Đọc truyện Kiêu Ngạo – Chương 99
“Được rồi, mọi người chuẩn bị xong là có thể xuất phát.” Chủ nhiệm CLB nói, “Trên đường có người bị thương hoặc có tình huống gì có thể gọi điện thoại cho anh, đội y tế đi theo phía sau.”
“Xuất phát…” Có người hô.
“Đi đi nào, xuất phát.” Mọi người cùng nhau hô.
“Đi?” Đinh Tễ quay đầu nhìn về phía Lâm Vô Ngung.
“Đi.” Lâm Vô Ngung cũng cười quay đầu lại.
Nhóm Lâm Vô Ngung có ba nữ sinh, thực sự là thiệt thòi hơn nhóm Đinh Tễ. Dù sao nếu như bình thường thì thể lực của nữ sinh cũng kém hơn một chút, nhưng so với một tổ toàn nữ thì mạnh hơn không ít.
Mọi người không có dị nghị gì về việc phân tổ, dù sao cũng giống như đi chơi xuân, hạng nhất và hạng cuối cùng cũng không có gì khác nhau, lập tức bắt đầu xuất phát.
Nhóm Lâm Vô Ngung chậm hơn một chút, ba nữ sinh muốn chụp một bức ảnh tạo hình trước đã.
“Lâm Vô Ngung, cậu đứng phía sau tôi,” Một nữ sinh chỉ Lâm Vô Ngung, “Ba người bọn tôi đứng ở trên.”
“Được,” Lâm Vô Ngung đồng ý, đứng phía sau bọn họ.
Phó chủ nhiệm CLB chụp ảnh cho anh, cô gái cuối cùng trong nhóm là thành viên mới gia nhập, mọi người đều tự giới thiệu lại một lần.
Khi nhóm Lâm Vô Ngung lên đường xuất phát, nhóm của Đinh Tễ đã đi rẽ vào đường núi phía trước, không nhìn thấy người.
Đoạn đường núi này phong cảnh rất bình thường, tầm nhìn cũng không đủ rộng, chỉ có thể nhìn thấy vách núi và đá, nhìn về phía khác là một con đường đất cũ.
Nhưng trạng thái của mọi người giờ phút này rất tốt, thể lực dồi dào, cảm xúc dâng trào, những mầm xanh mới nhú trên cây cũng khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ.
Lâm Vô Ngung lấy điện thoại ra xem khoảnh khắc, quả nhiên Đinh Tễ đã đăng mấy ảnh chụp. Hình chồi non trên cây mới nhú như một tấm thảm xanh mượt, mầm xanh mới nhú ra khỏi đất, còn từng nhóm bốn thành viên CLB đang đi lên phía trên.
– Đạp thanh.
Phía dưới còn có bình luận người luôn cắm cọc ở khoảnh khắc, Lưu Kim Bằng.
– ‘Thanh’ ở đâu?
Cùng với câu trả lời của Đinh Tễ.
– Trừng lớn cái hạt vừng trên mặt mày đi!
Lâm Vô Ngung cười ngặt nghẽo, bỏ điện thoại vào trong túi, nhìn ba nữ sinh chung nhóm.
“Cậu không cần phải lo cho bọn tôi đâu,” Lý Dao vẫy tay với anh, “Tôi và Hồ Văn Văn đều là thành viên đội điền kinh.”
“Tôi cũng sẽ không gây cản trở đâu, cậu yên tâm.” Nữ sinh mới vào cũng cười nói.
“Đi đều về phía trước là được,” Lâm Vô Ngung nói, “Vừa mới bắt đầu đã đi nhanh lúc sau sẽ không còn sức nữa.”
Anh lại nhìn nữ sinh mới gia nhập, phát hiện anh lại quên mất tên của cô rồi, bây giờ cũng không tiện hỏi lần nữa.
Không ngờ lại xảy ra chuyện thế này với anh, thực sự là quá lạ.
Có lẽ là bởi vì lúc nãy khi nữ sinh giới thiệu, hơn phân nửa sự chú ý của anh đều đặt trên người Đinh Tễ… Không, có lẽ là toàn bộ sự chú ý đều đặt lên người Đinh Tễ. Nếu như chỉ chú ý tới bên này một chút thôi thì anh cũng đã nhớ được tên người ta rồi.
Thần kỹ gặp một lần là nhớ lại bị mất linh vì Đinh Tễ.
