Đọc truyện Kiêu Ngạo – Chương 31
Lâm Vô Ngung giống như sắp tới tận thế, lấy gần một xe đồ ăn vặt.
“Cậu nhập hàng đấy hả?” Đinh Tễ nói.
“Ai tới siêu thị nhập hàng bao giờ.” Lâm Vô Ngung đáp lời.
“Nhiều đồ ăn thế này cậu có ăn hết không?” Đinh Tễ lật lật, “Kẹo que của tôi đâu?”
“Bên dưới, tôi lấy kẹo que đầu tiên,” Lâm Vô Ngung nói, “Vị chocolate và sữa bò.”
“Cảm ơn,” Đinh Tễ cười, “Kỳ thực tôi cũng không nói là thích ăn, chỉ ngậm chơi thôi, giống như…”
“Giống như núm vú cao su an ủi tinh thần.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ nhìn anh: “Nói vậy cũng đúng.”
“Khi còn nhỏ tôi gặm móng tay,” Lâm Vô Ngung nhẹ giọng nói, “Còn gặm nát cả đầu ngón tay.”
“…Nhóc đáng thương,” Đinh Tễ xoay người nhìn bàn tay đặt lên xe đẩy của anh, “Bây giờ không nhìn ra nữa rồi, cậu bắt đầu ngưng cắn từ khi nào?”
“Không nhớ nữa,” Lâm Vô Ngung nói, “Có lẽ là sau khi lên cấp hai.”
“Sau khi trở nên đẹp trai sao?” Đinh Tễ nhìn anh.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung nghiêm túc gật đầu, “Lên lớp tám tôi bắt đầu cao lên, cũng càng ngày càng…”
“Được rồi,” Đinh Tễ nói, “Đừng tiếp tục chém nữa.”
Khi mang theo túi bóng của siêu thị nhét đầy đồ ăn vặt đi ra ngoài, Lâm Vô Ngung thử tốc độ một chút, đi bộ bình thường từ quầy thu ngân ra cũng không khác biệt mấy so với tốc độ của những người ban nãy anh nhìn thấy.
Nếu như thật sự là Lâm Trạm, vậy có lẽ không phải do cố ý bước nhanh hơn để né tránh, hoặc có lẽ không hề phát hiện ra sự tồn tại của anh.
Được, cứ vậy đi.
Lâm Vô Ngung quyết định hôm nay sẽ không suy nghĩ vấn đề này thêm nữa, anh không thể hiểu được suy nghĩ của bản thân.
Vậy thì cứ để sang một bên trước đã, cắt đứt liên hệ, chờ ổn hơn mới suy nghĩ tiếp.
Từ trước tới nay anh đều quen dùng phương thức mạnh mẽ quên đi để duy trì cảm xúc ổn định, mà ngược lại cũng có thể khiến anh càng dễ dàng xử lý các tình huống khác hơn.
Sau khi nắm giữ thành thạo kỹ năng này, anh có thể đánh lúc nào cũng thắng, không có phiền phức nào mà không thể giải quyết, không có vấn đề không biết làm thế nào.
“Làm sao bây giờ?” Đinh Tễ hỏi.
“….Không biết.” Lâm Vô Ngung trả lời.
Về tới căn phòng trọ, tình huống mà hai người gặp phải rất bất ngờ.
Trừ đồ ăn vặt ra thì Lâm Vô Ngung và Đinh Tễ còn mua cả một đống bia, định về vừa uống vừa xem phim.
Chủ phòng nói với anh trong phòng có ti vi, nhưng lại không nói với anh ti vi hỏng rồi, đợi ngày mai mới có người tới sửa.
“Có thể mở lên không?” Đinh Tễ đi vòng vòng quanh ti vi, “Nếu mở lên được thì thử xem có thể phát từ điện thoại không?”
“Không có phản ứng gì,” Lâm Vô Ngung ấn mở mấy lần, lại kiểm tra đầu cắm và dây điện, “Tôi cảm thấy căn bản là không vào điện?”
“Vốn là vậy.” Đinh Tễ đứng trước ti vi, “Nếu như ban nãy không có tưởng tượng vừa ăn vừa xem phim, bây giờ cũng sẽ không có cảm giác gì… nhưng mà đột nhiên biết không còn nữa thì rất buồn! Rất buồn!”
“Đi thôi.” Lâm Vô Ngung xoay người đi về phía cửa.
“Làm gì đấy?” Đinh Tễ hỏi.
