Bạn đang đọc Kiêu Thần – Chương 13: Sinh Tồn Ở Hải Đảo. (1)
Ba ngày tiếp theo, Phó Thanh Hà chui vào khu rừng rậm rạp trên đảo để tra xét địa hình, tìm nguồn nước, Lâm Phược dạy đám thiếu niên làm thế nào để phối hợp nhịp nhàng giữa mạch đao và yêu đao với những binh khí trung và dài trong trận giáo mác bằng trúc này.
Tám người đứng canh, Sát Lục Phu Nhi, Lâm Phược có mạch đao, trạo đao, đôi khiên, yêu đao… tất cả có tám loại binh khí trung và dài; hai chiếc cung, lực của hai chiếc cung đều rất mạnh, Lâm Phược chỉ có thể miễn cưỡng bắn bốn năm phát, tên bắn ra cũng không được chuẩn xác cho lắm. Phó Thanh Hà nói hắn muốn luyện cung tên thì nên luyện từ ngũ đấu cung thôi; trong quân đội, có thể dùng cung loại một thạch (thạch: đơn vị đo khối lượng thời cổ), ít nhất cũng phải từ cấp quan cửu phẩm trở lên.
Những binh khí của tám gã canh gác, cũng có thể tưởng tượng ra bọn họ chính là những quân tinh nhuệ của trấn quân Ninh Hải, ít nhất cũng là chức quan võ thấp nhất, không thì cũng là những tên lính thân cận của Tiêu Đào Viễn. Trong doanh trại quân đội cũng không được tự do lựa chọn binh khí, nếu Tiêu Đào Viễn quả có lòng phái một đội quân tinh nhuệ phối hợp với đám hải tặc ở vùng biển này thì khó mà tưởng tượng được món hời kếch sù này.
Ngày thứ tư Phó Thanh Hà quay trở lại doanh trại, mới lệnh cho Lâm Phược chia mười sáu tên thiếu niên nhiều tuổi nhất thành hai tổ, mỗi tổ có tám người, bốn thanh trúc gai thương, bốn binh khí trung và dài, mỗi tổ còn được trang bị hai chiếc khiên bằng những cành trúc nhỏ đan thành, trên chiếc khiên được phủ lên lớp da, cũng chính là hai chiếc giáp da bị rách rồi cắt thành, rồi chế ra chiếc khiên trúc bọc lớp da bên ngoài, tuy thô ráp, có chút khó coi, nhưng cũng có thể sử dụng tốt.
Những gã thiếu niên trẻ tuổi khác trên tay đều cầm những thanh thanh trúc gai thương dài chừng sáu thước.
Khi Phó Thanh Hà trở về, toàn thân mệt mỏi, đảo tuy không lớn, nhưng rừng thì rất rậm rạp sâu thẳm, những lối mòn của những cư dân trên đảo trước kia đi giờ đã không còn dấu tích nào cả. Hắn đi lại trên đảo ba ngày, những vết thương trên người vẫn chưa lành hẳn, vất vả vô cùng. Trước khi tới bãi cỏ, hắn không nhìn thấy mấy người Lâm Phược, ba người thiếu niên Trần Ân Trạch, Hồ Kiều Trung, Hồ Kiều Quan này đang hướng dẫn đám thiếu niên những động tác phối hợp đơn giản trong đội ngũ. Nhìn bọn họ tập luyện, tuy không thể nói tới sự thuần thục, nhưng dũng khí kiên trung và tinh nhuệ của đám thanh niên này khiến hắn có chút yên tâm. Sự phối hợp giữa giáo và mác trong quân ngũ, Phó Thanh Hà cũng không cảm thấy bất ngờ là mấy. Tuy Lâm Phược có vẻ như chưa từng luyện võ nghệ, nhưng mấy ngày nay vẫn đang ẩn núp dưới thuyền, quá trình ám sát cứu người cũng biểu hiện tố chất tu dưỡng chiến thuật, Phó Thanh Hà cũng chỉ có thể thở dài và cảm thấy không bằng hắn, hơn nữa hắn dạy bảo đám thiếu niên cách trừng cường kháng bạo trước tiên phải có dũng khí và thủ pháp, điều này cũng khiến Phó Thanh Hà mở rộng tầm mắt.
