Đọc truyện Kiều Nữ Lâm gia – Chương 69
Lập tức, cả tiểu hoa sảnh yên tĩnh lại, trừ Lâm Thấm vẫn còn thì thầm nói chuyện với La Giản ra, những người khác không lên tiếng.
Chính là Lâm Thấm cũng cảm thấy có gì không đúng, dừng lại xem xét, nàng lè lưỡi với La Giản, “Cậu, cháu đi tìm ông ngoại.”
Giống như con khỉ nhỏ từ trong ngực La Giản trượt xuống, như một làn khói chạy đến trước mặt Tấn Giang Hầu, dùng cả tay chân, lưu loát lanh lẹ leo lên trên đùi ông, toàn bộ động tác cực kỳ thành thạo, như nước chảy mây trôi.
Đối với người Lâm gia mà nói, đây là hành động hằng ngày của Lâm Thấm, nhưng người của La gia nhìn vào trong mắt, kinh hãi đến tròng mắt sắp rớt ra ngoài.
“Ông ngoại ông nói, cháu nghe được.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thấm tràn đầy vẻ ân cần.
Tấn Giang Hầu cúi đầu nhìn qua, thấy nàng không yên ổn nhích tới nhích lui, liền đưa cánh tay ra khóa chặt nàng, tránh cho nàng sơ ý một chút sẽ ngã xuống.
“Bữa tiệc hôm nay có ba ý tứ quan trọng.” Tấn Giang Hầu khóa chặt Lâm Thấm, chậm rãi mở miệng, giọng nói già nua lại trầm thấp, “Thứ nhất là tiệc đón gió cho ta, thứ hai là tiệc đón gió cho một nhà Lâm cô gia, thứ ba là…” Giọng của ông vốn chậm chạp, tới đây càng chậm rồi, nhìn chằm chằm La Châm một cái, nói, “Là tiệc tiễn biệt lão nhị, ngày mai hắn phải lên đường đến Tây Bắc, trấn thủ biên cương vì đất nước.”
“Hả?” Mọi người La gia há to miệng.
“Choang” một tiếng, La Châm vốn đang cầm ly rượu mời rượu cho Tấn Giang Hầu, lúc này ly rượu trượt tay rơi xuống đất, phát ra một tiếng vỡ chói tai.
Hắn còn mưu đồ muốn khiến Tấn Giang Hầu đổi ý đấy…
“Năm huynh đệ La gia, lão ngũ theo văn, tự mình thi khoa cử, hiện giờ kinh lịch ở Thành Đô; lão tam và lão tứ những năm gần đây vẫn theo ta ở biên quan, quanh năm suốt tháng không được đoàn tụ với thê nhi, nhưng cũng lập được không ít chiến công, làm vẻ vang vì tổ tông, kiếm được phong cáo cho thê nhi.” Hôm nay lời của Tấn Giang Hầu còn rất nhiều, bình tĩnh hòa nhã nói: “Sau này lão đại sẽ kế thừa phủ Tấn Giang Hầu, tiền đồ của lão nhị còn cần chính hắn tự chạy, vì vậy hắn quyết định nhập ngũ, thứ nhất ra sức vì nước, thứ hai đánh lấy đặc quyền cho thê nhi.”
“Văn Lễ, Văn Tích, Văn Tường, đi mời rượu cho phụ thân các ngươi, chúc hắn sớm ngày giết địch lập công, khải hoàn trở về.” Tấn Giang Hầu ra lệnh.
Trong lòng La Văn Lễ, La Văn Tích một ngàn lần không vui, một vạn lần không vui, nhưng không dám vi phạm mệnh lệnh của Tấn Giang Hầu, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt tới trước mời rượu: “Phụ thân, chúc ngài đại sát tứ phương, danh dương tứ hải.”
Nhi tử thứ xuất La Văn Tường của La Châm cũng run run rẩy rẩy đi qua: “Phụ thân, hài nhi mời rượu.”
