Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn

Chương 5


Đọc truyện Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn – Chương 5

Biết được Hùng Bá không thích nghe diễn, Triệu Văn muốn rời khỏi Diễn uyển đến nơi khác, không ngờ Hùng Bá nói ra mấy câu như vậy.

Triệu Văn nhíu mày, khóe miệng cong lên nói: “Huynh chắc chắn chứ?”

Hùng Bá nhướn lông mày, “Hùng Bá ta không nói nhảm.”

Đúng là hán tử!

Triệu Văn lập tức quyết định buổi sáng hôm nay trôi qua chỗ Diễn uyển này.

“Lý đầu, ngươi xem lầu hai, có phải là tiểu chủ ca Triệu nhị gia hay không?”

Trên bàn gỗ chính giữa phòng lớn có bốn hán tử mặc áo ngắn đang ngồi, một hán tử trong đó liếc thấy thân ảnh Triệu Văn lập tức nói với hán tử tuấn lãng ngồi đối diện hắn đang hờ hững nghe diễn.

Hán tử tuấn lãng vừa nghe, quay đầu nhìn lên, lập tức ánh mắt sáng lên, “Là hắn.”

Mấy hán tử còn lại toét miệng nhìn nhau một phen, nhếch mắt với hán tử tuấn lãng nói: “Lý đầu, chúng ta xem diễn của chúng ta, huynh đó, phải làm gì thì đi làm đi!”

Hán tử tuấn lãng nghe vậy trực tiếp móc từ trong lòng ra một nén bạc tử đặt lên bàn, lưu lại một câu “Hôm nay ta mời khách”, sau đó nhanh chân đi lên trên lầu hai.

Chờ hắn bước nhanh đến trước cửa nhã gian, mới phát hiện Triệu Văn chẳng hề tới một mình, thấy người mà mình tâm tâm niệm niệm cư nhiên cười cười nói nói cùng hán tử khác, hán tử tuấn lãng không chút nghĩ ngợi đẩy cửa ra.

“Ngươi có việc?”

Hùng Bá nhìn hán tử tuấn lãng đột nhiên đẩy cửa mà vào nhíu mày nói.

“Ngươi là người phương nào?”

Hùng Bá sầm mặt lại, cảm giác ngột ngạt tràn ngập thân thể, hán tử tuấn lãng nhìn Hùng Bá đi tới trước mặt hắn, sắc mặt có chút biến đen, bởi vì Hùng Bá cao hơn hắn nửa cái đầu!

“Có liên quan gì tới ngươi!”

“Ngươi!”

Thấy tay của hán tử tuấn lãng mò về bên hông, Triệu Văn đặt ly nước trà xanh trong tay không nhẹ không nặng lên bàn, “Lý bộ đầu.”

Tay Lý bộ đầu ngừng lại, thu hồi, sau đó lui về sau một bước, cách xa Hùng Bá ra một chút, quay đầu cong môi dịu dàng nói với Triệu Văn, “Tiểu Văn.”

Nghe hai chữ kia phát ra từ trong miệng hắn, cảm giác không thích từ trên người Hùng Bá phát ra dày đặc, người trong phòng đều có thể cảm nhận được cảm giác không thích mãnh liệt của hắn, thấy Hùng Bá làm ra vẻ như vậy, Lý bộ đầu có chút sung sướng, thẳng thắn kéo qua một cái ghế trực tiếp ngồi ở bên cạnh Triệu Văn, “Gần dây trong nha môn có nhiều chuyện, vốn định buổi chiều đi tìm đệ dạo hồ, không ngờ lại có thể tình cờ gặp đệ ở đây.”

“Đa tạ ý tốt của Lý bộ đầu, nhưng mà gần đây sợ là không có thời gian nào đi dạo hồ, ” Triệu Văn đứng lên, vừa cười với Lý bộ đầu, vừa đưa tay ra kéo Hùng Bá đã nắm chặt nắm đấm chuẩn bị đánh người.


Hùng Bá ngửi thấy một mùi vị thanh nhã bao quanh mình, lập tức cánh tay liền bị người khác nhẹ nhàng kéo, nhất thời toàn bộ thân thể đều cứng lại.