Sáu thi thể và những cọc trúc đã được di dời đi, hỏi qua mới biết trước lúc hắn quay về, Lâm Phược đã sai người chôn cất ở trong rừng sâu rồi. Vẫn chưa qua tháng chín, thời tiết vẫn còn ấm áp, những thi thể kia không thể để quá lâu trong không khí như vậy được.
– Phó bá đã quay trở về rồi…
Phó Thanh Hà quay đầu thì đã thấy Tiểu Man nhanh chóng chạy tới, Lâm Phược đi chân trần ở phía sau, ống quần vấn tới đầu gối, tay cầm hai thanh giáo bằng trúc, đi tới, vứt hai thanh giáo xuống đất, hỏi Phó Thanh Hà:
– Phó gia, đã tìm ra nguồn nước trong rừng chưa vậy? đêm nay có thể rút lui vào đó không?
Phó Thanh Hà thấy hai gã thanh niên phía sau Lâm Phược, trên tay cầm vài con cá biển vảy trắng, không vội nói tới việc rút quân vào rừng, cười nói:
– Ngươi còn dạy bọn chúng xuống biển bắt cá sao?
– Tiêu hao quân lực lớn như vậy, không có thịt thì khó mà vực nổi.
Lâm Phược nói.
– Nhưng Lâm đại ca bắt chúng ta ăn thịt cá sống.
Tiểu Man khó lắm mới có cơ hội nói ra câu này, mau mồm mau miệng bán đứng Lâm Phược.
Trong lòng Lâm Phược có chút khổ tâm thầm nói:
– Tiểu nữ này không biết rằng được ăn thịt cá sống sashimi (một món ăn đặc trưng của người Nhật) đối với hậu thế đắt biết bao, bây giờ còn chọn này chọn nọ.
Lúc quan binh rời khỏi, để lại ít thịt khô, nhưng cũng chỉ đủ cho tám tên lính canh ăn trong vài ngày, hơn nữa quan binh cũng không dùng thịt mà nuôi cho béo mập, để lại lương khô và nước cũng có hạn. Phó Thanh Hà vào rừng sâu kiểm tra địa hình, dạy đám thiếu niên cách đảm bảo đủ lương thực dùng cho bọn họ là trách nhiệm của Lâm Phược. Không dám đốt lửa, ban ngày cũng sai người leo lên ngọn cây ở trước sườn núi canh gác, sợ ban ngày tàu của bọn hải tặc tới gần; ngoài lương khô, có có thể ăn những đồ tươi sống. Bên bãi biển những con sò hến đều rất nhiều, thu bắt lại rất dễ dàng, nhưng Lâm Phược không dám để mọi người ăn sống những loại đó; tuy không có mù- tạc, thịt cá sống được thái thành những lát mỏng phết với muối biển ăn, như vậy cũng là tốt lắm rồi, lại còn tiết kiệm được nước ngọt. Mấy ngày nay, Lâm Phược dành phần lớn thời gian dẫn đám thiếu niên ra những chỗ nước nông ở bãi biển để bắt cá.
Tiểu Man mấy ngày nay ăn thịt cá sống cùng mọi người cũng dần quen rồi, thấy Phó Thanh Hà trở về, cũng muốn làm đoảng một chút, Lâm Phược mới nghĩ ra cô bé mới chỉ mười bốn tuổi, quả làm khó dễ cho cô bé rồi.
Phó Thanh Hà cười, nói:
– Nếu không phải là lo lắng cho quan binh, mọi người cũng có thể sinh tồn được ở trên đảo này…
Lâm Phược biết Phó Thanh Hà chỉ nói đùa thôi, cho dù không có sự uy hiếp của quan binh, đây cũng chính là nơi dòng sông Dương Tử đổ ra cửa biển, có thể nói đây chính là con đường biển chủ yếu của bọn hải tặc Đông Hải tiến vào đất liền thông qua con sông Dương Tử. Vùng đảo nhỏ này không bằng những bãi đảo cát và chỗ đất bồi thích hợp hơn để bọn hải tặc dừng bước, hắn cùng Phó Thanh Hà dẫn theo hai ba mươi thiếu niên, làm sao mà sinh tồn được ở hòn đảo nhỏ này đây? khả năng lớn nhất không phải để bọn hải tặc tiện tay giết sạch mà là nhập bọn với chúng.
