Kiều Nương Y Kinh

Chương 100: Lời nói thản nhiên


Đọc truyện Kiều Nương Y Kinh – Chương 100: Lời nói thản nhiên

Tuy rằng thực tức giận, trở về Chu Lục Lang để cho Tào quản sự đi gặp Chu phu nhân, kể lại trên đường mua thêm cái gì.

Chu lão gia không khỏi nén giận Chu phu nhân sơ sẩy việc nhỏ này, Chu phu nhân cũng thực uất ức nhưng cũng do mình không để, hai vợ chồng cãi nhau vài câu, mang theo rầu rĩ không vui đều tự ngủ.

Chu phu nhân lại cùng vú già bên người nói chuyện một đêm, liền có chủ ý.

Sáng sớm ngày thứ hai, Chu phu nhân tự mở kho, chọn lựa bộ đồ mới vốn chuẩn bị cấp cho các nữ nhân trong nhà mặc tết, cùng nha nụ hoa già lại bước vào cửa lớn Trần gia.

Gặp mặt, đương nhiên hỏi tình hình lão thái gia trước.

“Đã tốt hơn nhiều, có thể ngồi lên rồi.” phu nhân Trần Thiệu tiếp đãi nàng mang theo cảm kích nói.

Quả nhiên có thể trị khỏi?

Chu phu nhân mừng rỡ.

“Là lão thái gia cát nhân thiên tướng.” (Người tốt được trời phù hộ) Nàng nói.

“Ta đang muốn cho người đi nói với các ngươi.” Trần phu nhân nói, “Để cho tiểu thư ở trong này thêm một thời gian đi, có nàng ở, chúng ta cũng yên tâm, khám chữa bệnh và kê thuốc cũng tiện.”

“Ta cũng lo lắng như thế.” Chu Phu nhân cười nói, vừa chỉ vào nha nụ hoa già phía sau, “Cho nên đưa tới xiêm y để thay.”

Vừa nói xong lại thở dài.

“Đứa nhỏ này bởi vì bệnh, từ nhỏ liền cổ quái, không thường cùng người khác lui tới nói chuyện, ta cũng không gạt phu nhân, đứa nhỏ này cũng không thân cận với chúng ta, có lỗi gì, chúng ta cũng bất đắc dĩ, khuyên không được, nếu như có chỗ nào đắc tội, nể tình nàng từ nhỏ có bệnh, khi còn bé mất mẹ, cô độc đáng thương, mong rằng phu nhân tha thứ.” Nàng nói, vẻ mặt thành khẩn lại bất đắc dĩ, còn nâng tay lau lệ.

Trần phu nhân đương nhiên nhìn ra Trình Kiều Nương không ôn hòa với Chu gia, chuyện nhà của người khác nàng cũng không tiện suy đoán, không nghĩ tới Chu phu nhân nói với nàng, trong lòng ngược lại có vài phần khúc mắc, có chút ưu sầu.

“Lời này nói, cũng không dám.” Nàng vội nói, một mặt đưa tay mời, “Phu nhân, mời nếm thử trà.”

Trà. Mời trà, chỉ kém một chữ, thân sơ có khác.

Khóe miệng Chu phu nhân hiện lên một tia cười, cúi đầu cảm ơn, mang trà lên chậm rãi thoả mãn uống.

“Chẳng qua không khéo, Trình Tiểu thư đang thi châm cho lão thái gia, phu nhân lát nữa hãy gặp đi.” Trần phu nhân nói.

“Vậy thì không thấy rồi, ta cũng không còn chuyện khác, đem mấy thứ này lưu lại, cho bọn nha đầu dặn dò vài câu là được.” Chu Phu nhân cười nói. Đặt ly trà xuống, “Nàng đang xem bệnh lão thái gia, thấy ta rồi lại làm nàng phân tâm, với lại. Có phu nhân ngươi chiếu cố, ta tất nhiên là yên tâm.”

Trần phu nhân tươi cười càng đậm.

“Đây là đương nhiên, phu nhân yên tâm.” Nàng gật đầu nói.