“Có ý gì?”

Lý bộ đầu kiềm chế để mình không tiến lên gỡ cánh tay nắm chặt của hai người kia, nhếch khóe miệng nói.

So với Hùng Bá toàn thân cứng ngắc, Lý bộ đầu căn bản là nghe không đang rõ nói cái gì, Triệu Văn ngược lại tự tại vô cùng, hắn treo nụ cười trên mặt nhích lại gần Hùng Bá, cảm giác được sự cứng ngắc trên người Hùng Bá càng rõ, nụ cười trên mặt Triệu Văn càng ngày càng sâu hơn, “Đây là vị hôn phu của ta, không lâu nữa chúng ta sẽ thành thân, cho nên sẽ càng ngày càng bận rộn, ôi, thời gian không còn sớm, Lý bộ đầu tiếp tục nghe diễn đi, chúng ta còn có việc phải cáo từ trước.”

“Chưa… Vị hôn phu?!”

Lưu lại Lý bộ đầu khiếp sợ không tìm được manh mối, Triệu Văn kéo Hùng Bá đang còn cứng ngắc cả người ly khai Diễn uyển.

“Sao lại căng thẳng như vậy.”

Triệu Văn buồn cười buông tay Hùng Bá nói.

Hùng Bá tiếc nuối liếc mắt nhìn về cánh tay đã rời khỏi của Triệu Văn, mím mím môi, đôi mắt nhìn về phía xa xa, mang theo chút ngữ điệu không dễ chịu nói: “Không có gì.”

Triệu Văn nhìn lướt qua phần tai hồng của Hùng Bá, cười nhạt nói: “Chúng ta đi dạo hồ đi.”

Tâm tư của Hùng Bá còn đang đặt trên tay mình, nghe Triệu Văn nói liền trực tiếp gật đầu

Mà bên trong Diễn uyển, mấy hán tử dưới lầu nhìn thấy Triệu Văn cùng một hán tử cao lớn xa lạ rời đi, liền chạy lên lầu hai tìm được Lý bộ đầu xanh cả mặt.

“Lão đại?”

Lý bộ đầu đập một quyền lên bàn, chén trà trên bàn cùng cái đĩa bị chấn động rơi xuống đất, biến thành mảnh vỡ, “Triệu sư gia!”

Mấy nha dịch nhìn nhau một cái, không dám nói chuyện.

Mặc dù là đầu mùa xuân, có thể là bởi vì trời khá tốt, nắng ấm, dạo hồ có một phong vị khác.

Ngồi ở giữa thuyền nhỏ, nhìn “Người chèo thuyền” cao to ở đuôi thuyền, Triệu Văn cười nói: “Nhìn huynh như vậy, đã từng làm người chèo thuyền à?”

Hùng Bá gật đầu, “Có làm mấy năm, sau đó xảy ra chuyện, liền về nhà săn thú mà sống.”

Triệu Văn gật đầu, lại nói: “Mấy ngày thì huynh vào núi một lần?”

“Nhìn bầu trời, trời tốt thì hai ngày một lần, trời không tốt thì năm ngày một lần.”


Coi như có kế hoạch, Triệu Văn mở rộng chân một chút, “Huynh ở một mình?”

“Ừ, sau này là chúng ta cùng hài tử.”

“Hài tử?”

Triệu Văn nhất thời không phản ứng lại, Hùng Bá nhếch miệng nở nụ cười.

Triệu Văn hiểu được nhìn hán tử cương nghị có chút bật cười, thông qua tiếp xúc, Triệu Văn cũng coi như là biết được hán tử trước mắt là một người như thế nào, hắn suy nghĩ một chút sau đó hỏi: “Huynh có… Người mình thích không?”

Lúc này thuyền nhỏ vừa vặn dừng lại tại một chỗ có dòng nước chảy nhẹ nhàng, Hùng Bá dừng động tác trong tay, nghiêm nghị nhìn Triệu Văn.

“Trước đây không có, nhưng ngày hôm qua nhìn thấy đệ, lão tử liền thích!”

Triệu Văn:……

Người này, thật thô lỗ.