Nhưng mọi chuyện đều không có gì là tuyệt đối, luôn có tin đồn cho rằng Xa gia Đông Mân và hải tặc Đông Hải có qua lại với nhau. Nếu tin đồn là sự thật, trong khoảng thời gian này Xa gia Đông Mân sẽ xin hàng nghị hoà với triều đình, hoạt động của hải tặc Đông Hải cũng sẽ bị áp chế một chút; trong lòng Lâm Phược nghĩ điều này cũng chính là nguyên nhân vì sao bọn họ ở đây đã năm ngày mà không thấy bọn hải tặc đi qua.
Tuy nhiên muốn sống yên ổn trên thế giới này, vẫn phải lên được bờ.
Lâm Phược cũng không quên thân phận cử nhân của hắn, tuy nhiên hắn không hy vọng xa vời là tiến thêm một bước nữa đến kỳ thi tiến sĩ, nhưng cử nhân cũng đủ tư cách làm quan rồi, tuy chỉ làm chức quan nhỏ, cũng là một chỗ đứng tốt lắm rồi.
– Phó bá về rồi à?
Tô Mi từ trong bãi cỏ Bằng Tử đi tới, mặc vải thô xiêm y, tuy không phải giả dạng đàn ông, nhưng cũng khó tránh được tú sắc.
– Trong rừng có chỗ ẩn thân không vậy?
Tiểu Man dẫn theo hai gã thiếu niên đi về phía bãi cỏ, Phó Thanh Hà cầm một cành trúc, cùng Lâm Phược, Tô Mi ngồi xổm bên viền đất, đem chuyện ba ngày hắn tra xét địa hình trong rừng sâu vẽ ra bãi cát rồi tỉ mỉ nói cho hai người bọn họ nghe.
Sau lưng bãi cỏ có một đường mòn nối thẳng với rừng sâu trên đảo, chỉ có điều nhiều năm nay không có người đi lại, khiến những lá mục ở hoang đảo che mất, thậm chí có những đường mòn bị những lùm cây che khuất, Phó Thanh Hà dốc hết sức mới đi hết đoạn đường này.
Toàn bộ phía nam bắc hòn đảo dài chừng năm dặm, phía đông tây dài chừng ba dặm. Trong vùng biển rộng lớn này nó hiện ra như một nhánh đảo vô cùng nhỏ bé, phía đất hướng đông nam là cao nhất, có một vách đá. Phó Thanh Hà ước lượng, đầu vách đá đến phía dưới bãi biển cao chừng hai mươi năm trượng, đó cũng chính là điểm cao nhất trên đảo. Lúc Lâm Phược và Phó Thanh Hà lên đảo, tầm nhìn bị những cây to và sườn núi che khuất, không thể nhìn thấy vách đá kia. Phó Thanh Hà còn thấy những dấu tích của con người đã từng sinh sống ở vách đá đó, thời gian cũng rất lâu rồi. Điều này cũng nói lên rằng, trong khoảng thời gian này, bọn hải tặc dừng trên trên đảo này cũng chưa từng đi vào trong rừng rậm kia.
Một hòn đảo cô đọc hiển hiện trên biển, rừng sâu vách hiểm, ngoài số lượng lớn chim biển sống ở đây ra, không có một dã thú nào khác. Trong ba ngày đó ngay cả một con thỏ Phó Thanh Hà cũng không nhìn thấy; cũng không thấy rắn, chuột, cũng không biết đây có phải là lý do tại sao mà chim biển nhiều như vậy không nữa.
Phó Thanh Hà cũng không thấy trên đảo có nguồn nước thiên nhiên nào nữa. Trong vách sâu có một ao nước, không sâu lắm có chứa chút nước mưa, diện tích rất nhỏ, nhưng cũng đủ lượng nước ngọt dùng cho ba mươi người bọn họ rồi.
– Ngoài chỗ đó ra, những chỗ khác không thấy có ao nước, điều này cũng liên quan đến địa hình bằng phẳng của hòn đảo này, nước mưa không thể chứa nổi. Vào những mùa mưa hạ thu thì lượng nước còn nhiều một chút, còn những mùa khô xuân đông thì rất khô cạn, khiến những người sống trên đảo khó mà trụ nổi…
Phó Thanh Hà nói:
– Phía đông nam của ao nước là một sườn núi, rất bằng phẳng, xem thời tiết thì thấy hai ngày nay sẽ không có mưa, cũng không lạnh lắm, tốt nhất đêm nay chúng ta sẽ rút lui vào đó.