Nói là đi đều về phía trước, nhưng Lâm Vô Ngung vẫn vô thức đi nhanh hơn vì muốn đuổi kịp tổ Đinh Tễ.
Nhưng không dễ đuổi theo như lúc chạy nước rút.
Hoạt động tập thể lần này tập trung đủ cả, lúc mới đến thì rất nhiều người, nhưng chưa đi được một nửa, đội ngũ dần dần kéo dãn ra, người cũng trở nên càng ngày càng ít.
Lâm Vô Ngung cảm thấy bất ngờ, vậy mà lại không đuổi kịp nhóm của Đinh Tễ.
“Đây có một còn đường nhỏ,” Hồ Văn Văn đi phía trước dừng lại, “Nếu đi đường này, có phải sẽ gần hơn chút không? Đi tắt qua đường này có thể đi cắt ngang đường vòng đằng trước không nhỉ?
“Hình như thế?” Lý Dao nhìn bọn họ, “Hay là chúng ta đi đường này đi, cũng thú vị hơn đi đường lớn.”
Nhìn ba nữ sinh đều không có ý kiến gì, Lâm Vô Ngung gật đầu: “Được.”
Bọn họ rẽ vào đường nhỏ.
Đường nhỏ cũng không nhỏ lắm, bình thường có lẽ cũng rất nhiều người qua lại.
Có điều con đường này dường như không phải là thu ngắn một đoạn đường vòng.
Đinh Tễ dừng lại, nhìn về phía trước: “Tôi cảm thấy con đường này đi song song với đường lớn hướng lên trên.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy,” Chu Hải Phi cũng dừng lại, “Nhưng như vậy cũng không gần không ít, tại sao vẫn không nhìn thấy nhóm khác theo lên nhỉ?”
“Cho mấy bạn nữ nghỉ ngơi trước đi.” Đinh Tễ nói, “Chúng ta đi rất nhanh, nhóm khác không theo kịp đâu, con đường này không bằng phẳng, mệt rồi mà đi sẽ dễ bị trượt chân.”
“Được.” Chu Hải Phi gật đầu, “Nghỉ một lát đi, uống chút nước.”
Khi mấy người đang nghỉ ngơi, Đinh Tễ tự đi lên phía trước một đoạn, phát hiện tuy rằng có vẻ như nhiều người đi đường này, nhưng lúc này lại không thấy một bóng người.
Mọi người đi đâu cả rồi.
Ban ngày ban mặt, thời tiết cũng hợp để leo núi, tại sao lại không thấy người khác?
Tuy rằng cậu đang cố gắng khống chế bản thân, nhưng đầu óc vẫn thoát khỏi sự kiểm soát của cậu, nó nhanh chóng đưa cho cậu một loạt phim kinh dị.
Sau đó lại tự động đưa ra một đáp án vô cùng không đáng tin nhưng sẽ làm cậu sợ hãi.
Bọn họ đều bị hút vào trong một không gian không ai biết.
“Đậu.” Đinh Tễ nhỏ giọng mắng, đi thêm một trăm mét về phía trước, giờ phút này cậu vô cùng hi vọng Lâm Vô Ngung đi phía sau mình.
Nhưng khi cậu xoay người lại, không những không nhìn thấy Lâm Vô Ngung, ngay cả thành viên trong nhóm cũng không thấy đâu nữa.
Nhưng cậu nghe thấy âm thanh.
Âm thanh giẫm nát nhánh cây.
Rắc.
Cậu bắt đầu đổ mồ hôi, cậu nhìn về phía âm thanh nhưng lại không nhìn thấy gì.
“Ai?” Cậu hỏi.
“Tôi.” Giọng của một bà lão trả lời cậu.
Câu trả lời này còn làm cậu sợ hơn là không nhận được đáp án, cậu trừng mắt nhìn về phía âm thanh.
Phía sâu trong cánh rừng ven đường có một khối đang cử động.
Cuối cùng cậu cũng nhìn rõ, trong bóng đen ấy có một bà lão mặc áo khoác màu xám đang xách theo một cái túi nilon, tay kia còn cầm cái cuốc nhỏ làm vườn.
“Đi lấy rau dại.” Bà lão nói.
“Ở đây cũng có rau dại ạ?” Đinh Tễ thở phào, đi về phía đó.