Đè lại nơi rung động trước ngực, Triệu Văn lại nói: “Cái người vừa nãy trong Diễn Uyển là Lý bộ đầu trong nha môn huyện Hợp Thuận,….. Ta và hắn không có quan hệ.”

“Ta biết, ” Hùng Bá cười toe toét kéo áo trước ngực mình, có chút nóng, “Nếu không thì ta đã sớm đạp tung chim hắn ta.”

Triệu Văn: “…. Nói chuyện cẩn thận.”

“Ồ.”

Ở bên ngoài đi dạo một ngày, Triệu Văn coi như sung sướng cùng Hùng Bá phi thường sung sướng ở bên ngoài ăn cơm tối, sau khi về đến nhà, Triệu Văn cực kỳ vui mừng vì bọn họ ở bên ngoài ăn cơm.

“Cha, đại ca, ách, đại tẩu.”

Bên trong nhà chính, Triệu Trù Đoạn hiếm khi không mang khuôn mặt tươi cười ngồi ở phía trên, Triệu Võ trầm mặt đứng ở một bên, Triệu Lưu thị quỳ ngồi dưới đất, mặt đầy nước mắt lôi kéo ống quần Triệu Võ cầu khẩn điều gì.

Hùng Bá không chút nghĩ ngợi xưng hô giống Triệu Văn chào một lần người bên trong nhà chính.

Triệu Trù Đoạn lập tức cười híp mắt đáp lại, Triệu Võ cũng gật đầu, Triệu Lưu thị khóc thút thít móc khăn tay ra chấm chấm nước mắt, chậm rãi đứng lên, liếc mắt nhìn đứng Hùng Bá đứng bên cạnh Triệu Văn không có bất luận biểu thị gì.

Triệu Võ thấy vậy, ánh mắt triệt để lạnh xuống.

“Thật là làm cho hiền chất cười chê rồi, nhưng dù sao cũng đều là người một nhà, chắc chắn hiền chất cũng sẽ không đa tâm đâu.”


“Nhạc phụ đã nói là người một nhà, vậy đừng nói lời khách sáo.”

Hùng Bá trung khí mười phần nói.

Triệu Văn nghe vậy khóe miệng giật một cái, nói mấy câu liền dẫn Hùng Bá ra hành lang phía sau viện.

“Ở đây ngược lại không tệ.”

Hùng Bá nhìn dòng nước chảy nhẹ nhàng dưới chân, cảm thụ được gió đêm thổi nhẹ nói.

Triệu Văn bưng hai chén trà nóng, nghe vậy nói: “Rất dễ dàng khiến người yên tĩnh.”

Hùng Bá gật đầu, ngồi trở lại trên ghế tre, uống trà nóng Triệu Văn đưa cho hắn.

Một lúc sau, Triệu Văn nhìn mặt nước yên ả nghiêm túc nói: “Cho ta thời gian một tháng, có được không?”

Hùng Bá biết thời gian mà Triệu Văn nói là thời gian nào, “Chỉ cần đệ nguyện ý, thời gian bao lâu cũng được.”

Triệu Văn bật cười, trong lòng lại ấm vù vù, “Một tháng được rồi, để đem vài việc trong tay ta sửa sang lại rồi giao cho người thích hợp, như vậy cha ta cùng đại ca cũng bớt hao tâm.”

“Không có chuyện gì, ta chờ đệ.”

Triệu Văn nhìn hán tử trước mắt, lần thứ hai nở nụ cười thật lòng, hắn đã sớm phát hiện, tuy rằng chỉ tiếp xúc cùng Hùng Bá một ngày, nhưng hắn lại nở nụ cười thật lòng nhiều lần.

Một đêm ngủ ngon.

Giữa trưa ngày hôm sau, Triệu Văn cùng Hùng Bá về nhà dùng bữa trưa, bất ngờ phát hiện trên bàn cơm nhiều thêm một người.

“Nhị tỷ?”

Nữ nhân mặc quần dài màu tím, ngũ quan xinh đẹp đứng lên, gật đầu với Triệu Văn, liền đặt tầm mắt lên trên người Hùng Bá đứng ở bên cạnh Triệu Văn.

“Nhị tỷ.”

Cho dù Hùng Bá không nói chuyện lớn tiếng, thanh âm kia cũng lớn hơn rất nhiều so với người bình thường.

