Kiêu Thần

Chương 80: Luận Công Đãi Thưởng


Bạn đang đọc Kiêu Thần – Chương 80: Luận Công Đãi Thưởng

Sau khi quan án sát của Giang Đông Cố Bằng Vũ xuất quân, lập nhiều công ở Hình Tào, nhưng hắn quê ở Tây Tần, không tránh khỏi việc để lại dấu vết của phái Tây Tần.
Năm ngoái, quan binh ở phía Bắc tỉnh Hà Bắc Trần Đường Dịch bị người Đông Hồ đánh cho đại bại, bị thương nặng, cũng khiến cho trung tâm triều đình bị áp bức và sỉ nhục, chấp nhận điều kiện cắt đất phong tước quy phục Xa gia, đổi lấy quân tinh nhuệ Đông Nam hỗ trợ cho các tuyến phía Bắc. Trần Đường Dịch sai khiến được Thánh Thượng đương quyền của Tây Tần phái viên quan không còn tin tưởng, cho dù Tây Tần phái lãnh tụ Trần Tín Bá còn có thể tạm thời duy trì tướng vị, nhưng cũng lung lay sắp đổ, mặt khác, trong triều Tây Tần phái quan viên hoặc giáng chức hoặc thích hợp tán loạn, lộn xộn, khi Tây Tần mạnh nhất, nhìn thấy sự sụp đổ trước mắt.
Cố Bằng Vũ lấy am tập.
Phòng quan án sát Giang Đông ở Giang Đông , lấy thanh liêm cẩn thận, thiện mưu quyết đoán có tiếng, nhưng y biết những thừa nhận này chẳng thể làm bùa hộ mệnh của y. Sở Đảng tân quý Cố Ngộ Trần hung hăng mà đến, hắn liền nghĩ nếu có thể thuận lợi cáo lão hồi hương là tốt rồi.
Năm giới sáu mươi Cố Bằng Vũ, bộ ria mép ngắn có sương trắng, ở***y nhìn chăm chú Lâm Phược đang bị trói đứng trong sân, nhìn vị này trước mấy ngày đêm náo Phiên Lầu , khởi danh thanh niên Giang Ninh. Thấy hắn dáng người cao ngất, khí độ thong dong, tuy là Cử tử nho sĩ nhưng ấn dao bước đi mạnh mẽ, uy vũ hành tung, có tư thế oai hùng, mới trạc tuổi hai mươi chính là xuất thân Cử tử, khó trách Cố Ngộ Trần đảm bảo hắn đi làm quan cai ngục đại lao Giang Đảo, trong long lại thấy kỳ quái:
– Sao hắn không đi lên kinh thành tham gia hội thi vật , công danh càng lẫy lừng?
Trong lòng lại nghĩ:
– Không cần công danh hiển hách cũng tốt, trong triều kết băng đảng tấn công, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, khong chừng 8 năm 10 năm sau Sở Đảng lại thất thế, chen vào vòng xoáy của trung tâm triều đình,nói không chừng, thi hài cũng chẳng còn. Hay là lưu lại địa phương hưởng hòa bình và ổn định.
Cố Bằng Vũ lúc này cũng chỉ mong có thể bình yên cáo lão hồi hương. Có lẽ vài năm nữa, xương cốt Sở Đảng còn chưa lão hóa, y vẫn còn cơ hội xuất quân, lúc này cũng không vô cớ chạm vào nỗi đau của Cố Ngộ Trần. Tuy rằng trong lòng y có điều bài xích Cố Ngộ Trần, nhưng tận mắt nhìn thấy Lâm Phược khí độ phi phàm, lại nói hôm nay Lâm Phược quả thật cũng lập được công lớn, y lại càng không thể quá lạnh nhạt, thân thiết vỗ bả vai Lâm Phược nói:
– Cố đại nhân đánh giá cao người trẻ tuổi, quả nhiên là có tiền đồ.

Về phần Lâm Phược, từ cái lớn xung quanh Nam thành***mới đưa người vào trong thành tới chi tiết, Cố Bằng Vũ sẽ không tìm hiểu cái nhỏ. Lại nói đến Lâm Phược bọn họ đi Đông Hoa môn, chị em dâu Xa gia hai người phân nửa sẽ đưa người cắt giảm của Giang Ninh phủ đi, công lao của quan án sát kia cũng xuất hiện mờ nhạt hơn. Theo góc độ này mà nói, Cố Bằng Vũ cũng hiểu được Lâm Phược bọn họ làm tốt lắm.