Lúc này trong phòng Trần thái lão gia, màn bị kéo lên rớt ra, cửa sổ mở một cánh, giấy che cửa sổ đã bị bóc đi. Hai nha đầu đem hoa trồng bên trong nhà ấm bày ở phòng khách.

Trong phòng mùi hoa như có như không, hòa quện cùng với mùi thuốc, lúc trước bởi vì tê liệt ăn uống rơi trên giường làm cho có mùi hôi, đã tán đi rồi.


Nha đầu dọn xong. Rón ra rón rén lui ra ngoài, e sợ quấy rầy người ở bên trong.

Trình Kiều Nương chậm rãi rút cây kim cuối cùng.

Huynh đệ Trần Thiệu ở bên đều ấn đầu vai cánh tay phụ thân, cùng với việc phụ thân run rẩy mà run rẩy.

“Tốt lắm.” Trình Kiều Nương nói, đem kim khâu để vào bên trong tráp.

Trần lão thái gia liền để Trần Thiệu đỡ ngồi lên.

“Thoải mái, thoải mái.” Hắn nói, nâng tay áo lau mồ hôi trên mặt.

“Hôm nay uống thuốc, sau giờ ngọ, có thể thử xuống giường. Đi vài bước.” Trình Kiều Nương nói.

Ba người Trần gia kinh hỉ.

“Có thể. Xuống giường?” Bọn họ không thể tin hỏi.

Bọn hắn cầu chính là có thể bảo toàn tính mạng, đều không dám nghĩ còn có thể đi đường một lần nữa, huống chi. Đã tê liệt lâu như vậy, nhanh như vậy có thể xuống giường rồi?

“À, đương nhiên, không muốn xuống giường, cũng có thể nằm.” Trình Kiều Nương nói.

Tiểu thư này nói chuyện cổ quái, ba người đã có chút quen rồi.

“Đa tạ tiểu thư.” Trần lão thái gia nói, khó nén kích động ngồi thi lễ.

Huynh đệ Trần Thiệu vội thi lễ theo, kích động không thôi.

Thật tốt quá, thật tốt quá, rất thần kỳ, rất thần kỳ rồi!

Nhìn đống quần áo trong phòng, Trình Kiều Nương không nói gì.

Tỳ nữ xua tay cho nha nụ hoa già lui ra, giúp Trình Kiều Nương cởi áo khoác, áo sơ mi bên trong đã ướt đẫm mồ hôi.

“Tiểu thư, quần áo này đều là Chu gia đưa tới, ngươi xem, nhận hay là không nhận?” Nàng hỏi.

“Nhận.” Trình Kiều Nương nói, nghiêng đầu, mắt nhìn trên mặt đất.

Tỳ nữ vâng một tiếng.

Theo việc Trần lão thái gia chuyển biến tốt, khách tới thăm Trần gia cũng càng ngày càng nhiều.

Bệnh nặng có thể không đến hỏi, người bệnh chuyển biến tốt đẹp nhất định tới thăm, như thế, người đi thăm và người được thăm đều thoải mái.

“Phu nhân, Đổng đại nhân cùng với phu nhân tới thăm lão thái gia.” Vú già vội vàng tiến vào nói.


Trong phòng đã ngồi bốn vị phu nhân, nghe vậy đều cười rộ lên.

“Thật đúng lúc, bọn họ cũng đến đây.”

Trần phu nhân cười đứng dậy đi nghênh đón.

Cũng không phải đúng lúc, hôm qua mấy người cũng đã đến đây, tiếp đó nữ thân quyến được đưa vào phòng khách, nữ quản sự đưa mắt ra hiệu, Trần phu nhân đi sau vài bước.

“Phu nhân, hôm nay những người này còn muốn lưu lại ăn cơm sao?” Nàng thấp giọng hỏi.

Trần phu nhân có chút bất đắc dĩ cười.

“Ta thấy các nàng không tính đi lúc này rồi.” Nàng nói.

Rảo bước tiến lên trong phòng, Đổng phu nhân mới tới biểu đạt chúc mừng.

“Vừa mới nhìn qua rồi, lão thái gia thật sự là tốt hơn nhiều.” Nàng cười nói, “Thật sự là thật đáng mừng, sau đại nạn tất có đại phúc.”

