Đọc truyện Kiêu Nữ Tu Tiên – Chương 30: Tổ Bảy hai
Chuyển ngữ ♥ Niệm Nam
Beta ♥ Nhã Vy
“Ha ha, người tổ chúng ta quá ít, nếu không ta cũng không cần phải nhận thêm người, nhưng mà Hạnh Phương tỷ, nếu ta nhận đứa trẻ này như lời tỷ nói, trong lòng các thành viên khác trong đội còn không mắng chết ta sao.” Người được gọi là Linh Hầu quay đầu xấu hổ nói.
Hạnh Phương thấy bước chân Linh Hầu dừng lại, biết có hy vọng, “Linh Hầu, nếu không thì thế này, đứa trẻ này tính cho ngươi nửa đầu người thôi
“Vậy không bằng tỷ tặng không cho ta, tính vậy làm sao mà tính!” Linh hầu tính kế vô cùng khôn khéo, tặng không thì ngu sao mà không nhận.
Hạnh Phương nở nụ cười, “Tặng không thì không được, nếu không vậy đi, để nàng ở lại tổ ba các ngươi, năm nhiệm vụ ta chỉ lấy một nhiệm vụ, nhiều người canh gác đương nhiên cũng tiện hơn!”.
“Được, cứ như vậy đi, ai bảo thành viên tổ chúng ta bây giờ rất ít chứ”. Linh hầu lập tức đồng ý, trong tổ ít người thực sự làm nhiệm vụ khá bất tiện, nhưng nếu không có nhiệm vụ, quả thật nàng cũng không dám nhận người.
Hạnh Phương vừa thấy bố trí xong liền để cho hai tổ trưởng kí tên lên bản danh sách. Sau đó quay đầu lại nói với ba người Ngọc Diệu Âm: “Về sau các ngươi theo sát tổ trưởng, nghe lời, làm nhiều nhiệm vụ!”.
Ba người vội vàng đồng ý, tâm trạng khẩn trương của Lâm Đa Bảo trở nên nhẹ nhõm, vốn lo lắng không có người chiếu cố cho Ngọc Diệu Âm, bây giờ lại còn có thể cùng tổ với mình, vậy đương nhiên không còn gì tốt hơn.
Về Hà Kì Nguyên, Lâm Đa Bảo một chút cũng không lo lắng, có điều, hắn vốn tôn sùng vũ lực, tin chắc có thể thích ứng với bất kỳ hoàn cảnh nào.
Sau đó mọi người quay về chỗ ở tìm các tổ trưởng.
Đối với hiểu biết của mình và Lâm Đa Bảo về tổ trưởng, Ngọc Diệu Âm không biết tên hiệu Linh Hầu có phải là tên thật hay không, đương nhiên không dám tự ý gọi loạn, “Tổ trưởng, về sau chúng ta đều đi theo tỷ, còn mong chiếu cố nhiều hơn!”
Linh Hầu thấy cái miệng nhỏ nhắn của Ngọc Diệu Âm rất ngọt, đúng rồi, tìm hiểu tin tức nên như vậy mới có ích. Sau đó lại giương mắt nhìn Lâm Đa Bảo, lại thấy ánh mắt Lâm Đa Bảo chỉ vây quanh Ngọc Diệu Âm, trong lòng bớt một phần không vui, “Đâu có đâu có, bây giờ mọi người đều chung một tổ, là người một nhà, đi, mang các ngươi về nhà, đi!”
Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo đi theo Linh Hầu, một lát thì tới nơi, “Các ngươi ngồi ở đây nghỉ ngơi trước, ta gọi tất cả mọi người đến làm quen với nhau một chút.”
Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo không dám vô lễ, rất cung kính đứng ở nơi đó chờ, tổ trưởng có lực kêu gọi rất mạnh, mới qua chút thời gian đã gọi đủ người về.
Linh Hầu đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, cất giọng nói rõ ràng, “Các vị huynh đệ tỷ muội, lúc đầu chúng ta có bảy mươi hai tổ, hôm nay mới tới hai người,ta liền dẫn người mới tới giới thiệu với mọi người, nam gọi Lâm Đa Bảo, nữ gọi là Ngọc Diệu Âm, tiếp theo mọi ngươi tự giới thiệu với nhau đi.”
Ngọc Diệu Âm mỉm cười nhìn mọi người, trong tổ vốn có tám thành viên, thêm Lâm Đa Bảo và mình nữa là mười người, trừ tổ trưởng ra, bảy người còn lại mỗi người đều có nét riêng, nhưng nữ tử chỉ có một người, gọi là Tân Thanh, còn lại sáu thành viên: người nam khỏe mạnh to lớn tên Phạm Vạn Thông, người gầy gọi Chu Tử Tuyên, da ngăm đen gọi là Hạ Phúc Toàn, dáng thấp bé là Vũ Văn Đông, đặc biệt nhỏ gầy là Ngải Lập cùng với soái ca hay tức giận Đỗ Kim Phát. Ngọc Diệu Âm khéo léo chào hỏi với mọi người, Lâm Đa Bảo không hề che giấu tính tình với mọi người, hai người tuy mới nhưng tới nhưng cũng không quá khó để hòa đồng, rất nhanh mọi người đã quen thuộc với nhau.
Phòng của bảy mươi hai tổ trong trung tâm săn thú cũng không tính là nhiều, nhưng thật ra mỗi phòng đều đầy đủ, cộng bảy gian phòng, trừ tổ trưởng ra thì là hai người một phòng, có điều trước khi Ngọc Diệu Âm đến thì Tân Thanh là một người một phòng, trong lòng Ngọc Diệu Âm có chút không yên, nói cho cùng khi mình đến dường như đã phá hủy đặc quyền của người nào đó.