Đọc truyện Kiêu Phong – Chương 764: Nhân duyên
Tiểu Nghiên không muốn tham dự yến hội của quan lại, nàng không thích trở thành tiêu điểm chú mục của nhiều người, không phải là nàng vô cùng yêu thích sự yên tĩnh, mà là không quen được tôn sùng nịnh bợ, cho nên nàng không muốn rêu rao, thầm nghĩ thành tâm đi chúc mừng.
Vệ quốc công nhận được hồi báo, rất hợp tâm ý, chủ yếu là không biết nên chọn vị trí ngồi cho muội muội của Ngu Vương như thế nào, nếu tôn làm Công chúa khẳng định không ổn, tôn làm Quận chúa lại có hơi thất lễ, nếu quý nhân đã không muốn hiển quý, vậy thì dễ làm rồi, chờ sau khi yến tiệc kết thúc truyền tin ra là được.
Tiểu Nghiên đến phủ Vệ quốc công, trông thấy rất nhiều người, mới xuống xe, liền gặp Thập Tứ tiểu thư và một vị phụ nhân tú lệ ra nghênh đón. Sau khi đến gần, Thập Tứ tiểu thư giới thiệu, Tiểu Nghiên cung kính hành nữ lễ bái kiến mẫu thân của Thạch Trung Phi, mẫu thân của Thạch Trung Phi cũng hoàn bán lễ, sau đó mời Tiểu Nghiên đi vào.
Người xung quanh trông thấy rất kinh ngạc, cũng sửng sốt trước vẻ đẹp như tiên nữ của Tiểu Nghiên, phỏng đoán đây là nữ nhi nhà nào mà lại được phủ Vệ quốc công tôn kính như thế, xem làn da mịn màng trắng tuyết kia, dường như là đến từ phương Nam.
Sau khi Tiểu Nghiên vào phủ, được mời đi gặp phu nhân của Vệ quốc công, sau đó được an trí ở một phòng bên, vừa đúng chỗ trước đây Lục Thất ngồi. Vệ quốc công vì để quý nhân được thanh tịnh, không có an trí ở chỗ các vị phu nhân tụ hội, bằng không thân phận của Tiểu Nghiên sẽ bị công khai, cũng sẽ trở thành “nhất tôn chi nữ”, vậy ngược lại không đẹp.
Mặc dù là sắp xếp Tiểu Nghiên ngồi ở tại phòng bên, Vệ quốc công phu nhân cũng an bài một tỳ nữ thông minh hầu hạ, lòng của Tiểu Nghiên buông lỏng, ngồi ở phòng bên lướt qua thời gian.
Qua thời gian một nén nhang, chợt từ phía ngoài đi vào một vị thiếu niên áo bào gấm, sau khi thiếu niên tiến vào liền sải bước đi ngay tới bàn của Tiểu Nghiên, nhưng khi tới bàn, thiếu niên chăm chú nhìn Tiểu Nghiên bằng ánh mắt ngạc nhiên quái lạ.
– Ta có thể ngồi ở chỗ này không?
Thiếu niên rất nhanh ôn hòa hỏi.
– Ngồi đi.
Tiểu Nghiên bị nhìn chằm chằm rất không vui, nhưng thiếu niên lễ phép làm cho sự bất mãn của nàng lập tức tiêu tan, dịu dàng đáp lại.
Thiếu niên ngồi xuống, lập tức có nô tì dâng trà nước, thiếu niên nâng chén trà nhấp một hớp thưởng thức, sau đó nhìn Tiểu Nghiên, ôn hòa nói:
– Trước kia ta từng ngồi ở nơi này, cho nên liền trực tiếp đến đây, đã quấy nhiễu tiểu thư rồi.
– Ở đây vốn trống không, ai cũng có thể nhập tọa.
Tiểu Nghiên khẽ nói.
Thiếu niên gật đầu, vẻ mặt có chút phiền muộn quét mắt nhìn quanh một cái, dường như đang hồi tưởng cái gì, Tiểu Nghiên ở bên cảm giác được sự mất mát của thiếu niên, tỳ nữ đứng ở phía sau vẻ mặt hơi chần chừ, tính nhắc nhở Tiểu Nghiên, nhưng cuối cùng cũng không làm gì.
