Đọc truyện Kiều Nữ Lâm gia – Chương 142: Thiếu
Editor: Puck – Diễn đàn
Thẩm Tướng là người bận rộn, Trịnh thị đặc biệt sai người mời hắn một chuyến, hắn thế mà lại mãi đúng đến giờ mới đến.
“Xin lỗi, có mấy chuyện khó giải quyết phải xử lý, không trì hoãn được.” Thẩm Tướng khách khí nói.
Trịnh thị chờ đã có mấy phần sốt ruột, nhưng trên mặt lại không lộ ra, cười nói: “Cũng không có chuyện quan trọng gì, chỉ chút chuyện nhà mà thôi.” Biết Thẩm Tướng đang bận rộn, cơm tối cũng không ăn yên ổn, nên lệnh thị nữ dọn thức ăn Thẩm Tướng thích ăn lên, hâm nóng rượu, tự tay rót cho Thẩm Tướng.
Uống hai ly rượu, Trịnh thị nháy mắt với thị nữ.
Thị nữ hiểu ý, lặng lẽ không tiếng động lui ra ngoài.
Trịnh thị thở dài, “Tướng gia, mấy ngày hôm trước ta mới đi thăm Họa nhi, vẻ mặt con bé không được tốt đâu. Vốn là khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn đầy đặn, hiện giờ gầy đến chỉ bằng bàn tay, mặt cũng vàng vọt, không sáng rỡ gì, haizz, ta nhìn vào trong mắt, đừng nhắc đến trong lòng khó chịu bao nhiêu. Tướng gia ông nói đi, sao Họa nhi của chúng ta lại rơi vào bước này chứ? Con bé là minh châu sáng chói nhất Thẩm gia mà.”
Nói đến chỗ xúc động, Trịnh thị đã rơi lệ.
Đối với cháu gái Thẩm Minh Họa này, bà ký thác kỳ vọng, cũng quả thật thương yêu nhiều năm như vậy, nói không đau lòng, đó là giả.
“Đừng nói minh châu Thẩm gia nữa, kể cả là minh châu kinh thành, minh châu vương triều Đại Hạ, lại có thể như thế nào.” Thẩm Tướng bình thản, “Đó cũng là chuyện đã qua. Bây giờ con bé là Vương phi của Tu Đức Vương.”
Vẻ mặt và giọng nói của Thẩm Tướng quá mức bình tĩnh, ngược lại khiến cho Trịnh thị không có chủ ý.
“Tướng gia, Họa nhi còn có hy vọng, ông nói có đúng không?” Trịnh thị nhỏ giọng nói ra: “Tu Đức Vương thì làm sao, chỉ tạm thời giáng tước thôi, không nói lên được vấn đề gì. Hoài Viễn Vương cũng từng bị giáng tước, hơn cũng đã bốn năm năm rồi, hoàng đế bệ hạ vốn không có ý định thay đổi tước hiệu cho hắn. Vậy thì sao chứ? Không phải Hoài Viễn Vương vẫn từng bước một nuôi trồng lên thế lực của mình ở trong triều sao? Tướng gia, chỉ cần Phùng gia không ngã, Trịnh gia không ngã, Tu Đức Vương sẽ có cơ hội đông sơn tái khởi.”
Các hoàng tử tranh nhau, thật ra Tu Đức Vương gặp may mắn, khác với người khác. Mẫu phi hắn là cô nương Phùng gia, Phùng gia và Trịnh gia là thân thích, Trịnh hoàng hậu đã hoăng, tương đương với hai nhà Phùng, Trịnh từ lợi ích gia tộc cũng sẽ toàn lực ủng hộ hắn. Chứ đừng nói tới hắn còn cưới Thẩm Minh Họa minh châu của Thẩm gia, Phùng gia, Trịnh gia cộng thêm Thẩm gia, thế lực như vậy, trong triều ai có thể so sánh. Trịnh thị nhìn tới nhìn lui, cảm thấy Tu Đức Vương chỉ tạm thời mất đi hoàng đế vui sướng thôi, hiện giờ trước nghỉ ngơi lấy sức, về sau trọng chấn cờ trống, lại cả sơn hà chỉ trong tầm tay.
“Bà thật đúng là nữ nhi tốt của Trịnh gia.” Thẩm Tướng cười nhẹ.
