Kiều Nữ Lâm gia

Chương 183


Đọc truyện Kiều Nữ Lâm gia – Chương 183


“Con không muốn im hơi lặng tiếng.” Thẩm Minh Châu theo bản năng nói.
“Không muốn im hơi lặng tiếng, vậy phải cố gắng bò lên chỗ cao.” Giọng La Anh lạnh lẽo, “Con ngồi trên vị trí cao, dĩ nhiên là con dẫm lên người khác; con không có gì đặc biệt, chính là người khác dẫm lên con.”
Thẩm Minh Châu khẽ đáp một tiếng.
Đến lúc này La Anh mới quan sát nàng từ trên xuống dưới, phát hiện trên người nàng có bụi đất, chau mày, “Con ở đây làm gì? Sao trên người lại có bụi đất? Khó coi chết được.”
Thẩm Minh Châu ấp a ấp úng, “Con… Con ngồi dưới đất…”
La Anh tỏ vẻ ghét bỏ, “Khi con còn bé chính là như vậy, thương tâm khổ sở lại nằm trên đất.

Giống như con nằm một lúc mọi chuyện đều tốt vậy! Nói đi, mới vừa rồi con gặp chuyện gì?”
Thẩm Minh Châu vốn không muốn nói, nhưng đầu tiên nàng không phải là người giấu được tâm sự, thứ hai trong lòng khổ sở, cũng muốn bày tỏ với người khác, nên mang theo chút ghen tuông nói lại chuyện mới vừa rồi, “… A Thấm như vậy khiến cho con mất hứng, nên con ra ngoài tùy tiện đi dạo, ai ngờ tới đây, nghe được Sở Vương điện hạ nói như vậy…”
La Anh cắn răng nghiến lợi, trong mắt như muốn phun lửa, “Bách phi còn tỏ vẻ rất thích con tới dụ dỗ chúng ta, Sở Vương lại như vậy!”
Thẩm Minh Châu chán nản tinh thần, cúi đầu im lặng.

La Anh cười lạnh, “Vừa muốn mượn lực Thẩm gia, còn coi cô nương Thẩm gia như con khỉ mà trêu đùa, nghĩ thật đẹp! Hừ, ta cứ không để cho bọn họ như nguyện!”
Trong giọng nói của La Anh tràn đầy phẫn uất thống hận, Thẩm Minh Châu kinh hãi, “Nương, ngài định làm gì?”
La Anh thấy nàng sợ đến thay đổi sắc mặt, có vài phần không nhịn được, “Châu nhi, không phải nương nói con, con và tỷ tỷ con so sánh ra thật sự chênh lệch quá xa! Nếu tỷ tỷ của con gặp phải chuyện như vậy, cũng sẽ không chỉ biết khóc giống như con.”
Thẩm Minh Châu cảm thấy trên lưng rét căm căm, cúi đầu nói: “Vâng, tỷ tỷ mạnh hơn con nhiều.”
Người trong lòng nàng không thích nàng, kể cả mẫu thân thân sinh cũng ghét bỏ nàng, trong lòng Thẩm Minh Châu như tro tàn.
Ánh mắt La Anh âm u nhìn chằm chằm đường nhỏ phía dưới, “Sở Vương một lòng lấy lòng Lâm Thấm đúng không? Ta càng phải để Lâm Thấm lộ ra xấu mặt, về sau không có mặt mũi ra cửa gặp người!”
Thẩm Minh Châu la lên, “Nương, ngài định làm gì? Ngài, ngài đừng hại người…”
La Anh không nhìn nổi dáng vẻ hèn nhát này của nàng, tức giận: “Con cứ yên lòng đi, mẫu thân con ta đây dù sao cũng là người mấy chục tuổi, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, trong lòng ta có tính toán.”
Giọng nói của nàng không được tốt, Thẩm Minh Châu bị dọa không dám nói nhiều nữa rồi.
Mẹ con hai người cùng nhau trở về.
La Anh tức giận đi phía trước, Thẩm Minh Châu cúi đầu đi theo phía sau nàng.
Đi được nửa đường, Thẩm Minh Châu không nhịn được giơ tay kéo áo La Anh, “Nương, nương định làm gì?”
La Anh hừ một tiếng, “Chuyện đột nhiên xảy ra, ta còn chưa kịp tìm người thích hợp ra mặt, huống chi hôm nay người đến quá đông, thời cơ không đúng.

