại đều ở trong tối, sự tình đã bớt căng thẳng hơn nhiều rồi, hắn nghĩ bụng, cùng PhóThanh Hà nhanh chóng thu dọn, cầm đao bên hông, đến cái chuôi chỉ còn một đoạn lưỡi đao hắn cũng không chịu bỏ đi, bèn men theo mép trong rừng hướng về phía doanh trại nơi quan binh đang dừng chân mà mò tới.
Lâm Phược và PhóThanh Hà liền ẩn nấp cách mép rừng phía bên ngoài doanh trại chưa đầy trăm mét, cả buổi sáng đều nằm lì tại đó, quả thật chỉ có tám tên đứng canh gác. Tám tên này chắc hẳn là người thân tín của Đô úy trấn Ninh Hải, đều là những tên cao to vạm vỡ, cứ buổi sáng lại có hai tên luyện tập tay không trước chòi bằng rơm, dù không có nhiều động tác võ thuật đẹp, nhưng có thể thấy công phu của những tên này không tồi, những tên khác không nằm thì ngồi trước chòi canh để xem và phơi nắng, tám tên này ắt hẳn đều thuộc đội quân tinh nhuệ.
Rắc rối đây
– Phó Thanh Hà nhìn tám tên lính canh phía dưới, thần sắc thư thái lúc ban sớm đã không còn nữa, thay vào đó là thần thái trang nghiêm tập trung cao độ.
– Không quan tâm tên quan dẫn đầu to tới cỡ nào, những tên quay trở lại lục doanh đều phải về quân doanh báo cáo tình hình, sau đó lại cử người giả mạo thành đạo tặc đi tiếp xúc với người nhà con tin, vơ vét tiền chuộc—không đem theo con tin—tiền chuộc sẽ không dễ lấy—trong lúc đợi bọn chúng làm xong xuôi việc này rồi mới trở về thu dọn, thì cũng gần mười ngày sau rồi, việc chúng ta cần làm bây giờ là nhẫn nại đợi trong mười ngày để giết tám tên kia mà thôi..
Lâm Phược nói.
Lâm Phược nhẹ nhàng nói, có điều Phó Thanh Hà cũng không nhận thức được rằng hắn đang nói mạnh miệng, hắn chỉ thấy hai ngày nay Lâm Phược biểu hiện nhanh trí, suy nghĩ toàn diện thậm chí kĩ năng giết người đến hắn cũng không thể bì kịp. Tuy điểm này làm hắn thấy rất kì lạ, nhưng vẫn không thể phủ nhận sự thật. Biểu hiện của Lâm Phược khiến hắn nghĩ tới thống lĩnh mật doanh trong quân đội trước kia, người kia tuy võ nghệ không cao cường, nhưng trong quân đội cứ hễ nhắc tới người đó là lại lạnh sống lưng, bản lĩnh giết nguời của Lâm Phược, sự nhanh trí, tư duy toàn diện lại hơi giống với người kia, thậm chí lại có vẻ xuất sắc hơn, nhưng Lâm Phược chỉ là một thư sinh mới đỗ trong kì thi Hương, hắn có thể học bản lĩnh này ở đâu được chứ?
Đêm ẩn thân trong rừng, Phó Thanh Hà tò mò hỏi, Lâm Phược chỉ nói thời niên thiếu đã từng chỉ điểm qua, còn tình tiết cụ thể vẫn không tiết lộ—Ở cái thời chủ nghĩa thần bí đang tràn lan, “ được dị nhân truyền thụ từ khi còn bé”chiêu này mẹ hắn đã dùng qua rồi, nhìn thấy bộ dạng của Phó Thanh Hà, trong bụng Lâm Phược thầm nghĩ có tiếp tục nói dối để giải thích cũng bằng thừa, hơn nữa hắn cũng cảm thấy dường như Lâm Thanh Hà đang che giấu một bí mật gì đó, mọi người đều có người **, nói dối vài câu, cũng chẳng cần chịu chú gánh nặng tâm lí nào.
