Kiều Tàng

Chương 20: Gia Yến


Bạn đang đọc Kiều Tàng – Chương 20: Gia Yến


Edit: Rebecca Sugar.

Ôm tâm tư xao sơn chấn hổ[1], Thôi Hành Chu cố ý làm trò trước mặt mọi người.

Liễu Miên Đường không rõ tâm tư đen tối của Thôi Hành Chu, chỉ một lòng một dạ giúp Lý mụ mụ rửa cua.

Nàng không biết nấu nướng nhưng biết xào cua cay vì khi mẫu thân còn tại thế thường làm cho nàng ăn.

Mẫu thân là nữ nhi giang hồ, lúc trước tương ngộ phụ thân là quý tộc sa cơ, bị phong tư lỗi lạc của ông hấp dẫn, bà không màng ông ngoại ngăn cản mang theo một khoản hồi môn cực lớn gả vào Liễu gia, bổ khuyết cái động không đáy kia.

Phụ thân cưới bà là tục huyền, hạ mình lấy một nhi nữ giang hồ chỉ vì trợ cấp cho gia đình.

Ngay cả khi gả nàng vào Thôi gia cũng là dụng tâm như thế.

Đáng tiếc trong mắt phụ thân, mẫu thân chỉ là một nữ tử thô bỉ không xứng với ông ta.

Mộng tưởng cầm sắt hòa minh[2] của bà đã bị đập tan thành bọt nước trước hôn nhân bằng mặt không bằng lòng này.

Miên Đường vốn tưởng mình bị bắt gả vào Thôi gia có lẽ ngày tháng trôi qua còn khổ sở hơn bà.

Nhưng may sao, phu quân Thôi Cửu không chỉ anh tuấn, tính cách trầm ổn, hơn nữa còn có tình có nghĩa.

Có lang quân như vậy, cho dù cả đời cơm canh đạm bạc thì Liễu Miên Đường cũng cam tâm tình nguyện.

Nghĩ vậy, Liễu Miên Đường nhìn phu quân đang nửa nằm đọc sách trên ghế dài trong sân, cả người nàng tràn ngập hơi thở vợ hiền!
Đáng tiếc Liễu nương tử cổ tay không có lực, chỉ băm hai nhát dao đã đau đớn khôn nguôi.

Lý mụ mụ biết nàng đau, vội tiếp lấy dao phay nói: “Phu nhân đi nghỉ đi, một hồi nữa xong rồi ngươi lại qua thêm nếm gia vị…!Trong nồi có khoai lang vừa luộc, ngươi bưng ra cho chủ nhân lót dạ trước, bằng không cua là vật có tính hàn, ăn sẽ lạnh bụng…”
Miên Đường rửa sạch tay, bê khoai lang nóng hầm hập ra ngoài, đặt trên bàn cạnh ghế mây, sau đó nàng dọn ghế trúc nhỏ, cầm một củ lên bóc vỏ cho lang quân.

Phố Bắc không có sách gì hay ho, Thôi Hành Chu nhìn vài lần liền mất hứng thú, dứt khoát buông sách, khép hờ mắt nhìn tiểu nương tử đang bóc vỏ khoai.


Lúc này mặt trời vừa chiếu, ánh sáng nhỏ vụn rơi trên ngón tay trắng nõn của nàng, tựa như bánh bao gạch cua hắn vừa ăn…!
Mặt mày nàng tươi đẹp, mũi quỳnh cao, lông mi đen dài rũ xuống, vì chuyên tâm lột vỏ, bên má hiện lên má lúm đồng tiền nhợt nhạt.

Bất luận là từ góc độ nào, Liễu Miên Đường cũng là mỹ nhân khó gặp, Lục Văn có thể nhẫn tâm bỏ mặc nàng chứng minh gã cũng là một nam nhân có thể làm đại sự…!
Thôi Hành Chu khó có được nhàn nhã như hôm nay, nhất thời trong lòng nghĩ đông nghĩ tây…!
Chỉ là hắn nghĩ đến xuất thần, ở trong mắt Miên Đường lại là tướng công nhìn chằm chằm mình.

Ánh mắt kia còn nóng bỏng hơn cả thái dương trên đỉnh đầu! Gương mặt Miên Đường không khỏi xấu hổ đỏ lên, đem khoai lang trong tay đặt bên miệng Thôi Cửu.

