Kiêu Thần

Chương 33: Cường hào ở huyện Thạch Lương


Bạn đang đọc Kiêu Thần – Chương 33: Cường hào ở huyện Thạch Lương


Sau khi đi dọc thẳng sông Thạch Lương, đi qua con sông xưa của huyện Thạch Lương vẫn không bị bỏ hoang, nhưng sự phồn vinh không được như xưa nữa, sự náo nhiệt trong huyện thành không được như ở bến Thượng Lâm.

Mới sáng sớm, Lâm Phược và mọi người đã ngồi xe lừa đến huyện thành, lúc này mặt trời đã lên cao.

Được sự chiếu cố của Chủ bộ Trần Lăng, đến huyện nha tìm Hộ phòng thư xử lý việc Chu Phổ, Trần Ân Trạch được phân công nhập tịch và việc Triệu Hổ thay đổi hộ tịch đều rất thuận lợi. Bởi vì quê hương của Chu Phổ đã rơi vào tay người Đông Hồ, huyện Thạch Lương không thể nhanh chóng gửi công văn điều tra thân phận của Chu Phổ, huyện Thạch Lương chỉ có thể xử trí họ với tư cách là những người lưu lạc không có hộ tịch, có Lâm Phược bảo lãnh và nhận làm tuỳ tùng thì không có vấn đề gì. Ngay cả như vậy, Hộ thư phòng cũng làm hết phận sự, đem những công văn hải bộ chất chồng mười mấy năm qua của Huyện uý để so sánh diện mạo của Chu Phổ và Trần Ân Trạch.

Hải bộ văn thư của Tần Thừa Tổ, Tào Tử Ngang, Chu Phủ…rõ ràng lẫn lộn trong đó, nhưng thân phận của Chu Phổ trong Hải bộ văn thư không phải tên là Chu Phổ, mà tên là Toản Lâm Báo Chu Bồ, trên hình vẽ có để râu. Chu Phổ cùng với Lâm Phược quay trở lại Đông Dương, rồi cạo sạch sẽ râu ria, nhưng vẫn còn bảy tám phần giống với hình trong tranh, nhưng Hộ phòng thư và Huyện uý lại không để ý đến những gì trên người của Chu Phổ, lấy Hải bộ văn thư ra cũng chỉ xem qua, rồi lại lật sang trang khác.

Trần Ân Trạch có chút căng thẳng, trái lại Chu Phổ lại tỏ ra hết sức bình tĩnh, tay vẫn khoác lên vai của Trần Ân Trạch, để y khỏi căng thẳng; Lâm Phược thấy khuôn mặt Triệu Hổ có chút thay đổi, dẫm nhẹ lên chân y một cái, trong lòng biết rõ, hôm qua y đã thấy thân thủ của Chu Phổ, có thể đem những vấn đề trong Hải bộ văn thư kia và Chu Phổ sâu chuỗi lại.

Triệu Hổ không phải không biết, bị Lâm Phược dẫm nhẹ một cái, liền trở lại bình thường ngay.

Trước trưa cũng đã tới giờ nghỉ, Hộ phòng thư sử và Huyện uý đều lấy lý do bận việc công nên từ chối khéo tiệc chiêu đãi của Lâm Phược. Đều nói Lương Tả Nhâm rất nghiêm khắc, lúc này có thể thấy được, cho dù ở hậu thế, Lâm Phược cũng chưa từng thấy nhân viên nhà nước mà từ chối lời mời dùng tiệc của người khác, trừ phi trong ngày đã nhận lời mời của người khác rồi không thể tới được. Hộ phòng thư sử và Huyện uý lại không hề từ chối chút ngân lượng đưa lên, đều hứa sẽ nhanh chóng giải quyết vụ việc và sẽ phái nha dịch đưa Nha bài, thân tịch tới tận tay.

Lâm Phược không vội rời khỏi huyện nha, lại tới yết kiến Tri huyện đại nhân.

Từ việc hôm qua Giáo dụ Lô Đông Dương và Chủ bộ Trần Lăng nhận lệnh của Trị huyện Lương Tả Nhâm đến nhà xác minh cái chết của mình rồi quay về, việc này tuy là trách nhiệm của Lương Tả Nhâm, nhưng cũng có thể hiểu được sự quan tâm của Tri huyện đại nhân đối với hắn, hơn nữa Lâm Phược lại là người duy nhất của huyện Thach Lương thi đỗ cử nhân trong kỳ thi hương này, bái kiến quan phụ mẫu của huyện Thạch Lương hoặc Lương Tả Nhâm triệu kiến Lâm Phược tới gặp cũng là điều tất nhiên.


