Đọc truyện Kiều Nữ Lâm gia – Chương 169
Hai tiểu ca nhi a Dương và a Thị cũng nắm tay đi tới.
A Dương hơn bảy tuổi, cũng đi học ở Sùng Văn điện giống như a Hạo.
Nhưng mà hắn còn nhỏ tuổi, giáo viên không giống của a Hạo, chương trình học cũng không giống nhau, thoải mái hơn nhiều.
A Dương là một nam hài xinh xắn, tướng mạo càng giống mẫu thân hơn, nếu Lâm Phong và La Thư nhìn thấy hắn đều sẽ luôn mặt mày hớn hở nhìn lâu nhiều hơn, mặc dù hắn đã là đại nam hài nhưng vẫn không nhịn được muốn ôm lấy hôn hít, bởi vì dáng dấp của a Dương thật sự rất giống Lâm Khai và Lâm Đàm khi còn bé, khi ông ngoại bà ngoại nhìn thấy, có cảm giác thân thiết, có cảm giác thương yêu.
A Thị hoạt bát hiếu động, kể cả khi đi cũng nhảy nhảy nhót nhót, a Dương chững chạc hơn, nắm tay nhỏ bé của đệ đệ, thỉnh thoảng dặn dò bé, “A Thị, chậm chút.
Đừng đi sang ven đường, nếu như có nước sẽ bị trượt.”
A Thị đồng ý rất ngoan ngoãn, nhưng mà đường bên kia không dễ đi thì bé sẽ đi bên kia, nếu như gặp phải nước thì ánh mắt bé sẽ sáng lên, nhất định phải ra sức đạp hai cái mới thôi.
Hai hài tử này vừa tới, tất cả mọi người đều cao hứng.
A Hạo và a Hân rất có dáng vẻ làm ca ca tỷ tỷ, mỗi người kéo lấy một đệ đệ, hỏi han ân cần.
Cao Nguyên Dục lại thương lượng với a Dương, “A Dương, cho cháu thêm một tiểu thư đồng được không?”
A Dương tốt tính hỏi, “Thập tứ thúc, muốn thêm ai vậy?”
Cao Nguyên Dục nháy nháy mắt với Lâm Hàn, “Là tiểu nhi tử của Hộ Quốc công.”
A Dương quả quyết cự tuyệt, “Là hắn sao? Vậy không được.
Hắn còn hơn cháu mấy tháng, tương lai nếu như sơ ý cái thành thân thích, chẳng phải cháu sẽ phải gọi hắn là ca ca sao? Không cần.”
Lời nói hài tử này vừa được hắn nói ra khỏi miệng, trêu chọc đám người Lâm Thấm ôm bụng cười lăn lộn, “A Dương, bảo bối ngoan, nếu thật sự thành thân thích, cháu không phải gọi hắn là ca ca, cháu và hắn không cùng bối phận.”
Cửu công chúa rất thích a Dương, ngồi xổm người xuống cười khanh khách nói cho hắn biết, “Hắn sẽ không trở thành ca ca của cháu, sẽ trở thành trưởng bối của cháu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của a Dương nghiêm lại, “Vậy thì càng không được.”
Mọi người bị hắn chọc cho càng cười vui.
Chỉ có Lâm Hàn mặt đỏ bừng, có phần khó xử.
Hắn đỏ bừng mặt đứng một mình ở đó, đột nhiên nói: “Ta nhất định phải thành thân thích với Dương gia, bằng không chẳng phải vô cớ bị mấy người trêu ghẹo sao.”
Bình thường hắn quá đứng đắn quá nghiêm túc, mọi người chưa từng nghe thấy hắn nói lời tương tự, cực kỳ hưng phấn, vừa dậm chân vừa cười, “Được, có những lời này của Lâm nhị ca, nói gì thì chúng ta cũng phải giúp đỡ Lâm nhị ca chuyện này, để cho Lâm nhị ca và Dương gia thành thân thích!”
Cao Nguyên Dục cũng chà chà tay, “Ta đi mời bà nội rời núi, làm mai cho Lâm nhị ca!”
Lương Luân cười nói: “Bà ngoại tuổi tác đã cao, tinh lực có phần không đủ, vẫn cầu mẫu thân ta ra mặt đi.
Mẫu thân ta nhất định cực kỳ vui lòng.”
“Cậu ta cũng có thể giúp một tay nha.” Cửu công chúa vội nói: “Cậu ta đang làm quan ở Kiến Khang, có mấy phần giao tình với Hộ Quốc công phủ!”