Tấn Giang Hầu lại ra lệnh cho La Văn Tạ, La Văn Y, La Văn Chỉ mấy người cũng tới mời rượu.
Mắt thấy một ly lại một ly rượu tiên biệt phải uống, La Châm không đi cũng không thành rồi.
Tiêu thị cực kỳ tức giận, nhi tử ruột phải rời khỏi Kinh thành, rời khỏi khổ sở của bà, hơn nữa La Giản lừa gạt bà, tất cả đều khiến bà mất đi lý trí, tự tay mở ra một tầng khăn che mặt kia của chính mình, “Hầu gia, La Giản và La Châm là huynh đệ ruột, tại sao La Châm phải đi Tây Bắc trấn thủ biên cương, La Giản lại có thể ở lại Kinh thành sống an nhàn sung sướng, không có việc gì?”
Bà đóng vai mẹ kế tốt nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên lộ ra bộ mặt thật trước mặt mọi người.
“Đúng vậy, tại sao đại bá phụ có thể?” La Văn Úy cũng tức giận bất bình la ầm lên.
Nàng đã nhịn lâu rồi, muốn nói và không dám nói, Tiêu thị vừa mở miệng, nàng liền lên tinh thần, đi theo phất cờ hò reo.
Lâm Thấm tự tự tại tại rúc vào trong ngực Tấn Giang Hầu, tò mò nhìn Tiêu thị, khuôn mặt nhỏ bé ngây thơ.
La Thư định đi ra ngoài nói chuyện vì đại ca, lại bị Lâm Phong kéo lại, “Phu nhân, chuyện nhà La gia, chúng ta người Lâm gia không tiện mở miệng. Ý bảo La Thư đừng cứng rắn ra mặt.
La Thư biết Lâm Phong lo việc còn chu đáo hơn mình, xử sự thỏa đáng hơn mình, nghe hắn luôn không sai, liền tạm thời nhịn cơn tức này, không nói một lời.
Lâm Phong ngoắc ngoắc tay với Lâm Thấm.
Lâm Thấm cười cười, “Phụ thân gọi ta đấy.” Tay nhỏ bé dùng sức đẩy Tấn Giang Hầu ra, “Cha cháu gọi cháu.”
Từ trên người Tấn Giang Hầu trượt xuống, vui sướng chạy về phía Lâm Phong, Lâm Phong ngồi xổm người xuống kéo nàng qua, nhỏ giọng nói mấy câu với nàng, Lâm Thấm liên tiếp gật đầu nhỏ, “Được, con đi dụ dỗ cậu.”
Rời khỏi phụ thân, đến bên cạnh La Giản, kéo kéo chéo áo của hắn, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười rất ngọt ngào với hắn.
La Giản vốn vẻ mặt ảm đạm, thấy khuôn mặt tươi cười của Lâm Thấm, lại cảm thấy trong lòng ấm áp, đưa tay bế Lâm Thấm lên. Lâm Thấm ôm cổ của hắn hôn hắn một cái, an ủi nói: “Cậu đừng đau lòng, có cháu đây, cháu nói cậu, cháu quản cậu.” Rõ ràng là lời nói ngây thơ của tiểu hài tử, lại có dáng vẻ hiểu chuyện rõ rệt, La Giản cảm động không xong.
Ánh mắt của Tấn Giang Hầu như điện, mặc dù Tiêu thị đang nổi nóng, cũng bị ông nhìn đến trong lòng run lên.
“Trưởng tử và thứ tử luôn không giống nhau như vậy.” Tấn Giang Hầu nhàn nhạt nói ra.
“Trưởng tử và thứ tử, không phải đều là thân sinh của Hầu gia sao.” Tiêu thị buồn bã.
“Lão tam lão tứ cũng là thân sinh của ta, đã ở biên quan khổ chiến nhiều năm.” Tấn Giang Hầu một chút cũng không động đậy.
Tấn Giang Hầu có ba nhi tử thứ xuất, lão tam La Lạp, lão tứ La Địch, lão ngũ La Cung, La Cung từ nhỏ không hề có hứng thú chút nào với đao thương, binh pháp, thích ngâm thơ làm phú, liền đi theo con đường khoa cử, sau khi đậu Tiến sĩ được đưa ra ngoài làm quan văn, La Lạp và La Địch kể từ mười hai mười ba tuổi liền đi theo Tấn Giang Hầu đi biên quan, hiện giờ một là Phấn Uy tướng quân, một là Chấn Uy tướng quân.
Chuyện nhà phủ Tấn Giang Hầu cũng coi như không giống người khác. Bởi vì thái phu nhân và Tiêu thị cưng chiều, La Giản và La Châm hai con vợ cả đều không có việc gì, kẻ vô tích sự, ngược lại ba thứ xuất bởi vì từ nhỏ không người thương không ai cưng chiều, biết mọi việc đều phải dựa vào mình, cũng liền cắn răng vùi đầu gian khổ làm ra, không chờ trời sập rồi.
“Châm nhi và lão tam lão tứ có thể giống nhau sao?” Tiêu thị giận đến giọng nói cũng run.
Mẹ đẻ của La Lạp và La Địch có xuất thân không cao, bắt bà đối đãi với nhi tử ruột và nhi tử thứ xuất giống nhau, Tiêu thị giận không kiềm chế được.
“Lão nhị và lão đại có thể giống nhau sao?” Tấn Giang Hầu một bước cũng không ngừng.
Tiêu thị cảm giác mình sắp điên rồi. Cái gì? Nhi tử của ta không thể so với nhi tử của Tiêu Huỳnh? Ta mới là cô nương tôn quý nhất Tiêu gia, Tiêu Huỳnh xách giày cho ta cũng không xứng…
La Châm và La Anh thấy ánh mắt bà hoảng hốt, thần thái không đúng, cuống quýt đi tới đỡ nàng.
La Châm sợ Tấn Giang Hầu, chỉ dám an ủi Tiêu thị, không dám chỉ trích cái gì, La Anh lại ỷ vào mình là con dâu Tướng phủ, lại là nhạc mẫu tương lai của Khang Vương, cảm giác mình ở trước mặt Tấn Giang Hầu lời nói vẫn có trọng lượng, rớt nước mắt nói: “Phụ thân, những năm này mẫu thân vì ngài sinh con dưỡng cái, làm nội trợ, không công lao cũng có khổ lao, ngay ở trước mặt tôn nhi cả sảnh đường, sao ngài có thể hạ thể diện của mẫu thân? Như vậy làm cho mẫu thân lui về sau còn có thể chủ trì việc trong nhà Hầu phủ như thế nào.” Thấy sắc mặt Tiêu thị giống như tờ giấy, đau lòng không thôi “Ngài nhìn xem, mẫu thân đã tức giận thành dạng gì? Phu thê nhiều năm, chẳng lẽ ngài không có chút tình cảm nào với mẫu thân sao?”
La Anh cho rằng mình đang nói chuyện thay Tiêu thị, lại không biết rằng lời của nàng giống như lưỡi dao sắc bén, đâm vào Tiêu thị thương tích đầy mình.
Tiêu thị tự cao tự đại, vào lúc tuổi lớn gả cho Tấn Giang Hầu làm kế thất, đây đối với bà mà nói đã là một chuyện rất xấu hổ. Bà mỹ nhân tuyệt thế, tài nữ như vậy lại không chiếm được ái mộ, không muốn xa rời của Tấn Giang Hầu, Tấn Giang Hầu làm phu thê với bà mười mấy năm, lại không có tình nghĩa phu thê với bà, điều này khiến cho bà làm sao chịu nổi đây.
