Đọc truyện Kiều Nhuyễn Tiểu Tức Phụ – Chương 5: Năm tháng tịnh dưỡng
Từ Vĩnh Hàn nâng cằm, ý bảo nàng nhìn bên ngoài.
Xuyên quamàn cửa sổ bằng lụa mỏng màu vàng nhạt, có thể thấy trên đầu
tường có hai bóng đen, tựa hồ đangchụm đầu tìm kiếm cái gì đó.
“Làm sao bây giờ?” Tử Hề tim thình thịch nhảy dựng lên.
Từ Vĩnh Hàn duỗi cánh tay ra, nắm cổ mảnh khảnh của nàng, kéo đến gần,
nhỏ giọng thì thầm vài câu. Hơi thở của hắn vờn bên tai của nàng, Tử Hề
cảm thấy không được tự nhiên, hơi hơi nhích ra xa.
Nhưng hiện tại không phải làlúc tính hợp hay không hợp quy, nàng gật
đầu, dựa theo hắn phân phó buôngmạn giường màu phấn hồng, che chở thân
ảnh của hắn. Cầm lấy lược bí chậm rãi ngồi vào bên cửa sổ chải đầu, ánh
nến đem sườn mặt của nàng phản chiếu lên trên cửa sổ, bên ngoài nhìn vào chỉ biết là khuê phòng.
Xuyên thấu qua mạn giường màu phấn hồng,ánh mắt Từ Vĩnh Hàn chăm chú
nhìn bên ngoài,bóng đen đầu tường muốn tiến vào, hắn có thể nghe được
thanh âm chạm đất rất nhỏ.
Tiếng bước chânhai người kiahướng về phía trước phòng, sau đó chuyển tới phòng củi, Tử Hề cảm thấy tổ phụ an bài không phải không có đạo lý,
chỉ có khuê phòng mới không bị hoài nghi.
Từ Vĩnh Hàn ở trong màn, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô nương
này, hắn lại lo lắng vấn đề khác. Cô nương này thật sự xinh đẹp, thanh
lệ thoát tục, còn tốt hơn tiểu thư khu,lpê các ở kinh thành, có phải
nàng đã thu hút đám người ấy.
Trong sân hắc y nhân thấy một bóng đen chiếu trên cửa sổ, không rõ ngũ
quan, chỉ biết là tiểu thư khuê các, không thể giấu nam nhân. Nên họ
không quan tâm phòng này, chỉ kiểm tra các phòng khác, không tìm thấy
người thì leo tường rời đi. Nhiệm vụ của họ là giết người không phải tầm hoa vấn liễu.
“Tốt lắm, đi rồi.” Từ Vĩnh Hàn nói.
“Sao ngài biết, ta không thấy bọn họ đi ra ngoài mà.” Tử Hề thận trọng nói nhỏ.
“Lão tử nói đi rồi chính là đi rồi, không được nhiều lời. Nha đầu ngốc,
ngươi đi ra ngoài đi.” Từ Vĩnh Hàn không hờn giận nằm úp sấp trên gối
đầu mà ngủ, lấy thính lực của hắn, sao có thể nghe không ra vài người
trèo tường đi ra ngoài?
Tử Hề mím môi, tức giận đến trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, đến bên giường bưng khay bước đi, hắn không thèm nhìn đến nàng nữa.
Tử Hề trong lòng không thoải mái, ngày mai sẽ không làm đồ ăn ngon cho
hắn nữa. Sáng sớm hai cái bánh bao, một chén cháo, hắn không nói gì ăn
luôn. Buổi trưa một đĩa cải củ xắt miếng xào, một chén cơm trắng.
Thất thiếu gia của Từ gia vừa thấy đã nổi giận, hôm trước lúc nàng làm
củ cải xào rất tinh tế, mặt trên phủ sốt, bên ngaoif giòn, cắn vào tan
ngay trong miệng, trên đĩa còn trang một đoá hoa từ đằng.
”Ngươi để ý đến như vậy sao? Ta chỉ nói ngươi một câu thôi mà.”
Tử Hề không nói lời nào, giả vờ nhắm mắt không thèm nhìn hắn, rèm mi rung động, im lặng bất mãn.
”Được rồi” Từ thất thiếu gia lạnh mặt, “Đi kêu tổ phụ người lại đây, ta
sẽ hỏi ông ấy đây là cách đối đãi người bị thương ah? Nếu muốn đuổi ta
đi, ta sẽ rời đi, tuyệt đối không làm phiền nhà các người.”