“Đi xem phim.” Lâm Vô Ngung lấy điện thoại ra, “Tra xem gần đây có rạp chiếu phim nào không…”
“Đậu má, tôi không đi!” Đinh Tễ từ chối trong sự kinh ngạc, “Tôi không muốn cử động, nếu như cậu nói đi dạo quanh trạm tàu điện, chắc chắn tôi sẽ đi cùng cậu, nhưng bây giờ đột nhiên muốn đi xem phim, cậu tự đi một mình đi.”
“Vậy phải làm sao, người khó chịu là cậu,” Lâm Vô Ngung nói, “Cũng không phải tôi, tôi chỉ tìm phương án giải quyết cho cậu thôi.”
Đinh Tễ không nói gì, trực tiếp đi tới bê ti vi trên tủ đặt xuống dưới đất, nằm bò ra kiểm tra rất lâu, cuối cùng cầm dây điện: “Trực giác của tôi nói với tôi, dây nguồn lỏng lẻo thế này, chắc chắn là vấn đề từ nó.”
“… Vậy thì sao?” Lâm Vô Ngung nhìn điệu bộ nghiêm túc của cậu có chút buồn cười.
“Rất đơn giản.” Đinh Tễ bắt đầu kéo ngăn tủ ra nhìn vào trong, “Nếu như có một cái tua vít, một cuộn băng dính, tôi có thể xem ti vi rồi.”
Lâm Vô Ngung lại thở dài, ngồi lên trên sô pha.
Không tìm được tua vít trong phòng, Đinh Tễ lại chạy xuống phòng bảo vệ mượn hộp dụng cụ quay lại.
“Cậu thật giỏi,” Lâm Vô Ngung ngồi trên sô pha vừa ăn cá khô nhỏ vừa uống một ngụm bia, “Chứng ám ảnh cưỡng chế của cậu có phải có chút nghiêm trọng không?”
“Con người tôi là như thế, bây giờ tôi đang cố gắng.” Đinh Tễ nói, “Tôi sẽ làm những việc mà tôi có thể làm, nếu như còn không được thì không thể trách tôi.”
Lâm Vô Ngung không nói gì, nhìn Đinh Tễ.
Suy nghĩ này có một cách biểu đạt khác, tôi muốn làm tới khi nào không làm được nữa thì mới dừng.
Nhưng rõ ràng Đinh Tễ không có ý này, quá khứ thần đồng đã lơ đãng đi qua để lại rất nhiều dấu vết.
Cho dù bố mẹ thế nào, cho dù bọn họ có mặt hay không có mặt, đều sẽ để lại dấu vết xuyên suốt cuộc đời, hoặc tốt hoặc xấu, hoặc lạnh hoặc ấm, hoặc làm người ta tiến lên, hoặc làm cho người ta vĩnh viễn ngã xuống đất không dậy nổi.
Có đôi khi Lâm Vô Ngung rất muốn biết, bố mẹ đã để lại trên người Lâm Trạm thứ gì, cảm thụ khác nhau giữa bọn họ sẽ có biểu hiện như thế nào.
Mang theo sự tò mò không cam lòng.
Đinh Tễ tháo vỏ sau ti vi ra, phát hiện dây nguồn bị đứt một nửa, cậu lột vỏ dây điện ra, sau đó nối dây lại, nhưng mà trong hộp dụng cụ không có băng dính cách điện, cậu tìm được một chút băng trắng còn thừa trong nhà vệ sinh quấn lên, lọ mọ cả nửa ngày, cắm nguồn điện phát hiện ti vi vẫn không thể sáng, cậu lại nằm bò ra xem rất lâu, cuối cùng nhìn thấy một mảnh nhỏ cháy đen bên cảnh bảng điện.
“Đậu.” Đinh Tễ chống sàn nhà, “Con mẹ nó bị đoản mạch rồi.”
Lâm Vô Ngung vẫn luôn lạnh lùng vô tình ngồi trên sô pha ăn uống nhìn cậu làm việc cực khổ mà không có phản ứng gì.
Cậu quay đầu qua nhìn, phát hiện Lâm Vô Ngung đã ăn sạch cả hai gói cá khô nhỏ, không còn ngồi trên sô pha nữa.
Lúc này cậu mới nhớ ra hình như ban nãy Lâm Vô Ngung đi tắm, vì thế nhìn thoáng qua phòng ngủ.