Tất cả mọi người nhiệt tình giúp đỡ bày mưu tính kế.
Lâm Thấm đầy mặt ngây ngất, nhẹ nhàng xoay một vòng, “Nếu như nhị ca và Dương gia thành thân thích, chẳng phải ta sẽ thoát khỏi bể khổ rồi sao? Hì hì, những ngày an nhàn của ta sắp tới rồi.”
Thân hình nàng thon dài yểu điệu, váy dài màu đỏ theo gió bay múa, nhẹ nhàng phất phơ, giống như tiên tử giữa hoa, Cao Nguyên Dục bất giác nhìn ngây dại.
Lương Luân tim đập thình thịch.
Mới vừa rồi hai người còn cười cười nói nói, chợt trầm mặc lại.
Lâm Thấm xoay quá nhiều, đầu hơi choáng váng, đỡ trán dần dần dừng lại, cửu công chúa gấp gáp, “A Thấm xoay nhiều như vậy làm gì? Có phải xoay đến chóng mặt rồi không?” Vội tới đỡ.
Lương Luân trơ mắt nhìn Lâm Thấm xoay tròn, choáng váng, tim cũng nhảy lên tận cổ họng rồi, nhưng có Lâm Hàn bên cạnh, cho dù trong lòng gấp gáp nữa cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cao Nguyên Dục cũng không muốn nhịn, nhưng hắn mới vừa tới gần Lâm Thấm hai bước đã bị Lâm Hàn mặt không chút thay đổi ngăn cản lại.
Vào lúc này Cao Nguyên Dục nào dám đắc tội Lâm Hàn? Vừa nở nụ cười, vừa nhìn trộm Lâm Thấm, thấy nàng được cửu công chúa đỡ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Mấy hài tử a Hạo và a Hân cũng vây quanh, ân cần hỏi thăm, “Dì nhỏ, dì chóng mặt sao? Có nặng lắm không?”
“Dì không sao đâu.
Dì chính là quá cao hứng, quá cao hứng.” Lâm Thấm cười hì hì.
“Chuyện gì thế, cao hứng đến như vậy?” Cửu công chúa oán trách.
“Nhị ca sẽ thành thân thích với Dương gia, về sau ta sẽ thoát khỏi ma trảo của huynh ấy rồi.” Lâm Thấm cực kỳ đắc ý, “Về sau nhị tiểu thư Lâm gia sẽ được sống cuộc sống tự do tự tại thoải mái, chư vị, đến lúc đó ta mở tiệc thoát khỏi bể khổ, mời nhất định phải đến dự.”
“Hóa ra là vậy.” Cửu công chúa hé miệng cười.
“Cậu hai không quản cũng không sao, có cháu đây.” A Hạo rất bình tĩnh thong dong, “Cháu sẽ canh chừng dì nhỏ.”
Đáng thương cho Lâm Thấm, mới vừa hả hê được chốc lát đã bị A Hạo vô tình đả kích, không khỏi vô cùng tức giận.
Nàng không có ý tốt nhìn về phía a Hạo, “Cao Trường Hạo, dì nhỏ quyết định hiện giờ muốn thu tiền đánh cuộc.”
“Thu tiền đánh cuộc thì sao chứ? Phải quản vẫn cần quản.” A Hạo nghiêm túc nói.
“Cao Trường Hạo cháu…” Lâm Thấm giận đến định kéo hắn qua đánh đòn.
“Đánh đòn thì sao chứ? Phải quản vẫn cần quản.” A Hạo vẫn nghiêm mặt.
“Hì hì.” A Thị nhỏ tuổi nhất cười hì hì trước.
“Phụt…” Mấy người Lương Luân, Cao Nguyên Dục, cửu công chúa cũng vỗ tay cười to.
Lâm Thấm cười đến cong eo.
Lâm Hàn hậu tri hậu giác đi tới, “A Thấm không muốn bị nhị ca trông nom đúng không? A Thấm, nhị ca cũng vì tốt cho muội, cho dù đến khi nào, cho dù bận rộn bao nhiêu cũng sẽ không mặc kệ muội.”
A Hạo trấn định phụ họa, “Đúng, quan tâm dì mới chịu quản dì.
Nếu như đổi thành người khác, vậy đáng giá để bản thế tử phí sức vì người ta như vậy sao?”