Huyện sở nằm ở trước nha sau nơi ở, trước nha là nơi làm việc, Tri huyện và gia thuộc cùng với đám tuỳ tùng ở phái sau, môn dịch đi bẩm báo và quay lại, nói Lương tri huyện sau khi dùng bữa trưa sẽ không tiếp khách, kêu Lâm Phược buổi chiều hãy tới.

Lâm Phược cũng không cảm thấy bị coi thường, rồi cùng với Chu Phổ, Triệu Hổ, Trần Ân Trạch đi voà trong thành tìm quán cơm.

Triệu Hổ có chút buồn bực, hôm qua Giáo dụ và Chủ bộ đã đích thân đến nhà mình, khiến bọn họ nhầm tưởng rằng Tri huyện Lương Tả Nhâm rất coi trọng Lâm Phược, không ngờ lúc này vì lý do” sau khi dùng bữa trưa không tiếp khách” màđuổi khéo Lâm Phược ra ngoài, thấy bất bình thay cho Lâm Phược, nói:
– Cái này mà gọi là lý do à, năm trước khi y mới nhậm chức, tới bến Thượng Lâm bái kiến Lâm gia, thái độ khác hẳn lúc này.

– Ta là ai, chẳng nhẽ Lương Tả Nhâm không biết sao? Ta cũng không phải dựa bóng của Lâm gia.
Lâm Phược vừa cười vừa nói, có lẽ Lương Tả Nhâm trước đây chưa từng biết tới Lâm Phược, nhưng sau kỳ thi hương, rồi lại chuyện cướp án ở huyện Bạch Sa, Lương Tả Nhâm sao mà không biết, hắn chỉ là một đứa con cháu yếu đuối vô dụng của Lâm gia chứ? Còn có thể coi trọng hắn bao nhiêu nữa đây?

– Đúng rồi, Chu gia chính là Hoài thượng lưu Mã khấu toản lâm báo Chu Bồ.
Triệu Hổ nhớ mãi không quên việc này, thấy người trên đường ít, thấp giọng hỏi, vẻ mặt không có chút gì e ngại, còn tỏ ra có chút vui nữa.

– Cũng có thể.
Lâm Phược không dứt khoát, nói:
– Trên đường không nói việc này, chúng ta tìm chỗ ăn uống trước đã. Nếu Tri huyện đại nhân rảnh rỗi, chiều còn phải tới bái kiến lần nữa…


– Mỗi lần Tiểu Ngũ về huyện, đều phải đến một quán trà, lẽ nào tú tài như ngươi cũng không biết, chúng ta đến đó dùng cơm…
Triệu Hổ nói.

– Ồ, quán trà gì mà đặc biệt khiến Tiều Ngũ lưu luyến thế?
Lâm Phược hỏi, hắn cũng không biết Lâm Cảnh Xương rất thích đến một nơi trong huyện.

– Cứ đi tới nơi ắt sẽ biết.
Triệu Hổ tỏ ra thần bí, dẫn Lâm Phược, Chu Phổ. Trần Ân Trạch đi qua huyện nha rồi sâu vào một con ngõ nhỏ hẹp, đi qua con ngõ nhỏ chính là sông Thạch Lương cũng là con đường thuỷ tiến vào thành, quán tràđó nằm ở phía đông của con đường đó.

Đây cũng là một quán ăn rất bình thường, không thấy có cái gì đặc biệt, đem xe lừa buộc vào cọc buộc ngựa của quán trà, hành lý cầm trên tay, thấy trước quan có hai gã đàn ông mặt áo xanh đao đeo bên hông đứng đó. Đằng trước có bốn gã cầm đòn gánh đưa rượu và thức ăn vào trong, bọn họ cũng mặc kệ; Lâm Phược, Triệu Hổ cùng hai người kia tiến đến cửa tiệm, bọn họ liền bị ngăn lại:
– Khách đã đầy rồi, mời mọi người tìm quán khác dùng cơm.

– Dựa vào cái gì mà người khác vào được, bọn ta vào lại nói khách đã đầy rồi?
Triệu Hổ nói với gã vô duyên vô cớ ngăn họ trước cửa tiệm, trong lòng khó chịu, sao có thể dễ dàng để họ đuổi đi như vậy chứ, lông mày dựng ngược lên, hai mắt nhìn trừng trừng vào hai gã đứng gác ngoài cửa.