Cậu kinh ngạc khi nhìn thấy Lâm Vô Ngung đã tắm rửa thay quần áo xong, đang nằm trên chiếc giường nhỏ, nhìn dáng vẻ có lẽ đã bắt đầu nằm mơ rồi.
Đinh Tễ vô cùng cạn lời chỉ vào Lâm Vô Ngung: “Mẹ nó, cậu chính là heo biến thành! Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn! Đời trước chính là một con heo! Chưa xuất chuồng đã no chết ở trong chuồng heo rồi!”
Lâm Vô Ngung chẳng hề có phản ứng gì.
Đinh Tễ phẫn nộ tại chỗ một lát, quyết định đi tắm rồi đi ngủ.
Lâm Vô Ngung để lại chiếc giường lớn cho cậu, nể tình chuyện này nên cậu không mắng nhiều.
Kỳ thực hôm nay Đinh Tễ có hơi mệt, ngồi xe còn cố chịu đựng, tuy thời gian dài nhưng ngồi một chỗ cũng không tiêu hao gì. Vì cậu và Lâm Vô Ngung không phải thực sự đi du lịch, trong lòng Lâm Vô Ngung có chuyện, cậu cũng tốn tinh thần theo, lúc này vừa mới mày mò ti vi xong, cũng buồn ngủ.
Tắm rửa xong nằm xuống giường, cậu cảm thấy vô cùng thoải mái.
Ngủ một giấc là ổn rồi, ngày mai có đi chơi hay là ngồi đợi Lâm Trạm cũng không thành vấn đề.
Nhưng giấc ngủ này không hề ổn.
Nửa đêm cậu tỉnh một lần, trong lúc mơ màng đột nhiên nhìn thấy trước mặt mình có một cái đầu treo ngược, cậu sợ tới mức không thể kêu lên thành tiếng, vung tay về phía cái đầu kia một cái.
Sau đó nghe thấy âm thanh mơ màng của Lâm Vô Ngung: “A…”
“A cái đầu cậu!” Đinh Tễ vọt dậy, “Mẹ nó, cậu có thể ngủ giống người được không! Tại sao cậu không cắm cái nĩa chống lưng? Có phải là không đủ sự mềm dẻo không!”
Lâm Vô Ngung không để ý tới cậu, tiếp tục ngủ vù vù.
Đinh Tễ vốn không muốn quan tâm, cứ để đầu anh treo xuống cho tới sáng mai, nhưng sau khi nằm xuống lại cảm thấy thực sự dọa người, lỡ như tỉnh lại lần nữa lại bị dọa mất hồn thì sao, chỉ đành đứng lên túm tóc Lâm Vô Ngung lôi về gối đầu.
Đinh Tễ cảm thấy có lẽ tới chỗ của Lâm Vô Ngung ở là một sai lầm, tuy rằng không cần tốn tiền tìm khách sạn, nhưng chẳng mấy chốc trôi qua một đêm, cậu còn chưa cảm thấy mình đã ngủ, Lâm Vô Ngung đã lôi cậu dậy.
“Cậu làm gì?” Đinh Tễ sắp tức phát khóc, liều mạng muốn nằm xuống giường.
“Không phải cậu muốn đi xem kéo cờ sao?” Lâm Vô Ngung đứng bên giường, túm cánh tay cậu không buông, “Bây giờ không xuất phát thì muộn mất.”
“Bây giờ mấy giờ rồi?” Đinh Tễ nhắm mắt vùng vẫy muốn nằm xuống, ai muốn đi xem kéo cờ chứ?
Lưu Kim Bằng mày đi mà xem kéo cờ!
“Ba giờ bốn mươi,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi đã tìm rồi, thời gian kéo cờ hôm nay là năm giờ sáu phút, tôi gọi xe bốn giờ tới, hi vọng có thể đến kịp….”
“Bây giờ mấy giờ?” Cả người Đinh Tễ đều bị dọa mất tinh thần.
“Ba giờ bốn mươi,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi vốn định gọi cậu lúc ba rưỡi, nhưng mà tôi dậy muộn.”
“Tại sao?” Đinh Tễ hỏi.
“Không phải cậu nói muốn đi xem kéo cờ sao?” Lâm Vô Ngung nói.
“Tôi không muốn xem,” Đinh Tễ nói, “Bây giờ tôi muốn xem hạ cờ…”
Lâm Vô Ngung sửng sốt, buông lỏng tay để cậu ngã xuống gối đầu: “Có phải không dậy không?”