Lâm Phược thấy Phó Thanh Hà vẽ bản đồ địa hình trên bãi cát, hòn đảo này tuy là nền đá, cũng có hải triều đọng phù sa lại thành sáu phần, hơn nữa diện tích tương đối lớn, nền đá của những đảo cạn thực chất trung tâm đảo nằm về phía đông nam, vừa cao vừa nhấp nhô, toàn bộ địa hình khó mà tạo thành những ao nước lớn để chứa nước mưa được. Điều này cũng khó trách tại sao mà hải tặc không chọn nơi đây làm điểm dừng chân cố định, nói đến cuộc sống trên biển, nguồn nước là điều quan trọng nhất.
– Hôm nay sẽ lui vào.
Lâm Phược nói.
– Vậy hai người kia phải làm thế nào, cũng đưa vào trong rừng sao?
Tô Mi hỏi:
– có thể để bọn họ cho chúng ta sai khiến được không?
– Dựa vào cái gì mà bọn họ nghe theo lệnh của chúng ta? dựa vào việc chúng ta không giết bọn họ sao? những điều này không ăn nhằm gì, đợi quan binh của trấn Ninh Hải lên đảo lần nữa, bọn họ có cơ hội nhất định sẽ bán rẻ chúng ta.
Lâm Phược đứng dậy nói:
– Vậy hai người này, có nên giữ lại không đây?
Lâm Phược vẫy tay ra hiệu cho đám thiếu niên đang luyện tập những chiêu thức tàn sát đơn giản dừng lại, lệnh cho Trần Ân Trạch dẫn theo hai người đưa tên râu quai nón và tên mặt gầy ra. Đám thiếu niên thấy bên này phải xử trí hai gã tù binh thì đều vây quanh lại, ngay cả tiểu cô nương Tiểu Man đang ăn thịt cá sống ở phía bãi cỏ cũng chạy lại xem.
Tuy không có sự tra tấn nào cả, nhưng do thiếu lương thực thiếu nước, những vết thương trên người không có người băng bó cho họ, trong khoảng thời gian ba bốn ngày đã khiến hai gã đàn ông tinh tráng có chút không còn hình người nữa. Lâm Phược lệnh cho Trần Ân Trạch dẫn hai người này tới, hỏi:
– Hai người còn có gì để nói không?
– Các ngươi giết ông nội này, mười tám năm sau ông nội này sẽ đến báo thù.
Gã mặt gầy biết thời khắc cuối cùng đã tới, những người trước mặt hắn sẽ không dễ gì tha cho bọn họ, miễn cưỡng xốc lại tinh thần nói ra được câu có vẻ hùng hồn như vậy.
Lâm Phược thầm than rằng thật chẳng có chút sáng tạo gì cả” mười tám năm sau gia gia vẫn là một đáng hảo hán” thì có gì khác biệt đâu? hắn đem gã râu quai nón và gã mặt gầy đưa tới, cầm dao cắt đứt sợi dây buộc bọn họ ra, nói:
– Không phải nói những câu hùng hồn làm gì nữa, ta và Phó gia cũng không có thâm thù gì với các ngươi, thì tại sao phải giết các ngươi, nếu đám thiếu niên kia không chịu tha mạng sống cho các ngươi thì chúng ta cũng không thể khuyên nổi đâu. Bây giờ ta cởi trói cho các ngươi, các ngươi có bản lĩnh thì chạy vào rừng đợi đồng bọn lên đảo, coi như mệnh các ngươi lớn!
Gã mặt gầy và gã râu quai nón đều ngẩn người ra, không hiểu Lâm Phược có ý gì nữa, thấy đám thiếu niên đang cầm giáo trúc sắc nhọn và những binh khí trung dài vây quanh một bên, lúc đó mới giật mình hiểu ra.
Gã mặt gầy rất có tâm cơ, vẫn hy vọng xa vời sẽ có cơ hội sống sót, gã râu quai nón buột miệng chửi lớn:
– Tổ tông mười tám đời của ngươi, muốn chém muốn giết, thì đem ngựa ra đây, ta sẽ cho đám nhãi con này biết tay.