Dáng vẻ y hệt tiểu đại nhân chọc cho mọi người cười to sung sướng một trận.
“Dì nhỏ ngoan, nghe lời đại ca nói, không được bướng bỉnh.” A Thị rất hiểu chuyện vỗ nhè nhẹ Lâm Thấm, dùng giọng dỗ dành hài tử nói.
Tất cả mọi người cười phun.
Lâm Thấm cũng cười, ôm a Thị qua hôn một cái, “Tiểu a Thị, dì nhỏ là trưởng bối, đại ca cháu nên nghe lời dì mới đúng.”
Đôi mắt đen nhánh linh động của a Thị nhìn chằm chằm Lâm Thấm một lúc, toét cái miệng nhỏ nhắn ra cười, “Cũng được nha.” – bé không phải bắt bẻ, thế nào đều được, Lâm Thấm nghe lời a Hạo cũng được, a Hạo nghe lời Lâm Thấm cũng được.
“A Thị cháu thật hiền lành.” Lâm Thấm vui vẻ, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
A Thị khanh khách cười ra tiếng.
Chơi đùa một lúc, Lâm Hàn và Lương Luân, Cao Nguyên Dục chơi đùa với mấy hài tử, Lâm Thấm và cửu công chúa đến dưới giàn hoa tử đằng ngồi xuống, thân mật nói lời riêng tư.
“May nhờ có bát tỷ chắn trước ta.” Cửu công chúa nghĩ mà sợ vỗ ngực, “Cho nên ta mới có thể kéo dài, kéo dài hôn sự lâu như vậy.
Nếu không phải trước mặt ta có bát tỷ tỷ, tỷ ấy còn bệnh tật hàng năm, ta thật sự không biết nên làm như thế nào cho phải đấy.”
“Có dọa người như vậy sao?” Lâm Thấm hơi nghi ngờ, “Haizzz, a Vi, không phải ngươi vẫn nói trong cung buồn bực, muốn ra cung ở sao? Ngươi chọn được phò mã rồi thì có thể xuất cung xây phủ, về sau ngươi có thể làm mưa làm gió ở phủ công chúa nha.”
“Không phải như thế.” Cửu công chúa khổ não cau mày, “Không phải như thế đâu, a Thấm.
Ta ở trong cung thật sự rất gò bó, rất buồn bực, nhưng nếu để cho ta thật sự xuất cung, rời khỏi phụ hoàng, rời khỏi mẫu phi, sống qua ngày với một nam tử ta không biết, ta… ta lại sợ hãi nhiều hơn mong mỏi.
A Thấm, ta thật sự vô cùng sợ hãi.”
Lâm Thấm rất buồn bực, “Nữ tử bình thường nghĩ như vậy còn chưa tính, a Vi ngươi là công chúa đó.
Trong phủ công chúa ngươi lớn nhất, phò mã nhiều lắm chỉ được xếp hàng lão nhị.” Trong vài phủ công chúa sẽ có nhũ mẫu, ma ma tâm phúc, nói không chừng còn có tiếng nói hơn cả phò mã.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ này của cửu công chúa, sau khi nàng lập gia đình, đại khái sẽ không chèn ép phò mã, xem thường phò mã, một mực chê bai hắn.
“Ta không làm được lớn nhất.” Cửu công chúa làm bộ đáng thương, sắp khóc, “Ta thật sự không làm đương gia nổi làm chủ nổi.
Ta… ta thật sự không làm được…” Vừa nói chuyện, đôi mắt nàng đã đỏ lên, nước mắt sẽ lập tức tí tách rơi xuống.
“Đừng, ngàn vạn đừng, a Vi biết rõ ta sợ hãi nó.” Lâm Thấm vội khuyên nàng, “Ta không thích bao khóc nhỏ đâu, ngươi quên rồi sao? Mau đừng khóc, cũng không phải chuyện lớn gì, ngươi không làm đương gia không làm chủ được, vậy thì không làm chứ sao.
Chọn một phò mã có khả năng, để cho hắn thu xếp trong trong ngoài ngoài là được, ngươi cứ yên tâm làm chưởng quỹ phủi tay, cũng vô cùng tốt.”
Cửu công chúa lo ngại chồng chất, “Nhưng mà, chuyện gì đều giao cho hắn, nếu hắn đối xử không tốt với ta thì nên làm cái gì?”