Hắn nói xong liền đứng lên, tìm y phục của mình mặc vào.
Tử Hề hoảng hốt,“Đừng, tổ phụ không biết đâu, là ta làm…. Người đừng đứng lên, coi chừng rách miệng vết thương.”
”Ta chết cũng không cần người quản.” Hắn nghiêm mặt, cầm quần áo mặc vào.
”Đừng” Tử Hề đoạt lại quần áo, “Y phục của người đều bị cây làm rách hết rồi, để ta vá lại cho đẹp rồi hãy mặc. Ta sẽ lại làm món ngon cho người mà.”
Từ Vĩnh Hàn hai tay ôm ngực, nhìn chăm chăm nàng, đôi mắt rưng rưng ánh lên vẻ cầu xin hắn.
”Ngươi đang cầu ta ah?” Trên mặt hắn không có một tia biểu cảm.
Nếu người này bị mình chọc tức rời đi, tổ phụ chắc sẽ nổi giận, cho dù
hắn không phân rõ đạo lý phải trái, cũng phải được dưỡng thương cho
lành. Tử Hề cắn môi, giương mắt nói:“Ta cầu người”
Từ Vĩnh Hàn nhìn tiểu cô nương mảnh mai đứng tới ngực mình, lông mi thật dài còn vươn nước mắt, mặt đỏ hồng lên, hàm răng khẽ cắn, chu môi, rõ
ràng không tình nguyện, lại không thể không chịu thua.
Trong lòng bỗng chột dạ, khi dễ một tiểu cô nương, không được quân tử lắm thì phải? Hừ! Cùng lắm không làm quân tử.
Từ thất thiếu gia im lặng, nằm sấp trên giường ngay đơ.
Từ Hề yên lặng vào bếp, không bao lâu sau đã bưng lên một đĩa lớn giò
heo hầm đậu giác, một đĩa dưa chua, một chén cơm, một chén canh, một
chút muối tiêu. Thật ra, nàng cũng không nhẫn tâm với người bệnh, đồ ăn
làm xong hết rồi, mà do muốn chọc hắn nên không mang lên. Ai ngờ bị
hắn….
”Ba ngày rồi tướng quân không gội đầu, ta gội đầu cho người nha.” Tử Hề
đau lòng nhìn cái gối đầu thêu hoa của mình đã biến thành màu nước bùn.
”Uhm” Không phải ba ngày, mà là ba mươi ngày không gội đầu. Ở trong núi, vừa chạy trốn vừa né tránh quân địch, làm sao còn nghĩ đến việc gội đầu nữa. Tự nhiên nàng nhắc, hắn cũng cảm thấy ngứa đầu.
Hắn nhích thân mình, để đầu sát ra phía ra ngoài giường, suối tóc đen
bóng xoã xuống. Tử Hề kê một cái ghế đẩu phía dưới, để thau nước lên,
rồi kéo tóc hắn vào. Để hắn khỏi cúi thấp đầu, nàng lại kê theo một
miếng ván gỗ.
Nàng vóc nước tưới từ từ lên đỉnh đầu hắn, nước nóng chảy len lỏi vào từng sợi tóc.
”Hơi nóng” Hắn nhắm mắt nói.
”Tóc tướng quân rất mềm, dùng nước ấm gội mới tốt, không nóng lắm đâu”
”Uhm”
Lấy xà phòng xoa đều lên trên sợi tóc, nàng nghĩ hắn mấy ngày không gội
đầu, nhất định là ngứa lắm, liền luồn ngón tay vào xoa nhẹ da đầu cho
hắn, cũng may Tử Hề không để móng tay dài, nên có thể nhẹ nhàng cào cào
từng cái.
”Thoải mái không?”
”Uhm“. Tất nhiên thoải mái, hắn chuẩn bị đi vào giấc ngủ đây.
Dùng nước ấm xả lại hai lần, rồi dùng khăn bông lau khô cho hắn.
Từ thất thiếu gia đột nhiên cảm thấy sau khi hồi phủ, phải an bài hai
đại a hoàn cũng tốt. Từ nhỏ, hắn thích lông bông tập võ, ngại nữ nhân lề mề, lại bị tôtr mẫu ám ảnh, nên hắn không cho nha hoàn hầu hạ. Toàn bộ
Thính Tùng Uyển trừ bỏ Nguỵ ma ma là bà vú của hắn, còn lại đều là thị
vệ cùng người sai vặt.