– Lâm Phược hết thảy đều dựa vào sự dạy bảo của hai vị đại nhân tài. Lâm Phược nói.
Xa Minh Nguyệt và chị dâu Xa Tống thị đứng ở sân, bộ dạng phục tùng mắt nhìn xuống. Các nàng dọc theo đường đi cũng không biết thân phận của Lâm Phược bọn họ, chỉ là lo lắng hãi hùng tránh đi qua thành. Lúc này gặp quan án sát, phó quan án sát Giang Ninh, hai quan lớn gọi người thanh niên “ Lâm Phược “ đều thân thiết, trong lòng càng thấy kỳ lạ:
– Rốt cuộc hắn là ai? Các nàng trước kia đế đây cũng không có nghe nói trong thành Giang Ninh có đại tộc họ Lâm gì đó.
Lúc này, bên kia phòng Dương Phác khá yên tĩnh, mời chị em dâu Xa gia đi vào nghỉ ngơi chốc lát. Hai chị em dâu Xa gia ở phòng yên tĩnh nghỉ ngơi một lúc, chợt nghe ngoài cửa lớn có tiếng vó ngựa truyền đến. Nha môn bên ngoài cho quân lính lớn tiếng thông truyền Phủ doãn Giang Ninh Vương Học Thiện, binh mã phủ Giang Ninh điều khiển Tả Tư Khấu tham gia quân Trương Ngọc Bá đợi đám người tiến đến. Trong viện tiếng bước hỗn loạn, tiếp đó chợt nghe thấy trong viện có âm thanh nói chuyện quen thuộc truyền đến, Xa Minh Nguyệt nhất thời không thể nhẫn nhịn được, bật khóc, mở cửa nhìn thấy Nhị ca đang được vây quanh bởi chúng hộ vệ ở trong sân hạ trạm, cùng hai vị quan án sát hàn huyên, nghẹn ngào hô: “Nhị ca….”
Lâm Phược bình tĩnh đứng sau Cố Ngộ Trần, nhìn Tấn An Hầu Xa Văn Trang, con thứ của Xa Phi Hố ở Phủ doãn Giang Ninh Tả Tư Khấu tòng quân cùng Trương Ngọc Bá cùng bước đến.
Tuy rằng Xa Phi Hổ đến Giang Ninh là để đảm nhiệm Tấn An Hầu Giang Ninh Tiến Tấu Sứ, chính lục phẩm quan văn, nhưng hắn lúc này mặc áo vải đỏ thắm dát đinh tán bằng thép, bên hông đeo đai bằng vàng khảm màu đen tuyền nơi đeo đao, tay trái y lấy bạch bố bao lại, nghĩ rằng đó là vết thương nhẹ khi đấu cùng thích khách. Phía sau là hai gã người hầu, một người thay hắn đội mũ đồng đỏ, một người trong tay giúp đỡ cầm cao chèo đao, tại thân đao***chiếu sáng rọi xuống như tuyết sáng chói mắt, khiến Xa Phi Hổ cả người thoạt nhìn đằng đằng sát khí. Hơn nữa, hắn dáng người cao ngất, mặt gầy, mắt to mày rậm, ánh mắt soàn soạt như điện, vô cùng có sức mạnh.
Nếu không phải sau giờ Ngọ tận mắt thấy hắn đến ngoài cửa Đông Hoa ngồi xem kỳ thê, muội lấy thân phạm hiểm thay hắn dẫn dẳt đại bộ phận thích khách dời đi, Lâm Phược có lẽ sẽ đưa hắn trở thành nhân vật nhất đẳng anh hùng. Lúc này khóe miệng cũng tràn đầy***sau chẳng phải rõ ràng cười yếu ớt, nhìn hắn cùng với Cố Bằng Vũ, Cố Ngộ Trần ở trong sân hàn huyên, trong lòng nghĩ Xa Phi Hổ cho dù là một nhân vật, nhưng cũng không phải gian hùng.
Xa Minh Nguyệt cảm kích xúc động đi tới. Vợ của Xa Phi Hổ Tống thị thì thong dong bình tĩnh đỡ cửa rồi hô một tiếng:

– Phu quân, ngươi lại đây…
Thướt ta đi đến bên cạnh Xa Phi Hổ, lại vô cùng dịu dàng với Vương Học Thiện, Trương Ngọc Bá đợi đám người nhún mình thi lễ.
– Xin hỏi vị nghĩa sĩ nào đã cứu giúp vợ ta cùng xá muội, Phi Hổ sẽ hậu lễ cảm tạ. Xa Phi Hổ uy quyền hướng vào trong sân nói với mọi người.