Đinh Tễ không nói gì, nhắm mắt, nhưng có thể cảm giác được Lâm Vô Ngung vẫn đứng bên giường.
“Vậy hay là… ngày mai nhé.” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu ngủ đi.”
Mấy giây sau Đinh Tễ đột nhiên hết buồn ngủ.
Lâm Vô Ngung chấp nhất muốn gọi cậu đi kéo cờ, thậm chí có thể dậy vào lúc ba giờ hơn để gọi cậu… tuy rằng cậu chỉ thuận miệng nói muốn xem kéo cờ, nhưng thường thường lời một người buột miệng thốt ra ở tình huống đột phát, đều là suy nghĩ chân thật, có lẽ Lâm Vô Ngung nghĩ như vậy, cảm thấy cậu muốn đi xem kéo cờ.
Kỳ thực cậu là do Lưu Kim Bằng nói hơn ba trăm lần chuyện kéo cờ như niệm phật với cậu….
“Đi.” Đinh Tễ bật dậy, sau đó nhảy xuống giường.
“Hả?” Lâm Vô Ngung đang cầm điện thoại bò lên giường trên, có lẽ là chuẩn bị hủy hành trình quay lại giường ngủ thêm giấc nữa.
“Xem kéo cờ.” Đinh Tễ xông vào nhà vệ sinh, “Xe đã đặt rồi đừng hủy nhé!”
“Hả?” Lâm Vô Ngung vẫn còn có chút mờ mịt, “Cậu tỉnh rồi à?”
“Tôi sắp ra ngoài tới nơi rồi!” Đinh Tễ hét trong nhà vệ sinh.
Lâm Vô Ngung là một người tỉ mỉ, cậu đi từ xa tới đây để cùng nòng nọc nhỏ Lâm Vô Ngung tìm anh trai, đừng nói là đi xem kéo cờ, cậu có muốn đi kéo cờ có lẽ Lâm Vô Ngung cũng sẽ nghĩ cách.
Đinh Tễ thực sự rất cảm động.
Đặc biệt là sau khi tỉnh giấc đầu óc minh mẫn.
Hai người bọn họ vội vàng sửa soạn xong, cầm lấy điện thoại chạy ra ngoài.
Lái xe tới rất đúng giờ.
“Có kịp không ạ?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Cũng tương đối.” Lái xe nói, “Giờ này sẽ không tắc, chưa tới một tiếng là có thể tới nơi, nhưng mà người khác đều ba bốn giờ đã tới xếp hàng chờ, hai đứa….”
“Không sao,” Đinh Tễ lập tức nói, “Bọn em chỉ cảm nhận không khí một chút thôi.”
Lâm Vô Ngung nhìn cậu.
Đinh Tễ ở bên cạnh ngáp một cái, cái ngáp rất lớn, còn có âm thanh.
“Cậu ngủ một lát đi, tới rồi tôi sẽ gọi.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ xua tay: “Không ngủ được, tôi đang hưng phấn.”
“Tôi có hơi… đói.” Lâm Vô Ngung vuốt cái bụng, “Đáng lẽ lúc vừa ra ngoài nên mang theo chút đồ ăn.”
Đinh Tễ lục trong túi quần, lục được hai cái bánh Choco Pie, đặt lên tay anh: “Tôi cầm rồi.”
“… Cậu được đấy.” Lâm Vô Ngung đột nhiên cảm thấy tâm tình vui vẻ, bóc vỏ gói bánh, một miếng ăn luôn chiếc bánh Choco Pie.
Đinh Tễ cầm một cái khác vừa mới xé vỏ, nhìn anh, qua mấy giây lại đưa qua: “Cho cậu này, tôi không đói.”
“Không cần.” Lâm Vô Ngung nhét đầy miệng, nói không rõ tiếng.
“Tôi sợ lát nữa cậu đói chết trước quốc kỳ.” Đinh Tễ kiên trì nhét bánh vào trong tay anh, “Ảnh hưởng tới hình tượng của nước ta.”
Lâm Vô Ngung bật cười, cũng không khách khí, cầm bánh lên ăn hai miếng sạch sẽ.
Anh lái xe nói không sai, khi bọn họ tới, tất cả du khách đã vào trong rồi, mấy điểm quan sát đều chen kín người, nhìn qua đó đều là đầu với điện thoại.
“Vẫn muộn rồi.” Lâm Vô Ngung thở dài.
“Lúc này thi xong đều tới xem, có lẽ nếu như muốn xem,” Đinh Tễ nói, “Chúng ta phải cắm cọc ở đây từ tối qua mới được.”
“Chúng ta có thể cắm cọc ở đây đợi hạ cờ.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ bật cười: “Cậu nhanh thôi đi, tôi nói rồi, tôi cảm nhận không khí một chút là được.”
“Vậy được.” Lâm Vô Ngung tìm một nơi thoáng đãng ít người, “Nghe âm thanh.”
“Tôi quay đầu người,” Đinh Tễ lấy điện thoại ra, “Cho Bằng Bằng xem cảnh tượng này.”
Lâm Vô Ngung cũng lấy điện thoại ra.
Anh rất ít khi đăng khoảnh khắc, ra ngoài du lịch cũng không thích chụp ảnh, khi ở bên trong, anh càng thích dùng mắt nhìn, dùng tai lắng nghe, còn thú vị hơn so với việc giơ điện thoại quay lại rồi về nhà mang ra xem.
Nhưng hôm nay anh định chụp lại mấy tấm ảnh.
Nếu như coi là đi du lịch, lần du lịch này rất khác biệt.
Thời gian kéo cờ rất ngắn, bọn họ cũng không nhìn thấy quá trình, nhưng tất cả mọi người đều im lặng nhìn quốc kỳ, hát quốc ca, cảm nhận còn rất mãnh liệt.
Đinh Tễ nhỏ giọng: “Cảm giác ngầu hơn so với kéo cờ ở trường.”
“Đương nhiên rồi,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Tiếp theo có lộ trình nào chưa? Có phải Lưu Kim Bằng đã quy hoạch tuyến đường cho cậu rồi không?”
“Một đống luôn,” Đinh Tễ nói, “Nhưng mà sau này có thời gian, lần này chúng ta còn làm chuyện của cậu đã, cho dù có thể tìm được người hay không, đều phải tìm, chúng ta tới đây vì chuyện này mà.”
“Được.” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Đi ăn sáng trước nhé.”
Lâm Vô Ngung tới đây cũng không có kế hoạch gì cụ thể, dù sao cũng chỉ là một bức ảnh, sau khi tới rồi bàn bạc với Đinh Tễ, cũng không bàn được kế hoạch gì, manh mối cũng chỉ có một bức ảnh.
Việc “tìm kiếm” duy nhất mà bọn họ có thể làm chỉ là đợi.
Lâm Vô Ngung không sao, chỉ cảm thấy có lỗi với Đinh Tễ.
Đinh Tễ từ xa tới đây cùng anh, mỗi ngày đều ngồi ở trạm tàu điện, còn kính nghiệp hơn cả bác giơ mã QR xin cơm bên cạnh, thật sự có chút…
Sau khi ngồi xổm đợi ở cổng trạm tàu điện hai ngày liên tục, Lâm Vô Ngung quyết định hôm nay nghỉ.
“Chúng ta đi khu trò chơi đi.” Anh đứng dậy.
“Cậu chưa từng đi khu trò chơi sao?” Đinh Tễ có chút khinh thường.
“Chúng ta đi leo Trường Thành đi.” Lâm Vô Ngung suy nghĩ.
“…. Bây giờ đã trưa rồi,” Đinh Tễ nói, “Có phải muốn là được đâu?”
“Vậy chúng ta đi dạo phố nhỏ ăn đồ.” Lâm Vô Ngung vỗ chân.
“Cậu nên nói điều này đầu tiên,” Đinh Tễ nói, “Đây mới chính là cậu.”
Lâm Vô Ngung cười: “Đi thôi, nhìn danh sách của Lưu Kim Bằng đi, chúng ta đi ăn dựa theo nội dung trên đó.”
“Cậu…” Đinh Tễ nhìn anh, “Bỏ cuộc rồi sao? Còn chưa tới ba ngày.”
“Nghỉ ngơi một lát,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu cứ ngồi với tôi thế này thì tính làm sao?”
“Tôi tới đây để ngồi mà.” Đinh Tễ nói, “Không vì ngồi ở đó tôi cũng không tới đây, sau này tôi phải ở đây bốn năm, lại học nghiên cứu sinh thêm mấy năm, muốn chơi còn thiếu mấy ngày sao?”
“Vậy…” Lâm Vô Ngung cau mày.
“Cậu không cần nghĩ chu toàn như vậy.” Đinh Tễ vỗ vai anh, “Bạn bè với nhau suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.”
