Đọc truyện Kiều Nương Y Kinh – Chương 117: Kết nghĩa
Chu Lục Lang tựa vào xe ngựa, trong tay phe phẩy roi ngựa, nhìn đám người đi lại trên đường không biết suy nghĩ cái gì, Tần công tử lấy gậy chống trong tay chọc hắn.
“Gì chứ?” Chu Lục Lang nhíu mày không hờn giận nói, “Ngươi còn ở nơi này làm cái gì? Trở về trở về.”
Tần công tử nở nụ cười đưa tay chỉ chỉ bên kia.
“Tìm được ngươi rồi.” Hắn nói.
Bên trong ngõ nhỏ tỳ nữ bước nhanh ra, nhìn trái phải, rất nhanh thấy Chu Lục Lang bên này, liền mỉm cười đi tới.
Chu Lục Lang đứng thẳng người, phe phẩy roi ngựa nhìn nàng.
“Đi gấp không mang tiền, công tử có thể cho mượn tiền dùng?” Tỳ nữ mỉm cười thi lễ nói.
Tần công tử cười quay đầu, Chu Lục Lang nhìn tỳ nữ cười, nhịn không được cũng cười lạnh một chút.
“Ta nói không cho mượn, thì sao?” Hắn hỏi.
Tỳ nữ không vội cũng không giận.
“Thế cũng không sao.” Nàng quay đầu nhìn Tần công tử, “Vị công tử này khí độ bất phàm, không biết có thể cho vay tiền dùng?”
“Tiểu thư nhà ngươi coi trọng ta như thế, ta đương nhiên cho mượn.” Tần công tử cười ha ha, “Ngàn vàng mua một nụ cười, giờ đây ta dùng ngàn vàng mua một lời khen, tất nhiên là đáng giá.”
Hắn nói xong quả nhiên ý bảo gã sai vặt lấy tiền.
Chu Lục Lang sớm đã quăng một gói to tiền lại, tỳ nữ đưa tay tiếp được.
“Đa tạ công tử.” Nàng mỉm cười nói, “Tiểu thư cùng các công tử ăn cơm xong mới có thể quay lại, bằng không công tử đi về trước đi.”
Nói xong bước nhanh đi.
Các công tử?
Mấy anh chàng lỗ kia mãng là công tử? Không xấu hổ mình là kẻ lỗ mãng?
Chu Lục Lang nhíu mày.
“Ngươi xem, nữ nhân này vài lời nhục nhã người khác cũng không buông tha.” Hắn nói.
Tần công tử lại lắc đầu.
“Nàng cũng không phải là bực người so đo từng chữ, nếu xưng hô là công tử. Tất nhiên là có lý do.” Hắn nói, một mặt nhìn nhà cửa bên kia khẽ thở dài, “Chỉ tiếc, vô duyên bước vào.”
Chu Lục Lang hừ một tiếng.
“Xin lỗi, là ta liên luỵ ngươi không thể thân cận mỹ nhân rồi.” Hắn nói.
Tần công tử cười ha ha.
“Đi thôi. Ta biết một nơi tốt, ăn ngon mà mới lạ, chúng ta đến nếm thử.”Hắn nói, “Muội muội của ngươi không thương ngươi, ta thương ngươi.”
Buổi trưa,bên trong nhà Trình Kiều Nương, hương thơm tỏa ra theo cửa giấy đang mở hé.
Trong phòng mấy nam nhân đang cầm bát ăn như hổ đói, Kim ca nhi ôm một mâm thịt chạy từ phòng bếp bên kia tới.
“Có muội muội thật là tốt. . .” Từ Chày Gỗ hàm hồ nói, một mặt giơ đũa gắp một miếng thịt trong nồi, “. . . Ăn ngon. .”
So với hàng vi của những người khác. Đại ca Phạm Giang Lâm cùng Tam ca Từ Mậu Tu đoan trang hơn một ít.
“Muội muội chớ chuẩn bị nữa, vậy là đủ rồi.”Bọn họ nói.
Trình Kiều Nương đang cùng tỳ nữ cùng nhau chia đồ ăn trên bàn, nghe vậy nhìn qua, khóe miệng nhếch lên.
“Ca ca chớ khách khí, chừng này làm sao có thể đủ.” Nàng nói.
Mắt Phạm Giang Lâm cùng Từ Mậu Tu nhìn những người bên cạnh ăn như hổ đói. Một mâm lại một chén rất nhanh trống không. Ngượng ngùng nở nụ cười.
“Huống hồ, ta cũng thật cao hứng.” Trình Kiều Nương nói, một mặt cúi đầu tinh tế thái thêm thittj, “Thật lâu, không náo nhiệt như vậy.”
Đến lúc ăn trưa xong, đồ ăn mua về đã hết sạch.
“Tiếc là không có rượu ngon.” Trình Kiều Nương nói.
Phạm Giang Lâm cười vỗ bầu rượu một bên.
“Đây còn không gọi là rượu ngon, muội muội lại nói như thế, chúng ta thật sự là không được tự nhiên.”Hắn nói.
Trình Kiều Nương cười mà không nói.
“Gặp mặt vui mừng, uống nước cũng say.” Từ Mậu Tu nói, ngửa đầu uống sạch ly rượu còn lại.
Trình Kiều Nương đứng dậy.
“Như thế. Ta liền cáo từ trước.”Nàng nói.
Các nam nhân có chút khó hiểu, vội đứng dậy theo.
“Phải, phải, chúng ta nên cáo từ rồi, quấy rầy muội muội hồi lâu rồi.” Bọn họ nói lung tung.
