Kiêu Phong

Chương 26: Cầm tâm động


Đọc truyện Kiêu Phong – Chương 26: Cầm tâm động

Tân di nương dịu dàng cười cười, quay đầu nói với Lục mẫu:

– Lục phu nhân, hôm nay mạo muội đến, không kịp chuẩn bị lễ vật, hôm sau Tiểu Cầm nhất định sẽ mang.

Lục mẫu ôn tồn bảo:

– Tân phu nhân khách sáo rồi, phu nhân đến đã là chuyện may mắn của Lục gia rồi đấy.

Tân di nương thi lễ nói:

– Tiểu Cầm còn có chút việc nhà, không quấy rầy phu nhân và các vị nữa.

Lục mẫu khách sáo tiễn Tân di nương hai câu, Chu Nguyệt Nhi trong tiệm cười một tràng rồi nói:

– Mẹ, Nguyệt Nhi thấy ý đồ Tân di nương đến, tám phần là vì để coi mắt Tiểu Thất.

Lục Thất nghe xong sắc mặt bình thản, Lục mẫu cười nói:

– Mẹ cũng đã nhìn ra, có phải là Chu phủ có ý với Tiểu Thất hay không.

Chu Nguyệt Nhi dịu dàng nói:

– Hẳn là vậy. Vị Tân di nương này trước giờ vẫn chưởng quản tài vật ở nhà đường bá của Nguyệt Nhi, là người mà đường tổ mẫu vô cùng tín nhiệm. Nếu là Tân Di có lòng hòa giải, đường tổ mẫu của Nguyệt Nhi có lẽ sẽ đáp ứng. Tỳ nữ xinh đẹp vừa mới đi cùng Tân di nương kia, là tỳ nữ bên cạnh của đường muội Nhạn Nhi, nhất định là đến coi mắt Tiểu Thất.

Lục mẫu vui mừng nói:

– Nếu như có thể thành thông gia, thì quả là phúc của Lục gia rồi.

Lục Thất nghe xong, trong lòng biết mẫu thân đã nhìn ra Chu phủ có địa vị Kỳ lão, kết thân với quan đương nhiên là có lợi ích rất nhiều. Ngược lại, trong lòng hắn không quan tâm đến dòng dõi quan gia gì, mà là vị tiểu thư Nhạn Nhi như thế cũng khó cầu, nếu như trở thành người con gái của hắn cũng là một chuyện đáng kiêu ngạo. Đương nhiên điều chính yếu nhất là, hắn biết tiểu thư Nhạn Nhi là mỹ nữ dịu dàng, nội điều này đã đủ để khơi dậy lòng háo cầu của hắn.

Thế là Lục gia cứ nghĩ về phương diện tốt. Sau khi Tân di nương và tỳ nữ rời khỏi hiệu thuốc, lúc đi được ba mươi mấy mét Tân di nương quay đầu dịu dàng nói:


– Vận Nhi, con xem vị công tử Lục Thất này có được không?

Tỳ nữ xinh đẹp Vận Nhi gật đầu dịu dàng nói:

– Rất là được, thính nhạc tri tâm, hỉ khúc tri nhân, đây là một người rất biết cầu tiến, công tử ấy dùng trái tim để thổi tiêu, trình độ nhạc luật rất cao thâm.

Tân di nương gật đầu nói:

– Đúng vậy, một người có thể dùng trái tim để dung nhập vào nhạc luật, thì người này ít nhất cũng là người biết lễ nghĩa, công tử ấy tuyệt sẽ không phải là kẻ vũ phu bạo ngược vô tình. Lại xem thử đám văn nhân nhã sỹ chỉ biết ngâm thơ, trong bọn họ có mấy người biết đến sự gian khổ của thế đạo, chẳng qua chỉ là một đám sâu mọt sống không mục đích. Văn của bọn họ không thể an bang phò quốc, cả ngày lưu luyến thanh lâu liền tự cho mình là phong lưu thanh cao, làm chút thơ này nọ thì có ích lợi gì.

Mỹ tỳ Vận Nhi lắc đầu nói:

– Cô cô, người nói những thứ này với Vận Nhi là vô dụng thôi, tiểu thư tâm tính thiện lương không tranh giành với ai, tiểu thư không thích vũ phu đánh đánh giết giết, Vận Nhi cũng đã khuyên hết nước hết cái.

Tân di nương lắc đầu thở dài:

– Tiểu thư không hiểu tình đời như thế quả là hết thuốc chữa, sớm muộn gì cũng sẽ làm hại đến chính mình, cô cô không giúp tiểu thư là không được rồi.

Mỹ tỳ Vận Nhi trầm mặc không nói, lại đi được mấy mét, Tân di nương dịu dàng nói:

– Vận Nhi, hay là con trở về khuyên đi, khen ngợi trình độ nhạc luật của công tử Lục Thất nhiều vào. Nếu bỏ lỡ lần này, e rằng sau này càng khó khăn hơn.