Sau giờ ngọ, nắng chiếu vào làm căn phòng trở nên ấm áp, hắn dựa vào bên giường từ từ đi vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, Mặt Trời đã ngả về Tây, trong phòng một màu đỏ ửng, hắn
nhìn ra gian ngoài. Nàng đang ngồi may vá quần áo cho hắn. Tử Hề nữ công rất khá, mỗi một kim đều ngay ngắn đều đặn, đường may mịn đẹp.
Tổ phụ không cho nàng ra khỏi tây sương, nên trừ nấu cơm giặt giũ cho
hắn, nàng đều ở trong phòng. Nàng không muốn quá thân cận với hắn, nhưng do quá chán ghét nam nhân bá đạo vô lý này, chỉ cầu hắn mau lành bệnh
và rời khỏi đây. Nàng ngồi ở gian ngoài may vá, còn tự lừa mình dối
người an ủi bản thân là không đang ở cùng một phòng với hắn.
Vá tới mũi cuối cùng, nàng làm một mối chỉ, cắn đứt sợi chỉ, đầu lưỡi
dính chút sợi tơ. Nàng nhẹ nhàng nhè đầu lưỡi nhỏ phấn hồng, lấy sợi tơ
ra.
”Tướng quân tỉnh rồi ah? Luôn nằm sấp, chắc không thoải mái, nếu có thể
ngồi, ngài hãy mặc áo này vào. Ta vá lại đẹp rồi, nhưng ngoại bào thì
rách tơi tả, không còn mặc được nữa. Ngày mai, ta sẽ may bộ khác cho
tướng quân, lúc người rời đi sẽ có đồ mặc” Tử Hề ngẩng đầu thấy hắn đã
tỉnh dậy, liền mang quần áo vào.
Hắn yên lặng nhận lấy, không nói gì hết.
”Tay tướng quân sao vậy?” Tử Hề phát hiệntay hắn nổi vài nốt đo đỏ.
”Không có việc gì, người đi nấu cơm đi, ta đói bụng rồi” Thanh âm hắn có chút buồn buồn.
Lúc mang cơm chiều đến, hắn đã tự mặc trung y ngồi bên cạnh bàn. Tử Hề
ghé mắt nhìn tay hắn, mấy nốt đỏ đã tăng lên, hảo tâm nhắc nhở, hắn lại
mắng nàng phiền phức.
Chó cắn Lã Động Tân, không nhing ra người tốt. Tử Hề âm thầm mắng hắn vài câu.
Ngày hôm sau, khi mamg điểm tâm đến, Tử Hề bị kinh hoảng, trên tay hắn
nổi đầy vết đỏ, tựa hồ là rất ngứa, hắn cứ gãi đông gãi tây, có mấy chỗ
còn bị gãi đến trầy da.
”Người đừng gãi nữa, làm sao bây giờ?” Tử Hề vội vàng chạy đi, mang rượu thuốc đến thoa cho hắn.
Hắn nhíu mày, ngoài mặt lại nói:“Không có việc gì”
Tử Hề cũng cau mày nói:“Có phải tại ta đổi thuốc không đúng không? Hay là đồ ăn có vấn đề? Hoặc là…”
”Hoặc là do hôm qua ngươi giận ta, nên cố ý hạ độc” Từ Vình Hàn thanh âm lạnh lùng vang lên.
”Ta không có” Tử Hề lập tức dựng thẳng lưng,vẻ mặt nghiêm túc.
”Được rôi, cho ngươi cũng không dám, đây là tật xấu của ta, đôi khi bị
như vậy, qua vài ngày sẽ khỏi.” Hắn không thèm để ý mấy vết thương nhỏ
nhặt đó.
Tử Hề sợ là nàng chăm sóc bệnh nhân không đúng cách, nhưng nếu vậy, cũng không gây ra hậu quả như vậy. Vì thế, nàng cẩn thận hỏi hắn khi nào bị
như vậy, khi nào nghiêm trọng, khi nào không, đến khi Từ thất thiếu gia
bị nàng hỏi đến phiền, muốn lên tiếng mắng người, nàng mới tự minh
nghiên cứu nguyên nhân gây ra bệnh.