– Không dám nhận, Lâm mỗ bất tài, cùng người hầu ở ngoài Đông Hoa môn may mắn có dịp cứu Tôn phu nhân cùng khiến muội. — Lâm Phược đứng chắp tay hướng về phía Xa Phi Hổ, cũng không khách khí cự tuyệt hậu lễ của Xa Phi Hổ với hắn. Hắn vừa rồi nghe Cố Ngộ Trần giới thiệu với Cố Bằng Vũ rằng Xa Minh Nguyệt là tố nữ Tấn An Hầu Xa Văn Trang, trong lòng thấy kì quái. Tại sao Xa Minh Nguyệt không ở lại Tấn An Hầu, lựa chọn đi theo huynh trưởng Xa Phi Hổ của nàng đến Giang Ninh nhậm chức?
– Vị này chính là? —Xa Phi Hổ ánh mắt lợi hại như điện liếc nhìn Lâm Phược một cái, rồi quay đầu nhìn về phia Phủ doãn Giang Ninh Vương Học Thiện. Ánh mắt của ông ta trở nên có vài phần nghi hoặc, dường như đang đợi quan viên ở Giang Ninh giới thiệu thân phậm Lâm Phược với ông ta.
Trên đường bên ngoài Đông Hoa môn, đoàn xe đi cùng Lâm Phược bọn họ sai thân mà qua khi, Xa Phi Hổ ngồi ở xe ngựa phía sau, có chú ý tới thân buộc yêu đao, dắt thượng cấp lương tuấn Lâm Phược bọn họ. Nói thật là Lâm Phược hấp dẫn ông ta cùng với chúng hộ vệ lực. Thay vào đó, chân chính lợi dụng xe bò chở than làm yểm hộ, phớt lờ thích khách. Sau đó Lâm Phược bọn họ theo thích khách, đoạt lấy xe ngựa trong tay, phóng ngựa không ngừng chạy trốn về hướng Đông. Xa Phi Hổ bọn họ vừa đến thì nhận được người báo tin của quan án sát , còn nghĩ Lâm Phược trở thành đồng lõa với thích khách. Xa Phi Hổ đem theo hết bảo vệ bên ngoài tiến đến Nhiếp Sơn lung bắt, khiến binh mã phủ Giang Ninh cùng quan án sát Giang Ninh phái một số lượng lớn xe tuần tra ra Đông Thành lung bắt. Đâu nghĩ đến đoàn người Lâm Phược một đường dân chúng thành Nam đuổi thành vòng lớn, đuổi đến khi trời tối đen thì bọn họ cứu được người về.
Xa Phi Hổ trong lòng uất ức, lại không thể không thừa nhận là do Lâm Phược bọn họ cứu. Vốn dĩ hộ vệ của ông ta có thể vây sát sạch sẽ hơn ba mươi thích khách, chỉ là sau khi đuổi giết vào Nhiếp Sơn, thay vào đó để để năm sáu thích khách trốn chạy. Cho dù Lâm Phược tha cái lớn***cuối cùng, sau khi đem người đến quan án sát, hắn cũng chỉ có thể trở thành đấu tranh nội bộ bên trong thành phủ Giang Ninh. Lại nói, trong lòng hắn cũng rõ ràng dân chúng làm loạn Đông Mân gần mười năm, Xa gia sẽ có thái độ gì. Nếu không lo lắng Xa gia bọn họ khởi binh hấn, quan viên Giang Ninh ở đâu không chừng càng hi vọng hắn ở ngoài Đông Hoa môn giết chết thích khách.
Vương Học Thiện, Trương Ngọc Bá cũng không biết phải giới thiệu Lâm Phược như thế nào. Cố Bằng Vũ cười nói:
– Thiếu hầu gia là thiếu niên anh hùng, rất được Cố đại nhân đánh giá cao…
Cố Ngộ Trần ở bên cạnh cũng mang bộ mỉm cười. Trước mặt mọi người, Cố Bằng Vũ rất vừa lòng nói Lâm Phược là người của bọn họ.

Xa Phi Hổ vẫn không viết rốt cuộc Lâm Phược là ai. Hắn lại biết một tin tức trọng yếu là trước mắt thanh niên họ Lâm là Sở Đảng mới phất lên, thân tín Giang Đông Án sát Phó sứ Cố Ngộ Trần, lại hướng Lâm Phược hành lễ, nói:
– Phi Hổ tại đây đa tạ Lâm Cử Tử, hôm nay vợ tôi và Xá muộ bị kinh hãi, Phi Hổ muốn dẫn các nàng quay về quán dịch nghỉ sớm, khi khác chọn thời gian đến tôn phủ tạ ơn….
