Đọc truyện Kiều Nhuyễn Tiểu Tức Phụ – Chương 13: Kinh diễm
Sáng sớm, lúc A Thiến tỉnh lại, Kỳ Kiêu đang ở đứng trước cái vó bắt cá bên
bờ sông. Hắn kéo vó, bắt một túm cá, đi vào nhà, gặp A Thiến ngay cửa
nhà.
“A Thiến, tối qua, muội ngủ ngon không?”
“Dạ, tốt. Huynh…. ngủ trên bàn có được không?” A Thiến cúi đầu áy náy đỏ mặt nói.
Hắn thích nhất nhìn bộ dáng nàng ngượng ngùng, mặt đỏ hồng, cười gượng
hai tiếng, nói: “Nơi này có không ít tôm sông, buổi sáng ăn cái này.”
“Dạ.” A Thiến nhận lấy, mang đi rửa sạch.
Kỳ Kiêu đau lòng nhìn nàng, kéo nàng ra: “Để huynh rửa cho, muội đừng
động tay, sẽ bị thương đó.” Việt Vương phủ Nhị công tử chưa từng rửa
tôm, bỏ vào nước chỉ khuấy lên vài cái rồi bỏ hết vào nồi. Trong nhà,
gia vị rất ít, chỉ có thể bỏ ít muối, làm đơn giản, nhưng thưởng thức
được nguyên vị của tôm.
Mặc Kỳ Kiêu giống như nhà ảo thuật, từ trong ngực lấy ra một túi kim
châu, chọn một viên để trên bàn: “Ngân phiếu đều ướt, chỉ còn cái này,
chúng ta không phải ăn không trả tiền.”
A Thiến cười nói:“Viên kim châu này có thể mua được toàn bộ chỗ này.”
“Thi ân cho người, không cầu hồi báo, đi thôi.” Tiểu vương gia đắc ý cười cười, tiến lên nắm tay A Thiến.
A Thiến linh hoạt tránh đi, bước đi ra ngoài, Kỳ Kiêu cười gượng hai tiếng đi theo.
Đi được vài dặm đường, gặp được Tiết Lục cùng một hộ vệ khác đang tìm
kiếm bọn họ, bốn người rất nhanh đi đến Hành Thủy thành. Nhìn thấy còn
sớm, Kỳ Kiêu mang A Thiến vào một cửa hàng may mặc, phàm là món nào hợp
với bọn họ đều được chưởng quầy mang ra giới thiệu.
A Thiến chọn một bộ trang phục trắng tinh thuần khiết bằng vải dệt tầm
thường, bị Kỳ Kiêu đoạt lấy đặt một bên: “Xem thường Kiêu ca ca của muội à, huynh cho muội lựa hai bộ quần áo, muội lại chọn như vậy à?”
A Thiến ngượng ngùng đỏ mặt:“Kiêu ca ca tất nhiên trả nổi tiền, chỉ là muội vô công không chịu lộc……”
Cái gì kêu có công? Có phải sinh con trai mới kêu có công? Nếu không muội lấy thân báo đáp cho ta đi.
Lời này Mặc Kỳ Kiêu thoáng qua trong đầu một chút, không dám nói ra.
“Nói với muội bao nhiêu lần rồi, không có đại ca, huynh chính là đại ca. Đại ca mua cho muội thì sao?”
“…… Là.”
“Vậy đi thử đi, nếu thích hợp đều phải thử.” Vương phủ thứ không thiếu nhất chính là tiền.
Chưởng quầy vừa thấy đây là ông chủ lớn, vội vàng kêu tiểu nha đầu mang
Nhiễm Tử Thiến đi vào phòng thử, lại thăm dò hỏi: “Cách vách là cửa hàng trang sức của đại cữu tiểu nhân, bên trong cũng có thứ tốt, có lẽ cô
nương sẽ thích.”
Mặc Kỳ Kiêu không hề nghĩ ngợi, liền gật đầu, quay người xem trang phục.
Hắn chọn vài mẫu trang phục màu nguyệt nha, trường bào có thêu tùng trúc, kêu tiểu nhị gói lại, cuối cùng lại ngồi chờ.
A Thiến đi ra từ buồng trong, mặc trên người vẫn là bộ quần áo cũ hôm qua.
“Sao không đổi?” Hắn đứng dậy hỏi.
“Muội tóc rối bù, đồ đẹp, nhưng muội mặc vào chẳng ra gì.” Trong phòng
không có lược, buổi sáng A Thiến chỉ dùng ngón tay cào vài cái, rồi lấy
dây vải cột lại.
Chưởng quầy lập tức sáng mắt, nói: “Nương tử tiểu nhân ở trong hậu viện, cô nương cứ chọn một bộ trang phục và trang sức, đến hậu viện để nàng
ấy hậu hạ cô nương tắm rửa thay quần áo, chải một kiểu đầu xinh đẹp, vậy mới xứng với khuôn mặt như thiên tiên của cô nương.”
A Thiến còn chưa nói, Kỳ Kiêu liền thay nàng đáp ứng. Hắn cùng đi qua
cửa hàng cách vách chọn trang sức, tiểu nhị đến trấn tiệm chi bảo cũng
mang ra, là một cây trâm hồng lựu đính ngọc Bát Bảo, chất ngọc thuần
khiết, không một tia tạp chất. Dùng vàng khắc thành hình dạng cây lựu,
tua có hình quả lựu.
A Thiến từng gặp qua kỳ trân dị bảo, nhưng là chuyện của nhiều năm
trước. Mấy năm nay chưa từng gặp qua cây trâm đẹp như vậy, tự nhiên yêu
thích không nỡ buông tay.
Tiểu nhị không ngừng nói tốt: “Cây trâm sáng hồng, càng xứng với cô
nương da trắng như ngọc. Cây hồng lựu ngụ ý nhiều con nhiều phúc, là hảo ý. Hành Thủy thành không có thứ tốt như vậy đâu, là do lão gia nhà tiểu nhân tìm được ở kinh thành, nhưng đến nay vẫn chưa có người xứng với
nó. Cô nương cùng với công tử là một đôi bích nhân, trai tài gái sắc,
trâm này ngụ ý trăm năm hảo hợp, con cháu đầy đàn.”
A Thiến nghe thế, đỏ mặt đem cây trâm để trên quầy, xoay người đi.
Mặc Kỳ Kiêu lạnh lùng nói hai chữ: “Nói nhiều.” Kỳ thật trong lòng hắn thực thư sướng.
Tiểu nhị cười chịu tội, trong lòng cười thầm. Vị công tử này nhìn cô
nương trong mắt tràn đầy tình ý, tuy chỉ nhìn lén vài lần, nhưng hắn rất tinh mắt. Hôm nay, vị công tử này trả tiền, nhất định sẽ vì cô nương
trong thâm tâm hắn mà vung tiền như rác.
A Thiến không biết hắn chi bao nhiêu tiền, nàng bị hai tiểu nha hoàn kéo vào hậu viện, tắm rửa thay quần áo, sau đó, có một phụ nhân trung niên
chải đầu, bới tóc cho nàng, thoa phấn, xong hết mới đưa nàng đến trước
gương đồng.
A Thiến nhìn mỹ nhân trong gương, lại không xác định nhìn trái nhìn phải, thật là nàng sao?
“Cô nương mau đi ra cho công tử nhìn một cái đi.” Phụ nhân kéo tay nàng.
“Chờ một chút.” A Thiến lấy mấy cây trâm cài trên đầu xuống, chỉ chừa
lại cây ngọc trâm kia. Nàng cùng Tử Hề ở nhà đều mặ mộc, chưa từng đeo
nhiều trang sức như vậy, trên đầu cắm nhiều trâm như vậy thật không
quen.
Phụ nhân cười cười, không nói cái gì, dù sao phía trước đã thanh toán hết, nàng không muốn mang nhiều, thì mang về dùng từ từ.
Mặc Kỳ Kiêu đã tắm rửa thay quần áo xong, cởi bỏ một thân áo choàng
nhiều nếp nhăn, đầu tóc xốc xếch, mặc lên một bộ cẩm bào nguyệt nha, mày kiếm bay xéo, lãng mục trong trẻo.
Hắn ngồi bên cạnh bàn uống trà, kiên nhẫn chờ A Thiến đi ra, trong điếm
bọn tiểu nhị đều nhịn không được vụng trộm nhìn vị tuấn lãng công tử
này.
Bỗng dưng, chén trà trên tay hắn bị kiềm hãm, dừng ở trên bàn. Người
cũng chậm rãi đứng dậy, hai ánh mắt sáng ngời dừng ở trước mặt cô nương
vừa đi ra.