Trông thấy thiếu niên thất lạc Tiểu Nghiên có chút tò mò, không biết trước kia ở trong này đã xảy ra chuyện gì, lại khiến thiếu niên phiền muộn khó quên, thiếu niên này tuổi chỉ chừng mười sáu mười bảy, dung mạo tuấn tú, lại mang đến cho nàng một cảm giác tang thương.
Trầm mặc một lát, thiếu niên chợt nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Tiểu Nghiên, ôn hòa nói:
– Nghe khẩu âm của tỷ tỷ, dường như là giọng Giang Nam, tỷ tỷ là người Giang Nam sao?
Tiểu Nghiên gật đầu, trên mặt thiếu niên hiện ra nét cười nhàn nhạt, nói:
– Tỷ tỷ là con gái của vị quý nhân nào, là quan viên từ Giang Nam tới à?
Tiểu Nghiên nhẹ lay động đầu, khẽ nói:
– Ta không muốn nói.
Thiếu niên gật đầu, không có phản ứng không hài lòng, chợt có người đi đến bên cạnh bàn, cung kính hành lễ với thiếu niên, nói:
– Hạ quan bái kiến Kỷ Vương điện hạ.
Thiếu niên quay người, mỉm cười nói:
– Là Lý viên ngoại lang, Lý đại nhân quay về chỗ ngồi đi.
Người tới cung kính thi lễ rồi đi trở về, thấy thiếu niên quay người lại, Tiểu Nghiên dịu dàng nói:
– Ngươi là Kỷ Vương Hi Cẩn.
Kỷ Vương ngẩn ra nhìn Tiểu Nghiên, mỉm cười gật đầu nói:
– Đúng vậy, ta là Hi Cẩn, không ngờ tỷ tỷ biết tên ta.
Tiểu Nghiên thản nhiên khẽ mỉm cười, khi ở thành Trường An nàng cùng huynh trưởng chuyện phiếm việc nhà, cũng có nghe Thất ca tỉ mỉ kể về Kỷ Vương. Tiểu Nghiên mỉm cười khiến cho Kỷ Vương si ngốc nhìn, Tiểu Nghiên bị nhìn thu lại nụ cười mi mắt rũ xuống, má ngọc sinh son.
– Tỷ tỷ thật xinh đẹp, là tiểu nương xinh đẹp nhất mà ta từng gặp.
Kỷ Vương khen từ đáy lòng.
– Chớ có nói bậy.
Tiểu Nghiên theo bản năng nhẹ trách một câu.
Kỷ Vương chân thành nói:
– Ta không có khen loạn, là lời nói thật lòng đấy.
Trái tim Tiểu Nghiên như hươu chạy, cũng không cảm thấy Kỷ Vương khinh bạc vô lễ, bởi vì Thất ca có nói qua, Kỷ Vương Hi Cẩn tuy tuổi không lớn, nhưng thái độ làm người rất thẳng thắn hào khí, tính tình nhân hậu.
– Là ta mạo phạm tỷ tỷ, xin thứ tội.
Kỷ Vương xin lỗi.
– Ta không trách đệ, Hi Cẩn đệ đệ.
Tiểu Nghiên giương mắt ôn nhu nhìn Kỷ Vương, tự nhiên khẽ nói.
Kỷ Vương ngẩn ra, nhìn Tiểu Nghiên, kinh ngạc nói:
– Tỷ tỷ gọi ta là Hi Cẩn đệ đệ, chẳng lẽ là có quen biết với thân nhân nhà ta?
Tiểu Nghiên gật đầu, nhẹ giọng nói:
– Ta có hai vị tẩu tẩu là tỷ tỷ của đệ, ta tên là Lục Thiên Nghiên, là tiểu muội của Lục Thiên Phong.
Kỷ Vương giật mình nhìn Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên theo bản năng mỉm cười nhìn lại Kỷ Vương, điệu bộ của một tỷ tỷ buồn cười khi thấy đệ đệ ngoài ý muốn, cũng bớt đi chút ngăn cách ngượng ngùng.
– Tỷ tỷ là Tiểu Nghiên muội muội của Thất huynh.
Kỷ Vương giống như nói mê khẽ thốt.
