Đọc truyện Kiều Nương Y Kinh – Chương 82: Lần đi
Chạng vạng, ở ngã tư đường đám đông đã tản đi rất nhiều, nhìn Xuân Lan phía sau không ngừng lau lệ, Trình Tứ Lang đành phải quay đầu lại an ủi.
“Ngươi đừng lo lắng, trong nhà cũng có cửa hàng ở Kinh Thành, đến lúc đó để cho tiểu nhị cửa hàng gửi thư cũng tiện, vạn nhất có cái gì không tốt, sẽ đưa Kim ca nhi trở về.Hắn nói.
Xuân Lan gật đầu rơi lệ cảm ơn.
“Tạ công tử.” Nàng nức nở nói.
“Ngươi xem bộ dáng ngươi lê hoa ngậm mưa, quá đáng thương, đừng như vậy nữa.” Bên cạnh một công tử áo xanh cười nói, lại nhìn Trình Tứ Lang, “Đã biết ngươi là thương hương tiếc ngọc, ngay cả rượu đều không uống với ta, vì nha đầu này chạy đến.”
“Con người đáng xem trọng nhất là tình thân.” Trình Tứ Lang nói, giương mắt nhìn phía trước, nói tới đây trong lòng có chút cổ quái.
Kỳ thật, hắn không hẳn lài vì nha đầu này muốn đưa tiễn đệ đệ mình, mà là vì cái người kia, là muội muội của hắn a.
Dường như không ai nghĩ vậy đi? Nếu không phải Xuân Lan van cầu mình, căn bản mình cũng không nghĩ tới.
“Xuân Lan a, ngươi mang tiền rồi sao?” Hắn hỏi.
Xuân Lan gật gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một cái túi hương nhỏ.
Đây là toàn bộ tiền của nàng, hi vọng đệ đệ đến Kinh Thành có thể sống dễ chịu một ít.
Ngần này tiền đối nha đầu mà nói là rất lớn, nhưng đối với Trình Tứ Lang mà nói, thật sự là không đáng để đưa ra.
“Trường Minh huynh, ngươi mang theo nhiều tiền không?” Hắn quay đầu hỏi đồng bạn.
Đồng bạn hỏi gã sai vặt nha đầu phía sau, nha đầu đưa qua một cái túi tiền.
Không đợi đồng bạn xem xét, Trình Tứ Lang lấy qua, ở trong tay đếm đếm.
“Sau này sẽ trả lại ngươi.” Hắn vừa lòng nói.
Người tên là Trường Minh công tử lắc đầu cười.
“Ngươi khả thật là rộng rãi. “Hắn nói.
Chừng đó bạc cũng đủ một nhà nha đầu kia ăn rồi, nghe nói nha đầu này cứu mệnh Tứ Lang, xem ra quả thế rồi.
“Công tử. Công tử, là những người đó sao?” Xuân Lan hô.
Lúc này bọn hắn đã ra khỏi cửa thành, trên đường lớn có một đội nhân mã đang đến.
“Kim ca nhi. . . .” Xuân Lan lôi kéo Kim ca nhi khóc, vừa dặn, vừa đem tiền trong tay đưa cho hắn.
Kim ca nhi có chút thẹn thùng còn có chút không kiên nhẫn nghe.
Trình Tứ Lang đi lên trên nói chuyện với Tào quản sự.
“Đường xá xa xôi phiền chiếu cố muội muội ta.” Hắn nói.
Tào quản sự có chút kinh ngạc, đánh giá thiếu niên này.
Hiếm lạ a, Trình gia thế nhưng còn có người đến tiễn đưa.
Bên này bọn hắn nói chuyện, bên kia Trần Tứ Gia đã ở cùng quản sự của mình nói chuyện.
“. . . . Kê thêm cái cái đệm. . . Một ngày một đêm không ngừng. . .”
“. . . Tứ lão gia. Trên đường Xu Mật Sứ người Văn gia từng trình bái thiếp, có gặp hay. . .”
“. . . Nào có không thấy bọn họ, không phải nói không cho người khác biết hành tung của chúng ta sao?”
