Kiều Nương Y Kinh

Chương 30: Nảy sinh hiềm khích


Đọc truyện Kiều Nương Y Kinh – Chương 30: Nảy sinh hiềm khích

Có ca ca như vậy thật tốt.

Nhìn thấy đồ ăn phong phú trước mặt, Bán Cần vui mừng xoay người.

“Tiểu thư, ăn cơm thôi.” Nàng nói, một mặt quỳ ngồi xuống.

Tiểu nha đầu cùng vú già mới tới vội hợp lực đem bàn ăn nâng lại đây.

Sau màn trúc, thấy một nữ nằm nghiêng trên giường.

“Các ngươi đi xuống đi.” Bán Cần nói.

Vú già cùng tiểu nha đầu lên tiếng vâng.

“Không biết khẩu vị của tiểu thư, còn nhờ cô nương xem giúp.” Vú già cung kính nói.

“Được.” Bán Cần nói, gật đầu hoàn lễ.

Vú già cùng nha đầu lui ra ngoài, nhìn thấy màn được vén ra, có một nữ tử được Bán Cần nâng ngồi ở trong sảnh đường.

Tiểu nha đầu có chút tò mò muốn nhìn rõ cô gái này, bị vú già trừng mắt kéo đi, vội cúi đầu lui ra ngoài.

“Tiểu thư trông thế nào?” Tiểu nha đầu nhịn không được tò mò hỏi.

“Ngốc tử có thể có cái gì dạng! đừng gây chuyện, nếu công tử Chu gia bắt được nhược điểm, ngươi ta cũng không hay ho rồi.” Vú già cảnh cáo nói.

Nghĩ đến bởi vì một kiện sự này hai nhà tổng cộng bảy người bị đuổi ra phủ, nghĩ đến kết cục của tôi tớ bị đuổi đi, dọa tiểu nha đầu vẻ mặt khẩn trương, không dám ở trong phòng này liếc mắt một cái, chỉ sợ bởi vì chứng kiến hình dạng ngốc tử không ổn rước lấy sự tình.

Ăn cơm xong, Trình đại phu nhân chờ Trình Đại lão gia đến.

“Hắn nói sao?” Nàng vội vàng hỏi.


“Cái gì cũng chưa nói, uống một bầu rượu rồi đi ngủ.” Trình Đại lão gia tức giận nói, ngồi xuống, chỉ cảm thấy bực mình.

Chuyện ngày hôm nay từ đầu tới đuôi đều làm cho hắn cảm thấy bực mình, nhưng lại không thể nào phát tác.

Trình đại phu nhân chẳng phải không thấy khó chịu, ngồi xuống ở đối diện, vừa muốn nói chuyện, vợ chồng Trình Nhị lão gia đến đây.

Trình nhị phu nhân vừa vào cửa đã khóc, làm Trình đại phu nhân càng phiền lòng.

“Chị dâu.” Nàng quỳ xuống đại lễ.

Loại đại lễ này làm cho vợ chồng Trình Đại lão gia hoảng sợ, vội đưa tay nâng.

“Làm cái gì vậy?” Trình đại phu nhân nói.

“Hôm nay trước mọi người, muội có tội lại thoái thác đến trên người chị dâu, quả thật đại bất kính.” Trình nhị phu nhân khóc ròng nói, cũng không chịu đứng dậy.

Nói đến chuyện này, thần tình Trình đại phu nhân hiện lên một tia khác thường.

Bên này trình Nhị lão gia cũng cúi người thi lễ.

“Là lỗi của đệ, đệ không nên. . Không nên nói chị dâu.” Hắn cúi đầu nói.

“Đừng như vậy.” Trình đại phu nhân vội gọi người nâng dậy, mang theo vài phần oán trách, “Này tính sai cái gì, vốn chính là chuyện của ta, là ta trị gia không đúng, cho ngươi chịu ủy khuất rồi.”

Trình nhị phu nhân nắm tay Trình đại phu nhân khóc.

“Được rồi, người một nhà cả, hiện tại quan trọng hơn chính là chuyện người kia.” Trình Đại lão gia nói.

Hai bên lúc này mới đều tự phân biệt ngồi xuống.

“Nói nhà bọn họ cũng không biết. . . . . Này. . . Đứa bé kia gọi là gì?” Trình Đại lão gia nói, nơi này cũng không còn người ngoài, hỏi rõ ràng.

Ba người trong phòng đều hơi hơi sửng sốt, đều ngây người nghĩ xem ngốc tử gọi là gì.

“Kêu, Kiều Nương!” Trình nhị phu nhân nhớ ra nói, lại bổ sung một câu, “Hình như là tên bà ngoại bên Chu gia đặt.”

Trình Đại lão gia trên mặt lạnh nhạt.

“Tên cổ quái.” Hắn nói thầm một câu, không biết là nói tên này hay là nói người Chu gia.

“Chu Lục Lang này nói không biết chuyện Kiều Nương trở về, lời này có thể tin không?” Trình Đại lão gia nói tiếp.

“Không biết mới là lạ.” Trình Nhị lão gia tức giận nói, “Không biết còn chạy tới nháo!”

Trong phòng trầm mặc một khắc.

“Chuyện hôm nay, cũng là sai của chúng ta, đệ có nhược điểm làm cho người ta nắm được, chẳng trách người khác làm nhục.” Trình Đại lão gia nói, “Chúng ta nghĩ xem, lần này Chu gia muốn làm gì đi.”