Tiểu Nghiên gật đầu, nhẹ giọng nói:
– Khi ở thành Trường An, có nghe Thất huynh nói rất nhiều về Hi Cẩn đệ đệ.
– Ta cũng được nghe Thất huynh kể rất nhiều về Tiểu Nghiên muội muội.
Kỷ Vương buột miệng nói.
Tiểu Nghiên oán giận liếc y một cái, nhẹ giọng nói:
– Ta là tỷ tỷ.
– Đúng đúng, là Tiểu Nghiên tỷ tỷ.
Kỷ Vương vội đáp lại, vẻ mặt tươi cười dạt dào sung sướng.
Tiểu Nghiên dịu dàng nhìn Kỷ Vương, cảm giác Kỷ Vương thật thẳng thắn vô tư, Kỷ Vương trong lúc vui vẻ cũng nhìn Tiểu Nghiên, bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Vương cảm giác một sự ấm áp khó hiểu, giống như được người mình thân cận nhất quan sát, nhịp tim của y gia tốc, cảm giác choáng váng như men say.
– Vậy… tỷ tỷ sao lại ở nơi này?
Kỷ Vương rõ ràng không khéo ăn nói, bật thốt.
Tiểu Nghiên nghe vậy buồn cười, nhẹ giọng nói:
– Vậy sao đệ ở nơi này?
Kỷ Vương giật mình, hơi túng quẫn nói:
– Đúng rồi, là Trung Phi mới sinh con nên mở tiệc chúc mừng, hắn mời ta tới.
– Ta là do Thập Tứ tiểu thư mời tới.
Tiểu Nghiên trả lời.
– Thập Tứ tiểu thư? Tỷ tỷ và Thập Tứ tiểu thư… ồ… vậy vì sao tỷ tỷ tới Khai Phong phủ?
Kỷ Vương có chút thất thố, vụng về nói.
Tiểu Nghiên nói ra hai việc hệ trọng phải đến phía đông thực hiện, Kỷ Vương hiểu được gật đầu, lại hỏi Tiểu Nghiên tại sao không muốn đến chỗ các vị phu nhân hội tụ, Tiểu Nghiên nói không thích xã giao cùng các vị phu nhân, đồng thời hỏi Kỷ Vương đối với căn phòng này có điều gì lưu luyến.
Đang nói chuyện, bỗng có năm vị khách nhân đi tới ngồi xuống, cung kính chào Kỷ Vương, Kỷ Vương chỉ đành quay qua xã giao, Tiểu Nghiên ở bên im lặng mỉm cười, chốc lát sau tiệc rượu được dọn lên, lặng lẽ nếm vài món, sau đó Tiểu Nghiên chào từ biệt Kỷ Vương, rời đi trước.
Tiểu Nghiên đi rồi, Kỷ Vương giống như mất hồn lạc phách, ngây ngốc ngồi trong chốc lát liền lệnh tỳ nữ đi mời Thạch Trung Phi, Thạch Trung Phi vội vàng đến, Kỷ Vương hỏi về chuyện của Tiểu Nghiên, Thạch Trung Phi cũng có nghe phu nhân nói về tình hình của Tiểu Nghiên, tỉ mỉ kể lại cho Kỷ Vương nghe.
Nghe xong tình huống của Tiểu Nghiên, Kỷ Vương cáo từ rời đi, ở trên đường phố Khai Phong phủ bàng hoàng bước đi, làm cho đám thuộc hạ tùy tùng không biết Điện hạ bị làm sao, cũng không dám hỏi nhiều chỉ có thể đi theo hộ vệ. Trong lúc lơ đãng, Kỷ Vương đã ra khỏi nội thành, cuối cùng đi tới trước phủ Ngu Vương, đứng lặng dưới bậc thềm cửa phủ mà ngóng nhìn, quan tướng thủ vệ nhận biết Kỷ Vương, đi xuống bậc thềm cung kính hỏi thăm.
Kỷ Vương nói muốn gặp Tiểu Nghiên, quan tướng biết Tiểu Nghiên là ai, vội đi vào thông báo, rất mau trở ra mời Kỷ Vương đi vào. Ở tiền sảnh, Tiểu Nghiên và ba vị tẩu tẩu cùng nhau tiếp kiến Kỷ Vương.