Lâm Phược đưa ánh mắt tò mò nhìn vào bên trong, ánh đèn trong tiệm rất mờ ảo, không biết có nhân vật nào lại đến một quán vô cùng phổ thông như này chứ, lại còn có hộ vệ đứng ngoài cửa nữa chứ; hai tên hộ vệ này ngăn không cho họ vào vì bên hông hắn đeo một thanh đao, còn một thanh đao nữa vẫn để trong bao do Trần Ân Trạch đeo trên vai, nhìn qua cũng biết, dù sao Chu Phổ vẫn chưa phải là tuỳ tùng, là một dân thường thì cấm chỉ mang đao bên mình, ở huyện Thạch Lương vẫn phải cẩn thận một chút.


Hai gã đàn ông mặc áo xanh thấy vài trước mặt không chịu rời khỏi, nét mặc có chút biến sắc, tỏ ra cảnh giác, tay cầm đao tiến tới đuổi họ đi.

Hai gã hộ vệ này cũng không giống như nha dịch trong nha môn, lời nói dường như là người nơi khác, Lâm Phược nghĩ tới lúc hắn đến hiện nha yết kiến Lương Tả Nhâm thì nha dịch nói Lương Tả Nhâm trưa nay phải tiếp khách, lẽ nào Lương Tả Nhâm đã tới đây trước để chuẩn bị yến tiệc để mời khách quý của lão? thật không biết quán ăn này có gìđặc biết mà Lâm Cảnh Xương và Triệu Hổ lại thích đến đây như vậy, ngay cả quan phụ mẫu của huyện Thạch Lương là Lương Tả Nhâm cũng thích đến nơi này.

Trước đây Lâm Phược cũng không phải là người thích nói chuyện phải trái, hơn nữa lần này hắn lại có lý, thấy thái độ của hai gã hộ vệ không dám manh động, tay cầm đao tỏ vẻ uy hiếp, trong lòng nghĩ nếu có thể dụ được Lương Tả Nhâm ra thì càng tốt, vội lớn tiếng nói:
– Các ngươi không phải là chủ nhân ở đây, ngăn không có người khác vào trong, là có ý gì? Các ngươi cầm đao kiếm, còn muốn uy hiếp chúng ta rời đi, nếu có bản huyện Lương Tả Nhâm đại nhân ở trong đó, cũng không dung túng cho gia nô như vậy, rốt cuộc các ngươi là ai?

Lời nói vừa rồi của Lâm Phược rất có khí thế và nghiêm nghị; hai gã hộ vệ không thể nói gì được, nghĩ Lâm Phược là một nhân vật cũng đáng mặt ở nơi này, dù sao cũng muốn gây chuyện, đối phương cũng là người địa phương này hơn nữa người nhiều thế lực hơn hẳn, bọn họ chặn ở trước cửa nên có vẻ đuối lý, đang do dự không biết có nên cho bọn họ vào trong không nữa.

Triệu Hổ nhìn Lâm Phược cảm thấy kỳ lạ, ngày trước đều là do y và Lâm Cảnh Xương gây chuyện, chưa bao giờ thấy Lâm Phược tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người khác như vậy, đối phương lại mang vũ khí bên mình, là đấng đàn ông uy phong lẫm liệt. Triệu Hổ cũng không nghĩ ngợi nhiều, thái độ cứng rắn mạnh mẽ của Lâm Phược, y cũng không sợ sẽ xảy ra chuyện gìở huyện Thạch Lương này, còn hét lớn vào bên trong:
– Tiếu gia nương tử, mau ra đây, trước quán của các ngươi sao tự nhiên lại có hai con chó đứng canh thế này?

Gã hộ vệ trung niên còn nhẫn nại một chút, còn gã kia thì không chịu nối bị người khác chửi là chó, liền đưa đao lên, Chu Phổ tiến tới. tay nắm lấy cổ tay của hắn khiến hắn không đưa đao lên được, trầm giọng quát:
– Giữa ban ngày ban mặt, ai dám rút đao ra?
Tay Lâm Phược cũng đang cầm đao, ánh mắt nhìn về gã hộ vệ trung niên kia, lại trầm giọng hỏi:
– Ngươi là ai mà dám làm càn ở huyện Thạch Lương này?
Nghiêm nghị tự ình là người đứng đầu nơi này.

