Đọc truyện Kiều Nương Y Kinh – Chương 107: Ai tới
Cáo từ?
Có người trong nhà giật mình, ngay cả Trần lão thái gia cũng ngồi thẳng người.
“Tỷ tỷ phải đi rồi?” Đan Nương hô.
“Ta tự nhiên phải đi” Trình Kiều Nương nói.
Nàng im lặng ở trong này, mỗi ngày lại đây thi châm kê thuốc, thời gian còn lại đều ở trong viện của mình, nếu không phải sức khỏe Trần lão thái gia mỗi ngày một tốt lên, người Trần gia cơ hồ đều quên sự tồn tại của nàng rồi.
“Tiểu thư, hay là ở lâu thêm một ít đi.” Trần Thiệu nói.
“Tam Lang, không thể như thế.” Trần lão thái gia nói, “Tiểu thư đã tới nơi này ở hơn nửa tháng rồi, nếu tiểu thư nói phải đi, tức là bệnh của ta có thể không cần nàng phải trị nữa.”
Trình Kiều Nương gật gật đầu, Trần Thiệu cũng đành phải không cưỡng cầu nữa.
“Tiểu thư này quay về Giang Châu hay là. . .” Hắn chần chờ một chút hỏi.
“Ta sẽ, lưu lại Kinh Thành một thời gian, lúc nào về tính sau.” Trình Kiều Nương nói.
Trần Thiệu thở phào, chỉ cần còn ở Kinh Thành là tốt rồi, dù sao sức khỏe phụ thân mới tốt lên, tuy rằng tiểu thư này nói yên tâm, nhưng thật sự vẫn không yên tâm.
Chạng vạng, phu nhân Trần Thiệu liền tự mình đưa tiền chẩn bệnh tới.
Trình Kiều Nương cất hồng bao đi.
Tuy rằng Trình Kiều Nương chưa nói lấy nhiều hay ít, Trần phu nhân cũng không nói cho nhiều hay ít, nhưng có thể tưởng tượng, số lượng trong hồng bao sẽ không nhỏ.
Phu nhân Trần Thiệu có chút bất an, hay là chê ít quá sao?
“Còn phải nhờ phu nhân, một việc.” Trình Kiều Nương nói, “Ta ở kinh thành không quen, xin phu nhân, giúp ta tìm một tòa nhà thuê để ở.”
Vẻ mặt Trần phu nhân kinh ngạc, vú già cùng nha đầu Chu gia ngồi chồm hỗm bên ngoài kinh ngạc liếc nhau.
Trời ạ!
Một hồi lâu Trần phu nhân mới lấy lại tinh thần.
“Việc này quá đột ngột, nhất thời khó tìm, hay là tiểu thư ở trong nhà, chờ tìm được nơi ở tốt hãy bàn lại đi, cũng có thể tận tâm chọn lựa.” Trần phu nhân nói.
Khóe miệng Trình Kiều Nương nhếch lên.
“Phu nhân, ta sở dĩ, mời ngươi tìm, là bởi vì. Chuyện này quá gấp rồi.” Nàng nói.
Vẻ mặt Trần phu nhân xấu hổ, tiểu thư này nhìn qua điềm đạm nho nhã thanh tao lịch sự, nói chuyện cũng không nhiều, nhưng lời nói ra luôn sắc bén.
Bên này Trần lão thái gia nghe xong Vợ chồng Trần Thiệu nói, cười ha ha.
“Vậy thì làm như lời nàng nói đi.” Hắn nói, “Lời nàng nói cũng là lời nói thật. Thực sự nếu muốn tìm, gấp mấy cũng tìm được.”
Nói xong hơi suy nghĩ một chút.
“Cũng không cần hỏi nàng nữa. Bán ngôi nhà ở Ngọc Kiều của chúng ta cho nàng đi, đồ dùng trong nhà đều đầy đủ, trực tiếp là có thể ở được.” Hắn nói.
Trần Thiệu chần chờ một chút.
“Phụ thân, là, bán cho nàng?” Hắn hỏi.
Không phải, đưa tặng?
“Bán cho nàng.” Trần lão thái gia gật gật đầu, nhắc lại một lần nữa.
Trần Thiệu vâng một tiếng.
Tin tức rất nhanh rơi vào tai Chu gia, giống như lúc người Trần gia nghe được, Chu gia cũng ồ lên.
“Nàng thực sự nói như thế?” Chu lão gia quát.
Vú già trước mặt vội vàng gật đầu.
“Đúng vậy. Đúng vậy, lão gia, Trần phu nhân đã thương lượng với Trần lão gia mua tòa nhà cho Trình Tiểu thư rồi.” Nàng nói.
“Tiện tỳ!” Chu lão gia tức giận mắng, “Không có tầm nhìn như thế!”
“Lão gia, làm sao cho dúng?” sắc mặt Chu phu nhân khó coi nói, “Truyền ra. Người ngoài nói chúng ta thế nào.”
