Bạn đang đọc Kiều Tàng – Chương 42
Nghe đến đây khiến nàng cảm thấy càng tội lỗi hơn! Tướng công còn áy náy nói mình không có bản lĩnh nuôi gia đình, giao nộp quá ít!Miên Đường không kìm được sự kích động trong lòng nữa, chỉ biết ôm lấy hắn, vùi mặt vào lồng ngực rộng lớn của hắn mà nghen ngào: “Phu quân nói gì vây, là do ta không có bản lĩnh để phu quân an tâm học cờ, luôn phải bận lòng kế mưu sinh trongnhà!”Mạc Như bên kia không biết bị làm sao, cổ họng chợt thắt lại, hình như muốn lại muốn sặc.Mà Thôi Cửu lẳng lặng không nói nhìn nữ nhân giống như mèo con tựa vào ngực mình, mái tóc như mây thoang thoảng mùi hương hoa quế, chạm lên cằm mình, vài sợi tóc con cọ vào mũi hắn có hơi ngứa.Dừng lại một lát, Thôi Cửu mặt không thay đổi từ từ duỗi tay nhẹ nhàng vỗ về Liễu nương tử đang không ngừng nức nở thút thít, đột nhiên hiểu rõ những nam tử dân thường kia vì sao muốn giao nộp phí sinh hoạt – đoán chừng làm việc vất vả để đổi lấy giọt nước mắt hạnh phúc của nữ nhân nhà mình, dù cuộc sống tầm thường như con kiến, cũng có thể thêm một chút cảm giác thỏa mãn, đúng không?Bởi vì tướng công tài giỏi, đồ cưới hộp trang sức của Liễu Miên Đường lại thêm đầy ắp, đối với hành trình đi Thanh Châu nàng cũng lòng đầy chờ mong.Để cửa hàng kiếm lời mà nàng không thiết lời rao hàng, kỳ thật sáng sớm đã tìm hiểu những danh hào quý nhân trong phạm vi trăm dặm ở Chân Châu, liệt kê từng điều trên giấy và so sánh cẩn thận, nên khi tướng công nhắc đến hội thư họa này, nàng mới có thể mở miệng nói ra những thiếu sót nơi đây.Mặc dù Thạch Nghĩa Khoan không có tiếng tăm như Hoài Dương Vương, nhưng so với vị Hoài Dương vương kia đích xác là có thể tiếp cận dễ hơn.
Nếu ở Thanh Châu, nàng tìm cách cầm đĩa trà trộm vào tiệc trà thơ họa, coi như tiền đồ xán lạn!Tướng công cố gắng suy nghĩ vì lợi ích của cửa hàng, đương nhiên nàng cũng muốn dốc hết toàn lực!Nếu đồ sứ nhà mình được đánh giá cao, đó có thể được coi là mở ra vòng tròn của các quan gia.
Đồ sứ bán với giá cao sắp trong tầm tay rồi.Điều đáng mừng nhất đối với nàng là rốt cuộc thì vị tướng công này cũng quan tâm đến công việc kinh doanh của gia đình, có thể thấy trước đây hắn toàn trốn tránh đều là do không chịu nổi thất bại phá sản.
Bây giờ việc làm ăn khởi sắc, tướng công cuối cùng cũng phấn chấn tinh thần, quả thực là đáng mừng.Vài ngày trước khi hội thư họa diễn ra, Thôi Cửu đã thuê một cỗ xe ngựa, đưa Liễu Miên Đường cùng lão bà bà và sai vặt đến Thanh Châu trước.Thôi Cửu không đi cùng nàng, theo tướng công nói, những ngày này bài tập đánh cờ rất gấp gáp, sợ là chờ đến thi hội bắt đầu hắn mới có thể tới.Mong ước được đi dạo cùng phu quân của Miên Đường tạm thời không thể thực hiện trong lúc này, nhưng điều này không làm dập tắt niềm vui sướng lần đầu tiên đến phố xá Thanh Châu đi dạo của nàng.Bây giờ nàng mới mười tám tuổi, là thời điểm mà một cô nương thích đi du ngoạn.Chỉ là trước đây sống ở kinh thành khó khăn, nàng ra ngoài tiêu bạc cũng khó khăn.
Sau khi đến Chân Châu, gia nghiệp lại đang hưng khởi, nàng phải tự mình lo liệu mọi việc, đương nhiên cũng giảm đi hứng thú vui chơi.Hôm nay, bên hông Miên Đường đeo một cái túi bạc của tướng công, có rất nhiều thời gian nhàn rỗi, cực kỳ đủ tự tin, tất nhiên phải đi dạo từng nhà từng cửa tiệm mới có thể thỏa mãn.Bất quá dù có ý mua nhưng không phải mua cho mình mình.
Áo choàng ngắn của Trần tiên sinh đã quá cũ, không có cách nào gặp người.
Nàng liền từ quầy hàng vải mua hai xấp vải màu xanh đen, cho Trần tiên sinh may trường sam.Tất nhiên tướng công nhà mình cũng phải làm một bộ.
