Kiều Nương Y Kinh

Chương 76: Không nhìn được


Đọc truyện Kiều Nương Y Kinh – Chương 76: Không nhìn được

Trình Kiều Nương cầm hộp lót dạ Kim ca nhi đưa lên tùy ý kiểm tra rồi thả xuống, tỳ nữ vội cướp cẩn thận gói lại.

“Cái này, ngươi lấy trở về đi.” Trình Kiều Nương ngồi thẳng người nói.

Kim ca nhi ngơ ngác.

“Ta cầm lại chỗ nào?” Hắn hỏi.

“Tùy ý.” Trình Kiều Nương nói.

Tùy ý là chỗ nào?

Tôn quan chủ một mực đứng một bên mỉm cười lôi kéo đứa nhỏ này một phen.

“Tặng người cũng được, tự mình ăn cũng được, cám ơn tiểu thư đi.” Nàng nói.

Kim ca nhi kinh ngạc a một tiếng.

“Này, thực đắt tiền đi?” Hắn nói.

Bởi vì thường ở nhà cùng với đạo quán qua lại hành tẩu, thấy nhiều biết rộng, hắn biết điểm tâm ấy khó có được.

Lót dạ Huyền Diệu Quan mới lạ lại ăn ngon, lúc ban đầu là mấy nhà giàu người ta tự cho là đúng đến chọn mua, sau lại bắt đầu làm quà tặng đưa tiễn, thường xuyên qua lại cả thành đều biết, lại lan truyền ra phía ngoài.

Nghe nói sớm nhất là phụ thân của Trương Thuần Trương lão thái gia dùng trước, sau đó lời này truyền ra, cũng có người không phục.

“Đây là đồ trước đây ta bán.” Một người bán hàng rong rất là bất bình nói, “Đi khắp hang cùng ngõ hẻm lúc ban đầu còn không đòi tiền tặng không, tất cả mọi người nói ngon, mới tranh nhau mua.”

Huyền Diệu Quan này làm lót dạ, một ngày nhiều nhất ba hộp, trong đó có hai hộp để cúng, chỉ có thể chờ ngày thứ hai cúng xong mới có thể tùy ý xử trí, mặc kệ bao nhiêu người đến dâng hương, cung tiến rất nhiều tiền dầu đèn, nhưng số lượng lót dạ vẫn vậy, số lượng thiếu, nhiều người muốn, càng quý báu hơn.

Các cửa hàng muốn đến xin hợp tác, mặc kệ đưa ra số tiền lớn thế nào, ngay cả cửa cũng không được tiến vào, không cho bọn hắn quấy rầy nơi thanh tu.


Là đồ thờ cúng mà thôi mà thôi. Sao để trở thành tục vật, quan chủ Huyền Diệu Quan nói như thế.

Cũng chỉ có đắc đạo cao nhân như vậy, nơi đầy linh khí như vậy, mới có thể làm ra lót dạ tốt như vậy. Ngoại trừ ăn ngon, còn có thể tránh hung thêm cát, tăng tuổi thọ, càng đồn ra hiệu quả càng tăng lên.

Mới vừa rồi gã sai vặt Trình gia lấy tên Trình Lục Nương cũng chưa được. Mình có thể tùy tiện lấy đi nhiều như vậy? Còn tùy mình?

“Ngươi đi phố xá, chọn mua giấy và bút mực.” Tỳ nữ lại lấy giấy ra, đây là những thứ Trình Kiều Nương phải dùng.

Kim ca nhi ai một tiếng, cẩn thận đưa tay nhận tờ giấy, nhìn lót dạ này vẫn là do dự không chừng.

“Cầm đi đi, mấy thứ này ở chỗ tiểu thư, tính cái cái gì.” Tôn quan chủ cười nói.

Vốn cũng không cần đưa lên, chẳng qua lúc ấy nàng cũng không biết vì cái gì liền kêu Kim ca nhi, có lẽ bởi vì cái gã sai vặt kia báo ra mình là người Trình gia đi.

Thật sự là buồn cười. Trình gia bọn họ chẳng lẽ cho rằng mình thật là dựa vào tiền bọn hắn phụng dưỡng để sống sao?