– Xin cứ tự nhiên, xin cứ tự nhiên…—–Lâm Phược còn bắt tay cười cười nói nói, vô cùng khách khí nhìn Xa Phi Hổ cùng đám người rời khỏi nha môn của Án sát sứ.
Sau khi đám người của Xa Phi Hổ rời khỏi, Phủ doãn Giang Ninh Vương Học Thiện cũng không ở lại mà theo chỉ rời đi. Nhưng thật ra Tả Tư Khấu tòng quân Trương Ngọc Bá còn muốn ở lại cùng Án sát sứ báo cáo việc lùng bắt thích khách. Nói thật, chỉ cần chị em dâu Xa gia bình yên vô sự trở về, binh mã phủ Giang Ninh cùng với Án sát sứ đúng là chẳng có bao nhiêu hứng thú lúc soát thích khách, chẳng qua vì sự tình vẫn đang muốn tiến hành.
Lâm Phược hỏi Trương Ngọc Bá mới biết, ngoại trừ năm sáu tên thích khách trốn vào Nhiếp Sơn, mặt khác thích khách đều bị đuổi tới Binh Mã. Người, ngựa đuổi tớ phía trước để hộ tống Xa gia khỏi kế sát hại. Hộ vệ của Xa gia tử vong cũng khá thê thảm và nghiêm trọng, không ít hơn hai mươi người chết tại chỗ, trọng thương cũng hơn mười người. Điều trớ trêu là thích khách sử dụng đao và súng, tay nỏ đều là ở phủ Tấn An mà ra. Trương Ngọc Bá đoán có lẽ những thích khách này là quân sĩ dưới trướng Lý Trác, không nhẫn nhịn được việc Xa gia phản loại mười năm, không ngờ khi quy thuận lại có thể được cắt đát phong hầu nên mới bí mật tổ chức lần ám sát này. Dù sao Lý Trác cũng dẫn quân đội cùng Xa gia tác chiến nhiều năm, bộ hạ thu giữ được vũ khí của Tấn An là bình thường; Điểm này cũng có thể từ Xa Phi Hổ không bắt sống tra hỏi sau màn xúi giục tính toán gián tiếp chứng minh.
Tuy nhiên, ngoại trừ binh mã cưỡi ngựa tuần tra bên ngoài, Xa Phi Hổ cũng phái phân nửa hộ vệ của hắn tiếp tục đi lùng bắt thích khách, thiết nghĩ cũng không muốn để tên nào dễ dàng chạy trốn.
Lâm Phược không ngừng thở dài. Xa Phi Hổ ngoại trừ mấy chục tên hộ vệ tinh nhuệ không bị thương, còn có lực lượng của Khánh Phong Hành có thể bí mật thuyên chuyển. Hắn đều có chút thay thích khách lo lắng. Đương nhiên, hắn cũng không lo lắng hôm nay để cho thích khách chạy thoát. Chẳng may để Xa gia bắt lấy sẽ liên lụy tới cái đầu của hắn, hắn hoàn toàn có thể đổ lỗi cho những tên thích khách đã trốn thoát.
Lâm Phược ở Đông Hoa môn kịp thời quyết đoán phải cứu chị em dâu Xa gia, cũng không phải đơn thuần vì thương hoa tiếc ngọc. Nhất là bọn họ lúc ấy cầm đao dẫn ngựa, bộ dạng cũng đáng khả nghe. Lúc ấy tình thế cũng rất khó cùng Xa gia hộ vệ giải thích rõ ràng. Để tránh thương tích, chỉ có cách tránh xa xa ra. Được một lúc hắn đoán biết Xa Phi Hổ sẽ không ở trong xe ngựa. Cứu hai người chị em dâu Xa gia ít nhất khiến Xa gia ngày sau không phải công khai đối mặt với Tập Vân Xã; nghĩ ngày sau Tập Vân Xã cùng Xa gia, thế lực tiềm năng ở Giang Ninh Khánh Phong Hành thề không đội trời chung, Xa gia lại phải trở thành ân nhân đối đãi của Tập Vân Xã. Nghĩ lại có hứng thú được ngay. Đại khái Xa Phi Hổ sau khi biết chính mình thề phải cùng Khánh Phong Hành là địch, tâm tình khá buồn bực. Đương nhiên có thể cứu được chị em dâu Xa gia ở bên trong Án sứ cũng là công lớn. Lâm Phược sắp chính thức tiến vào nha môn Án sát sứ, cần đến công lao này để giữ thể diện; Cố Ngộ Trần nỗ lực sắp xếp dị nghị tiến cử hắn đi đảm nhiệm đại lao Giang Đảo. Quan cũng nhận rồi, áp lực tương đối lớn. Kể từ đó, Án sát sứ bên trong để hắn đảm nhiệm về việc quản ngục sẽ không còn có gì dị nghị nữa. Mặt khác, Lâm Phược đương nhiên cũng hi vọng kẻ thù của Xa gia càng nhiều càng tốt, như vậy có thể giảm bớt khả năng về sau gặp áp lực Tập Vân Xã. Lâm Phược lúc này mới muốn cướp xe ngựa trốn xa, đem thích khách tiến vào trong rừng rậm Nhiếp Sơn, tránh cho hộ vệ Xa gia bao vây giết sạch.