Sau khi kiến lễ, Kỷ Vương trực tiếp vào đề:
– Tiểu Nghiên tỷ tỷ, ngày mai ta hộ tống các tẩu tẩu và tỷ tỷ đi Thọ Châu có được không?
Tiểu Nghiên ngẩn ra, Tiểu Mai, Tuyết Nhi và Tương Nhi chuyển mắt nhìn Tiểu Nghiên, lại thấy hai má của tiểu cô đỏ ửng, gặp Tiểu Nghiên chần chừ không nói, Tiểu Mai ôn nhu cười nói:
– Kỷ Vương điện hạ đã hạ cố hộ tống, chúng ta đương nhiên là tình nguyện rồi.
– Tốt lắm, tẩu tẩu, sáng mai ta sẽ tới đây.
Kỷ Vương vui mừng đáp lại, sau đó cáo từ rời đi. Ba người Tiểu Mai dò hỏi Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên nói ra quan hệ giữa Kỷ Vương và Lục Thất, lại nói là mình tình cờ gặp ở yến hội.
Ngày kế, Kỷ Vương suất lĩnh mười ban trực hộ vệ Tiểu Nghiên xuất hành, nhưng Chủ soái Khai Phong phủ sợ gặp phải chuyện không may, liền sử xuất năm nghìn quân theo đuôi hộ tống, một đường thuận lợi tới Thọ huyện. Tiểu Nghiên cùng tẩu tẩu và các cháu bái tế từ đường tổ tiên, ngày hôm sau, Tiểu Nghiên đáp ứng lời mời trên đường đi, cùng Kỷ Vương đi núi Bát Công du ngoạn.
Ngoài thành Trường An, Lục Thất đang giám định trường đấu võ nơi diễn ra võ cử, chợt được báo có Kỷ Vương cầu kiến, hắn ngơ ngác, vội tự mình ra ngoài doanh đi gặp. Vừa thấy Kỷ Vương liền giật mình kinh hãi, mắt thấy Kỷ Vương phong trần mệt mỏi, tưởng chừng là thổ dân, chỉ có khuôn mặt rõ ràng đã được chà lau qua.
– Hi Cẩn, có chuyện gì gấp sao?
Lục Thất đi lên quái lạ hỏi.
Kỷ Vương nhìn Lục Thất, cúi người quỳ rạp trên mặt đất, cung kính nói:
– Thất huynh, đệ tới đây cầu thân, xin huynh ban Tiểu Nghiên tỷ tỷ cho đệ.
Lục Thất bất ngờ, vội khom lưng đỡ dậy Kỷ Vương, Kỷ Vương nhìn Lục Thất, chân thành nói:
– Thất huynh, đệ thích Tiểu Nghiên tỷ tỷ.
– Đệ gặp qua Tiểu Nghiên rồi à?
Lục Thất ôn hòa nói.
Kỷ Vương vội vàng gật đầu, Lục Thất mỉm cười nói:
– Hi Cẩn, Tiểu Nghiên lớn hơn đệ hai tuổi đấy.
– Đệ biết, nhưng đệ thích Tiểu Nghiên tỷ tỷ. Thất huynh, cho đệ Tiểu Nghiên tỷ tỷ đi, đệ nguyện làm người nhàn rỗi, có thể không làm quan.
Kỷ Vương vội vàng nói.
Lục Thất nhìn Kỷ Vương, ôn hòa nói:
– Tiểu Nghiên có nói thích đệ không?
Kỷ Vương gật đầu, nói:
– Khi ở núi Bát Công tỷ tỷ đã gật đầu, thế nhưng đệ sợ nhân duyên của đệ và tỷ tỷ sẽ có rất nhiều kiêng kị.
Lục Thất mỉm cười, ôn hòa nói:
– Chỉ cần đệ và Tiểu Nghiên thật tâm thích nhau, kiêng kị cái gì đều là hư ảo mà thôi.
– Vâng, cảm tạ Thất huynh thành toàn.
Kỷ Vương nghẹn ngào vui mừng nói, trong đôi mắt cũng nhanh xuất hiện ánh lệ.
– Tiểu tử ngốc, đi tắm rửa đi.
Lục Thất giơ tay vỗ vỗ vai phải Kỷ Vương, thân thiết ôn hòa nói.