Mãi cho tới buổi trưa, có một tên canh chòi tự dưng đi về hướng mép rừng, Lâm Phược chỉ vào chỗ sâu trong rừng rậm, nói với Phó Thanh Hà,
– Trước tiên nên giải quyết tên này đã, xem còn có thể dụ những tên khác vào rừng nữa không?
Phó Thanh Hà gật gật đầu, sau khi cùng với Lâm Phược đi sâu vào trong rừng. Từ đây đi sâu hơn vào trong rừng là một con đường mòn, chắc hẳn trước đây đã có dân trên đảo lưu lại, chỉ là tầng lá mục tích lại dày ba tấc, lâu rồi không có ai lui tới, tình cờ nhận ra một con đường—Lâm Phược và Phó Thanh Hà đã dành thời gian buổi sáng để dò xét địa hình gần đó.
Nếu không nghĩ tới Tô Mi, thân phận của Tiểu Man bất cứ lúc nào cũng có thể**, vì vậy Lâm Phược phải làm tốt công tác chuẩn bị.
Lâm Phược để lại đoạn đao trên đường, phủ một chút lá mục lên, chỉ để cán đao lộ ra bên ngoài, nhìn qua giống như đánh rơi tại nơi này đã rất lâu, hắn và Phó Thanh Hà ẩn mình phía sau thân cây, có người đi tới, nhìn thấy cán đao bị lá mục phủ lên trên, cũng chẳng nghĩ gì nhiều, đi tới cúi xuống để nhặt, chỉ cảm thấy cổ bị thiết chặt, chỉ kịp kêu lên một tiếng, gió thổi làm xao động cánh rừng, âm thanh này của hắn dường như bị ghìm chặt lại trong cổ họng, vừa trầm vừa bí, đồng đảng của hắn ở phía ngoài rừng làm sao có thể nghe thấy? Không đợi hắn giãy giụa thêm, cổ liền bị một lực rất mạnh bẻ gãy.
Siết cổ là Phó Thanh Hà siết, còn bẻ cổ là Lâm Phược làm—đó là tôn chỉ của Lâm Phược, có thể không kinh động để ám sát kẻ địch hay là ám sát tốt một tên địch. Hắn đưa tay ra phía dưới mũi dò xét, khi chắc chắn địch đã chết, liền nói với Phó Thanh Hà :
– Cố hết sức che dấu, thì mới mong có cơ hội ám sát thêm…
Hắn ngậm đoạn đao được nhặt dưới đất lên vào miệng, vác thi thể lên vai và đi vào phía rừng rậm. Đi sâu vào được khoảng trăm chục mét, phía dưới cây gãy ven đường có một cái hố nước mưa lớn, bị phủ đầy lá mục, hắn liền vứt thi thể xuống, hắn lại thu gom rất nhiều lá mục phủ lên trên thi thể; Phó Thanh Hà theo lời căn dặn của hắn ở phía sau xóa các dấu vết còn xót lại.
Sau khi đã thu dọn xong, Lâm Phược và Phó Thanh Hà lại quay trở lại ẩn nấp ở chỗ cũ.
Qua một lúc lâu, bảy tên còn lại trên chòi canh cũng có cảm giác đồng đảng của bọn chúng đi vào rừng cũng đã khá lâu rồi, một người quay đầu lại nhìn xung quanh
– Tên Tiêu Quý này*** đi làm cái gì ấy nhỉ? Không chừng cái đó của hắn bị chó tha đi , hắn muốn đi đòi lại đấy? Những người khác đều cười rộ lên. Người đàn ông trung tuổi bộ dạng đầu lĩnh là người có khuôn mặt gày gày, hắn ta đứng lên, thấy có cảm giác gì đó không bình thường. Hắn đá chân của hai tên bên cạnh
-Các ngươi đi xem xem thế nào.
Nhìn hai tên leo lên trên rồi mới đi, sau đó lại gọi bọn hắn lại:
– Mang theo cả cơm nữa, lần nào cũng phải nhắc..
Nhìn thấy hai tên không hề mang đao tiến về hướng phía rừng, Lâm Phược liền hỏi Phó Thanh Hà:
– Hai tên này đều giao phó cho ta cả chứ?