Gã hộ vệ trẻ tuổi bị Chu Phổ nắm lấy cổ tay không thể nào rút đao ra được, đưa chân lên đá Chu Phổ, bị Chu Phổ đưa đầu gối đè vào đầu gối y, nếu không phải Chu Phổ đang cầm cổ tay hắn thì suýt chút nữa hắn đã ngã lăn ra rồi, vừa ngượng vừa đau, khuôn mặt ửng đỏ cả lên.

Gã hộ vệ trung niên cũng có chút từng trải, lúc này không dám làm cho sự việc ầm lên, bỏ tay khỏi cán đao, lùi nửa bước, chắp tay nói:

– Ngăn các vị lại vì Lương Tả Nhâm đại nhân đang dùng tiệc ở bên trong…

– Lúc ta vừa đến huyện nha bái kiến, Lương Tả Nhâm đại nhân vẫn còn tiếp khách trong phủ… sao các ngươi dám nói bừa bãi vậy!
Lâm Phược rất khí thế hùng hổ nói tiếp:
– Cho dù là lính của Lương tri huyện canh ngoài cửa, thì cũng không có lí gì ngăn chúng ta vào dùng cơm cả.

– Việc gì vậy?
Lúc này có một người đàn ông trung niên mặc áo dài bước ra, tuy lão mặc chiếc áo dài, nhưng thấy ánh mắt của lão, lộ ra những đường gân guốc, xem ra cũng là người học võ, chắc cũng là một hộ vệ, hơn nữa lại là người đứng đầu trong ba người họ. Phía sau lão có một thiếu phụ xinh đẹp thòđầu ra xem, nhìn thấy Triệu Hổ, nói:
– A, hoá ra là Triệu gia huynh đệ…
Rồi vội giải thích với lão về thân phận của Triệu Hổ:
– Quan gia, Triệu gia huynh đệ là thủ lĩnh của Hương doanh ở bến Thượng Lâm, cũng là thường khách của quán này, chỉ e là có sự hiểu lầm rồi.
Nàng cũng không biết nửa tháng trước Triệu Hổ đã bị đuổi khỏi Hương doanh ở bến Thượng Lâm.

Gã trung niên nhìn qua Lâm Phược, Chu Phổ, Triêuh Hổ và mọi người, trong lòng nghĩ người này vốn là thủ lĩnh của Hương doanh ở bến Thượng Lâm, thảo nào khí phách có vẻ bệ vệ kiêu ngạo như thế, Lương Tả Nhâm vừa nãy còn nói với đại nhân cái đuôi của Lâm gia vẫn chưa đứt, vẫn thao túng nơi này, bây giờ nhìn thấy tận mắt rồi, không biết có phải Lâm gia biết đại nhân đang ở huyện Thạch Lương không, mà phái người đến để dò thám. Chu dù như thế nào, bọn họ đứng ngăn ở trước cửa tiệm, những người trước mắt lại là những người có máu mặt ở nơi này, gã trung niên trầm giọng quát hai gã hộ vệ:
– Để các ngươi đứng ngoài coi trừng, không bảo các ngươi đuổi người… thôi vậy, các ngươi đều vào trong cho ta.
Câu này cũng như nể mặt Lâm Phược, Chu Phổ, Triệu Hổ và mọi người.

Gã trung niên và hai tên hộ vệ đi vào trong quán, trận tranh cãi cũng tạm thời dừng lại; Lâm Phược thấy không thể dụ Lương Tả Nhâm ra, trong lòng có chút nuối tiếc, bọn họ cũng cùng với thiếu phụ xinh đẹp vào trong quán. Thiếu phụ này mựac chiếc áo in hình hoa, eo được quấn chiếc tạp dề, thân hình rất cân đối, ước chừng hai mốt hai hai tuổi, khuôn mặt trắng ngần rất mê hoặc, mái tóc đen óng ả búi bên đều, gài một chiếc trâm hoa mai, đứng ở chỗ nhiều dầu mở nhất của tiệm, cũng không thấy trên người của người thiếu phụ này có chút mùi nào cả.

Trong lòng Lâm Phược biết, vị thiếu phụ này chính là” Tiếu gia nương tử” mà Triệu Hổ gọi, xem vẻ ngoài của quán này rất bình thường, có lẽ điều đặc biệt nhất chính là vị Tiêu gia nương tử này, tuy mặc bộ xiêm y bằng vải thô nhưng cũng không làm mất đi vẻ quyến rũ của nàng, thảo nào Lâm Cảnh Xương lại hay đến nơi này, từ trước tới nay, nam nhi cho dù tốt đẹp thế nào cũng khó che dấu được những lẽ thường này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.