Đọc truyện Kiêu Nữ Tu Tiên – Chương 15: Chết chóc tới gần
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Nhện quỷ nhuyễn thể sống ở nơi âm u, ẩm ướt, nhiệt độ tương đối cao, nơi đất liền bình thường không có, người bình thường cũng không biết đến.
Từ Văn Thanh là người có nhiều kinh nghiệm ra biển, từng tận mắt nhìn thấy nhện quỷ này tấn công đồng đội, lúc đó may mắn có trưởng lão thông tuệ đi cùng mới có thể tránh khỏi kiếp tai ương.
Vứt con nhện ra, Từ Văn Thanh để nữ đồng lớn nhất đắp thuốc cầm máu, cũng an bài cho người bị thường đi giữa mọi người, thuận tiện bảo vệ.
Mới đi được mấy dặm được, nguy hiểm liên tiếp rình rập, hai người nữa lại bất hạnh bị thương, thức ăn nước uống tìm được cũng không khả quan, những tin tức này khiến tâm trạng mọi người càng thêm trầm trọng, hành trình kế tiếp càng phải cẩn thận.
Tất cả đao kiếm được tuốt ra khỏi vỏ, gặp những động vật hung bạo như nhện quỷ, thời gian chính là tính mạng.
Đề phòng chuẩn bị như thế vô cùng có ích, những người trong đội kế tiếp gặp liên tục ba con nhện quỷ, may mà lúc chưa bổ nhào lên người đã bị chém chết.
Cây cối càng về sau càng um tùm, không khí nặng nề không giảm bớt chút nào, mọi người đều biết thực vật xanh càng nhiều thì càng gần nguồn nước, tìm được nguồn nước thì đồ ăn càng không thành vấn đề.
Khiến cho mọi người không cách nào giải thích được chính là đoạn đường kế tiếp lại không hề gặp tập kích gì, cứ thuận lợi đi tới bên dòng suối nhỏ.
Suối nước uốn lượn khúc chiết, trước không thấy đầu nguồn, sau không thấy điểm dừng. Nước suối chảy ào ào, rót vào tai mọi người như khúc nhạc êm tai của thiên nhiên.
Mọi người trong đội đối mặt với tình cảnh này, toàn tâm buông lỏng, dường như tất cả các lỗ chân lông đều gào lên sung sướng!
Trước mặt là nước suối, chung quanh là cây xanh rờn bao phủ, xa xa là tầng tầng lớp lớp núi non, viễn cảnh đồ sộ, cảnh gần người vui, khiến cho người ta như sinh cảm giác xuân về hoa nở.
Đã đi qua con đường tràn ngập tâm lý chết chóc, mỗi người đều hết sức quý trọng chính mình, vì thế đánh giá rất cao cảnh sắc trước mặt, nếu đổi lại là tâm tính trước khi ra khơi, chỉ sợ cảnh sắc này đã chẳng có gì hấp dẫn.
Mọi người đứng lặng trong chốc lát, thưởng thức khung cảnh hoàn mỹ xong, mọi người liền lấy ấm nước nhỏ tùy thân tới suối lấy nước.
Lâm Đa Bảo vốn cũng định đi tới, nhưng lúc đang ngắm cảnh đột nhiền nhìn thấy một đóa hoa mạn châu sa(*) nở rộ cách đó không xa, giống ngọc điền lúc trước biến mất trong tay mình y như đúc, liền kéo Hà Kỳ Nguyên tới hái hoa.
(*) Hoa mạn châu sa:
s
Những người còn lại đều tới chỗ con suối lấy nước, ngay lúc mọi người đang định lên bờ, từ bốn phía trong bụi cỏ đột nhiên có một bầy cá sấu cổ(*) lao ra, hầu hết mọi người đều bị công kích bất ngờ, chết oan ức.
(*)Cá sấu cổ:
d
Vẻn vẹn chỉ có mấy người có võ công may mắn thoát được, nhưng cũng không tránh khỏi bị thương.
Lâm Đa Bảo và Hà Kỳ Nguyên nhổ xong gốc mạn châu sa kia liền đứng lên, vừa vặn nhìn thấy một màn máu me như thế, sợ hãi quay đầu chạy như điên, sợ đám cá sấu cổ này truy kích.
Hai người dùng hết sức lực từ lúc bú sữa mẹ mà chạy như điên, cuối cùng chạy không nổi nữa mới dừng lại, toàn thân lạnh run!
Cái gì bùn độc, cái gì mà nhện quỷ nhuyễn thể, so với cá sấu cổ còn không xứng làm cái rắm, chẳng trách một đường kia không có bất kỳ nguy hiểm gì, còn có cái gì có thể đấu được với một bầy cá sấu cổ nguy hiểm chứ.
Lâm Đa Bảo và Hà Kỳ Nguyên đứng sợ run ở biên giới lãnh địa của bầy cá sấu cổ, đợi đồng đội trốn được khác chạy tới.