“Sao lại không có,” Bà lão nói, “Còn rất non nữa.”
“Trước đây bà nội cháu đều hái nấm,” Đinh Tễ lấy điện thoại ra, “Cháu chụp bà một tấm được không ạ?”
“Chụp đi.” Bà lão nói, “Chụp đẹp một chút.”
Đinh Tễ vốn rất nhớ bà nội, câu nói này của bà lão lại làm cậu càng nhớ bà nội hơn.
Chụp ảnh cho bà lão xong, Đinh Tễ tạm biệt với bà, cũng không sợ hãi nữa, vừa đi về phía trước vừa gửi cho bà nội hình ảnh vừa chụp.
– Bà lão này đang hái rau dại, hơi giống bà nhỉ?
Qua một lát bà nội mới gửi tin nhắn âm thanh tới.
“Giống cái mông, bà đẹp hơn bà ấy nhiều, còn trẻ hơn nữa! Bà cũng không đi hái rau dại! Ai biết được là có độc hay không!”
Đinh Tễ nghe vậy lập tức cười ra tiếng, cầm điện thoại cười vui vẻ. Khi cậu quay lại chỗ nghỉ ngơi của nhóm, suýt chút nữa đã trượt chân vì giẫm phải đá.
“Cười vui vẻ thế à,” Đằng trước bất chợt truyền tới giọng nói của Lâm Vô Ngung, “Ngã rồi ai cõng được cậu.”
“Hả?” Đinh Tễ ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trước có thêm mấy người, Lâm Vô Ngung đang dựa vào gốc cây bên cạnh nhìn cậu, phía sau có ba cô gái nhóm bốn.
Cậu sửng sốt, tuy rằng biết bị đuổi kịp có chút bực bộc, chứng minh rằng ba cô gái nhóm Lâm Vô Ngung không hề yếu. Nhưng cậu vẫn không kiềm chế được sự vui mừng trong lòng, thiếu chút nữa đã cười hớn hở.
“Các cậu nhanh thật đấy.” Cậu nhịn cười, nhướn mày nhìn.
“Các cậu không nhanh là bao.” Lâm Vô Ngung cũng nhướn mày.
“Sao rồi?” Đinh Tễ nhìn về phía người nhóm mình, “Chúng ta đi tiếp nhé?”
“Đi tiếp.” Mọi người trả lời, đều đứng cả dậy.
Nhóm hai nhanh chóng xuất phát tiếp, tiến thẳng về phía trước.
Nhưng chưa đi được bao xa, chỉ chưa tới năm trăm mét, Đinh Tễ đã nghe thấy phía sau có tiếng cười.
Cậu quay đầu nhìn: “Đậu.”
Bốn người nhóm Lâm Vô Ngung đã theo kịp.
“Chúng ta có cần tăng tốc không?” Chu Hải Phi hỏi.
“Không cần,” Đinh Tễ nói, “Đi chung với bọn họ đi, khi nào gần tới đích rồi mới nghĩ cách xem có thể kéo dài khoảng cách không, đi đông người cũng vui hơn.”
Bọn họ không tăng tốc, Lâm Vô Ngung cũng từ từ đi lên, nói nhỏ bên tai cậu: “Cậu đã nói mà, không đi chung với tôi.”
“Hả?” Đinh Tễ nhìn anh.
Lâm Vô Ngung không nói gì, cười cười đi về phía trước.
Tốc độ của nhóm anh rõ ràng là nhanh hơn, chẳng được mấy phút đã kéo dài khoảng cách với Đinh Tễ.
“Đuổi theo.” Đinh Tễ nói.
Mọi người tăng tốc, nhanh chóng vượt qua nhóm của Lâm Vô Ngung.
“Ồ.” Khi Đinh Tễ đi qua Lâm Vô Ngung cũng nói nhỏ bên tai anh, “Lại gặp mặt anh rồi.”
“Cậu phiền phức thật.” Lâm Vô Ngung bật cười.
“Anh cậu nói hai chúng ta đều phiền.” Đinh Tễ nói xong không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng về phía trước.
Nhưng mấy phút sau, nhóm Lâm Vô Ngung vừa mới bị bọn họ kéo dài khoảng cách lại xông lên. Khi vượt qua bọn họ, Lâm Vô Ngung khẽ vỗ vai cậu: “Hông thiếu niên đẹp thật ấy.”