Thế nhưng Thôi Hành Chu bị hành động của nàng làm cho ngây người, nhất thời miệng ngậm chặt, bộ dáng không chịu ăn.

Miên Đường liền nhẹ nhàng nói: “Mau ăn một chút đi, sao chàng lại như đứa trẻ thế, còn muốn dỗ dành ư?”
Trước nay không ai dám đút đồ ăn cho Thôi Cửu, cho dù là ca kỹ vũ nương bồi rượu trên bàn công cũng không dám…!
Điều đó cho thấy thân phận của hắn, Hoài Dương vương có một vạn biện pháp dọa giai nhân bổ chạy, nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể hé miệng yên lặng cắn khoai.

May sao Lý mụ mụ nhìn ra chủ nhân luống cuống, tay chân lanh lẹ băm cua xắt hành, rồi gọi Miên Đường tới thêm nếm gia vị.

Hàng xóm là một vị từ Ba Thục tới, tặng hương vị tương ớt chính tông khiến cua càng thêm đậm đà, Miên Đường đổ non nửa bình rượu hoa điêu vào để ninh nhừ, còn một nửa để lại cho tướng công nhấm nháp.

Vì có hai lồng cua nên họ làm thành 3 món.

Một phần xào cay, một phần hấp.

Liễu Miên Đường nghĩ tướng công muông ăn bánh bao gạch cua, nàng liền cầm châm dài tiêu độc, cạo một bát đầy gạch, để Lý mụ mụ làm cho chàng.

Một bàn đầy cua ra lò, cuối cùng thì Hoài Dương Vương cũng có thể ăn cho tận hứng.

Đặc biệt là phần cua cay kia, hoàn toàn thể hiện hết hương vị của cua vàng tháng sáu, trong cay có ngọt, khiến người ta không thể rời miệng.

Thôi Hành Chu ăn được một nửa, trong lòng bỗng nghĩ tới chuyện đầu tiên — chính là ngày khác bảo Mạc Như mua thêm hai lồng đưa tới phố Bắc.

Khó lắm mới có một bữa cơm gia đình, lại có người thấy thơm gõ cửa.


Nghe tiếng cửa vang lên, Hoài Dương Vương và Mạc Như khẽ trao đổi ánh mắt — thầm nghĩ liệu có phải phản tắc tới đây bàn chuyện?
Mạc Như nhạy bén bước nhanh tới cửa, cẩn thận hỏi: “Xin hỏi vị nào?”
Bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc: “Ta là gã sai vặt Vọng Sơn của Triệu tiên sinh, hôm nay tiên sinh mua cua vừa lúc đi ngang qua nơi này, liền mệnh ta đưa tới cho Liễu nương tử nếm thử.”
Liễu Miên Đường đang nâng bát ăn cơm, vừa nghe giọng gã sai vặt của Triệu Tuyền vang lên, ảo não giật mình, nhanh chóng liếc nhìn Lý mụ mụ.

Nàng cũng không rõ tại sao Triệu tiên sinh phái người đưa cua, còn chỉ đích danh tên nàng mà!
Trời đất minh giám! Liễu Miên Đường nàng chưa từng câu đáp Triệu tiên sinh! Trước kia còn muốn tách khỏi hắn, điểm này nhất định Lý mụ mụ phải minh chứng thay nàng với tướng công!
Mạc Như nghe là gã sai vặt của Trấn Nam hầu, bả vai không khỏi buông lỏng, mở cổng lớn ra ngoài — ai da, đúng là Vọng Sơn rồi!
Trong tay hắn còn xách 2 lồng cua tươi ngon chảy nước, hiển nhiên là mẻ mới.

Mà Vọng Sơn cũng không đi một mình, Trấn Nam hầu nhô đầu ra khỏi xe ngựa phía sau, nhìn Mạc Như nói: “Hóa ra ngươi ở đây, vậy Vương…!Cửu gia cũng ở ư? Vậy thật tốt quá, ta cũng có thể ở lại ăn cơm trưa…”
Nói xong, Triệu hầu gia hứng thú bừng bừng nhảy xuống.

Vị hầu gia này hôm nay chính là cố ý tiện đường tới đây.