Ban đầu lúc khám và chữa bệnh còn chưa biết kết quả, hai nhà Trần Chu đều không nói chuyện mời thầy chữa bệnh, giờ đây bệnh Trần lão thái gia từ từ khôi phục, Chu gia đã cố ý vô tình tỏ rõ nhà mình liên quan đến việc Trần lão thái gia bình phục.
Cách ba ngày, Chu phu nhân đến Trần gia một chuyến, tuy rằng hoặc chỉ liếc mắt một cái với Trình Kiều Nương, hoặc là không nhìn. Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc người ngoài hỏi.
Một võ quan chức vụ thấp hơn, liên tiếp đến nhà đại quan văn là vì cái gì?
Mới bởi vì thế không lưu tình chút nào đuổi vú già, làm yên lòng ngờ vực vô căn cứ của Trần gia, vốn tưởng rằng sự tình cứ qua đi như vậy, không nghĩ tới cô gái này đột nhiên làm ra hành vi như vậy!
“Thật sự là vong ân bội nghĩa, tục ngữ nói cháu ngoại tùy tiện, ăn xong chùi mép, quả nhiên đúng vậy, cũng không nhớ ngày đó là dựa vào nhà ai, mới an ổn sống đến bây giờ.” Chu lão gia càng nói càng giận, “Là đứa không ai giáo dưỡng!”
Chu lão gia tức giận, lập tức muốn đứng dậy đi Trần gia giáo huấn đứa nhỏ bất hiếu này, bị Chu phu nhân ngăn lại.
“Lão gia, đó là ngốc nhi, cái gì cũng không nói nên lời, đến Trần gia náo loạn, còn mặt mũi gì nữa.” Nàng khuyên nhủ.
“Đây chẳng lẽ còn không phải xé rách mặt mũi sao?” Chu lão gia tức giận run run.
“Rốt cuộc không đường quay lại.” Chu phu nhân nói, “Dù sao Trần gia cũng biết nha đầu kia không thân cận với chúng ta, đến Kinh Thành, cũng đang trị tốt bệnh cho Trần lão thái gia, cái tòa nhà kia cũng là họ cho nó.”
Chu lão gia cắn răng.
“Sau đó thì sao, chúng ta liền nhìn nàng đi vào đó ở?” Hắn hỏi.
“Đi vào ở, lại đón về là được.” Chu phu nhân nói.
Chu lão gia cười lạnh.
“Cho nên, ta phải chịu để tiện tỳ này đạp một cước trước mặt mọi người, sau đó đem khuôn mặt tươi cười đi lấy lòng nàng?” Hắn quát, “Nàng ta tính cái gì vậy! nàng dựa vào cái gì làm như vậy! nàng đã quên một nửa dòng máu trong người nàng là của Chu gia sao?”
Ngoài cửa Chu Lục Lang nghe đến đó, rất nhanh mạnh mẽ buông nắm tay ra, xoay người đi ra.
Tuyết rơi từ nửa đêm, đến bình minh trên mặt đất đã có một tầng thật dày.
“Vào đông, Kinh Thành đặc biệt nhiều tuyết.” Tỳ nữ nói, một mặt nhìn hành lý đã thu thập xong.
Hoặc là nói chỉ có một gánh, bên trong chính là vài món xiêm y cùng với chải đầu gì đó Trình Kiều Nương tự làm.
Những xiêm y Chu phu nhân đó tặng, đã bị tỳ nữ tặng cho nha đầu Trần gia rồi.
Giống như lúc tới, như trước một cái gánh đơn giản.
Đất đai ở Kinh Thành quý giá, phí chẩn bệnh Trần gia đưa vừa vặn đổi được một căm nhà.
Tuy rằng nói như vậy, chỉ là trong lòng mọi người ai cũng hiểu được, đây là Trần gia nửa tặng nửa bán.
Cho nên thoạt nhìn các nàng là trống trơn đến, lại trống trơn đi.
“Em đi xem xe ngựa chuẩn bị tốt chưa.” Tỳ nữ nói.
Trình Kiều Nương gật gật đầu, nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ.
Tỳ nữ miễn cưỡng khen một đường đi ra ngoài, liền thấy Kim ca nhi cũng đã chạy tới.
“Kim ca nhi.” Nàng vội hô, “Ngươi qua tòa nhà bên kia thu thập trước.”
Vết thương trên chân Kim ca nhi thương đã khỏe rồi, nghe vậy gật đầu.
“Ta đang muốn ngồi xe đi.” Hắn nói, chỉ chỉ một cái xe nhỏ.
“Đi thôi, đốt chút địa long.” Tỳ nữ dặn nói, “Đốt cho tan hết nước, quét hết tuyết đi.”
“Tỷ tỷ yên tâm, chúng ta nhất cùng đi, đương nhiên sẽ dọn dẹp xong rồi mới đi.” Hai gã sai vặt đánh xe nói.
Tỳ nữ cười nói cảm ơn. Nhìn xe ngựa chuẩn bị cho Trình Kiều Nương.
Đây là xe ngựa hằng ngày xuất hành của Trần phu nhân, lại dặn dò tỳ nữ một lần nữa.
