Đọc truyện Kiều Nương Y Kinh – Chương 32: Đi thôi
Ta muốn nha đầu kia.
Những lời này Trình đại phu nhân cảm thấy được dường như vừa mới nghekhông quá vài ngày.
“Cái kia. . . nha đầu của Kiều Nương?” Nàng hỏi.
Trình Đại lão gia gật gật đầu.
“Chính là chuyện này?” Trình đại phu nhân hỏi.
“Hắn nói vậy.” Trình Đại lão gia nói.
Hiển nhiên yêu cầu này thật sự là quá đơn giản nên mọi người không đoán trước được.
“Cũng đừng suy nghĩ, nếu muốn liền cho hắn, dù sao cũng không phải nha đầu nhà chúng ta.” Trình đại phu nhân nói, “Binh đến tướng đỡ, hắn mở miệng chúng ta liền ứng đối, hắn không mở miệng chúng ta liền bất động.”
Nói tới đây, lại nghĩ đến nha đầu kia.
“Lại nói, nha đầu kia, từ sau khi về đến sinh nhiều chuyện thị phi, nhà chúng ta, không dung được nha đầu như vậy.” Nàng nói.
Trình Đại lão gia gật gật đầu.
“Đi thôi, nói cho nha đầu kia, cho tự nàng làm chủ.” Hắn nói.
Nhóm vú già lĩnh mệnh mà đi, không bao lâu đã trở lại.
“Lão gia, phu nhân, không cần đi nói, nha đầu kia đang ở ngoài cửa, gặp Chu Lục công tử rồi.” Nàng nói.
Trình đại phu nhân cười cười.
“Vừa lúc, đây chính là chuyện nhà bọn họ, tự mình giải quyết đi.” Nàng nói, nói tới đây cười cười, phe phẩy cây quạt nhìn Trình Đại lão gia, “Không biết, nha đầu kia lần này có nguyện ý đi không a.”
“Cùng công tử về nhà?” Bán Cần kinh ngạc hỏi.
Chu Lục Lang gật gật đầu.
“Thật tốt quá!” Bán Cần mừng rỡ, “Ta phải đi nói cho tiểu thư.”
Xoay người đi, nghĩ đến cái gì lại dừng chân lại.
“Công tử, lão gia đồng ý rồi?” Nàng lại hỏi.
“Ngươi cũng không phải nha đầu nhà bọn họ, sao bọn họ có thể đồng ý hay không đồng ý.” Chu Lục Lang nhíu mày nói.
Bán Cần sửng sốt.
“Tiểu thư là người nhà bọn họ a.” Nàng nói.
Chu Lục Lang càng nhíu mày.
“Cái gì tiểu thư, ta là nói ngươi.” Hắn nói.
“A?” Bán Cần ngây ngẩn cả người, nhìn Chu Lục Lang, “Không phải mang tiểu thư nhà ta đi sao?”
“Ngươi hồ đồ sao?” Chu Lục Lang nhìn chằm chằm nha đầu kia, nhíu mày mang theo vài phần không kiên nhẫn, “tiểu thư nhà ngươi chẳng lẽ họ Chu sao? Mau đi chuẩn bị, trước khi trời tối chúng ta phải xuất môn.”
Hắn nói đi xoay người nhanh mà đi.
Bán Cần đứng nguyên tại chỗ, màng nhĩ ong ong.
Trình Kiều Nương đã tỉnh rất sớm, thời điểm Bán Cần dặn dò tiểu nha đầu, yên lặng nằm mệt mỏi, nàng liền ngồi xuống, tất cả kinh động bên ngoài của nha đầu và vú già, các nàng thấp giọng nghị luận nàng cũng nghe được.
Im lặng mở sách, tranh vẽ cùng với hai hàng chữ khác nhau trên bình phong, các ký tự như nhào vào mi mắt, Trình Kiều Nương chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, nội tâm chấn động, nàng nhắm mắt lại một hồi lâu dịu xuống.
Vẫn không thể nhìn?
Yên lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ một khắc, Trình Kiều Nương lại cúi đầu.
Thời gian nửa ngày trôi qua rất nhanh.
Cái loại cảm giác ghê tởm đã không xuất hiện nữa, lấy tay dựa cột, nhìn từng hàng chữ cũng không cònnhảy loạn ở trước mắt.
Tuy rằng cuối cùng nàng chỉ nhìn một hàng chữ.