Thiên Tôn Vô Lượng. Tôn Diệu tiên nàng sao lại phải nhờ vào đám tục nhân này.

Kim ca nhi lúc này mới khấu cái đầu cảm ơn Trình Kiều Nương.

“Ngươi đến cửa hàng lấy đúng những cái này. Chỉ cần đúng loại này, cái khác không được.” Tỳ nữ lôi kéo Kim ca nhi dặn dò.

Kim ca nhi gật đầu vâng một tiếng ôm hộp đồ ăn bỏ chạy.

“Một cái cửa hàng mà không đủ, đi thêm mấy nơi.” Tỳ nữ đuổi theo ra hô.

Kim ca nhi mở cửa. Hoảng sợ, trước cửa không biết khi nào thì đứng bốn năm người. Ăn mặc khí độ bất phàm.

Bốn năm người này cũng đang thấp giọng nói cái gì, Kim ca nhi đột nhiên nhảy ra cũng dọa bọn hắn nhảy dựng.

“Các ngươi là người nào?” Kim ca nhi lập tức cảnh giác hỏi, một mặt lui ra phía sau từng bước, lấy thân chận cửa, đề phòng nhìn mấy người kia.


“Tiểu ca, xin hỏi Trình Tiểu thư ở nơi này phải không?” Tào quản sự nói, vẻ mặt hòa ái, “Ta ở Kinh Thành, quản sự Chu gia, ngoại tổ Trình Tiểu thư , ta họ Tào.”

“Ta là người Trần gia ở Kinh Thành, đây là danh thiếp của ta.” Trần Tứ Gia ở bên không dám lạnh nhạt vội nói, đồng thời đưa qua giấy ra, lại cũng không nói tường tận mình là ai.

Kim ca nhi có chút không biết phải làm sao.

“Các ngươi muốn làm gì?” Hắn hỏi, không có ý tránh khỏi cửa.

“Có việc muốn nhờ Trình Tiểu thư.” Tào quản sự nói.

Nhờ? Tiểu thư nào?

“Chờ ta hỏi một chút.” Kim ca nhi lại hồ nghi đánh giá bọn hắn một cái nói.

“Các ngươi nhìn cửa, đừng làm cho bọn họ xông tới.”

Phía sau cửa truyền đến tiếng gã sai vặt này không biết dặn dò với ai.

Này tiểu tử ngốc giữ nhà thấy cũng thật nhanh, Tào quản sự thầm nghĩ, ngẩng đầu đánh giá cửa, thấy hai chữ thái bình trên cửa.

Tên thật ra không sai, có chút ý tứ.

Trần Tứ Gia có chút nôn nóng, hận không thể một cước xông vào, sớm nói trực tiếp đi Trình gia, hắn trực tiếp xông vào cũng không có người dám nói cái gì, lại cứ tới nơi này, thứ nhất là nơi ở nữ tử, thứ hai là chưa lấy chồng, gấp cũng không thể gấp.

“Có người cầu kiến tiểu thư?”

Tôn quan chủ cùng tỳ nữ đứng nói chuyện trong viện nghe Kim ca nhi nói xong đều thực kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên có người đặc biệt tới gặp tiểu thư, hơn nữa còn là cầu kiến danh xưng.


“Người nào?” Tôn quan chủ vội hỏi.

“Một người nói là nhà ngoại tổ của tiểu thư, một người chỉ nói là Trần gia, không biết là người nào.” Kim ca nhi nói, đưa danh thiếp qua.

Ngoại tổ gia? nhà mẹ đẻ Chu phu nhân!

Tôn quan chủ sắc mặt vui mừng, cũng không hỏi lại, tiếp nhận danh thiếp liền vào nhà.

Tỳ nữ cùng Kim ca nhi vội cùng qua.

“Chu gia?” Trình Kiều Nương nghe xong lời Tôn quan chủ nói, buông sách giương mắt nhìn qua.

“Đúng, đúng, tiểu thư, là nhà ngoại ngươi người tới xem. . .” Tôn quan chủ nói.

Nói còn chưa dứt lời, Trình Kiều Nương liền lại hạ mắt xuống.