Trịnh thị hơi nóng nảy, “Ta cũng không phải hoàn toàn vì Trịnh gia, càng là vì Họa nhi. Tướng gia, chẳng lẽ ông không thương yêu Họa nhi sao? Con bé là cháu gái mà chúng ta đã tỉ mỉ nuôi dưỡng mười mấy năm, con bé từ nhỏ xuất sắc, thông minh hơn người, tài danh lan xa, trong số mệnh đã định con bé không chỉ là Tu Đức Vương phi đâu!”
“Trong số mệnh đã định không chỉ là Tu Đức Vương phi.” Thẩm Tướng thưởng thức lời Trịnh thị nói, “Như vậy, bà nói con bé sẽ là cái gì?”
Trịnh thị tỏ vẻ lạnh lùng, “Cái này còn cần phải hỏi sao? Chúng ta đều lòng dạ biết rõ.”
Nếu như không phải gửi gắm hy vọng rất lớn đối với Thẩm Minh Họa, nếu như không phải mong đợi có một ngày Thẩm Minh Họa có thể đi lên ghế hoàng hậu, tại sao Thẩm gia phải dốc hết sức lực bồi dưỡng Thẩm Minh Họa như thế, vì con bé làm ra thanh thế minh châu kinh thành chứ?
Thẩm Tướng cầm ly rượu trong tay suy nghĩ trong chốc lát, ngửa cổ lên, một hơi cạn sạch, “Lúc này không giống ngày xưa, Tu Đức Vương tất nhiên không phải là người thông minh tháo vát, Họa nhi cũng không thấy định lực, lại không có tâm kế, khiến người ta thất vọng. Bà nói thử xem, làm chính phi đang có thai, không cẩn thận dưỡng thai, đi tranh phong gì với thị nữ, ăn giấm cái gì? Bởi vì một thị nữ không còn gì nữa, không đáng nhắc tới, thế mà lại khiến cho mình sẩy thai rồi, không còn hài tử. Ngu xuẩn, thật ngu xuẩn!”
Ánh mắt ông lạnh lùng, sắc mặt cũng âm trầm xuống.
Đối với Tu Đức Vương và Thẩm Minh Họa, ông đều thất vọng giống nhau. Một cặp phu thê, không có một ai có thể đảm đương trách nhiệm nặng nề, không có một ai đáng giá để Thẩm gia dốc sức trợ giúp.
“Đây cũng không thể trách Họa nhi được.” Trịnh thị không nhịn được nói chuyện thay Thẩm Minh Họa, “Chuyện này là Tu Đức Vương không đúng. Nào có đạo lý không được thê tử cho phép, đã muốn nạp thị nữ thiếp thân của con bé? Hắn làm Vương gia muốn nạp mỹ nhân, mặc dù nạp, nhưng chủ ý đánh tới trên người nha đầu Minh Họa không khỏi quá quắt quá rồi!”
“Hắn không chịu nổi, Họa nhi cần phải biết bản thân rốt cuộc là cái gì!” Thẩm Tướng đặt ly rượu nắm chặt trong tay lên bàn, “Con bé có thai, còn có chuyện gì quan trọng hơn hài tử trong bụng? Chẳng lẽ con bé không biết, cho dù Tu Đức Vương tạm thời mất đi bệ hạ vui vẻ, chỉ cần qua mấy tháng con bé hạ sinh hài tử trắng trẻo mập mạp đáng yêu, bệ hạ nhìn thấy cháu, chuyện trước đó sẽ tan thành mây khói sao? Con bé hay rồi, vì giận dỗi, khiến hài tử không còn!”
Nghĩ đến Thẩm Minh Họa không sáng suốt, Thẩm Tướng cũng tức giận trong lòng.
Ông đã từng ký thác kỳ vọng rất lớn với đứa cháu gái này, nhưng bây giờ xem ra, Thẩm Minh Họa chẳng qua chỉ là một nữ tử bình thường mà thôi, không có tác dụng lớn.
“Đây không phải lỗi của Minh Họa…” Trịnh thị kêu oan thay Thẩm Minh Họa.
Thẩm Tướng giơ tay lên ngăn cản bà, “Bà đừng nhắc đến Tu Đức Vương quá quắt nữa, tôi hiểu rõ những thứ này. Đức hạnh của Tu Đức Vương có thua thiệt là thật, nhưng Họa nhi gặp chuyện lại không bình tĩnh, xử sự không thỏa đáng, cũng là chuyện không hề nghi ngờ chút nào.”