Đối với nửa ngày này mà nói đã đủ rồi.
Trình Kiều Nương ngẩng đầu, xem bên ngoài đã gần đến chạng vạng, mây nhiễm đỏ chân trời.
Tiếng nha nụ hoa già lo lắng bên ngoài lại truyền đến.
“Sao vẫn chưa trở lại a. .”
“Có thể hay không hầu a. . .”
“tiểu thư của nàng chính là ngốc tử, là người không thể rời. . .”
“Nếu không chúng ta vào xem đi. . .”
Trình Kiều Nương yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, nàng khép sách lại.
“Người tới.” Nàng kêu.
Tiếng nói chuyện bên ngoài đột nhiên ngừng, trong viện tựa hồ im lặng ngay cả thở đều không nghe được.
Sau một lát, có người lật đật lại hoang mang rối loạn đi vào.
“Tiểu thư.” Nha đầu quỳ xuống, run giọng hô, cũng không dám ngẩng đầu.
“Ta muốn thay quần áo.” Trình Kiều Nương nhìn nàng nói.
“Vâng.” Nha đầu vâng một tiếng, ngẩng đầu lên, mặt trời chiều ngã về tây,ánh chiều tà chiếu ở trên ngườu nữ tử đang ngồi trước mắt, trong lúc nhất thời thật đẹp.
Trời ạ, nhìn đẹp như vậy, hơn nữa, cũng không thối. . .
Những người đó nói đều là gạt người!
Bán Cần vội vàng bước vào cửa.
“Tiểu thư tỉnh sao?” Nàng vội hỏi nói, lời còn chưa dứt, chỉ thấy nha đầu trên hành lang quay đầu lại nhìn nàng.
Tiếng Bán Cần liền két một tiếng dừng lại.
“Tiểu thư, nước trắng.” Nha đầu thu hồi tầm mắt nói, ngồi chồm hỗm cúi đầu lấy tay đem chén nước đặt ở trên bàn.
Trình Kiều Nương đưa tay muốn đi bưng ly trà.
Bán Cần lấy lại tinh thần vội tiến lên quỳ xuống.
“Tiểu thư muốn uống nước trà lạnh.” Nàng nói, đưa tay trước lấy ly trà, thử.
“Không ngại, ta có thể chờ một chút.” Trình Kiều Nương nói.
Bán Cần vâng một tiếng, thu tay lại ngồi xuống.
“Tiểu thư, người muốn thay quần áo hay không?” Nàng lại nhớ đến cái gì hỏi.
“Ta đã giúp tiểu thư đã làm rồi.” nha đầu đang quỳ tại hành lang vội nói, mang theo vài phần kích động, tựa như làm chuyện gì giỏi lắm.
Bán Cần ừ một tiếng.
Trình Kiều Nương nâng chung trà lên chậm rãi uống nước.
“Tiểu thư, buổi tối người muốn ăn cái gì? Bán Cần làm cho người.” Bán Cần vừa cười nói.
Trình Kiều Nương nhìn nàng.
Bán Cần hạ tầm mắt xuống, không dám nhìn thẳng.
“Lãnh đào.” Trình Kiều Nương nói.
Bán Cần cúi đầu vâng một tiếng.
“Để nô tì đi làm.”Nàng đứng dậy nói.
Nàng mới đi xuống sân, ngoài cửa đã có vú già tới.
“Bán Cần cô nương, người của Chu công tử hỏi ngươi đã chuẩn bị xong chưa?” Nàng nói.
Thân hình Bán Cần nhất thời cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.
“Nhờ ma ma nói cho công tử, để ta giúp tiểu thư làm lãnh đào một lần nữa.” Nàng run giọng nói.
Trình Kiều Nương đặt ly trà xuống.
“Bán Cần tỷ tỷ, nếu ngươi vội trước hết đi thôi, ta làm cho.” Nha đầu kia ở một bên nói.
“Ta có thể làm!” Bán Cần quay đầu lại.
Nha đầu hoảng sợ, lại nhìn Bán Cần mắt nước mắt lưng tròng, càng thêm khó hiểu.
Bán Cần quay đầu cúi đầu vội đi đến phòng bếp.
“Không cần.” Trình Kiều Nương nói, “Ngươi đi đi.”
Bán Cần xoay người quỳ xuống khóc lớn.
Vú già ngoài cửa cùng nha đầu dưới hành lang đều ngạc nhiên.