Tuy lần trước hắn bị tiểu nương tử đốt đàn nấu hạc[3] làm cho tức giận, mới tùy tiện ăn nói ác ý, thề không bao giờ qua lại với Miên Đường nữa.

Thế nhưng vừa quay đầu hắn đã hối hận vô cùng.

Lại nói cũng không thể trách Liễu tiểu nương tử.

Tất cả là tại tên khốn Thôi Hành Chu quá biết lừa người! Ngươi nói xem, đã dùng người làm mồi thì ít nhất phải cho ăn ngon uống tốt.

Đây Thôi Cửa lại keo kiệt, hết lần này đến lần khác không chịu, còn quyết tâm tỏ cái vẻ gì gia đạo sa sút, làm hại tiểu nương tử chịu khổ, một lòng muốn chấn hưng gia nghiệp.

Nếu Triệu Tuyền hắn tương lai có một ngày nghèo túng như vậy, nhưng bên cạnh lại có nương tử như Miên Đường bên cạnh kề vai, thì quả là hiền thê khó cầu, đại hạnh nhân sinh[4]!
Nghĩ vậy, chuyện Liễu Miên Đường ngay trước mặt hắn đào góc tường cao thủ vẽ tranh đi tựa hồ hắn cũng có thể tha thứ cho nàng.

Thế nhưng là nam nhi đương thời, một chữ giá ngàn bạc, lúc trước lại hung hăng đoạt tuyệt với Liễu nương tử.


Hiện tại muốn làm hòa cũng phải nghĩ ngợi nát óc.

Vì Liễu Miên Đường cứng rắn khiến Triệu hầu gia mấy hôm nay cơm không buồn ăn, hối hận thúi ruột.

Chỉ còn cảm giác mà từ thuở thiếu thời mới có: “Cầu mà không được, ngụ ngủ tư phục[5]”.

Trong lúc sầu khổ, Hầu gia thiếu chút nữa bỏ nhà theo phu nhân nhà mình lên chùa gõ mõ, siêu độ vong linh =))
Hắn chán đời ở Hầu phủ thanh nhàn mấy ngày, cho tới hôm qua mẫu thân bảo hắn cùng tới Vương phủ làm khách.

Hầu lão phu nhân và Thái phi là bạn thân từ thời còn khuê các, dù đã thành hôn thì giao tình hai người vẫn đậm sâu như trước.

Nhị vị phu nhân nói chuyện phiếm cũng chỉ xoay quanh đề tài vợ chồng con cái.

Hầu lão phu nhân nghĩ tới con dâu chỉ biết gõ mõ ở nhà thì cả người rầu rĩ, lại cực kỳ hâm mộ Thái phi.

Ngày nào con dâu tương lai cũng lắc lư trước mặt, có thể từ từ dạy dỗ, nhìn Bình Lan bộ dạng khéo léo, dịu dàng biết bao.

Thái phi tuy vô ý khoe ra, nhưng được người khen cũng tâm hoa nở rộ, đắc ý thôi rồi, chỉ nói đứa nhỏ này là người có tâm, vì muốn Hành Chu đổi khẩu vị mà tự mình chọn đủ hai đĩa cua trong 2 sọt lớn.

Nghe nói đâu sáng mai còn đích thân làm bánh bao gạch cua, vội vàng đưa tới quân doanh cho Vương gia.

Nghe đến đây Hầu lão phu nhân cứng lưỡi, cảm thấy Liêm tiểu thư này đúng là dùng hết tâm tư.

Một bên Triệu Tuyền nghe vậy thì hai mắt sáng rực, tự nhủ bản thân sao lại không nghĩ đến mượn gió cua nhỉ?
Vì thế hắn vòng về phủ, ra lệnh cho Vọng Sơn mua bốn giỏ cua, tự mình xắn tay áo chọn hai giỏ tươi ngon nhất, sáng thứ hai lập tức lao tới Linh Tuyền trấn, lấy cớ tiện đường, hai mắt trông mong tặng cho Liễu tiểu nương tử thuận tiện làm hòa đôi câu.

Chỉ là ngàn tính vạn tính, Hầu gia cũng không tính đến nước Thôi Hành Chu chạy tới phố Bắc.