Lâm Thấm coi như chịu phục nàng, “Làm thế nào? Còn có thể làm thế nào nữa, ngươi cứ sống trong cung đi, qua một thời gian, chờ ngươi học được đương gia làm chủ lại chọn phò mã, tránh khỏi bị người khi dễ đi.”
“Đúng vậy đúng vậy, ta chính là nghĩ như vậy.” Cửu công chúa vui mừng khấp khởi gật đầu, tươi cười rạng rỡ.
Lâm Thấm không nói được gì.
Cửu công chúa vui mừng hồi lâu, giơ tay đẩy Lâm Thấm, “Haizz, a Thấm ngươi… ngươi có nghĩ tới chuyện lập gia đình không?”
Mặc dù hai người quen biết từ nhỏ, những năm gần đây vẫn thân mật thắm thiết, nhưng cửu công chúa hỏi ra lời trắng trợn như vậy, vẫn mặt đỏ thẹn thùng.
Nàng vừa dứt lời, lại nhìn trộm bốn phía, sợ bị người khác nghe được.
Lâm Thấm không khỏi vui mừng, “A Vi trước khi ngươi nói chuyện nhìn ngó xung quanh thì thôi, hiện giờ lại nhìn còn có công dụng gì chứ?”
Mặt cửu công chúa càng đỏ hơn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “A Thấm, ngươi đừng trêu ghẹo ta.”
Lâm Thấm cười cười, không chút để ý nói: “Ta không cần suy nghĩ chuyện này đâu, vẫn còn sớm.
Cha ta nương ta nói rồi, ta là hài tử nhỏ nhất trong huynh đệ tỷ muội trong nhà, lại hơi nuông chiều, sợ lấy chồng quá sớm, còn không hiểu chuyện đâu, sẽ sống không tốt.
Qua hai năm rồi hãy nói.”
“Thật tốt.” Cửu công chúa hâm mộ không thôi.
Nàng dịch ghế sang bên cạnh Lâm Thấm, dùng ánh mắt chột dạ nhìn Lâm Thấm, giọng nói cũng thật nhỏ bé, giống như trộm, “Này, a Thấm, vậy ngươi từng nghĩ tới chưa? Nếu như ngươi thật sự gả cho người, có một nam tử muốn quản ngươi, gò bó ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Lâm Thấm kinh ngạc nhướng mày, “Sao hắn lại quản ta, gò bó ta?”
Cửu công chúa thấy Lâm Thấm mất hứng, áy náy cười, “Cái đó, hắn là trượng phu của ngươi, cũng là chủ nhân của ngươi.”
Lâm Thấm dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cửu công chúa hồi lâu, “Có câu ‘Phu thê ngang hàng’, ai dám là chủ nhân của ta? Bản thân ta còn không sai biệt lắm.” Nàng cẩn thận suy nghĩ lời cửu công chúa nói, càng nghĩ càng thấy không đúng, lắc mạnh đầu, “Ta không khi dễ hắn coi như đã tốt, hắn dám khi dễ ta? Hừ!”
“A Thấm, ngươi thật có khí thế.” Cửu công chúa hâm mộ không thôi.
Lâm Thấm khinh thường, “Dám khi dễ ta, hừ, ta không cần gọi những người khác, chỉ gọi ông ngoại và anh rể ta thôi đã có thể treo ngược hắn lên ra sức đánh một trận, lại ném ra từ cửa chính!”
Cửu công chúa đã hâm mộ đến ghen tỵ rồi.
Nếu quả thật có người không có mắt dám khi dễ Lâm Thấm, Tấn Giang Hầu và Tề Vương tuyệt đối có thể là chỗ dựa làm chủ cho Lâm Thấm.
Đây không hề nghi ngờ chút nào.
“Lâm Thấm, a Vi, hai người đang nói chuyện gì vậy?” Cao Nguyên Dục cười đi tới.
Dáng người của hắn cao lớn, kể cả cái bóng chiếu xuống đất cũng có vẻ đặc biệt anh tuấn xuất sắc.
Cửu công chúa vội đứng lên, “Không nói gì đâu.”
Lâm Thấm lại cười hì hì nói: “Ta và a Vi đang nói nếu như bị người khi dễ thì nên làm cái gì…”
Nàng còn chưa nói hết lời, Cao Nguyên Dục đã tức giận, lớn tiếng nói: “Ai dám khi dễ ngươi?”
“Chuyện gì mà lớn tiếng vậy?” Lâm Hàn và a Hạo không nhanh không chậm đi đến, hai cậu cháu đều có vẻ trầm ổn cẩn thận, phong độ tao nhã.