Phó Thanh Hà gật đầu, nói:
– Không vấn đề
– Sau khi loại bỏ truy binh, gặp nhau ở chòi canh…
Lâm Phược nói dứt lời, liền đi một mạch về phía tây khu rừng.
Đối phương đã bắt đầu nghi ngờ rồi, lần này hắn và Phó Thanh Hà không thể nào loại bỏ được hai tên kia mà không hề có tiếng động được, liền để Phó Thanh Hà lén gây sự chú ý với những tên trước chòi canh. Chỉ cần Phó Thanh Hà có thể giải quyết được hai tên này, sẽ dụ dỗ thành công những tên khác vào rừng, sau khi thâm nhập vào chòi canh hắn có thể lo liệu được hai tên lính canh còn lại .
Lâm Phược đi về hướng Tây được khoảng trăm chục mét, liền nghe thấy tiếng kêu thảm vọng lại từ phía con đường nhỏ, tiếp đó lại nghe thấy được âm thanh đánh nhau quyết liệt của binh khí, liền biết ngay Phó Thanh Hà đã đánh lén thành công và đang đối phó với tên còn lại
Năm người còn lại trước chòi canh nghe thấy tiếng ẩu đả, liền lập tức cầm binh khí lên, xông về hướng khu rừng, mới xông lên vài bước, người đàn ông mặt gày giơ tay túm lấy một thanh niên :
– Nhị Cẩu, ngươi ở lại, cẩn thận một chút…
Sau đó cùng với ba người còn lại vào sâu trong rừng.
Chòi canh chỉ còn lại một người, đúng là thời cơ tốt!
Lâm Phược không để ý tới tình hình của Phó Thanh Hà bên đó, chỉ nhìn chằm chằm vào người còn lại ở chòi canh đang lo lắng hướng về phía có tiếng ẩu đả đang vọng lại, nhanh chóng chạy vòng ra phía sau chòi canh.
Khung nhà của chòi canh được dựng lên từ trúc, không biết được người ta dựng được bao lâu rồi, sớm muộn gì cũng bị xiêu vẹo, nóc cùng phía trên đều bị lỗ chỗ bởi cỏ tranh, tứ phía lộng gió. Lâm Phược phải gây chú ý tên kia từ phía sau chòi canh, sau đó trực tiếp đâm qua những lỗ thủng kia, Tô Mi Nhị Nữ cùng với ba mươi con tin đều rất chật vật ngồi bên trong, không bị trói, bất luận trước mắt là đạo tặc hay là quan binh, những con tin chưa thành niên kia vẫn giống như những con cừu đang đợi bị giết, cử một con cho săn đi là có thể nhìn được, huống chi bên ngoài còn có tám đại Hán tử to lớn đứng canh, về cơ bản không sợ bọn chúng làm loạn lên, hơn nữa trên haong đảo không có thuyền, bọn chúng có mà thoát đằng trời.
Tô Mi cùng Tiểu Man thấy Lâm Phược cầm đao trong tay, miệng ngậm đoạn đao từ lỗ thủng bên ngoài tường xông vào, tự nhiên vừa mừng vừa lo, hôm qua bọn họ vừa nhìn thấy quan binh thay hải tặc y phục lại áp thuyền tiếp tục rời biển, liền biết sự việc đang tiến triển theo chiều hướng xấu. Tuy biết Lâm Phược và Phó Thanh hà không dễ dàng buông tha mình, nhưng bọn họ cũng biết rằng dựa vào hai người bọn họ cũng chẳng có cách nào đối kháng được với***mười tên quan binh, quan trọng vẫn là không biết Lâm Phược và Phó Thanh Hà có vượt biển thành công hay không. Thuyền hoa lớn như thế, muốn giấu hai người không để bị phát hiện rất khó…lúc này nhìn thấy Lâm Phược cầm đao bước tới cũng chẳng biết thật sự đã thoát được nguy hiểm hay chưa, các mối lo lắng trong lòng lại bị dồn nén lại.
Hôm qua đám trẻ con tin đã nhìn thấy hải tặc đột nhiên phá tường vào, có người sợ quá mà hét lên theo bản năng.