Mỹ tỳ Vận Nhi gật đầu nói:

– Vận Nhi sẽ khuyên.

Lại đi được mười mấy mét, Tân di nương bỗng dừng bước, giơ tay nắm lấy ngọc thủ của mỹ tỳ Vận Nhi, nghiêm trang nói:

– Vận Nhi, nếu Nhạn Nhi không nghe lời khuyên, thì con có nguyện ý gả cho công tử Lục Thất không?

Mỹ tỳ Vận Nhi giật thót người, trên đôi má lún đồng tiền lập tức đỏ ửng, xấu hổ nói:


– Cô cô, người nói cái gì thế?

Tân di nương nghiêm mặt nói:

– Cô cô suy nghĩ cho con đó, Nhạn Nhi một lòng muốn gả cho tài tử, nhưng thiếu niên tuấn nhã tài đức vẹn toàn thật sự, tìm đây tìm đó, sẽ làm hại đến cả đời của con. Con là cháu gái của cô cô, cha con lại mất sớm, cô cô vì để con được hạnh phúc, cố ý bảo mẹ con bán con vào Chu gia để hầu hạ Nhạn Nhi. Bảy năm nay con học nhạc biết chữ, dung nhan và thân hình cũng xinh đẹp trắng trẽo nhờ vào bối cảnh phú quý. Vốn dĩ cho rằng con có thể theo Nhạn Nhi gả vào chỗ tốt, nhưng hiện tịa Nhạn Nhi cố chấp như vậy, cô cô càng lúc càng lo lắng cho con. Nếu như con thấy công tử Lục Thất vừa ý, cô cô có thể chuộc thân cho con, đường đường chính chính xuất giá.

– Không, con không thể rời khỏi tiểu thư, con sẽ không gả đi đâu.

Mỹ tỳ Vận Nhi không chút do dự mà từ chối thẳng thừng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tân di nương lộ ra chút đau thương nhàn nhạt, ánh mắt thất vọng nhìn mỹ tỳ Vận Nhi. Trong lòng mỹ tỳ Vận Nhi hoảng sợ liền cúi thấp đầu, áy náy nhỏ giọng nói:

– Cô cô, trước giờ tiểu thư vẫn xem Vận Nhi là muội muội, Vận Nhi không thể phụ lòng.

Tân di nương đau đớn lắc đầu, khổ sở nói:

– Vận Nhi, con không muốn phụ Nhạn Nhi, nhưng lại bằng lòng phụ cô cô sao?

Mỹ tỳ Vận Nhi giật mình nhìn Tân di nương , kinh ngạc nói:

– Cô cô, lời này của cô cô là ý gì? Vận Nhi không rời khỏi tiểu thư sẽ phụ cô cô sao?

Tân di nương ngẩng đầu cảnh giác xung quanh, thấp giọng nói:

– Đi, cô cô tìm chỗ để nói với con một vài chuyện.

Mỹ tỳ Vận Nhi bị Tân di nương dẫn đến một cửa hàng vải với vẻ nghi hoặc, đó là một trong những sản nghiệp của Chu phủ Kỳ lão, ở Vọng Giang Bảo chỉ có Chu phủ Kỳ lão mới mở một cửa hàng vải ở mỗi con đường đông tây nam bắc, người khác không dám làm như vậy, đây chính là đặc quyền của quan bá.

Nhìn thấy Tân di nương chủ quản thu chi tài vật đến kiểm tra, chưởng quầy và hai gã tiểu nhị mặt tươi cười cúi đầu khom lưng. Tân di nương hỏi vài câu rồi lấy cớ mệt mỏi, cùng mỹ tỳ Vận Nhi đi vào hậu trạch nghỉ ngơi, căn dặn không ai được quấy rầy. Không được căn dặn, thì không ai dám tự ý vào phòng nghỉ của nữ chủ nhân.


Tiến vào phòng, Tân di nương nắm lấy tay của Vận Nhi, nghiêm mặt nói:

– Vận Nhi, những ngày tháng tốt đẹp của cô cô sắp hết rồi, con cứu cô cô được không?

Mỹ tỳ Vận Nhi vừa kinh sợ vừa nghi hoặc, nói:

– Cô cô, người nói rõ ràng hơn một chút được không?

Tân di nương thấp giọng nói:

– Vận Nhi, lời nói của cô cô con ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, nếu con nói cho Nhạn Nhi, vậy thì con sẽ bị tròng lồng heo đó.

Mỹ tỳ Vận Nhi giật mình kinh hãi, lo sợ nói:

– Cô cô, chuyện gì vậy, Vận Nhi sẽ không nói đâu.