“Bọn hắn còn muốn làm gì?” Trình Nhị lão gia cả giận nói, “Thực cho rằng Trình gia chúng ta sợ hắn?”

Trình Đại lão gia gật gật đầu.

“Đúng vậy, việc hôm nay là do chúng ta không phải trước, nhưng bọn hắn lòng tham không đáy cố ý náo loạn, Trình gia chúng ta cũng không phải mặc cho ai đều có thể khi nhục.” Hắn nói, “Bị con nhà võ nhục nhã, không phải chỉ thể diện Trình gia chúng ta, mà còn là thể diện văn nhân Đại Chu.”


Từ trước đến nay võ tiện văn quý, một tú tài không công danh cũng không sợ một lão gia nhà võ quan.

“Biết vậy lúc trước sẽ không nên kết thân cửa này, làm hại ta bên ngoài bị người cười.” Trình Nhị lão gia hừ vừa nói.

Trình Đại lão gia trừng mắt.

“Ngươi đây là trách cha mẹ đã nghị thân?” Hắn quát.

Bởi vì nói đến vị thê tử lúc đầu kia, Trình nhị phu nhân vẫn cúi đầu.

Trình đại phu nhân lôi kéo chồng.

“Nhị Lang không phải ý tứ kia, chàng đừng suy đoán lung tung nói hắn.” Nàng nói, một mặt nhìn Trình Nhị lão gia, “Tốt lắm, đều mệt mỏi, đi nghỉ đi, nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta cũng không thể làm chuyện cười cho người ta.”

Vợ chồng Trình nhị lão gia cáo lui.

“Nàng nên đi hầu hạ chị dâu nhiều hơn.” Trình Nhị lão gia nói, “Làm cho chị dâu sớm hóa giải khúc mắc.”

Miệng Trình nhị phu nhân hơi hơi cong lên.

“Những gì cần nói thiếp đã nói, đại lễ cũng đã làm rồi, mặt mũi cũng đủ rồi, hơn nữa, lúc ấy chúng ta cũng không nói sai.” Nàng nói.

Trình Nhị lão gia dừng lại chân quay đầu lại trừng nàng.

“Nàng nói cái gì?” Hắn thấp giọng quát.

“Thiếp nói cái gì sai? Thiếp nói không đúng sao? Dựa vào cái gì chuyện tốt nàng đều chiếm, chuyện bêu danh chuyển cho thiếp? Là nàng muốn đem ngốc tử này tự nuôi, sao xảy ra chuyện người bị mắng lại là thiếp? Lúc ấy Nhị Lang chàng nếu không mở miệng thay thiếp nói chuyện, nàng liệu có chủ động nói? Liệu có phải còn muốn nhìn thấy thiếp đi nhà thờ họ chịu phạt?” Trình nhị phu nhân nói, mắt đục đỏ ngầu.

“Nàng nhỏ giọng thôi, đây là bên ngoài.” Trình Nhị lão gia hoảng sợ, vội nói.

Vú già nha đầu đi theo kinh hoàng tránh đi.

Trình nhị phu nhân vung tay áo bước nhanh đi lướt qua Trình Nhị lão gia.

Trình Nhị lão gia chỉ cảm thấy đau đầu, huyệt Thái Dương thình thịch đau.

Thật là một chuyện chưa qua, chuyện khác đã tới!


Đang tốt đẹp sao lại thành như vậy rồi? !

Chuyện trong nhà, có cái gì có thể giấu được, Trình đại phu nhân sau lưng sẽ biết vợ chồng lão nhị cãi nhau, nàng thở dài, tháo xuống cái trâm cài đầu.

“Đi xuống đi, lời này không được truyền nữa.” Nàng nói.

Vú già vâng một tiếng, cúi đầu lui ra ngoài.

“Đệ muội sao đột nhiên lại không hiểu chuyện rồi?” Trình Đại lão gia nửa nằm ở trên tháp, nhíu mày không hờn giận nói.

“Chàng cũng thật là, sao lại quên Kiều Nương là do thiếp nuôi.” Trình đại phu nhân nói, có chút bất đắc dĩ còn có chút vô lực.

“Sao lại do nàng nuôi? Dù sao trên danh nghĩa nàng ta cũng là mẫu thân Kiều Nương, nếu ta không nói trách phạt nàng, Chu gia sao có thể đơn giản mà bỏ qua? Hơn nữa, sao lại có thể thật sự trách phạt nàng.” Trình Đại lão gia nói, thở dài, “Thật sự là kỳ lạ.”

Trình đại phu nhân nằm xuống phía bên kia giường, một mặt xoa ấn đường.

“Cõ lẽ là do Kiều Nương trở về, đột nhiên thay đổi so với trước, nàng nhất thời không chịu nổi.” Nàng nói.

Trình Đại lão gia hừ một tiếng.

“Chuyện nhà của chúng ta có đứa bé này, nàng cũng không phải ngày đầu tiên biết, sao hiện tại chịu không nổi?” Hắn nói.

Trình đại phu nhân hé miệng cười.

“Biết là một chuyện, tự mình nhìn thấy lại là một chuyện khác.” Nàng nói.

“Ta thấy là để nàng ta thoải mái quá lâu.” Trình Đại lão gia không mặn không nhạt nói.

Lúc này đây Trình đại phu nhân không tiếp tục phản bác, mà là thở dài, đổi sang day cái trán, nhắm mắt lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.