– Mẹ nó kêu cái gì mà kêu? Còn kêu nữa ông băm chúng mày ra!
Tên lính canh bên ngoài nghe thấy tiếng đánh nhau trong rừng mà thấy lo lắng, nghe thấy trong lều cỏ lại ầm ĩ hết cả lên, dạ nóng như lửa, một cước đá văng cửa muốn vào trong đánh người cho hả giận, chỉ cảm thấy cổ chợt thấy lạnh, quay đầu lại nhìn, ánh mắt cuối cùng chỉ thấy một khuôn mặt kèm theo nụ cười, lại còn nghe thấy tiếng giọt máu bắn ra và âm thanh binh khí của mình bị rơi xuống đất.
Đầu không bị cắt đứt, nhưng máu ở động mạch cổ phun rất dữ dội, gần tới mức một nửa lều cỏ đều có vết máu tươi, đám trẻ chưa nhìn thấy máu, bị trói liền trong sáu bảy ngày liền vẫn luôn trong tình trạng sợ hãi, sau khi bị máu bắn vào đều cảm thấy hoảng loạn.
– Kêu la cái gì mà kêu la, còn kêu ta sẽ băm vằm các ngươi ra !
Lâm Phược vung con dao rướm máu lên, ánh mắt sắc sảo lướt qua khắp từng người, cứ như thể đao tiếp theo sẽ chém thật sự, lập tức tiếng kêu sợ hãi của mọi người bỗng im bặt.
Trên mặt Tiểu Man vẫn còn dính vết máu, đang không biết phải làm sao, thấy Lâm Phược giả bộ mặt trông như hải tặc, không kiềm được sẵng giọng nói :
– Lâm công tử lại tới dọa mọi người rồi.
Nhìn thi thể còn đang chảy máu bên phía dưới chân Lâm Phược, không dám tiến lại, liền nói với hai thiếu niên bên cạnh,
– Lâm đại ca tới để cứu chúng ta, không phải là đạo tặc…
Lâm Phược không biết tự bao giờ trong long của Tiểu Man mình từ một tên thư sinh vô dụng nay được nâng lên thành Lâm đại ca một cách thân thiết, nhìn bọn họ cùng với con tin bị giam giữ cùng nhau hai ngày, dường như mọi người đã thân nhau hơn, có các nàng ở đây giúp đỡ trấn an mọi người, hắn liền thu kiếm lại với bộ mặt dọa dẫm, đi tới bên góc tường quan sát tình hình địch bên ngoài.
– Bọn ta và Tiểu Man suýt chút nữa thì bị lộ thân phận, may mà được bọn họ giúp đỡ che dấu,
Tô Mi giải thích duyên cớ nàng cùng với Tiểu Man quen biết các các thiếu niên kia, nàng cũng chẳng vui vẻ gì***, lại còn phải dũng cảm hơn Tiểu Man, đi đến bên Lâm Phược, không thấy bóng dáng Phó Thanh Hà, liền lo lắng hỏi
– Phó bá đâu?
Lâm Phược từ khe hở của bức tường rơm nhìn hướng về phía sau khu rừng, bốn tên quan binh đuổi tiến vào rừng không thấy quay lại, từ trong rừng cũng không có tiếng giao đấu truyền tới, nói với Tô Mi :
– Vẫn còn bốn tên, Phó gia tạm thời dụ bọn chúng đi rồi,
Lại quay đầu nhìn hướng về các con tin, nói với Tô Mi
– Nàng nói với bọn họ, hiện tại vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm,ngồi ở đây không được nhúc nhích, nếu làm hại đến tính mạng của mọi người, ta sẽ dùng một đao để kết liễu hắn.
Nói câu cuối cũng hắn hướng ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía các con tin, sở dĩ hắn muốn dụ mấy tên lính canh vào trong lều cỏ để giết, chính là để bốn tên đuổi theo trước khi chưa vào lều cỏ sẽ tưởng nhầm rằng trên đảo chỉ có Phó Thanh Hà một tên địch duy nhất, nếu không tại một nơi trống trải nào đó, hắn và Phó Thanh Hà chưa chắc đã đối phó được với bốn tên cao thủ trong quân doanh, mấu chốt còn muốn đảm bảo an toàn cho Tô Mi nhị nữ và các thiếu niên kia.