Tân di nương thấp giọng nói:

– Là bệnh nan y của lão phu nhân, sống không quá nửa năm nữa. Chuyện này chỉ có phu nhân và cô cô biết, lão gia cũng không biết. Phu nhân có nói là không được tiết lộ, ý là để lão phu nhân sống vui vẻ trong quãng đời còn lại. Nếu cô cô tiết lộ việc này, phu nhân sẽ bán cô cô vào thanh lâu. Hiện giờ con cũng biết, nếu như việc này truyền ra ngoài nhẹ thì bán đi thanh lâu, nặng thì lấy tội tung lời đồn nguyền rủa chủ nhà mà xử tử, vì vậy con ngàn vạn lần đừng nói cho Nhạn Nhi. Nhạn Nhi lòng tốt lại đơn thuần, sau khi biết nhất định sẽ ngày ngày lo lắng, đi gặp lão phu nhân cũng sẽ rơi lệ, thậm chí thiết hương án cầu phúc, nếu thế thì con và cô cô cũng đừng nghĩ đến con đường sống nữa.

Mỹ tỳ Vận Nhi sợ hãi gật đầu nói:

– Cô cô, Vận Nhi không nói.

Tân di nương thở dài:

– Con không nói thì sẽ không sao cả. Hai năm trước khi tỳ nữ Hương Thảo đi nhà xí vào ban đêm, thấy có bóng đen đi vào trong phòng của Mục di nương, lắm mồm kẻ cho người khác nghe, kết quả là Mục di nương đã thắt cổ chết rồi. Hương Thảo vì vu tội cho chủ bị tròng lồng heo xử tử, việc này con biết chứ.

Mỹ tỳ Vận Nhi giật thót người, sợ hãi gật đầu nói:

– Vận Nhi biết.

Tân di nương lạnh nhạt nói:

– Hương Thảo quả thật là đáng chết, làm nô tỳ kiêng kỵ nhất là nhiều chuyện, nữ nhân và nô bộc của quan gia giàu có nếu muốn bình yên, thì im lặng là hai chữ quan trọng nhất.


Mỹ tỳ Vận Nhi khổ sở nói:

– Cô cô không cần nói, Vận Nhi đã mười chín tuổi rồi, biết tốt xấu cả.

Tân di nương gật đầu nói:

– Là cô cô quá lo lắng rồi, Vận Nhi của ta thật sự là đã trưởng thành.

– Cô cô, nếu lão phu nhân qua đời, có phải cô cô sẽ không thể chưởng quản tài vật nữa.

Mỹ tỳ Vận Nhi rất hiểu chuyện, hỏi.

Tân di nương lạnh lùng lắc đầu, đờ đẫn nói:

– Đó là chuyện tất nhiên. Nếu lão phu nhân tạ thế, cô cô cũng sẽ đại nạn lâm đầu, rất có thể sẽ bị xử tử đấy.

– Sẽ không chứ, cô cô người đừng dọa Vận Nhi nha.

Mỹ tỳ Vận Nhi hoảng sợ nói, Tân di nương trong lòng nàng còn thân hơn mẹ đẻ. Không có vị cô cô này bảo hộ, từ lúc nhỏ nàng sớm đã bị bán làm dâu, có còn có cuộc sống phú quý như tiểu thư không.

– Điều cô cô nói là sự thật. Trước khi cô cô chưa gả làm thiếp thất, tài vật của Chu phủ vẫn do lão phu nhân đích thân quản, phu nhân chỉ có quyền chi phối rất ít tài vật bao gồm cả gia nhân. Sau khi cô cô được gả đã chiếm được tín nhiệm của lão phu nhân, khi tình hình sức khỏe không ổn đã hạ lệnh cho ta đại diện chưởng quản tài vật, sau cùng phu nhân đã mất đi quyền lực. Oán hận chồng chất hơn mười năm, lần này lão phu nhân chỉ còn sống được nửa năm, phu nhân lại nghiêm lệnh cô cô không được tiết lộ ra ngoài. Cô cô biết là phu nhân muốn trả thù, một khi lão phu nhân ra đi, phu nhân sẽ mang tội lừa bịp đổ lên đầu cô cô. Mấy năm gần đây càng ghen ghét cô cô hơn, chỗ dựa vững chắc của cô cô vừa mất, chín thành sẽ bị xử tử, còn lại một thành hy vọng sống cũng sẽ bị bán vào thanh lâu, cho nên cô cô cần Vận Nhi cứu mạng.

Tân di nương bi ai giải thích.

Mỹ tỳ Vận Nhi hiểu, nghiêm mặt nói:

– Cô cô, Vận Nhi đã hiểu, nguyện nghe theo sự an bài của cô cô.

Tân di nương vui mừng gật đầu, dịu dàng nói:

– Vận Nhi, con nói thật cho cô cô, con có vừa ý với công tử Lục Thất kia không?

Mỹ tỳ Vận Nhi đỏ mặt, do dự một chút, mới cúi đầu nhỏ giọng đáp:

– Vận Nhi thích nhạc luật, đối với công tử Lục Thất cũng coi như vừa ý, chỉ có điều Vận Nhi xuất thân ty tiện, Lục gia có thích không


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.