Đây là làm sao vậy?
“Tiểu thư, tiểu thư.” Bán Cần khóc không thành tiếng, kêu, quỳ đi về phía trước, “Nô tì không đi, nô tì không đi, nô tì sẽ đi nói cho Lục công tử.”
Nàng đứng dậy lảo đảo chạy ra phía ngoài.
Nha đầu trợn mắt há hốc mồm nhìn.
“Đây là làm sao vậy?” Nàng khó hiểu hỏi.
Không ai trả lời nàng.
Bán Cần đã chạy xa rồi, vú già ngoài cửa cũng đã đi theo .
Nha đầu không khỏi quay đầu lại nhìn Trình Kiều Nương.
Tóc mai rời rạc, mặc áo đen thùng thình, nữ tử im lặng mà ngồi vẻ mặt như trước, tựa như cái gì cũng không thấy cái gì cũng không còn nghe được.
Biết ăn uống rồi ngủ, đã không khác ngốc tử rồi, những chuyện như vui buồn yêu ghét chẳng hạn ngốc tử đều không hiểu.
“Nói cho phòng bếp, ta muốn ăn lãnh đào.” Trình Kiều Nương nói.
Nhìn xem, phải không!
“Vâng.” Nha đầu vâng một tiếng.
Ngốc tử này biết đại tiểu tiện, không ngây ngô cười vui buồn vô cớ, cũng sẽ không đánh người tranh cãi ầm ĩ, chính là lẳng lặng ngồi, có thể vui chơi giải trí mặc quần áo, quả thực rất dễ chiếu cố.
Nha đầu vui vẻ bước đi.
Trình Kiều Nương ngồi ở trong sảnh đường, tay cầm ly trà đờ đẫn bất động.
Nhìn thấy Bán Cần khóc sướt mướt, Chu Lục Lang nhíu mày.
“Ta thích ngươi là nữ tử anh hùng mới chịu mang ngươi đi, ngươi khóc như vậy là vì sao?” Hắn nói, nắm lấy dây cương phi thân lên ngựa.
Anh hùng? Là nói mình sao? thật không ngờ Công tử đánh giá mình caonhư vậy?
Nhưng là. . .
“Nhưng, tiểu thư nhà ta làm sao bây giờ?” Bán Cần khóc ròng nói.
“Không có ngươi, Trình gia sẽ không cho nha đầu khác?” Chu Lục Lang có chút buồn cười, dù thông minh lanh lợi, cũng không tránh được bệnh chung của nữ nhân.
“Nhưng, từ nhỏ tiểu thư đã theo ta. . .” Bán Cần khóc ròng nói.
“Từ nhỏ ở với ngươi, dù không ở với ngươi, ở cùng người khác sẽ không thể sống sao? Giờ đây không có ngươi, chẳng phải nàng vẫn sống sao?” Chu Lục Lang nhíu mày nói, “Trên đời này có ai cách xa ai là không thể sống tiếp? Chớ để tự mình quan trọng hóa, lừa mình dối người!”
Bán Cần cúi đầu khóc, chỉ cảm thấy tim phổi tan nát.
Đúng vậy, nàng không phải người Trình gia, nàng là do Chu lão phu nhân mua, là người Chu gia, do đó, nên trở về.
“Ngươi có đi hay không, ta muốn đi ngay, không đi coi như xong, ta cũng không phải thiếu một mình ngươi!” Chu Lục Lang quát, “Chẳng qua là nhìn thấy ngươi sống ở trong này đáng tiếc thôi!”
Bán Cần không dám lên tiếng, lập tức ngẩng đầu nhìn thiếu niên.
Thiếu niên từ trên cao nhìn xuống, ánh chiều tà rạng rỡ.
Bán Cần quay đầu lại nhìn cửa.
Giờ đây mặc dù Tiểu thư tốt hơn rất nhiều, chỉ là nếu không đề cập tới, chỉ có thể nhớ kỹ người cùng chuyện ba bốn ngày gần nhất.
Như vậy, ba bốn ngày sau, nàng cũng không nhớ rõ từng có một người như Bán Cần rồi.
Nàng cúi đầu lau đi nước mắt.
“Vâng.” Bán Cần cúi đầu cúi người nức nở nói, “Nô tì nghe công tử, nô tì không cần thu thập cái gì rồi.”
Trời tắt nắng, cảnh chiều hôm bao phủ mặt đất.