“Ai dám khi dễ các ngươi?” Cao Nguyên Dục lập tức sửa lại.
Cửu công chúa kinh ngạc lại ngơ ngác trợn to hai mắt.
Lâm Thấm che miệng cười.
“Ai dám khi dễ ngươi” “Ai dám khi dễ các ngươi”, Cao tiểu bàn ngươi rất thông minh đó.
“Ai khi dễ ai?” Lâm Hàn không hiểu.
Lâm Thấm cười, “Là muội và a Vi đang trao đổi, lỡ như gặp phải người khi dễ tụi muội phải làm gì, không phải thật sự có người khi dễ tụi muội.”
Lâm Hàn thoải mái.
“Nếu thật sự có người khi dễ vậy muội sẽ làm gì?” Lâm Hàn lại không yên tâm hỏi.
Lâm Thấm đắc ý, “Mới vừa rồi muội đã nói cho a Vi, nếu có người dám khi dễ muội, muội sẽ gọi ông ngoại và anh rể, hung hăng đánh cho hắn một trận!”
Trong mắt Lâm Hàn và a Hạo mơ hồ có nụ cười chớp động.
“Không chỉ ông ngoại và anh rể, gọi đại ca nhị ca cũng giống như vậy.” Lâm Hàn không yên lòng dặn dò.
“Dì nhỏ phải tin tưởng cháu, cháu cũng có thể bảo vệ được gì.” A Hạo tự đề cử mình.
Lâm Thấm dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn lên nhìn xuống đánh giá hai người, “Ha ha, cái này, nhị ca, a Hạo, thân thể này của hai người… hình như đánh nhau không được đâu…”
“Chẳng lẽ không thể dùng trí sao?” Lâm Hàn bất mãn.
A Hạo trấn định giơ ngón tay chỉ lên chỗ ngực trái, tỏ vẻ hắn có trí khôn tâm linh, có thể không đánh mà thắng.
Lâm Thấm nắm được cơ hội chê cười hai người, nào có thể dễ dàng bỏ qua cho? Ưỡn eo nhỏ, cười lạnh liên tục, “Hai người có thể dùng trí, chẳng lẽ ta không thể sao? Hai người có trí khôn tâm linh, chẳng lẽ ta không có? Đúng là không biết sống chết! Ta chỉ thiếu võ lực, cố tình hai người không có!”
Lâm Hàn tỏ vẻ nghiêm chỉnh định nói đạo lý với muội muội, a Hạo lại nhét ngón tay vào trong miệng, hắn còn chưa chạm đến Lâm Thấm, Lâm Thấm đã cười đến mềm nhũn, “Không được, a Hạo, như vậy thật sự không được.”
Ba người náo loạn thành một đoàn.
Cửu công chúa nhìn rất hâm mộ, nàng vốn hơi sợ Cao Nguyên Dục, lúc này lại như ma xui quỷ khiến giơ tay đẩy hắn một cái, ai oán nói: “Ca ca, ca xem giữa huynh muội người ta là như thế nào? Ca lại không chịu học Lâm nhị ca một chút.”
Cao Nguyên Dục không hề phản ứng lại.
Cửu công chúa cảm thấy kỳ quái, không khỏi nghiêng đầu, lại thấy Cao Nguyên Dục đứng thẳng, ánh mắt si ngốc, cũng không biết hắn đang nhìn cái gì.
“Ca ca?” Cửu công chúa thử gọi một tiếng.
Cao Nguyên Dục giống như ngây dại, vẫn không có phản ứng.
Cửu công chúa lấy can đảm lại gọi một tiếng, hắn mới giống như tỉnh mộng nghiêng đầu, “A Vi, có chuyện gì?”
Cửu công chúa thấy mặc dù vẻ mặt hắn hơi hốt hoảng, nhưng giọng nói lại ôn hòa, nên nói lại lời nói mới vừa rồi, “Ca ca, ca nhìn xem Lâm nhị ca người ta đối xử với a Thấm thật tốt.”
Cao Nguyên Dục khẽ cười, lộ ra hàm răng trắng bóng như ngọc, “Dù sao mẫu phi ta chỉ sinh một mình ta, ta lại không có đệ muội cùng mẹ, vậy sau này đối xử với muội tốt hơn chút đi.