Đường muội Tiêu Huỳnh ở nhà bà chỉ làm nền cho bà, sau khi bà gả tới lại không thể xóa đi một dấu vết một trí nhớ của Tiêu Huỳnh, khiến Tấn Giang Hầu chỉ toàn tâm toàn ý thích bà, quẳng Tiêu Huỳnh và con trai con gái Tiêu Huỳnh lưu lại ra sau đầu, thật sự quá thất bại.
Tiêu thị chỉ cảm thấy cơn giận trào lên, nếu như không phải trước mặt mọi người, vào lúc này sợ rằng bà sẽ phun ra ngoài một ngụm máu tươi.
La Châm, La Anh cùng với đám người La Văn Lễ, La Văn Úy bọn họ vì Tiêu thị ôm lấy bất bình.
Mặt Tấn Giang Hầu trầm như nước.
Thẩm Minh Châu cũng rất sợ Tấn Giang Hầu, mặc dù rất hâm mộ dáng vẻ thoải mái tự tại của Lâm Thấm ở trong ngực Tấn Giang Hầu, nàng cũng chỉ dám đứng xa xa nhìn, chỉ dám một mình thì thầm nho nhỏ, “Ta cũng là ngoại tôn nữ nha.” Cũng không dám thật sự đi nói với Tấn Giang Hầu.
Thẩm Minh Họa đoán chừng, bước sen khoan thai đi tới, dịu dàng nói: “Ông ngoại, bà ngoại chỉ có nhị cữu cữu một nhi tử ruột, lập tức phải đi xa Tây Bắc, lão nhân gia bà sao có thể chịu nổi đây? Họa nhi cả gan, có thể cầu xin ông ngoại rộng rãi kéo dài mấy ngày không, để nhị cữu cữu mấy ngày nữa lại khởi hành không?”
Nàng thông minh hơn đám người La Châm nhiều, không hề nói không đi Tây Bắc, chỉ nói vì an ủi Tiêu thị, muốn cho La Châm đi trễ mấy ngày.
Yêu cầu này rất uyển chuyển, hơn nữa nghe tương đối hợp lý.
Hai mắt Lâm Thấm vụt sáng lên, ngây thơ đáng yêu: “Mấy ngày nữa? Rốt cuộc là mấy ngày vậy.”
Thẩm Minh Họa không khỏi âm thầm cắn răng.
Tấn Giang Hầu nhìn thẳng vào La Châm, ánh mắt như đao, “Không trì hoãn thời gian cho ta, giờ Thìn ngày mai ngươi lên đường, chốc lát cũng không cho trì hoãn. Nếu dám tùy ý kéo dài…” Ông giơ tay lên, lấy chưởng làm đao, cứng rắn chém xuống một góc bàn xuống, “Liền giống như nó!”
Chân La Châm mềm nhũn, quỳ xuống, “Dạ, phụ thân.”
Mặt đám người Tiêu thị như màu đất.
Đám người La Châm, La Anh đỡ Tiêu thị, rưng rưng lui ra.
Tiệc đón gió tan rã trong không vui.
Tấn Giang Hầu ngồi một mình trên ghế Thái sư, bóng dáng khá lạnh lẽo.
Kiên cường hơn nữa, ông cũng có lúc tịch mịch, cũng có lúc khổ sở.
La Giản lặng lẽ ngồi xổm người xuống, thả Lâm Thấm xuống, “A Thấm, ông ngoại cháu đang đau lòng…”
Lâm Thấm hiểu chuyện gật đầu, “Cháu biết rõ nha.” Chạy tới leo lên trên người Tấn Giang Hầu, một tay ôm cổ ông, một tay vỗ nhè nhẹ ông, giọng nói giống khi La Thư dụ dỗ nàng như đúc, “Ngoan, ông ngoại ngoan.”
Tấn Giang Hầu chậm rãi ôm lấy Lâm Thấm.
Tiểu nha đầu này mặc dù phiền người, nhưng cũng rất tri kỷ đấy.