Miên Đường chọn đi chọn lại, vẫn cảm thấy chất liệu màu trắng sáng mới tôn lên khí chất thanh tạo trầm ổn nho nhã của tướng công.Về phần bản thân, vẫn là do Lý ma ma hết lời khuyên nhủ, nàng mới nghiến răng mua vải bông mỏng để may váy mùa hè.Mùa hè ở đây nóng hơn ở kinh thành rất nhiều, tiếc chút bạc này chỉ sợ là vào hạ liền nổi rôm sảy.Trừ cái đó ra, khi Miên Đường đi ngang qua cửa hàng ngọc thạch đã vô tình nhìn thấy một bộ bàn cờ làm bằng ngọc.Để bàn cờ được làm từ ngọc dương chi, các quân cờ trắng có cùng kết cấu tinh xảo, trong suốt sáng loáng, còn quân cờ đen được tạc từ ngọc bích đen quý giá.Nhìn bàn cờ, Miên Đường không khỏi tưởng tượng ra dáng vẻ tao nhã của tướng công với những ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng xoay chuyển nước cờ, nhất thời bị tâm trí mê hoặc, chỉ nghĩ rằng bàn cờ này hợp với tướng công nhà nàng nhất.Nhưng mà sau khi Miên Đường nóng lòng hỏi giá, liền trầm mặc.Chưởng quầy nói bộ này đã được đặt trước, còn chưa kịp lấy đi.
Mà mức giá cũng khiến người ta phải cứng lưỡi, nàng căn bản mua không nổi.Tuy nhiên, Miên Đường không nản lòng.
Từ nhỏ đến lớn nàng hiếm khi ủ rũ.
Mặc dù phụ thân không cưng chiều nàng, nhưng nàng muốn cũng có thể tự đạt được điều mình muốn.
Có đôi khi cả gan làm loạn khiến phụ thân nàng kinh hãi, luôn mắng mỏ nàng nhiễm phải thói giang hồ của mẫu thân, tương lai gả chồng cũng sẽ bị nhà phu quân chán ghét mà vứt bỏ.May mà lời mắng của phụ thân đã không trở thành sự thật, nàng gả cho một phụ quân ôn nhu săn sóc, không bao giờ lấy những lễ nghi phiền phức kia mà quản thúc nàng.
Niềm mong ước răng long đầu bạc, thiên trường địa cửu, thật là làm cho người ta chờ mong.Không thỏa mãn nhìn bàn cờ kia thêm một lát, Miên Đường quyết định rằng sau khi cửa hàng kiếm được bạc, nàng sẽ tiết kiệm để mua một bàn cờ bằng ngọc bích khác cho tướng công.Nhưng là ngay khi Miên Đường lưu luyến không thôi rời đi, một nam tử vóc dáng cao gầy và thanh tú từ trong phòng bước ra, ánh mắt như lửa, thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng lưng càng lúc càng xa của nàng.Bên cạnh vị nam tử thanh tú kia, có người chần chừ nói: “Gia, đó…!Đó không phải là Liễu nương tử sao? Cần nô tài đi gọi nàng trở về không ạ?”.Nam tử thon gầy mặc dù nhìn còn trẻ, nhưng giữa lông mày cũng đã nhàn nhạt khắc vài vết tích sầu khổ, đôi môi mỏng run rẩy một hồi nói: “Nàng không có quay lại tìm ta, chắc là quá chán ghét nghề nghiệp trước kia của ta, sao phải kéo nàng trở về với ngày tháng đầu đá khắc khổ như thế? Ngươi bí mật đi tìm hiểu xem hiện tại nàng sống ở đâu, cuộc sống trôi qua thế nào là được rồi….”Đầy tớ của nam tử nhận lệnh liền bước nhanh ra khỏi cửa hàng, mở miệng gọi người bí mật đi theo Liễu cô nương, nhưngtuyệt đối không được làm phiền, chỉ cần biết nơi nàng đang ở là được.Dặn dò xong tùy tùng, ánh mắt hắn rơi vào bàn cờ ngọc trắng sáng kia, nhìn một hồiliền nói với chưởng quầy: “Chúng ta đặt bàn cờ này lại đây, lần sau nếu cô nươngđó quay lại, ngươi cứ bán giá rẻ cho nàng…”Chủ quầy vừa nghe vừa bối rối nói: “Vị gia này, bàn cờ ngọc này ngài đã trả bạc rồi, nếu muốn đưa cho cô nương kia thì cứ trực tiếp đưa đi, bán với giá thấp…!Phải nên định giá như thế nào?”Khuôn mặt thanh tú của nam tử lộ ra một nụ cười khổ đầy ẩn ý nói: “Tuy rằng nàng có vẻ thích bàn cờ ngọc bích này, nhưng nếu biết ta tặng, e rằng nàng sẽ không muốn…”Chủ quầy đã lớn tuổi, trải qua bao nhiêu sóng gió, nhìn cảnh tượng này, liền hiểu rằng có lẽ là tiết mục tình cảm xưa cũ nam nữ nên không hỏi han gì nữa..