Hắn và gã mặt gầy đã xốc lại chút sức lực, hai vết thương trên người đã bắt đầu mưng mủ, làm sao có thể giết hết đám thiếu niên này để thoát vào trong rừng đây. Trong lòng hắn cũng cảm thấy kỳ lạ, đám thiếu niên này bốn năm ngày trước còn nhưng những đám dê non, chỉ qua bốn năm ngày mà thấy ánh mắt bọn chúng hằn lên dũng khí và quyết tâm giết người rõ rệt.
Lâm Phược không màng tới những lời chửi bới của gã râu quai nón, nói với Trần Ân Trạch và đám thiếu niên:
– Các ngươi phân làm hai tổ, mỗi tổ giết một người…
Rồi nhặt hai chiếc giáo trúc vứt trước mặt gã mặt gầy và gã râu quai nón, nói:
– Các ngươi cũng không có tư cách oán trời trách đất nữa, gắng mà chiến đấu đi.
Phó Thanh Hà tháo cung sau lưng cầm trên tay, cho dù gã mặt gầy và gã râu quai nón bị hành hạ bốn năm ngày, trên người lại mang trọng thương, nhưng sự giành giật sự sống của những người luyện võ thì sẽ dậy lên vài phần sức lực, hắn sợ đám thiếu niên kia chịu thiệt thòi, cầm hai mũi tên trên tay, chuẩn bị bắn bất cứ lúc nào, lại để những đám thiếu niên nhỏ tuổi đứng sau mình, miễn cho bọn họ tránh được những nhát giáo vô tình.
Đang lúc nhìn gã râu quai nón đang đứng tại chỗ, gã mặt gầy chạy vào rìa rừng liền bị hai đám thiếu niên vây lại giết chết, trong lòng Phó Thanh Hà cũng không còn trói buộc gì nữa, tuy chiến lực thực sự quả rất có hạn, thấy Lâm Phược đi tới, cảm thán nói:
– Binh thánh trên đời này, cũng chỉ có thế thôi.
– Phó gia cất nhắc Lâm Phược rồi.
Lâm Phược khiêm tốn nói, rồi quay đầu nhìn đám thiếu niên, rồi nói với Phó Thanh Hà:
– Do bọn họ gặp đại nạn, so với tưởng tượng còn kiên cường hơn nhiều…
Lúc trước Lâm Phược cũng đọc qua vài cuốn binh pháp, Phó Thanh Hà nói binh thánh không phải là lời của binh pháp đại gia Tôn Vũ thời Xuân Thu, mà là lời của một vị phụ tái thái tổ khai quốc của bản triều là Tô Tấn Nguyên. Lâm Phược vẫn không biết trời cao đát dầy mà đòi luận bàn với Tô Tấn Nguyên, hiện tại hắn dạy đám thiếu niên này, chỉ là chút vi quan, những chiến thuật đều là kinh nghiệm hắn tòng binh nhiều năm qua mà có. Thực chất của chiến tranh lạnh là thế nào, chỉ là những ký ức mà hắn đã từng đọc qua ở những cuốn binh pháp mà thôi, hiển nhiên còn xa vời để tự hào kiêu ngạo lắm.
Hai thi thể kia được Trần Ân Trạch và đám thiếu niên đưa vào trong rừng an táng. Lâm Phược, Phó Thanh Hà thống lĩnh đám thiếu niên chuẩn bị rút lui khỏi nơi này. Hoàng hôn, đợi Phó Thanh Hà và Tô Mi, Tiểu Man hai người con gái đi vào rừng, Lâm Phược và ba gã thiếu niên là Trần Ân Trạch, Hồ Kiều Trung, Hồ Kiều Quan đi sau cùng, che lại những dấu tích của đường mòn tiến vào rừng che lại.
Những bãi cỏ còn sót lại nằm im bên bìa rừng, dưới sự vẳng lặng của chiều tà, trên những bãi cỏ bị gió thổi bay phấp phới, vài con chim biển trắng sống trên những bãi cỏ, nhìn vể ánh chiều ta kêu oang oác, dường như ở đây chưa từng xảy ra chuyện gì.