“Không biết.” Nàng nói, gấp sách lại, “Ta muốn đi ngủ rồi, không gặp người.”

Tôn quan chủ ngạc nhiên đứng tại chỗ.

Thật sự không biết? Hay là không muốn nhận?

Chu gia. . . Cũng đắc tội tiểu thư này rồi sao?

“Tiểu thư, còn có một người không phải Chu gia.” Kim ca nhi nói.

Tôn quan chủ lúc này mới nghĩ đến danh thiếp trên tay không phải Chu gia, vội đưa qua.

Cù Châu Trần thị minh hưng.

“Không biết.” Trình Kiều Nương nhìn cũng chưa từng nhìn nói.

Ngoài cửa Tào quản sự cùng Trần Tứ Gia có chút ngạc nhiên.

Tào quản sự trừ bỏ ngạc nhiên còn có chút giật mình.

“Các ngươi chính là tiếp khách, không cần ra mặt, tốt nhất trực tiếp làm cho người nhà Trần đại nhân báo danh, nếu không nói vậy thì nàng nhìn cũng sẽ không nhìn.” Tần công tử nói.


Lúc ấy hắn nghe xong này nói còn có chút không cho là đúng, hiện tại xem ra, tiểu thư này quả nhiên không cho Chu gia một chút mặt mũi a.

Không biết? Nha đầu Bán Cần đã nói rồi, từ lúc ai cũng không nhận biết, cũng chỉ nhận được Chu lão phu nhân, nghe được họ Chu liền cao hứng, lúc còn ngu si, chỉ cần vừa nói Chu lão phu nhân đến, liền lập tức bừng tỉnh, cha mẹ cũng sẽ không kêu, từ thứ nhất học chính là bà ngoại.

Chỉ sợ không phải không biết, mà là rất biết rồi.

Hắn cười khổ một chút, nhìn tỳ nữ trước cửa.

Oán khí từ đâu mà lớn như vậy ?

“Cô nương, làm phiền lại truyền lời, nói phụ thân Trần đại nhân trong kinh cầu thầy.” Hắn nói.

“Cầu thầy?” Tỳ nữ kinh ngạc, nàng không nghe lầm chứ, còn trong kinh thành chạy tới, tới nơi này cầu thầy?

Thấy ngu chưa?

Trần Tứ Gia nhớ đến cái gì, lại đưa ra một phong thư.

“Đây là thư của cha ta, tiểu thư nhìn, liền hiểu được.” Hắn nói.

Tào quản sự thấy hắn đưa ra cái này, cũng nhớ tới cái gì, từ trong lòng lấyra một miếng bạc.

“Còn có cái này, tiểu thư nhìn thấy có lẽ sẽ rõ.” Hắn nói.

Sao nhiều như vậy hiểu không hiểu được. . . Tiểu thư thật có thể hiểu?

Tỳ nữ hồ nghi tiếp nhận sau đó đóng cửa lại.

Hai lần bị người cho chờ ở ngoài cửa, loại đãi ngộ này, Tào quản sự cùng Trần Tứ Gia đều là lần đầu tiên gặp được.

“Cô nương trẻ tuổi, chúng ta không hiểu tới cửa như vậy, tự nhiên là không tốt thấy, nhanh đi gặp thân nhân mới là đạo lý.” Trần Tứ Gia thấp giọng nói, mang theo vài phần khó nén oán hận.

Tào quản sự cười khổ một chút, đương nhiên không thể nói có thể là vì mình báo danh, cho nên mới phải đứng ngoài cửa.

“Tứ lão gia, tiểu thư từ nhỏ có bệnh, dưỡng bên ngoài, bây giờ mới trở về, người trong nhà không biết nàng có thể xem bệnh, ngươi tùy tiện đi nói, chỉ sợ người Trình gia nghĩ đến ngươi điên rồi nói ngốc đâu, không thiếu được lại bị gây sức ép, đó mới là trì hoãn rồi.” Hắn còn thật sự nói, “Như vậy lại càng không tốt, ngươi cứ từ từ đi, lần này hẳn là có thể đi vào cửa rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.