“. . . Tam lão gia sợ chúng ta trên đường không tiện, để dịch quán ven đường đều tiếp đón, Chẳng qua nói với người ngoài Tứ gia ngài là về hương thăm người thân. . .”
Trình Tứ Lang vốn không để ý đến, hắn cùng công tử bên cạnh ngẫu nhiên nghe được vài câu, vẻ mặt nhất thời thay đổi.
Xu Mật Sứ? Văn gia? Đều cho bọn hắn bái thiếp?
Đây là người nhà nào?
Hắn không khỏi nhìn qua. Bên kia trần Tứ lão gia phát hiện cũng nhìn qua, hắn tuy rằng không làm quan, nhưng gia thế tích lũy, không phải một thiếu niên có thể so sánh, liếc mắt một cái nhìn qua, mang theo vài phần uy nghiêm.
Công tử trẻ tuổi vội dời tầm mắt.
“Ta đi nhìn muội muội.” Trình Tứ Lang nói.
Tào quản sự vâng hai tiếng chỉ cho hắn, cũng dẫn đến trước xe ngựa.
Phía sau xe ngựa. Một tỳ nữ mặc váy lụa mặt mày linh động đang ngồi ở trên càng xe, cầm trong tay một quyển sách đọc lanh lảnh.
“. . . Miếu tiền ủng ai kiệu mã doanh đường, có nhiều hậu sinh cho. . .”
Xe ngựa, vùng ngoại ô, bên này đám người xem kỹ trang bị đi đường, bên kia Xuân Lan cùng Kim ca nhi ai ai cùng đứng, trong không khí ồn ào như thế, tỳ nữ này tại đây đọc sách có vẻ hết sức dương dương tự đắc.
Lúc này còn đọc sách? tỳ nữ này thật có nhã hứng, không hổ là nha đầu Trương gia đưa tới.
Trình Tứ Lang đến gần, thi lễ.
Tỳ nữ giương mắt nhìn qua. Nhưng âm thanh đọc sách trong miệng cũng không dừng lại, dường như không có ý muốn hỏi.
“Ta là, Trình gia Tứ Lang, biết muội muội đi xa, đặc biệt đến từ biệt.” Trình Tứ Lang đành phải mở miệng nói trước, “Xuất môn bên ngoài, cần bảo trọng.”
“Bán Cần.”
Trong xe ngựa truyền ra giọng nữ, tỳ nữ này mới dừng đọc. Nhảy xuống xe, thi lễ với Trình Tứ Lang.
Bán Cần?
Trình Tứ Lang nhìn nha đầu kia, mắt lại nhìn trong xe ngựa, có chút rõ ràng.
Rốt cuộc chỉ nhận thức nhớ kỹ cái kia tên đi.
“Tứ công tử . Ngươi là tới ý đặc biệt tiễn tiểu thư chúng ta?” Tỳ nữ hỏi, mang theo vài phần ý cười.
Kỳ thật cũng không xem như đặc biệt, nếu không phải nha đầu của mình khóc quỳ cầu, hắn thực không nhớ ra được.
“Đây là một ít tiền, trời càng ngày càng lạnh, mua thêm gì đó thì hơn, các ngươi cầm dùng.” Hắn nói, bỏ qua đề tài này, đem túi tiền trong tay đưa qua.
Tỳ nữ híp mắt cười không nói chuyện cũng không còn tiếp.
“Đa tạ.”
Trong xe ngựa truyền đến giọng nữ.
“Đa tạ Tứ công tử.” Tỳ nữ lập tức đưa tay tiếp nhận, thi lễ cười nói tạ.
Trình Tứ Lang lại nhìn về phía trong xe ngựa.
Lúc hắn lại đây cũng không chú ý đến xe ngựa, lực chú ý đều ở tỳ nữ này, một ngu dại nhi đương nhiên phải toàn bộ nhờ tỳ nữ chiếu cố, cho nên dặn tỳ nữ mới đúng, nhưng là hai câu hỏi đáp lại giống như làm chủ chính là ngu dại nhi bên trong xe. . .