Sau khi kiểm tra một lần, tỳ nữ mới yên tâm trở về mời Trình Kiều Nương.
“Tiểu thư, mời.” Vú già ngoài cửa giơ ô lại đây cung kính nói.
Trình Kiều Nương nâng tay trùm mũ trùm.
Vợ chồng Trần Thiệu cùng với cả nhà đều đến đưa tiễn, trời lạnh bệnh lão thái gia không tiện xuất môn, hôm qua nói cáo từ khi đã cáo biệt trước rồi.
“Nếu còn ở Kinh Thành. Chờ ta khỏi lại đến gặp.” Hắn sảng khoái nói, “Sẽ không câu nệ hôm nay rồi.”
Sau khi nàng xuất hiện. Không phụ mọi người kỳ vọng, dưới chân tuyết mịn, áo choàng màu mực, theo bước chân lại lộ ra áo trong màu thâm, trực tiếp đối lập với màu sắc bốn phía.
“Ta cũng phải làm bộ quần áo như vậy.” Một nữ tử thì thào nói, gắt gao nhìn chằm chằmnữ tử đang đi tới, phải nhớ kỹ một chút.
Trong ngơ ngơ ngẩn ngẩn, mọi người cất bước đi ra phía ngoài.
“Tỷ tỷ.” Trần Đan Nương lướt qua mọi người chạy tới gần, kéo Trình Kiều Nương. Ngửa đầu tha thiết mong chờ hỏi, “Ta có thể đi tìm ngươi chơi không?”
“Có thể.” Trình Kiều Nương nói.
Ở Trần gia đã nhiều ngày, các nàng một lớn một nhỏ trò chuyện với nhau thật vui.
Chắc là vì quen biết từ trước.
Bên cạnh mấy nữ tử trẻ tuổi nhìn, hơi có chút hâm mộ.
Rõ ràng là cùng tuổi, cô gái này lại làm cho các nàng cảm thấy được sợ hãi, tuy rằng mới chỉ cùng đi một lần. Nhưng vẫn không dám cũng không biết lên nói chuyện gì, cuối cùng là không xuất hiện.
Xe ngựa đứng ở ngoài cổng, Trần phu nhân tự mình nhìn nàng lên xe.
“Bên kia đều thu thập xong rồi, đã qua nhìn, thiếu cái gì ngươi nói sau.” Nàng nói.
Trình Kiều Nương gật đầu nói tạ, không nói gì thêm ngồi vào bên trong xe.
Màn xe hạ xuống rốt cục ngăn cách tầm mắt, hiện trường dường như vang lên tiếng trầm thấp, ai đó cúi đầu than đáng tiếc.
Xe ngựa lắc lư đi trước. Đều có Trần đại nhân đưa tiễn, những người khác đều dừng bước nhìn theo.
“Không biết Trình Tiểu thư này bao nhiêu xuân xanh? Có hôn phối chưa?” phu nhân Trần Tứ lão gia chợt thì thào nói.
“Tuổi còn nhỏ, nhưng mà, cũng tới tuổi làm mai.” Trần phu nhân nói, bởi vì không cố ý hỏi thăm, là người hiểu rõ Trình Kiều Nương nhất so với người khác, “Vốn là bệnh, lúc này mới tốt rồi, hẳn là cũng không có. . .”
Chưa làm mai, lời này làm cho người ở chỗ này đều sửng sốt, chợt trong lòng nóng lên.
Bọn nữ tử trẻ tuổi vội tránh không nghe, nhóm thiếu niên tuy rằng cũng ra vẻ nghiêng đầu, nhưng cũng nhịn không được dựng thẳng tai lắng nghe.
“Chị dâu, không bằng. . .” mắt phu nhân Trần Tứ lão gia sáng lên vội đi tới vài bước mở miệng nói chuyện.
Lời còn chưa dứt lời, có vú già gã sai vặt chạy tới.
“Không tốt rồi, xe Trình Tiểu thư bị người ngăn cản.”
Cái gì?
Mọi người cả kinh, sao sẽ bị ngăn lại? Người nào dám ở trước cửa Trần gia đón xe?
“Hoang đường, ngươi là người phương nào?” Trần Thiệu bước nhanh đi xuống, trầm giọng quát.
Trước cửa trên đường, một Thiếu niên ngẩng đầu ôm cánh tay mà đứng, bên hông giắt một thanh đao.
“Ta là Chu gia Lục Lang.” Hắn cao giọng nói.
Chu gia?
Trần Thiệu vội nâng tay, ngăn cấm gia đinh phía sau đang muốn lại đâygiáo huấn một chút kẻ ngông cuồng này.
“Ngươi?” Hắn nhíu mày nói, “Làm cái gì vậy?”
“Trần đại nhân, con tới đón xá muội.” Chu Lục Lang nói.
Nói đi nhấc chân tiến lên, chống tay ngồi trên xe, thuận tay đẩy người đánh xe xuống, cầm lấy thanh đao gõ liên tiếp vào mông ngựa.
Con ngựa hí một tiếng, cất vó chạy gấp.