“Đuổi theo!” Đinh Tễ không đợi bọn họ vượt quá mười mét đã chỉ huy.
Mọi người lại tăng tốc đuổi theo.
Khi vượt lên Đinh Tễ huých vai Lâm Vô Ngung: “Anh đừng chạy nữa anh ơi.”
Sau lần thứ n, Đinh Tễ lại ra lệnh: “Đuổi theo!”
Chu Hải Phi dừng lại, quay đầu nhìn cậu, lại gào lên phía trước: “Nhóm bốn! Đợi một chút!”
“Hả?” Lâm Vô Ngung dừng lại ở một mét phía trước.
Đinh Tễ nhìn khoảng cách này, quả thực là quá gần, không xứng với mệnh lệnh đuổi theo kia.
“Hai người,” Chu Hải Phi chỉ cậu và Lâm Vô Ngung, “Các cậu đuổi theo từ lúc mấy trăm mét đến giờ một mét cũng không chịu nhường, nửa tiếng rồi các cậu không mệt hả?”
“Hay là… nghỉ một lát đi?” Đinh Tễ hơi ngại.
“Mệt rồi à?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Hả?” Đinh Tễ nhìn anh.
Lý Dao bật cười: “Tôi chịu hai người rồi đấy, nếu không thì thế này đi, hai tổ chúng ta phái đại diện xuất chiến, có lẽ trong vòng hai mươi phút mấy người phía sau cũng không đuổi kịp đâu, hai cậu tranh giành trước đi, chúng tôi đi cùng nhau, thứ tự trước sau dựa vào các cậu.”
“Chuyện này…” Đinh Tễ do dự. “Không được…”
“Được.” Lâm Vô Ngung không đợi cậu nói xong đã xoay người tiếp tục đi về phía trước.
“Này?” Đinh Tễ sửng sốt.
“Mau đuổi theo.” Hồ Văn Văn cười hét lên.
“Đuổi theo đi!” Chu Hải Phi vẫy tay, học theo giọng điệu của cậu.
Mọi người đều hô lên rồi cười vang.
Đinh Tễ không quan tâm gì nữa, cậu không chịu nổi cảnh mọi người đều hướng về cậu cười, cậu vội vàng vùi đầu xông lên trước.
“Đinh Tễ cố lên…” Không biết phía sau có ai đang hét.
“Lâm Vô Ngung cố lên…” Lập tức có người hét theo.
Khi Đinh Tễ bắt đầu đuổi theo Lâm Vô Ngung mới phát hiện anh đi rất nhanh, cậu gần như phải chạy mới đuổi kịp khoảng cách ban nãy Lâm Vô Ngung di chuyển trong vòng chưa tới một phút.
“Cậu điên rồi hả!” Cậu kéo lấy cạp quần Lâm Vô Ngung.
“Không được chơi xấu,” Lâm Vô Ngung vội vàng túm lấy quần, “Không thắng được lại tụt quần người khác hả?”
“Tôi không thắng được cậu á?” Đinh Tễ híp mắt.
“Vậy cậu đừng tụt quần tôi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Ai tụt quần cậu hả!” Đinh Tễ trừng mắt nhìn anh.
Lâm Vô Ngung buông mí mắt nhìn tay cậu.
“Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu!” Đinh Tễ lập tức buông lỏng tay, còn vung tay mấy cái.
“Vừa đi vừa nói đi,” Lâm Vô Ngung không đợi cậu kịp phản ứng lại đã chạy rồi.
“Cậu bị thần kinh à!” Đinh Tễ chạy theo.
“Đuổi theo tôi đi, đuổi theo tôi đi.” Lâm Vô Ngung vẫy tay.
“Câu tiếp theo.” Đinh Tễ nói.
“Đuổi kịp rồi tôi sẽ cho cậu…” Lâm Vô Ngung cao giọng.
“Cậu im miệng!” Đinh Tễ vội vàng nhìn xung quanh.
“Cậu vừa định nói gì với tôi thế?” Lâm Vô Ngung vừa chạy vừa hỏi.
“Bị cậu chọc tức nên quên rồi.” Đinh Tễ vội theo sau anh.
“Tính khí nóng nảy như vậy, cậu là gà quay hả.” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Lát nữa tôi sẽ quay cậu!” Đinh Tễ nói.