“Cho nên, Tướng gia có ý là…?” Trịnh thị dùng giọng điệu điều tra hỏi.
Giọng Thẩm Tướng nhàn nhạt, “Họa nhi yên tâm làm Tu Đức Vương phi của con bé là được.”
Trịnh thị lạnh cả sống lưng. Yên tâm làm Tu Đức Vương phi của con bé, đây là nói sau này Thẩm Tướng sẽ không nâng đỡ Tu Đức Vương nữa, muốn bắt đầu từ con số không rồi, nói cách khác, Thẩm Minh Họa bị ném bỏ rồi, đã thành một đồ bỏ vô dụng…
“Không, trong số mệnh đã định Họa nhi không chỉ là Tu Đức Vương phi.” Trịnh thị rất không cam lòng, giọng nói kích động, “Tướng gia, số mệnh của con bé không phải như vậy!”
Thẩm Tướng híp mắt, “Vậy con bé nên có số mệnh như thế nào?”
Trịnh thị do dự một chút, vẫn lấy hết dũng khí, “Cao quý không tả nổi, mẫu nghi thiên hạ.”
“Sao thấy được?” Thẩm Tướng nghiêng người tới trước, nhìn chăm chú vào Trịnh thị.
Ánh mắt Trịnh thị lóe lóe, “Tóm lại đây là nhất định, xác định không thể nghi ngờ.”
“Xác định không thể nghi ngờ? Tại sao?” Thẩm Tướng hỏi tới.
Trịnh thị do dự không thôi, không chịu mở miệng.
Thẩm Tướng đột nhiên nói: “Bà không định nói cho ta biết, cũng được, vậy ta không hỏi. Như vậy, vì sao năm đó Tấn Giang Hầu lại tặng ba cái đầu của trùm thổ phỉ cho bà, bà có thể nói cho ta biết là vì nguyên nhân gì không?”
Trịnh thị đột nhiên biến sắc, giọng the thé nói: “Ông nói chuyện đó làm cái gì? Đều là chuyện từ năm xưa rồi, ông nhắc tới nó làm gì? Nhắc tới nó làm gì?”
Thẩm Tướng nhìn bà, cười lạnh không thôi.
Mồ hôi lạnh chảy từ trên trán Trịnh thị xuống, oán hận nói: “Ta cũng chỉ vì tin lời sàm ngôn, hồ đồ nhất thời, mới có thể làm ra chuyện kia thôi. Nữ nhi con rể, cháu ngoại trai cháu ngoại gái ông ta rõ ràng không thiếu một ai, không có ai chết, lại vẫn mang thù như vậy, đưa đầu người cho ta…?”
Nhớ tới năm đó Tấn Giang Hầu sai người đặt ba cái hộp gỗ ở trước mặt mình, tình cảnh khi mở từng cái ra, vừa sợ, vừa thống hận.
Bà sợ đầu người máu dầm dề kia, thống hận Tấn Giang Hầu không nể tình thông gia, đe dọa bà như vậy.
“Bà tin vào lời sàm ngôn gì?” Thẩm Tướng túm lấy cánh tay bà, hỏi thẳng bà.
Trịnh thị cảm thấy một luồng gió lạnh lẽo đập vào mặt, hoảng sợ trong lòng, rùng mình một cái, nhỏ giọng nói ra: “Cũng không có gì, chỉ là vài lời hỗn trướng, nói Họa nhi có số mệnh cao quý không tả nổi, đáng tiếc bị Lâm Đàm cản vận tốt. nếu như diệt trừ Lâm Đàm, Họa nhi sẽ…”
“Sẽ có thể làm hoàng hậu, đúng không?” Thẩm Tướng dịu dàng hỏi.
Trịnh thị nhắm mắt nói: “Đúng.”
Thẩm Tướng chậm rãi buông bà ra, “Bởi vì một câu sàm ngôn, bà đã thu mua thổ phỉ giết cả nhà Lâm gia, bà thật đúng là gan dạ sáng suốt hơn người mà.”
Trịnh thị nghe ra được ý tứ châm chọc trong lời nói của ông ta, không khỏi thẹn quá thành giận, lớn tiếng nói: “Vậy thì sao? Ta còn không phải suy nghĩ vì Thẩm gia sao! Không phải vì Thẩm gia có thể ra một hoàng hậu, ta có thể làm ra chuyện như vậy sao?”
“Ngu xuẩn, ý kiến đàn bà.” Thẩm Tướng lắc đầu.