Đám thanh niên lập tức nghe lời không dám nhúc nhích, có thiếu niên choai choai đứng lên hỏi :
– Lâm đại ca có cần chúng tôi giúp gì không?
– Dám giết người không?
Lâm Phược hỏi
– Dám
Thiếu niên trả lời rất quyết đoán.
– Thế ngươi hãy đâm thêm hai nhát đao lên người hắn.
Lâm Phược giơ tay đưa đoạn đao ra, nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, để thiếu niên đi tới bên thi thể đâm thêm hai nhát, xem hắn thực sự có gan giết người không.
Việc giết người nói ra rất đơn giản, nhưng khi thực sự ra tay giết một người lại muôn vàn khó khăn, càng không nói tới những thiếu niên được nuông chiều chỉ biết đọc sách.
Thiếu niên kia bỗng dưng sững lại, ai lại nghĩ được là Lâm Phược lại muốn thử nghiệm ngay lập tức, nhìn thấy thi thể nằm dưới đất trong lòng tự dưng thấy do dự. Lâm Phược không muốn tiếp tục làm khó hắn, vỗ vỗ vào vai hắn, nói:
– Ngươi ở đây giúp ta quan sát phía sau khu rừng, có người đi ra thì thông báo cho ta ngay, nhưng nhớ không được to tiếng…
Lâm Phược nhặt binh khí dưới đất lên, chuôi của chiếc binh khí này tương đối kì lạ và đặc biệt, buổi sáng khi cùng với Phó Thanh Hà ẩn nấp trong mật rừng hắn đã chú ý tới nó, rất giống với đao hình mái chèo, Phó Thanh Hà cũng nói với hắn đó là trác đao, nhưng từ sau khi Lâm Phược nhìn thấy hình ảnh của trác đao thì lại thấy nó có nhiều điểm không giống với đao này, cả thanh đao ước chừng cao hơn ngực, thân đao và cán mỗi phần chiếm nửa, thân đao hẹp và dài, giống như mắt đầu rắn, lại còn có gờ sắc bén, nhìn qua càng thấy giống hậu thế của Tam Lăng đao hoặc nói quá lên là bản lớn của dao găm, hai mép của đao đều có rãnh máu…
Lâm Phược đánh tiểu học quá tán thủ, sau khi tòng quân lại học qua chiến đấu, đoản binh đao, còn thuật thương đao kiếm chân chính vẫn chưa học qua bao giờ, lúc đó học cũng chả có tác dụng, ai mà dự liệu được cái thời binh đao máu lạnh này?
Đối với Lâm Phược mà nói yêu đao hiện có trong tay chỉ là binh khí phòng thân, rất khó dùng để cùng kình địch đấu chính diện và giành chiến thắng, nhưng thanh trác đao này lại khiến hắn nghĩ tới trong quân doanh mở rộng dùng cho trận đánh giáp lá cà, dùng thuật dao găm để khống chế trác đao, âu cũng là miễn cưỡng.
Lâm Phược đem thanh đoạn đao kia nhét vào chỗ thiếu niên kia nói :
– Giữ lấy đi, vì chính bản thân mình và vì bọn họ, có những lúc cũng bắt buộc phải giết người, không có cái gì là dám hay không dám cả.
Những thiếu niên này đều là tù binh của huyện Sùng Châu, tự nghĩ bình thường hắn ở trong nhóm thiếu niên này ắt có uy danh, liền hỏi thêm:
– Ngươi tên gì ?
– Trần Ân Trạch
Thiếu niên đã nhận được đoạn đao, xin hồi đáp
– Tên hay
Lâm Phược vỗ vỗ vào vai hắn, để cho hắn tiếp tục quan sát bên ngoài từ vết nứt trên tường, lại hỏi đám thanh niên kia
– Còn ai không sợ nữa?