Nàng tựa như mỹ nhân đi ra từ bức họa, vừa giống như tiên nữ trên chín
tầng trời. Tay mềm mại, da nõn nà, tóc như suối, trán cao, nụ cười mỉm
tươi tắn. Đôi mắt đẹp sáng ngời.
Môi được thoa chút son, đỏ tươi vạn người mê, nụ cười yếu ớt như hoa đào tháng ba.
Hắn đột nhiên hiểu được tỷ muội hai nàng sao được gọi là Tử Thiến, Tử Hề.
“Kiêu ca ca?” Nhìn hắn thất thần, A Thiến ngượng ngùng đỏ mặt cúi thấp đầu, gọi hắn một tiếng.
“Uhm” Hắn phục hồi tinh thần, mỉm cười tiến lên hai bước, ôn nhu nói:“Chúng ta đi thôi.”
Năm trước khi mới gặp nàng, nàng chỉ có 13 tuổi, như hoa phù dung, đơn
thuần thanh lệ. Hôm nay thêm chút đồ trang sức thanh nhã, tăng thêm vài
phần ý vị nữ nhân, làm cho hắn hận không thể lập tức ôm nàng về nhà mà
sủng nàng.
Đừng vội đừng vội, hắn trong lòng khuyên nhủ chính mình.
Nhìn trộm đôi môi đỏ mọng kiều diễm kia một cái, đây là nơi tối qua hắn
mới thưởng thức, nhất thời lòng tràn đầy vui mừng, thỏa mãn vô hạn.
A Thiến nhỏ giọng nói: “Có phải không được tự nhiên không? Muội còn không nhận ra chính mình.”
“Không, rất tự nhiên, A Thiến là cô nương đẹp nhất trên đời, mặc như thế nào cũng đẹp.” Kỳ Kiêu dẫn đầu từng bước đi trên đường, nàng đi bên
cạnh.
Hành Thủy thành không quá lớn, sao từng gặp một đôi tuấn nam mỹ nữ như
vậy, đường cái lập tức rối loạn. Có người mãi nhìn mỹ nhân quên cả dời
bước, có các cô nương nhìn lén công tử. Vô số ánh mắt nóng rực từ bốn
phương tám hướng, A Thiến cúi đầu không dám nhìn.
Mới đầu, Mặc Kỳ Kiêu có chút đắc ý, nhưng rất nhanh đã hối hận, A Thiến là để mình hắn ngắm, sao có thể phơi bày ra như thế, liền phân phó thị
vệ đi mua mạn che mặt.
Tử Hề nhìn tỷ tỷ chói lọi như ban ngày, lại cúi đầu nhìn trang phục rách nát của bản thân, không tiếng động cắn môi dưới. Tỷ tỷ mệnh tốt thật.
Từ Vĩnh Hàn cũng sửng sốt chớp mắt một cái, hắn biết hai cô nương Nhiễm
gia đều xinh đẹp, nhưng Nhiễm Tử Thiến hôm ay không chỉ đẹp, mà còn có
một thần thái khác ẩn trong nét mặt. Lại nhìn tiểu vương gia vô cùng
kiêu ngạo bên cạnh, hắn đột nhiên cảm thấy giữa hai người này đã xảy ra
chuyện gì đó.
A Thiến cũng thấy được muội muội tủi thân, nắm tay nàng thì lại phát
hiện mảnh vá ở tay áo, liền nhẹ giọng an ủi nói:“Kiêu ca ca mua rất
nhiều quần áo mới, cho hai chúng ta cùng nhau mặc. Chốc lát muội đi vào
thay đi.”
Tử Hề khẽ gật đầu, không nói gì. Kỳ thật nàng hiểu được, tiểu vương gia
trong lòng chỉ có tỷ tỷ, tỷ tỷ đương nhiên sẽ cùng nàng chia sẻ quần áo
mới, nhưng chung quy vẫn không phải đồ của nàng.
Khi vào cửa, nàng lại liếc liếc mắt về cánh tay đang ửng đỏ của Từ Vĩnh
Hàn, Từ thất thiếu gia có chút giận. Người ta mua quần áo mới thì người
ta vui, ngươi nhìn ta làm gì? Ta không nợ của ngươi cái gì. Hừ!