Lâm Phược lúc ấy cũng đoán được thích khách này có liên quan đến quân đội, liên quan sâu sắc, cho nên bọn họ cứu người sau khi đánh chết cũng không truy vấn tình hình cụ thể và tỉ mỉ. Ngẫm lại thấy thích khách đó cũng thật sự đáng thương, nói không chừng lấy
Sau còn có thể cấp quân đội giết để diệt khẩu. Dù sao trong triều chủ ý lưu giữ hay là hi vọng duy trì quan hệ trước mắt của Xa gia.

Cố Ngộ Trần ở sảnh đường cùng Trương Ngọc Bá hỏi chi tiết về việc binh mã Giang Ninh đuổi bắt thích khách, cùng Cố Bằng Vũ thảo luận việc đem việc đuổi bắt thích khách giao cho binh mã Giang Ninh dốc hết sức đảm đương. Trương Ngọc Bá sau khi cáo từ rời khỏi, Cố Ngộ Trần lại muốn đưa tay trong quay về tòa nhà xử lý vài món công vụ. Dương Phác lại đây nói Lâm Phược bọn họ còn ở trong nha môn chờ, Cố Ngộ Trần lúc này mới chuẩn bị thu thập rời khỏi nha môn, đi ra phòng nhìn Lâm Phược dẫn ngựa ở phòng trước, dưới cây bạch quả chờ, hỏi:
– Sao lại không sớm về nghỉ ngơi?
– Ngoài Đông Thành náo loạn thích khách, chỉ sợ trong thành cũng không yên bình. Lúc nào cũng muốn đại nhân trở lại quý phủ, Lâm Phược mới có thể yên tâm rời khỏi. Lâm Phược nói.
– Những thích khách ở phủ Giang Ninh không có gan lớn như vậy đâu. Cố Ngộ Trần cười nói.
– Cẩn thận vẫn hơn. —Lâm Phược nói. Không phải Lâm Phược nghi ngờ lung tung. Trường hợp huyện Thạch Lương, Xa gia cũng có nghi ngờ.
– Loại này không ảnh hưởng đến sự tình, trước mặt người ngoài không nên nói lung tung.
Cố Ngộ Trần miệng tuy rằng nói như vậy, giọng điệu cũng ôn hòa, hiển nhiên hắn cũng có ngờ vực vô căn cứ. Dù sao hắn làm Sở Đảng tân quý, đường đường là quan to địa phương-quan tứ phẩm, bị đâm chết trên đường đi nhậm chức, khiến đấu tranh giữa các phe phái trong triều trở nên gay gắ, trung tâm triều đình càng hỗn loạn. Xa gia tự nhiên cũng có lợi. Đương nhiên, huyện Thạch Lương gặp mấy thích khách cũng có thể là do phe phái khác ở phía sau sai khiến. Bởi liên lụy rất nhiều, cho nên Cố Ngộ Trần mới không nghĩ tới việc cứu huyện Thạch Lương khỏi thích khách.
– Lâm Phược biết, trước mặt những người khác tuyệt đối không dám nói lung tung.—Lâm Phược nói.
– Đúng rồi, việc chuẩn bị ngày mai Giang Ninh Lại bộ triệu người hỏi đáp thế nào rồi?—Cố Ngộ Trần muốn Lâm Phược phải chính thức đảm nhiệm quản ngục đại lao Giang Đảo. Ngày mai còn muốn qua cửa cuối cùng, ngẫm lại vừa cười vừa nói:
– Hôm nay ngươi có công lao như vậy, nghĩ đến Giang Ninh Lại bộ ngày mai cũng không dám cố ý làm khó dễ.
– Lâm Phược mấy ngày gần đây nghiên cứu pháp lệnh không dám buông thả.—-Lâm Phược hồi đáp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.