– Ta
– Ta
Hai thanh niên nghe thấy Lâm Phược hỏi, từ từ đứng lên, giống như hối hận vì lúc nãy đã để Trần Ân Trạch đoạt trước, đứng lên liền tự giới thiệu bản thân :
– Ta tên Hồ Kiều Quan
– Ta tên Hồ Kiều Trung
Vẫn còn những thiếu niên khác muốn thử sức, Lâm Phược đã xua tay, ra hiệu ám chỉ chỉ cần hai người giúp hắn là đủ rồi.
– Các ngươi lại đây, lấy cát bên ngoài lấp vết máu này đi, để giảm bớt chút***khí.
Lâm Phược một tay cầm đao mái chèo, một tay cầm yêu đao, lệnh cho Hồ Kiều Quan và Hồ Kiều Trung hạ ván cửa chuyển ít đất vào lều cỏ, lúc nãy khi hắn tiếp cận lều cỏ đã nhìn thấy hai cây cung nằm dưới đất bên ngoài, xem ra bốn tên đuổi theo Phó Thanh Hà vào rừng cho rằng đem cung tên vào rừng cũng khó sử dụng nên không đem theo, nếu không thì cung tên đã nằm trong tay bọn chúng rồi, lại mượn tính phòng hộ của tường rơm, chỉ sợ một mũi tên có thể bắn trúng vài đối tượng, đến lúc đấy hắn chỉ có thể đem theo Tô Mi, Tiểu Man và đám thanh niên trốn vào rừng trước.
Lâm Phược nhặt hai cây cung phái trước lều cỏ lên, lại chỉ huy hai thiếu niên chuyển đất cát lấp chỗ dính vết máu ở trong lều cỏ, lều cỏ tứ phía lộng gió, **khí sẽ bay lọt đi rất nhanh.
– Lâm đại ca, có người
Trần Ân Trạch vừa chăm chăm nhìn phía ngoài tường vừa quay đầu cảnh báo.
Lâm Phược và Tô Mi chạy lại, Tô Mi bất ngờ kêu lên
– Là Phó bá…
Phó Thanh Hà chạy sát vào mép rừng, tốc độ cực nhanh, thân mình co quyền động tác nhanh như báo, thật khó có thể tưởng tượng một lão hơn năm mươi tuổi mà thân thủ lại nhanh đến thế, đúng là gừng càng già càng cay. Đợi khi vào lều cỏ, Lâm Phược mới phát hiện trước vai trái và mu bàn tay hắn có thêm một vết.
– Còn mấy tên nữa?
Lâm Phược hỏi
– Vẫn còn ba tên
Phó Thanh Hà nói
– Không đuổi kịp ta, ta đoán không bao lâu nữa chúng sẽ quay lại.
– Phó gia thật lợi hại
Lâm Phược khen ngợi, bốn tên truy đuổi vào rừng đều là cao thủ, không ngờ Lâm Thanh Hà đón đầu bọn chúng ở rừng, lại còn giết thêm được một người.
– Rất có khí lực
Phó Thanh Hà nói, những lời hắn nói là thật lòng, chiến thuật đều là do Lâm Phược tỉ mỉ vạch ra, mới có thể thuận lợi giết được năm tên, hắn chỉ là phụ, nếu là chính diện đối mặt với địch, trước mặt tám tên quân doanh tinh nhuệ, Phó Thanh Hà không dám khẳng định mình một người một ngựa có cơ hội thắng được, vì thế có thể nói những gì hắn làm đều rất có khí lực. Phó Thanh Hà tạm thời không để Tô Mi, Tiểu Man băng bó vết thương, nhìn thấy cung tiễn đặt trong góc tường, liền nói:
– Đồ tốt đấy
Liền đi tới cầm cây cung lên và thử căng dây, lại lấy thêm ba mũi tên, một mũi lắp trên dây cung, hai mũi còn lại ngậm trong miệng.
Lâm Phược chưa sử dụng cung tên bao giờ, tự nhiên cũng không dám mạo muội dùng tên tấn công địch, không giống như Phó Thanh Hà là cao thủ dùng cung, nhìn bộ dạng tự tin cầm ba mũi tên, liền biết động tác tiếp theo nhẹ nhàng như thế nào rồi.