Không thể nào giống như Lâm nhị ca đối với Lâm Thấm, nhưng mà có thể tốt hơn ngày trước nhiều.”
Cửu công chúa là người rất biết đủ, Cao Nguyên Dục có thể nói như vậy, trong lòng nàng đã vui sướng đến như muốn nở hoa, luôn miệng nói: “Như vậy rất tốt, thật.”
“A Vi, muội muốn cái gì, cứ nói ra.” Cao Nguyên Dục nói cho nàng biết, “Có mấy lời muội không nói ra, không ai biết được, cũng không có ai quan tâm.
Ít ra bản thân muội phải nói ra, mới biết là được hay không được.”
“Vâng.” Cửu công chúa tin phục gật đầu.
Nàng tuyệt đối tán thành lời này của Cao Nguyên Dục.
Bởi vì mới vừa rồi nàng to gan nói ra lời đầy cõi lòng, Cao Nguyên Dục mới chịu đáp ứng về sau đối xử tốt với nàng.
Nếu như nàng không nói, vậy hiện giờ Cao Nguyên Dục nhất định sẽ không ôn tồn dạy nàng như vậy rồi.
Tiếng cười của Lâm Thấm thanh thúy dễ nghe như chuông bạc, Cao Nguyên Dục không tự chủ được lại một lần nữa bị nàng hấp dẫn.
Trong lúc cười, khuôn mặt như ngọc trắng không tì vết của nàng càng trở nên tươi đẹp hơn, linh động, Cao Nguyên Dục chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy bản thân bị đắm chìm trong nụ cười như hoa của nàng, khó có thể dời đi.
Có lẽ ánh mắt của Cao Nguyên Dục quá tham lam rồi, âm u dọa người, a Hạo cảnh giác, đứng giữa Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục, định ngăn cản ánh mắt của Cao Nguyên Dục.
Lâm Hàn khách khí giơ tay mời Cao Nguyên Dục ra ngoài, “Sở Vương điện hạ, ta có chuyện muốn làm phiền ngài.”
Cao Nguyên Dục vội vàng thu hồi ánh mắt đang dừng trên khuôn mặt Lâm Thấm lại, “Dạ, Lâm nhị ca.” Cẩn thận mỗi bước chân đi theo Lâm Hàn.
Hôm nay đám người Cao Nguyên Dục, Lương Luân cho Lâm Hàn không ít ý kiến hay, vài ngày sau đó Cao Nguyên Dục rảnh rỗi lại tới phủ Hộ Quốc công cưỡi ngựa cùng với tiểu Dương Dục, rất nhanh đã thân thiết với Dương Dục.
Đám người Bách phi và Bách đại học sĩ biết được tin tức này đều mừng rỡ cười không ngậm miệng được.
“Nương nương, ngài cứ chờ Sở Vương điện hạ cưới Dương đại tiểu thư vào cửa đi, thần ở đây báo tin vui cho ngài trước.” Bách đại học sĩ mặt cảm khái nói lời chúc mừng Bách phi.
Bách phi vẻ mặt tươi cười, hả lòng hả dạ, chỉ chờ vào tiệc sinh nhật của nàng, chính thức tỏ rõ ý cầu hôn với Hộ Quốc công phủ.
Đám người Thẩm Tướng và Trịnh thị không khỏi hoảng sợ trong lòng.
Chẳng lẽ Bách phi thật sự coi trọng quân quyền như vậy, nhất định để Sở Vương điện hạ cưới đại tiểu thư phủ Hộ Quốc công làm Vương phi sao? Ở Thẩm gia La Anh không biết đã tức giận bao nhiêu, đập phá bao nhiêu thứ, vừa khóc vừa mắng, kể cả Thẩm Minh Châu cũng âm thầm rơi xuống rất nhiều nước mắt, cũng sinh ra lòng oán trách Dương đại tiểu thư mà nàng vẫn luôn luôn cảm kích, “Sở Vương điện hạ thích a Thấm mà, ta đã nói với ngươi rồi, sao ngươi còn…? Haizzz, sao ngươi có thể như vậy chứ?” Nàng u oán lại sầu bi, rơi xuống vô số nước mắt trong khuê phòng.
Trong nháy mắt, tiệc sinh nhật Bách phi lại tới.
Bách phi hăng hái dạt dào, ăn mặc giống như thần tiên phi tử, nhưng mà, chuyện xảy ra ngày hôm lại khiến nàng cả đời đều khó quên được, đau tận đáy lòng..