“Muội muội, còn cần cái gì?” Hắn thử hỏi.
“Không.” Giọng Trình Kiều Nương bình thản nói, tạm dừng một chút, “Đa tạ.”
Trình Tứ Lang còn muốn nói điều gì, Tào quản sự đã tới.
“Tứ công tử, trời không còn sớm rồi, chúng ta vội vã đi.”Hắn nói.
Trình Tứ Lang gật gật đầu bước vài.
Tỳ nữ nhìn hắn cười cười, một lần nữa lên xe ngựa, vén rèm xe lên đi vào.
Đoàn xe đi trước.
“Tứ công tử, đa tạ đưa tiễn.” mành xe nhấc lên, tỳ nữ ở bên trong nhìn hắn cười.
“Trên đường cẩn thận.” Trình Tứ Lang nói, nhìn qua, chợt sửng sốt.
Đối diện tỳ nữ này, ngồi một nữ tử, vốn đang nhìn về phía trước, chỉ thấy tóc đen buông xõa, cái trán cao mũi thẳng, khi tỳ nữ nói chuyện, nàng chậm rãi quay đầu.
Màn xe nhưng buông xuống vào đúng lúc này. Xe ngựa đi qua.
Trình Tứ Lang há to miệng sắc mặt kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ.
Hắn, thấy được, cái gì? !
“Chờ một chút. .” Trình Tứ Lang lấy lại tinh thần hô, nhấc chân đuổi theo.
“Tứ công tử, ngàn dậm tiễn đưa cũng phải từ biệt, khách khí rồi khách khí rồi.” Tào quản sự ở trên ngựa chắp tay hô.
Xe ngựa chạy như bay, vó ngựa phi lên, rất nhanh đi xa rồi.
Trình Tứ Lang chạy hai bước liền bất đắc dĩ dừng lại. Vẻ mặt phức tạp nhìn xe ngựa đi xa.
Đúng vậy, đúng vậy, là nàng, là nàng.
Tự nhiên là nàng, ao sen là chỗ các chị em ở, cho dù là ngốc tử, cũng là chị em. Là nàng.
Dĩ nhiên là nàng. . .
“Ta nói này Tứ Lang, ngươi với muội muội này tình cảm tốt như vậy a.” Trường Minh công tử theo kịp, cười nói, một mặt cũng nhìn về phía nhân mã đi xa , mày hơi hơi nhăn lại, “Nhà ông bà ngoại muội muội của ngươi là ai?”
Đối với ngốc nhi Trình gia này, trong thành Giang Châu nhân tự nhiên cũng biết. Dù sao không phải là chuyện tốt, lén nghị luận thôi, chứ nhóm bạn tốt vẫn không đề cập đến ngốc nhi này trước mặt.
Trình Tứ Lang ngây người , Trường Minh công tử hỏi lại một lần hắn mới nghe được.
“Chu Đại lão gia, Quy Đức tướng quân.” Hắn nói.
“Là người này?” Trường Minh công tử kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, tổ tiên cũng là võ quan, vẫn ở quan ngoại, Thiểm Tây.” Trình Tứ Lang nói, thấy vẻ mặt hắn kinh ngạc, “Làm sao vậy?”
Này, vẫn không đủ để cho nhà Văn tướng công Xu Mật Viện gửi bái thiếp.
Trường Minh công tử lại nhìn về phía xa. Nhân mã này nháy mắt chỉ còn lại một điểm đen.
Đi vội vã như vậy. . .
Trừ bỏ bọn hắn ở ngoài, còn người khác tiễn đưa, Trường Minh công tử hỏi là người Chu gia xử lý cửa hàng.
“Đây cũng là người nhà mấy người sao?” Hắn hỏi.
“Không phải.” người Chu gia đáp.
Trình Tứ Lang cũng sửng sốt.
“Đây là người phương nào?” Hắn hỏi, không phải nói Chu gia tới đón, sao lại không phải người Chu gia?
Người quen cùng đồng hành?
“Không biết, họ cùng tới, nói là họ Trần, Kinh Thành.” Người Chu gia đáp. Đáp xong đi mất.