“Không phải, các ca ca ở nơi này, ta ở tại nhà bà ngoại ta.” Trình Kiều Nương nói.
Các nam nhân lại sửng sốt, vội xua tay.
“Vậy sao được, ăn của muội muội uống của muội muội, lại ở chỗ muội muội.”Bọn họ nói loạn lung tung.
Trình Kiều Nương nhếch khóe miệng.
“Các ngươi gọi ta là muội muội.” Nàng nói, “Nếu là người một nhà, còn muốn khách khí như thế sao?”
Từ Mậu Tu ngăn mọi người nói loạn, nhìn vẻ mặt Trình Kiều Nương – nghiêm túc.
“Muội muội, vừa mới nghe Kim ca nhi tán gẫu, ngươi vốn muốn tới ở nơi này.”Hắn nói, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt thấu hiểu, “Ngươi đã kêu một tiếng ca ca, như vậy, có chuyện gì cũng nên nói thẳng mới đúng, đừng cho các ca ca lo lắng.”
Kim ca nhi bị “Giải cứu” ra, khắp nơi nhân mã rối loạn, ở Trần gia người ta nói mát rất nhiều.
“. . Tiểu thư bị cướp đi, người đã đánh mất, Trần gia chúng ta sẽ không thể lăn lộn ở Kinh Thành. . .”
“. . . Đều do Chu gia này, khiến tất cả mọi người rối loạn, đã quên Kim ca nhi ngươi. . .”
“. .. Tiểu thư nhà ngươi chính là bị bọn hắn kèm hai bên mà đi. . . .”
Này đó gã sai vặt hạ đẳng lôi kéo Kim ca nhi nói lung tung, chính là vài câu, không nghĩ tới nam nhân này cũng chú ý tới rồi.
Các nam nhân khác cũng lấy lại tinh thần, nhìn Từ Mậu Tu, lại nhìn Trình Kiều Nương.
“Sao? Có người khi dễ muội muội?” Mọi người hỏi, một đám đỏ mặt.
Trình Kiều Nương cười.
“Ca ca quá lo lắng.” Nàng nói, “Không ai khi dễ ta, hoặc là nói, chính là người khác cảm thấy đã khi dễ ta mà thôi.”
Nói xong lại nhìn Từ Mậu Tu cười.
“Ta nói rồi, ta chỉ là, muốn có huynh trưởng, mà thôi.” Nàng nói.
Đám người Từ Mậu Tu vẫn không đi, nhìn nàng kia mang theo tỳ nữ ngồi xe đi, Kim ca nhi bị lưu lại, vội ở bên trong dọn dẹp.
“Lão Tam, ngươi suy đoán muội muội như thế, không tốt lắm đâu.” Phạm Giang Lâm chợt nói.
Từ Mậu Tu cười khổ một chút.
“Ta chỉ là, cảm thấy, việc này cũng quá không thể tưởng tượng nổi rồi.” Hắn nói.
Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi. . .
Bọn hắn trốn đi từ Tây Bắc, lão Tam bệnh sắp chết, trên đường gặp được một tiểu thư cứu hắn, không chỉ không thu tiền mà lại cho tiền tiêu, đến bây giờ ân nhân cứu mạng này lại theo chân bọn họ kết bái, thành nghĩa huynh muội.
Tiểu thư này a, bộ dáng tốt, tuy rằng chưa nói, nhưng có thể thấy được gia thế nhất định rất tốt, còn có y thuật khởi tử hồi sinh.
Cùng dân đen bọn họ quả thực là trên trời dưới đất, không có khả năng cùng xuất hiện.
Thế nhưng thành muội muội bọn hắn?
Nói ra, ai sẽ tin? chính bọn họ cũng không tin.
“Mậu Tu, nàng nói, chính là muốn có huynh trưởng mà thôi.” Phạm Giang Lâm nói, “Ngươi không cần nghĩ nhiều lắm, nếu nàng muốn dùng chúng ta làm cái gì. . .”
Hắn nói tới đây cười khổ một chút.
“Chúng ta, có năng lực làm cái gì cho nàng?” Hắn mở đôi môi thô, nói, “Tính mạng sao? Dù sao cũng là nàng cứu, cầm đi cũng được.”
Nói tới đây nhìn Từ Mậu Tu.
“Mạng của ngươi, không phải chúng ta.” Hắn lại bổ sung một câu.
Từ Mậu Tu cười ha ha.
“Phải, ta nghĩ nhiều quá, tự xưng là đọc mấy quyển sách, gặp được vài chuyện bất bình, lợi dụng vì nhìn thấu tâm người khác, lại phần lớn là tự làm phiền mình, nếu không ta lung tung suy đoán Hướng Thất, cũng sẽ không rước lấy hiểu lầm kia.” Hắn nói, mang theo vài phần tự giễu.
Phía sau truyền đến tiếng mấy huynh đệ khác hô to gọi nhỏ.
“. . . Oa, nơi này nhiều phòng như vậy. . . Có thể một người ở một gian rồi. . .”
“Thật tốt quá, rốt cuộc không cần bị lão Tứ khò khè quấy rầy. . .”
“. . . Nói bậy, ngươi khò khè mới khiến cho ta không thể ngủ!”
“. . . Ta muốn ở gian này. . .”
“Ta muốn ở gian này, ngươi tìm chỗ khác đi. . .”
Phạm Giang Lâm cùng Từ Mậu Tu liếc nhau, đều cười ha ha.
Bọn hắn, thế nhưng có muội muội, có cái nhà rồi.