Hơn nữa, con ra ngoài lâu như vậy, ta lại tìm con lâu như vậy, nếu sau khi chúng ta trở về lại xảy ra chuyện, sao thoát khỏi liên quan được? Ông ngoại con chẳng phải sẽ hoài nghi chúng ta sao? Hôm nay bỏ qua cho họ trước, hôm khác cẩn thận tính toán món nợ này!”
Thẩm Minh Châu biết nương mình không có ý định làm gì vào hôm nay, trong lòng có cảm giác như trút được gánh nặng.
Nàng là một người sợ phiền phức, cũng là một người qua loa cho xong chuyện.

Biết hôm nay có thể bình yên trôi qua, nên tạm thời yên lòng.

“Nương, con không muốn ở đây, con muốn về nhà.” Thẩm Minh Châu buồn bực nói.
La Anh than thở, “Con cho rằng ta muốn ở lại đây à? Ta nhìn La Thư sống tốt như vậy, thật sự tức giận đến không xong.

Con biết ngày trước nàng ta thế nào, còn ta như thế nào không? Ta đâu chỉ mạnh hơn nàng ta gấp trăm lần ngàn lần, ta là nhị tiểu thư trang nhã nhất thỏa đáng nhất phủ Tấn Giang Hầu, nàng là thứ ngu ngốc thiếu đạo đức có nương sinh không có nương dạy, ai cũng nói ta tiền đồ vô lượng, nói đời này nàng coi như xong rồi.

Ai có thể ngờ tới ông ngoại con giấu mọi người chọn cho nàng Lâm Phong vị trạng nguyên như vậy làm hôn phu, nàng lại vận khí tốt, sinh con thông minh hơn người, hiện giờ nàng là phu nhân Lâm Thượng thư, mẫu thân Tề vương phi, hồng nhân trước mặt Chu thái hậu, phi, trong cung thế mà lại còn có mặt mũi hơn ta!”
Thẩm Minh Châu nghe ra trong lời nói của nàng mang theo hận ý thấu xương, không khỏi rất sợ hãi, hàm răng trên và hàm răng dưới run lên.
La Anh đắm chìm trong thù hận, vốn không hề phát hiện ra sự khác thường của Thẩm Minh Châu.
Phía trước xuất hiện bóng dáng thị nữ.

Hôm nay tất cả thị nữ Lâm gia đều mặc áo ngoài màu xanh, cực kỳ bắt mắt, từ xa đã có thể thấy được.
La Anh cau mày, “Trên quần áo con có dính bụi đất, nếu để người nhìn thấy rất bất nhã.

Con ở đây chờ xem, ta ra lệnh cho người cầm xiêm áo tới đây, con đổi xong lại về.”

Thẩm Minh Châu biết mình đuối lý, thuận theo đáp ứng, “Dạ, con ở đây chờ ngài.”
La Anh gật đầu, vội vã đi.
Qua hồi lâu mới có thị nữ của Thẩm gia cầm quần áo thay đổi đến tìm Thẩm Minh Châu, tìm được chỗ yên lặng thay xong mới một lần nữa ra ngoài.
Thẩm Minh Châu ra ngoài thật lâu, La Anh ra ngoài tìm nàng lại tốn thời gian rất lâu, cho nên sự khác thường của hai mẹ con bị rất nhiều người chú ý đến.
Tương Dương trưởng công chúa nhắc nhở Lâm Đàm, “Không thể phớt lờ.”
Lâm Đàm cười, “Cô yên tâm, chúng cháu sẽ đề phòng.”
Sau khi Thẩm Minh Châu trở về, thấy Lâm Thấm nói cười ríu rít, không hề có vẻ kinh dị, cảm thấy thật ngượng ngùng, xấu hổ cúi đầu.
Mặc dù đây là tiệc mừng, các khách mời đều vẻ mặt tươi cười, nhưng nàng vẫn như đứng đống lửa.
Từ trước đến giờ trong tiệc mừng đều là khách
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.