“Ngu xuẩn nhất là, không có một ai bị giết chết.” Thẩm Tướng nghĩ đến một điểm này, càng thêm lắc đầu.
Trịnh thị còn trong giận dữ, bà thế mà lại không nghe ra được lời Thẩm Tướng nói.
“Năm đó bà làm ra chuyện ngu xuẩn này, mang đến cho Thẩm gia một cường địch.” Thẩm Tướng càng nghĩ càng căm tức, “Bây giờ Lâm Đàm đã thành hoàng trưởng tử phi, Tấn Giang Hầu biết chuyện, sớm muộn gì Lâm Đàm cũng sẽ có ngày biết được. Thẩm gia và Hoài Viễn Vương phủ coi như kết thù sâu, nhưng nguyên nhân kết thù lại vì một câu sàm ngôn, haizzz…” Cảm thấy chuyện này hết sức hoang đường.
Trịnh thị không phục, “Sao chính là kết thâm thù với phủ Hoài Viễn Vương chứ? Lâm Đàm chỉ là Vương phi thôi, nếu như ông cảm thấy nghĩ cách đối phó với Hoài Viễn Vương thật sự quá khó khăn, chúng ta tìm cách ly gián Hoài Viễn Vương với Lâm Đàm còn không được sao? Nam nhân thế gian này có ai mà không háo sắc, Hoài Viễn Vương đã lập gia đình được mấy năm, Lâm Đàm còn trẻ lại kiều diễm, đợi thêm vài năm nữa nàng ta sinh nhiều con rồi, bận tâm nhiều rồi, hoa tàn ít bướm, kém sắc già nua, đến lúc đó đưa cho Hoài Viễn Vương vài mỹ nhân hiểu chuyện biết điều, ta cũng không tin Lâm Đàm không thất sủng. Một khi Lâm Đàm thất sủng, Hoài Viễn Vương còn có thể so đo những chuyện cũ năm xưa với chúng ta sao? Ông ấy, cũng quá cẩn thận rồi, lại còn sầu lo chuyện này đấy. Hơn nữa, ta cảm thấy Tấn Giang Hầu biết thì biết nhưng chưa chắc dám nói ra. Ông nghĩ đi, La Thư là nữ nhi của ông ta, chẳng lẽ La Anh không phải? Môi hở răng lạnh, bị thương ai, ông ta đều không đành lòng.”
Thẩm Tướng cười khổ, “Nếu là bình thường, dĩ nhiên bị thương ai ông ta đều sẽ không nỡ lòng, nhưng nếu như sống chết trước mắt thì sao? Ông ta sẽ luôn chọn một. Bà mở mắt ra nhìn xem, bởi vì một trai một gái nguyên phối lưu lại mà ông ta còn giam kế thê, chẳng lẽ còn trông cậy vào đến lúc đó ông ta thiên vị La Anh sao?”
Trịnh thị ngơ ngác, sinh ra hối hận, “Haizz, ta vẫn cho rằng ông ta thiên vị chính là La Anh, mới có thể vì Ung nhi cưới con dâu này. Nếu như sớm biết được ông ta thương yêu La Thư hơn, năm đó ta sẽ… Haizzz, nếu không thay đổi người thì tốt rồi.”
Thẩm lão Tướng gia và La lão Hầu gia từng là bạn tâm đầu ý hợp, đã ưng thuận hôn ước chót lưỡi đầu môi cho cháu trai cháu gái mình. Đến khi Thẩm Ung trưởng thành, thật ra Trịnh thị muốn cưới cháu gái nhà mẹ đẻ mình làm con dâu, nhưng Tấn Giang Hầu uy danh hiển hách, mỹ danh vang dội, cưới cô nương La gia tự nhiên không tệ.
Trịnh thị kiến thức hạn hẹp, rõ ràng Thẩm Ung và La Thư tuổi tác tướng mạo tương xứng, bà lại cho rằng La Thư không được Tấn Giang Hầu chào đón, không thương yêu, nên thương lượng với Tiêu thị đổi thành La Anh.
Năm đó cho rằng là thơm lây, bây giờ nhìn lại, thật ra bị thua thiệt.
Không chỉ Trịnh thị hối hận, Thẩm Tướng cũng phiền não trong lòng.
Thẩm Ung không chỉ một lần hỏi ông, tại sao La gia rõ ràng có trưởng nữ, lại muốn
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –