Đọc truyện Kiều Nữ Lâm gia – Chương 175
Lâm Thấm thật vui mừng ở nhà tổ chức tiệc thoát khỏi bể khổ.
Hễ là thân thích, bạn bè, có quan hệ tốt với nàng, chỉ cần hiện giờ đang ở kinh thành đều được nàng mời tới, tụ tập một chỗ.
Nhưng mà, bởi vì hiện giờ tất cả mọi người đã lớn, không giống khi còn bé, cho nên Lương Luân, Cao Nguyên Dục và Ngôn Khoa, Ngôn Trật do đám người Lâm Hàn và a Hạo, La Văn Lễ, La Văn Chân chiêu đãi, không ở Thấm viên.
Sắc trời đẹp, phong cảnh như vẽ, ngỗng trắng kêu “Két, két”, dẫn theo mấy con ngỗng trắng nhỏ xuống nước, chân đỏ khua sóng nước; tiểu Hôi “Ừm bee – ừm bee -” đi dạo trên bãi cỏ, thỉnh thoảng cúi đầu ăn cỏ; khổng tước đứng trên núi giả cao nhất, cái đuôi xinh đẹp chậm rãi xòe ra giống như cây quạt trong tay thiếu nữ, lấp lánh lung linh, cực kỳ xinh đẹp; ngựa lùn nhỏ đen trắng, màu trắng, màu xám tro uống nước bên bờ sông, bước chậm, ánh mắt ôn hòa, thần sắc phục tùng, dáng vẻ đáng yêu, nếu ai hào hứng đến muốn cưỡi lên, sẽ có thị nữ mặc trang phục cưỡi ngựa dắt đến, hầu hạ nàng lên ngựa, chậm rãi đi dạo một vòng theo bờ sông.
Bên kia bờ sông dựng một sân khấu, khách có thể tùy ý chọn kịch.
Nhưng cô nương trẻ tuổi dù sao cũng không hứng thú với hí khúc bằng các phu nhân thái thái, chỉ cách mặt nước nghe khúc điệu du dương mà thôi.
Mặc dù không ai lắng nghe, nhưng đoàn kịch hát nhỏ này vẫn rất ra sức, nhìn từ xa qua chỉ thấy tay áo bay múa, bóng người chớp động, cũng có vài phần ý tứ.
Khách rất nhiều.
Trừ bỏ mấy người bạn tốt như Sơn Trăn Trăn, Hướng Du Ninh, cửu công chúa ra, Lâm Thấm còn mời cả cô nương nhà thân thích, bạn cùng thư viện Mộ Hiền.
Bởi vì mời cả ban, cho nên Thẩm Minh Châu cũng ngồi đây.
Hôm nay Thấm viên thật sự vô cùng náo nhiệt.
Lâm Thấm đi tới đi lui giữa các khách mời, mặt mày hớn hở, thích đánh cờ được nàng tụ tập lại đánh cờ, thích viết thơ vẽ tranh được mời vào trong đình các múa bút vẩy mực, thích nói chuyện trời đất sẽ tụ tập một chỗ nói chuyện, thích thả câu thì được mời tới bên bờ, tự có thị nữ chống ô che nắng lên, lấy cần câu, mồi câu ra, cho dù quen biết hay không quen biết nàng đều không có cảm giác bị vắng vẻ.
Làm chủ nhân, Lâm Thấm cực kỳ nhiệt tình, chu đáo.
“A Thấm, nghe nói hôm nay ngươi mời được khách nam?” Ngô Kiều cười hỏi.
Ngô Kiều và Lâm Thấm đều cùng đi học mấy năm ở thư viện Mộ Hiền, nhưng mà năm ngoái Ngô Kiều đã định ra hôn sự, sau đó không đi học nữa.
Nàng là em vợ của ngũ hoàng tử Trang Vương, lục tiểu thư phủ Bình Tây Hầu, thời gian trước còn đặc biệt viết thư cho Lâm Thấm nói ở nhà đợi gả buồn khổ, nên Lâm Thấm mời cả nàng.
Bởi vì cùng dự tiệc đều là cô nương, Bình Tây Hầu phu nhân cũng vui vẻ đồng ý, không ngăn cản.
Ngô Kiều khó có được ra cửa một lần, tâm tình rất tốt, hôm nay cực kỳ hay nói.
“Ngươi mời được khách nam à?” Mộc Tinh một bạn học khác cùng thư viện Mộ Hiền trợn to hai mắt, giống như chuyện này khiến nàng vô cùng kinh ngạc.
Lâm Thấm nói: “Quả thật có mời mấy vị khách nam, đều là bạn chơi khi còn bé của ta, cũng là thân thích nhà ta.
Có cháu nhà mẹ đẻ của mợ ta, cũng có đệ đệ và biểu đệ nhà chồng tỷ tỷ ta, khi còn bé chúng ta thường chơi chung.
Chỉ một Thấm viên này, bọn họ đã tới không biết bao nhiêu lần.”
“Nhưng mà, hiện giờ chúng ta đã lớn như vậy rồi.” Mộc Tinh dùng giọng trách cứ.
Nàng là cháu gái nhà chồng An Dương trưởng công chúa, có khuôn mặt nói dễ nghe một chút là thanh tú mà nói khó nghe một chút chính là nhạt nhẽo, lúc này mặt tràn đầy kinh ngạc, có vẻ xấu hổ, ngây thơ làm người ta chán ghét.
Hướng Du Ninh tính khí nóng nảy, trợn mắt nhìn Mộc Tinh, Sơn Trăn Trăn vội vàng kéo nàng lại, nàng mới không cãi vã với Mộc Tinh.
Lâm Thấm không hề đặt Mộc Tinh vào trong lòng, cười phớt lờ, “Cho nên chúng ta ở Thấm viên, ta mời nhị ca, biểu đệ, các cháu ngoại của ta cùng với bọn họ ở Hàn viên.
Yên tâm đi, Hàn viên cách Thấm viên rất xa, cho dù chúng ta ở đây cãi lộn, Hàn viên cũng không nghe thấy, không nhìn thấy được.”
Mộc Tinh u oán nhìn Lâm Thấm, quay đầu đi nói chuyện với người khác.
Cửu công chúa ngoắc ngoắc tay với Lâm Thấm, Lâm Thấm cười, đi tới ngồi xuống bên người nàng, “Công chúa điện hạ gọi thần nữ có việc gì?”
Cửu công chúa túm lấy tay nàng đánh khẽ một cái, “Lại dám trêu ghẹo cả ta, nhìn xem ta có đánh ngươi không.”
Nói mấy câu chuyện cười, cửu công chúa hâm mộ nói: “Mộc Tinh nói chuyện rất khó chịu, ngươi hời hợt đổi đề tài rồi, vốn không để ý đến nàng ta, thật có định lực.
Nếu như đổi lại là ta, ta hoặc chọc giận mình đến quá mức, hoặc sẽ nổi giận với nàng ta rồi…”
Lâm Thấm vui vẻ, “Ngươi nổi giận với nàng ta, sau đó sẽ khiến mình khóc trước, đúng không? Ta đã thấy ngươi như vậy không chỉ một hai lần rồi.”
Cửu công chúa ngượng ngùng, “Haizzz, từ nhỏ ta đã như vậy rồi.
Có lẽ trời sinh đi.”
Lâm Thấm mỉm cười, “Tỷ tỷ ta thường nói với ta, cả đời người đều sẽ gặp phải chút trở ngại, cũng sẽ gặp được muôn hình muôn vẻ người, nếu như gặp phải người ngươi không thích, người ta cũng không thích ngươi, không đáng tức giận, ra vẻ đáp lại là được rồi.”
Cửu công chúa càng hâm mộ hơn, “Tỷ tỷ cũng đã dạy ta, nhưng ta vẫn không học được.”
Thẩm Minh Châu vốn đang nói chuyện với mấy bạn học, thấy Lâm Thấm và cửu công chúa không biết đang nói chuyện gì, ngứa ngáy trong lòng, nàng cũng tới, “Cửu công chúa, a Thấm, các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”
Cửu công chúa không tỏ vẻ gì, cười nói cho Thẩm Minh Châu, “Ta đang khen nàng đó, nàng đang khiêm tốn với ta.”
Lâm Thấm khinh thường, “Ngươi khen ta, ta sẽ khiêm tốn với ngươi? Ta nhất định sẽ tiếp nhận tất cả.”
Lâm Thấm cười tươi sáng ngời, lời nói dễ hiểu lưu loát, Thẩm Minh Châu hơi mất hồn.
Đều là thiếu nữ thanh xuân mười sáu tuổi, thiếu nữ trong khuê, a Thấm sung sướng bao nhiêu, giống như không hề có chút tâm sự nào, ta lại… Haizzz, sao lại như thế chứ, ta và nàng đều là cháu ngoại của Tấn Giang Hầu mà…
Thẩm Minh Châu đang tâm sự đầy cõi lòng, thị nữ đã vội vã đi tới, “Nhị tiểu thư, nội thị trong cung tới truyền khẩu dụ của bệ hạ.”
Lâm Thấm nghe thấy, không dám trì hoãn, vội vàng nói xin lỗi không tiếp được với mọi người, ngồi lên kiệu trúc nhỏ, rời đi.
Mọi người trơ mắt nhìn kiệu trúc nhỏ đi lên cầu cong bằng đá, lại lắc lư đi xuống, dần dần đi xa, không nhìn thấy.
“Nội thị trong cung tới, sẽ có chuyện gì nhỉ?” Mộc Tinh không nhịn được hỏi một tiếng.
Hôm nay tâm tình của Ngô Kiều tốt lạ thường, cười nói cho nàng biết, “Có lẽ là thái hậu nương nương và hoàng đế bệ hạ có ban thưởng đi.
A Thấm đây là tiệc thoát khỏi bể khổ, về sau không cần đi học nữa, có thể tự do tự tại rồi, thái hậu nương nương và hoàng đế bệ hạ luôn luôn sủng ái nàng, bình thường không có chuyện gì còn thỉnh thoảng ban thưởng cho, lúc này tự nhiên sẽ có biểu thị.”
Mộc Tinh nghe được kinh ngạc không thôi, trong lòng mơ hồ hơi ghen tỵ, “Không đi học thì không đi học đi, vì chuyện này lại còn có ban thưởng…”
Sự tình liên quan đến thái hậu và hoàng đế, lời nói của nàng vẫn rất cẩn thận, câu nệ cười cười, không hỏi tới cùng nữa.
Thẩm Minh Châu vừa đùa vừa thật, “Lại nói,
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.