“Đúng vậy đúng vậy, lần này có thể an tâm ăn tết rồi.” Những người khác cũng phụ hoạ nói.

“Tốt lắm, các ngươi liền nói trắng ra đi, trừ bỏ thăm hỏi thái gia nhà ta, còn muốn cái gì?” Trần phu nhân cười nói.

Trước mắt thấy sức khỏe Trần lão thái gia tốt lên, trượng phu tránh đi đại tang, trong lòng buông lỏng, tâm tình nàng giờ đây rất tốt.

“Muốn ăn chim sẻ.” Mọi người cùng kêu lên.

Trần phu nhân bật cười.

Mấy ngày này có đồng nghiệp bạn bè tới thăm lão thái gia, Trần Thiệu lưu lại uống mấy chén, gần đây trong nhà đều thích ăn chim sẻ xào chanh muối tiêu, cho nên lấy món này làm món nhắm rượu ăn sáng.

Bạn bè ăn xong rất thích, Chẳng qua người ta bệnh, mình không nên vì một chút đồ ăn lại tụ tập, có vẻ mình chuyên đến để ăn.

Sau khi rời khỏi đây họ cũng tự sai đầu bếp làm, chỉ tiếc hương vị vẫn không ngon như ở Trần gia, nhất thời nhớ, liền không khỏi nhiều lời, vì thế truyền ra, có người tò mò muốn thử vội vàng tới thăm, như ý nguyện được thưởng thức, quả nhiên tán thưởng không thôi.

Vì thế tin tức đầu bếp Trần phủ làm món chim sẻ thật ngon liền truyền đến.

Cùng với việc Trần thái lão gia càng ngày càng khỏe hơn, mọi người cũng không kiêng dè rồi. Thứ nhất thăm, thứ hai liền kết bạn đến ăn.

“Còn có.” Một phu nhân nghĩ đến cái gì, còn nói thêm, “Có thể gặp thần y nhà ngươi mời đến một chút hay không ?”

Đúng đúng, so với cái ăn, thần y càng quan trọng hơn.


Bệnh Trần lão thái gia lúc trước thế nào, tuy rằng Trần gia đóng cửa tin tức không truyền ra ngoài, nhưng trong kinh thành có giấu được tin tức gì, cũng biết nhiều nhất hai ba tháng sẽ không xong, không nghĩ mời được thần y này đến. Thế nhưng ba ngày năm ngày thì tốt rồi.

Thần y như vậy đương nhiên phải kết bạn một chút.

Trần phu nhân hơi có chút khó xử.

“Chuyện này, ta thực sự không làm chủ được.” Nàng nói.

“Không phải bắt ngươi làm chủ, là tiến cử một chút, nếu nàng là đại phu, đương nhiên phải tiếp chẩn (gặp chẩn bệnh), còn có thể trốn tránh không gặp?” Đổng phu nhân nói.

Sắc mặt Trần phu nhân hơi khó xử.

“Nàng, giống như, không phải đại phu.” Nàng nói.

Không phải đại phu? Vậy là cái gì?

Các phu nhân ở đây ngạc nhiên.

Trần phu nhân cười khổ một chút, cảm thấy mình cũng không nói rõ được.

“Dù sao, nàng không tiếp chẩn.” Nàng nói. “Cũng có người hỏi qua, chính là, nàng từ chối khéo rồi.”

Nói từ chối khéo rồi thật sự là khách khí, người ta kỳ thật là trắng trợn cự tuyệt rồi.

“Lúc này nàng một lòng vì bệnh lão thái gia. Vậy thì chờ lão thái gia khỏi hẳn rồi rồi nói sau.” Các phu nhân cũng đều là người biết ý, sôi nổi cười nói.

Có lẽ vậy, Trần phu nhân tự nhủ, có thể trị bệnh được người chào đón, loại sự tình này hẳn là không ai có thể cự tuyệt.

Ăn cơm xong, đưa những khách nhân thoả mãn ra về, Trần phu nhân cũng thở phào một cái.

“Đan Nương đâu?” Nàng nghĩ đến cái gì hỏi.

“Ở chỗ Trình Tiểu thư.” Vú già đáp.

Cũng kỳ quái, Trình Tiểu thư này tuy rằng im lặng. Nhưng không tự giác làm cho người ta cảm thấy không dám đến gần. Lúc mới đến nhà, ai cũng không dám tới gần nói chuyện, chỉ có Trần Đan Nương ngày ngày qua chơi cùng nàng.

Cũng không biết sao một người mười bốn mười lăm tuổi cùng một đứa nhỏ bốn năm tuổi có thể chơi cùng nhau.

“Đừng để nàng làm phiền Trình Tiểu thư.” Trần phu nhân nói.

Vú già vâng một tiếng.

“Này. Trình Tiểu thư đang làm cái gì?” Trần phu nhân lại hỏi.

Trên mặt vú già có chút cổ quái.

“Ở phòng, làm xiêm y.” Nàng nói.

“Tỷ tỷ.” vẻ mặt Đan Nương sùng kính nói, “Ngươi thật là lợi hại.”

Trên chiếu, Trình Kiều Nương trải rộng mảnh gấm, kéo trong tay lưu loát xuyên qua, tỳ nữ ở một bên giúp đỡ để ý nếp vải.

“Đúng vậy, ta rất lợi hại.” Nàng nói.


Nha nụ hoa già đứng ngoài hành lang liếc nhau.

Lại tới nữa, một lớn một nhỏ này luôn nói chuyện đặc biệt hợp nhau.

“Tỷ tỷ, hôm nay giữa trưa lại có chim sẻ, ta có thể ăn một lần năm con.” Đan Nương chìa bàn tay nho nhỏ nói.

Trình Kiều Nương liếc nhìn nàng một cái.

“Làm ăn không ngon.” Nàng nói.

“Ai, ăn ngon lắm.” Đan Nương trừng lớn mắt lắc đầu nói.

“Chim sẻ, muốn dùng cần nướng chim sẻ.” Trình Kiều Nương nói, dưới tay kéo may vá chưa đình.

“Nướng chim sẻ sao?” Đan Nương khó hiểu hỏi.

“Ngươi cho đầu bếp, đi phố xá, nhìn xem, người ta nướng cá thế nào, sẽ biết.” Trình Kiều Nương nói.

Đan Nương ừ một tiếng.

“Được, ta nhớ kỹ.” Nàng cao hứng nói, lại nhìn Trình Kiều Nương cảm thán, “Tỷ tỷ, ngươi thật là lợi hại.”

“Đúng vậy.” Trình Kiều Nương gật đầu đáp.

“Tỷ tỷ, phụ thân cùng thúc phụ bọn hắn nói ngươi là thần y, ngươi là thần y sao?” Đan Nương hỏi.

Trình Kiều Nương ngừng tay, ngồi thẳng người.

“Ta cảm thấy, có lẽ ta giống như là, đầu bếp nữ, “Nàng cúi đầu xem ngồi nhìn dưới đất đã muốn dần dần thành hình áo khoác, “Hoặc là. . thợ may.”

Cù Châu, Tú Vương phủ.

Tú Vương đã được chôn cất xong, Nghi thức tang lễ củaVương phủ vẫn chưa xong.

Ban đêm đèn được thắp sáng, Tú Vương phủ giống như ban ngày.

Ngoài cửa phòng của Tú Vương phi tôi tớ san sát.

“Quận Vương.”

Tiếng thi lễ ân cần thăm hỏi từ ngoài cửa truyền đến, tôi tớ đứng hầu giống như sóng cuộn phập phồng.

Thiếu niên mặc đồ tang trắng đi nhanh đến, tà áo bay bay, thân hình vững vàng, bộ mặt nghiêm túc, hốc mắt đỏ lên, thân hình tiều tuỵ.

Dưới hành lang hai nha đầu ngồi chồm hỗm đưa tay kéo cửa, anh sáng từ trong phòng tỏa ra.

Thiếu niên cất bước vào bên trong.

“Quận Vương.”

Bên trong ngồi chồm hỗm hai hàng nam nữ, nhỏ tuổi, hoặc là lớn tuổi, đều mặc đồ tang, đồng thời ngồi thẳng người, sau đó thi lễ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.