Nhưng thôi, có Thôi Cửu ở đây hắn có thể danh chính ngôn thuận ở lại ăn cơm.

Đợi Triệu Tuyền vào phòng viện mới phát hiện Liễu Miên Đường và Thôi Cửu đã ăn phân nửa.

Trong lòng hắn lập tức hông thoải mái.

Thằng nhãi Thôi Cửu không phải đã ở quân doanh ăn đồ ăn tình yêu của Liêm tiểu thư sao, thế quái nào lại còn về đây bồi Liễu Miên Đường ăn cơm…!
Tư thế dụ địch này cũng quá lộ liễu đi? Dụng tâm quá thể.


Triệu Tuyền hiển nhiên tự gắn mác vị hôn phu tương lai của Liễu tiểu nương tử lên người.

Hiện tại nhìn thấy nương tử chưa qua cửa và bạn tốt ngồi cùng nhau trong lòng không thể thoái mái nổi.

Chính là khi hắn thấy ánh mắt ngậm đao của bạn tốt phóng tới, ghen tỵ liền giảm không ít — nghĩ thầm mình mà không cẩn thận phá hoại chính sự của Thôi Hành Chu, thằng nhãi này trở mặt thì thật khó thu thập!
Nghĩ vậy, hắn vội mỉm cười nói với Thôi Cửu: “Hóa ra Thôi huynh đang dùng rồi, sớm biết nhà huynh đã mua cua thì ta đã không đến.”
Thôi Cửu ý cười không đạt đáy mắt, chỉ ôn hòa hỏi: “Triệu tiên sinh tới đưa cua sao?”
Bị chàng ta hỏi vậy, Triệu Tuyền mới nhớ tới mục đích chính, vội khom lưng về phía Liễu Miên Đường: “Liễu nương tử, ngày ấy ở phủ Trần tiên sinh, ta ăn nói bộp chộp mong nương tử thứ lỗi, chớ chấp nhặt với ta.”
Liễu Miên Đường miễn cưỡng cười cười, ý cười cũng chưa đạt đáy mắt, cứng rắn nói: “Còn mong Triệu tiên sinh về sau làm việc cẩn thận, may mắn hôm nay tướng công ở đây, bằng không ngươi ban ngày ban mặt tùy tiện tới cửa, chẳng phải tạo tiêu đề tranh cãi của hàng xóm láng giềng sao?”
Triệu Tuyền tuy làm tốt công tác tư tưởng Liễu Miên Đường không dễ tha thứ cho mình, nhưng không ngờ nàng không nể tình như vậy, nhất thời buồn lòng, hốc mắt lấp lánh: “Là ta không chu toàn, thiếu chút bôi nhọ thanh danh nương tử…!về sau ta sẽ viết thư…”
Hắn vốn định nói viết thư từ hẹn nương tử ra ngoài gặp mặt.

Nhưng Thôi Cửu nhận ra hắn thất thố, sợ hai người đầu khẩu lộ sơ hở, liền mở miệng ngăn lại: “Nương tử hiểu lầm, Triệu tiên sinh thật là tìm ta có việc.”
Triệu Tuyền được Vương gia chứng minh trong sạch rất là cảm kích.

Nếu tiểu nương tử đã hiểu lầm sâu như vậy, ở lại đây cũng vô ích, chi bằng theo Thôi Cửu đã no say ra ngoài, lần sau tính tiếp.

Đáng thương thay Hầu gia, nguyên bản xách cua tới ăn cơm cuối cùng lại bụng không ra về với Thôi Hành Chu.

Tác giả có lời muốn nói: Meoww ~~~
Triệu Tuyền: “Cua có vị gì?????”
[1] thành ngữ, ý chỉ cố ý cảnh báo gây xao động.

Xuất xứ từ 《 Liệt Hỏa Kim Cương 》
[2] vợ chồng tâm đầu ý hợp, hòa thuận êm đềm.

[3] Thành ngữ, nghĩa đen đốt cầm đem nếu hạc trắng.

Nghĩa bóng: làm hỏng một thứ tốt đẹp.

[4] niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời.

[5] nghĩa: theo đuổi không nổi, nhung nhớ nàng cả ngày lẫn đêm.

Xuất xứ «Kinh Thi».


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.