Triệu Hồng sững sờ, “Ừ.”

“Đều ngốc cái gì? Tới dùng cơm.”

Triệu Trù Đoạn cười híp mắt nói.

Mọi người ngồi vào trước bàn, Triệu Văn nhìn lướt qua vị trí trống bên cạnh Triệu Võ, ánh mắt lóe lên mấy phần suy nghĩ, cũng không hỏi gì, Triệu Hồng đồng dạng cũng không hỏi về chỗ trống vốn nên có người ngồi, trêu đùa hai huynh muội Triệu Hợp An, mới mở miệng nói: “Đệ ca nhi buổi chiều theo ta đi vào cửa hàng xem một chút đi.”

Triệu Văn liếc mắt nhìn Hùng Bá, Hùng Bá vội vã nhếch miệng nở nụ cười, Triệu Văn nghiêng đầu qua chỗ khác đáp lại.


“Hùng Bá buổi chiều đi cùng ta.”

Triệu Võ đột nhiên nói.

Hùng Bá gật đầu, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc vì không thể đi theo Triệu Văn, nhưng có thể cùng anh vợ tạo quan hệ tốt cũng là chuyện đứng đắn.

Triệu Văn nghe xong cũng coi như hiểu rõ, đại ca cùng nhị tỷ là muốn thăm dò Hùng Bá, nghĩ như vậy Triệu Văn chuyển ánh mắt đến trên người Triệu Trù Đoạn cười híp mắt, Triệu Trù Đoạn híp mắt cười nói: “Buổi chiều ta cũng có chuyện, bị đại bá của các con mời qua uống trà.”

“Nghe ngữ điệu của cha thì có lẽ không phải chỉ uống trà đơn giản.”

Triệu Hồng ngẩng đầu lên cười nói, ngũ quan nàng vốn có vẻ xinh đẹp, không cười thì thôi, nở nụ cười thì vẻ quyến rũ từ trong xương liền phát ra ngoài.

Triệu Trù Đoạn lập tức trưng vẻ mặt đau khổ, tất nhiên là không phải uống chút trà đơn giản, “Nhớ buổi tối làm cá kho.”

“Con tán thành, ” Triệu Văn vội vàng nói.

“Đúng vậy, ” Triệu Võ.

“Đại cô làm cá kho!” Huynh muội Triệu Hợp An vui cười hớn hở nói.

Thấy trong mắt Hùng Bá có chút mờ mịt, Triệu Văn liền thấp giọng giải thích cho hắn: “Đây là sở trường của nhị tỷ, ăn rất ngon.”

Sở trường của Triệu Hồng chính là cá kho, vừa lúc cũng là món mà cả nhà thích ăn nhất.

“Đệ thích ăn cá không?”

Triệu Hồng nhìn thẳng Hùng Bá nghiêm mặt nói.

“Thích, lão… Ách ta thích ăn cá nhất, bất kể là nướng hay kho đều ăn.”

Thiếu chút nữa đã nói thành lão tử, dưới ánh mắt của Triệu Văn, Hùng Bá nuốt trở vào.

Rất tốt, Triệu Văn tán thưởng nhìn Hùng Bá một cái, Hùng Bá lập tức cảm thấy được mình có chút lâng lâng.

Triệu Hồng thấy ánh mắt của Hùng Bá không giống làm bộ, thoả mãn gật đầu, “Phu quân của ra cũng thích ăn cá.”

Hùng Bá nghe vậy, như là hiểu được điều gì cũng gật đầu.

Tác giả có lời muốn nói: Khi tay Triệu Văn đặt ở trên cánh tay Hùng Bá.

Trong lòng Hùng Bá: Ông trời ơi! Phu lang của ta sờ ta!

Dùng sức nắm chặt nắm đấm, làm cho toàn bộ bắp thịt trên cánh tay đều căng lên.

Trong lòng Hùng Bá: Nghe nói dùng sức như vậy có thể lộ ra cơ bắp, ngao, phu lang ngươi cứ chậm rãi sờ, không sao, ngao ngao

Trong lòng Triệu Văn:… Sao càng ngày càng cứng vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.