Đi theo con đường này khi gần tới đỉnh núi sẽ nối ra đường lớn, Lâm Vô Ngung nhìn về phía sau, không có người nào khác.
Hai người đi đường tắt, hơn nữa còn chạy, không ai ham thắng thua như hai người họ.
Mọi người đều leo núi, hai người họ là chạy lên núi.
Có điều Lâm Vô Ngung cảm thấy Đinh Tễ đã giấu thực lực, thật ra anh chạy núi không thắng nổi Đinh Tễ. Bà nội nói Đinh Tễ từ bé đã không đi đứng cẩn thận, chỗ nào không dễ đi, chỗ nào có gờ đất hoặc chỗ trũng cậu sẽ đi chỗ đó.
Lâm Vô Ngung không so được với cậu, từ bé anh đi đường đều rất ngay ngắn.
Nhưng Đinh Tễ không vượt qua anh mà vẫn luôn đi phía sau.
“Cậu nhường tôi đấy hả?” Lâm Vô Ngung vừa chạy vừa hỏi.
“Cậu phát hiện ra rồi à?” Đinh Tễ cười lạnh, “Tôi không nhường cậu, tôi chỉ giữ sức để chạy nước rút thôi.”
“Vậy á.” Lâm Vô Ngung nhìn tấm biển phía trước, còn 500 mét nữa mới tới đài ngắm cảnh trên núi, có lẽ chỉ cần đi qua lối rẽ này, cậu sẽ vọt lên trước.
Đinh Tễ phản ứng rất nhanh, không cho anh kéo dài khoảng cách, vẫn luôn theo sát phía sau anh, nghe tiếng bước chân có thể cảm nhận cậu không cách xa quá hai mét.
Lâm Vô Ngung nhìn đình nhỏ phía trước, một nam một nữ đội hậu cần của CLB đang đứng phía trước đình.
“Thành viên khác đâu?” Một bạn học hét lên, “Sao chỉ có hai người thôi?”
“Đại diện cá nhân…” Đinh Tễ hét lên trả lời.
Thành viên hậu cần sửng sốt.
“Cắm cờ ở đâu!” Lâm Vô Ngung rút lá cờ nhỏ của bọn họ từ trong túi ra.
“Bên trong đình!” Nam sinh chỉ vào cái bàn nhỏ trong đình.
Lâm Vô Ngung xông vào trong.
Vừa mới tới trước mặt bàn, còn chưa kịp vươn tay ra, Đinh Tễ thoáng cái luồn qua dưới người anh, cướp đi cờ trong tay anh.
“Hả?” Lâm Vô Ngung cười, “Làm gì đấy!”
Đinh Tễ nhào tới bàn đá, đập cờ của mình lên trên: “Hai!”
Sau đó đập cờ của Lâm Vô Ngung lên: “Bốn!”
Lâm Vô Ngung chống bàn đá cười như điên: “Cậu muốn thế này hả?”
“Cậu thua tôi 0.1 giây,” Đinh Tễ vô cùng vui vẻ, vừa thở gấp vừa đập bàn, “Có phục hay không!”
“Không phục.” Lâm Vô Ngung chỉ phía sau đình, “Bên đó mới cao nhất.”
Đinh Tễ quay đầu nhìn, thấy phía sau đình còn có một đống đất cao tầm mười mấy mét, cậu cạn lời: “Đây cũng coi như…”
Lâm Vô Ngung đã chạy qua đó.
Cậu cắn răng, chạy theo, bỏ lại hai thành viên hậu cần vẫn lơ ngơ không biết gì.
Trên đống đất cũng có đường do người ta trèo lên tạo thành, đi vòng hướng lên trên. Xem ra là không ít người coi đây là điểm cao nhất.
Lâm Vô Ngung đã vòng qua sau đống đất, Đinh Tễ vội vàng chạy theo, cuối cùng không thể để Lâm Vô Ngung…
Cậu đi vòng qua còn chưa nhìn kỹ gì đã cảm thấy cánh tay mình bị người túm lấy, kéo đẩy vào đống đất.
“Vị tiểu gia này,” Lâm Vô Ngung chống cánh tay, ghé lại sát mặt cậu, “Chạy đi đâu mà vội vậy?”
Đinh Tễ trừng mắt nhìn anh, qua mấy giây mới bật cười: “Lâm Vô Ngung, cậu diễn sâu thật đấy?”
“Nói nhanh!” Lâm Vô Ngung trừng cậu.
“Lên đỉnh núi.” Đinh Tễ nói.
“Có mang tiền đi đường không?” Lâm Vô Ngung nói, “Đống đất này là của tôi.”
“Không có,” Đinh Tễ nói, “Tôi là một kẻ đáng thương đi lang thang, lấy đâu ra tiền.”
“Nghèo đến vậy ư?” Lâm Vô Ngung nói.
“Cậu cho rằng cậu nhiều tiền hả, cậu cũng chỉ có một đống đất mà thôi,” Đinh Tễ nói, “Lấy đâu ra mặt mũi để cười tôi…”
“Cho tôi hôn một cái tôi sẽ để cậu đi.” Lâm Vô Ngung nói, “Thế nào?”
“Được.” Đinh Tễ lập tức trả lời.
Lâm Vô Ngung chậc một tiếng: “Cậu có thể phản kháng một chút được không, cậu phối hợp quá đấy?”
“Cướp đường đẹp trai thế này, tôi phản kháng làm cái gì.” Đinh Tễ nói, “Mau lên, mau hôn em đi anh ơi.”
Lâm Vô Ngung nghiêng đầu, cười ngặt nghẽo.
“Cậu nhanh lên,” Đinh Tễ hất cằm, “Lát nữa lên rồi sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”
Lâm Vô Ngung quay đầu lại, hôn lên.
Cái hôn này hơi ngắn.
Đinh Tễ cảm giác như không vượt quá năm giây.
Không phải vì có người đến, mà là vì hai người thở quá gấp, giờ mà hôn kín miệng sẽ không thở được.
“Đậu.” Lâm Vô Ngung không cam lòng.
“Thôi bỏ đi anh Vô Ngung.” Đinh Tễ nói, “Điều kiện của cái hôn này quá khó, tôi sợ sẽ phun nước mũi lên mặt cậu.”
“Được rồi, nếu như đã hôn rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Nhường tôi lên trên.”
Đinh Tễ trèo lên đỉnh đống đất, phát hiện còn cao hơn mười mấy mét, cảm thấy nhìn cảnh vật đẹp hơn đài quan sát trong đình nghỉ kia.
“Đây là của chúng ta.” Lâm Vô Ngung vẫy tay.
“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu.
Mười phút sau, đằng sau đứng rất đông người,
Địa bàn của bọn họ nhanh chóng bị chen chỉ còn thừa lại mảnh đất dưới chân. Những thành viên trong CLB lần lượt tới sau đó phát hiện ra đây là điểm cao nhất nên đã đứng đầy trên đống đất.
“Oa! Nơi này nhìn được rất xa.”
“Tại sao tôi cảm thấy chỉ cao hơn một chút thôi mà gió thổi lớn quá nhỉ….”
“Nhích lại một chút, nhích lại một chút cho ấm.”
“Hét lên một tiếng xem có vọng về không?”
“A….”
“À hú….”
“Oa….”
“Không vọng về sao?”
Lâm Vô Ngung đứng ở trong góc, nhìn về phía xa, nói nhỏ trong âm thanh hỗn độn của mọi người: “Nghỉ hè chúng ta tìm một ngọn núi nào ở mấy ngày đi, chắc chắn sẽ thoải mái lắm.”
“Được, có gọi người khác đi cùng không?” Đinh Tễ hỏi.
“Bảo cũng được,” Lâm Vô Ngung suy nghĩ, “Cậu muốn gọi ai thì gọi.”
“Tôi nghĩ xem nào…” Đinh Tễ im lặng một lúc mới thở dài, “Bây giờ mà nghĩ tới chuyện này có sớm quá không, vẫn còn mấy tháng nữa mới tới nghỉ hè mà.”
“Thời gian qua rất nhanh,” Lâm Vô Ngung nói, “Bây giờ nhớ tới chuyện gặp cậu ở quảng trường nhỏ, giống như chuyện mới xảy ra thôi, cậu còn nhớ cậu đã nói gì với tôi không?”
Đinh Tễ cười.
Lâm Vô Ngung nhìn cậu: “Quên rồi à? Cậu là thần đồng nhỏ mà đầu óc bị sao vậy.”
Đinh Tễ lấy que kẹo ra ngậm, liếm một vòng, chĩa que kẹo về phía mặt anh: “Nhìn cái gì?”