Kinh Thành, Trần?
“Không phải là nhà Trần Thiệu Trần đại nhân đi?” Trường Minh công tử buột miệng nói ra.
Trình Tứ Lang sửng sốt, hắn đương nhiên biết Trần Thiệu là ai, nhất thời ha ha nở nụ cười.
“Ngươi nghĩ cái gì đâu!” Hắn cười nói. Đưa tay chụp đầu vai Trường Minh công tử, “Người nha Trần Thiệu Trần đại nhân tự mình đến đón muội muội của ta? không bằng ngươi nghĩ người nhà Ngọc Hoàng Đại Đế tới đón muội muội của ta càng làm cho người tin hơn!”
Nhưng thật ra, Trường Minh công tử cũng cười, cười cười nhưng nhịn không được nhìn phương hướng đại lộ phía xa.
Này, hẳn là ai?
Trình Tứ Lang cũng nhịn không được đi theo nhìn lại.
Hóa ra nữ mười tám đại biến, chẳng phân biệt được người thường hay là không bình thường.
Biến xinh đẹp như vậy rồi.
Thật tốt, nhưng lại thật sự là đáng tiếc.
Hai người đều có tâm sự, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ngược lại là Xuân Lan trước hết lau lệ không ngờ quay trở lại, bị thái độ ly biệt xuất thần của hai công tử này làm hoảng sợ.
Ảm đạm mất hồn.
Chính là không khí mất hồn khi biệt ly, cũng không ảm đạm.
“Tiểu thư.”
Ngoài xe có người gọi.
Tỳ nữ đả nân màn xe, thấy người hầu cưỡi ngựa từ trước đi tới .
“Xin tiểu thư chịu xóc nảy một khắc, đi thêm mấy chục dặm, đến trạm dịch huyện nghỉ tạm.” Hắn nói.
Tỳ nữ khẽ nhíu mày.
“Đến trấn mà không ngừng sao?” Nàng hỏi.
Người hầu lắc đầu.
Tỳ nữ quay đầu nhìn Trình Kiều Nương.
“Được.” Trình Kiều Nương nói.
Người hầu nhẹ nhàng thở ra, lúc đến Tào quản sự nói chỉ cần tiểu thư này đồng ý thì tốt rồi, hắn quay đầu ngựa lại đi trở về.
Để mành nâng lên, Trình Kiều Nương liền nhìn ra phía ngoài, một đường đi thật xa còn không buông xuống.
“Tiểu thư, gió lạnh, buông mành đi.”
Tỳ nữ nói.
“Thật sự là, núi sông, tráng lệ.” Trình Kiều Nương nói.
Tỳ nữ đi theo nhìn qua, trên quan đạo ánh tà dương chiều đang buông xuống, nhìn qua dường như kéo dài vô cùng, có thể nói là trống trải.
“Đợi cho đến đường Hồ Quảng, sẽ đẹp hơn nhiều.” Tỳ nữ nói, lại nhắc nhở, “Tiểu thư, buông mành đi.”
Trình Kiều Nương nghe lời ngồi thẳng người, màn xe hạ xuống, tỳ nữ chặn lại cho không bị gió thổi bay.
“Ta đã đi qua đoạn đường này.” Trình Kiều Nương nói.
Chuyện Tiểu thư này từ Tịnh Châu mang theo nha đầu trở lại Giang Châu, tỳ nữ biết đại khái.
Cho nên giờ đây là nhớ chuyện cũ cho nên cảm khái?
Hoặc là nhìn cảnh nhớ người nên sầu não?
“Khi đó, chưa từng thấy, tráng lệ như thế.” khóe miệng Trình Kiều Nương nhếch lên, nhìn tỳ nữ cười.
Khi đó một lòng chạy đi, toàn tâm tìm cách, trong mắt cũng không thấy phong cảnh.
“Chờ đến lúc trở về, tiểu thư sẽ thấy phong cảnh đẹp hơn.” Tỳ nữ mỉm cười nói.
“Ừ.” Trình Kiều Nương nói, không chút nào chần chờ, “Ta thấy phong cảnh đều đẹp .”