“Cậu luôn như vậy sao?” Lâm Vô Ngung nhìn anh.
“Thế nào?” Đinh Tễ hỏi.
“Không nói tới hai lời lập tức giúp đỡ.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cậu coi tôi là đồ ngốc à.” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Cũng chỉ có Bằng Bằng có thể khiến tôi làm tới mức này, bây giờ cộng thêm cậu.”
Lâm Vô Ngung nghĩ ngợi: “Cậu và Lưu Kim Bằng quen nhau bao lâu rồi?”
“Hai chúng tôi chơi từ bé.” Đinh Tễ nói.
“Có chút ngưỡng mộ.” Lâm Vô Ngung lại thở dài, “Từ bé tới lớn, tôi không có người bạn nào thân như vậy.”
Đinh Tễ không nói gì.
Suy nghĩ của cậu vẫn còn mắc ở đoạn đối thoại đằng trước.
Trừ Lưu Kim Bằng ra, chỉ có Lâm Vô Ngung mới có thể khiến cho cậu liều mạng giúp đỡ thế này, nhưng cậu và Lâm Vô Ngung mới quen bao lâu, sao có tể tốt tới mức độ ấy được?”
Nhưng Đinh Tễ biết đây không phải nguyên nhân mà mình rối rắm.
Nguyên nhân rối rắm là vì… tại sao Lâm Vô Ngung lại hỏi như vậy.
Cái cảm giác thoáng bất an và lúng túng giống như hôm ở cổng trường Trung học phụ thuộc lại dần dần xuất hiện.
Nhưng chưa kịp bao phủ cậu hoàn toàn đã bị Lâm Vô Ngung dọa chạy rồi.
“Là mấy người ở siêu thị hôm ấy sao?” Lâm Vô Ngung đột nhiên hỏi.
“Đâu cơ?” Đinh Tễ đã muốn nhảy dựng lên, nhưng lại nhanh chóng khống chế bản thân, không nhúc nhích.
“Đi ra từ cửa trạm tàu điện.” Lâm Vô Ngung nói, “Đi về phía chúng ta.”
Đinh Tễ còn chưa nhìn thấy người, đã cảm thấy tim mình nhảy tới cuống họng rồi.
Cậu đảo mắt nhìn qua đó, nhìn thấy một nam một nữ, đang đi về phía bọn họ, đằng sau còn có một người đàn ông, đeo khẩu trang, lại bị hai người phía trước che chắn, gần như không nhìn rõ mặt.
“Là bốn người ngày hôm đó.” Đinh Tễ rũ mắt, liếc qua nhìn chằm chằm người tới đây, “Chắc chắn không phải người đằng trước, người này có cái mũi sư tử, Lâm Trạm không có chứ?”
“Không phải.” Lâm Vô Ngung nói.
“Nhìn người đeo khẩu trang đằng sau,” Đinh Tễ nhỏ giọng nói, liếc mắt nhìn Lâm Vô Ngung. “Đừng nhìn quá rõ…”
Đừng nhìn quá rõ ràng để người ta phát hiện ra.
Nhưng nói được một nửa đã không nói thêm gì được, Lâm Vô Ngung đâu chỉ rõ ràng, Lâm Vô Ngung chỉ thiếu điều lấy cái kính lúp soi lên mặt người ta.
Trạng thái nhìn chằm chằm người khác thế này, chẳng bất ngờ khi hai người đi đằng trước cũng chú ý tới bọn họ, cùng nhau nhìn qua.
Nhưng nhìn vẻ mặt bọ họ đều rất bình tĩnh, thậm chí cô gái đi đằng trước còn khẽ cười với hai người họ.
Nụ cười này làm cho Đinh Tễ cảm thấy mờ mịt.
Có lẽ Lâm Vô Ngung cũng rất mờ mịt.
Hai người bọn họ cứ nhìn chằm chằm người ta như hai thằng ngốc.
Biến hóa duy nhất chính là người đeo khẩu trang ở đằng sau, anh đi vòng qua người đàn ông đằng trước, kéo dài khoảng cách giữa bọn họ.
Đinh Tễ nháy mắt nhảy dựng lên: “Để tôi đi hỏi.”
Lâm Vô Ngung kéo cậu, không kéo được.
Đinh Tễ không muốn bỏ qua cơ hội này, tiếp tục nhìn người ta sau đó phán đoán quan sát, không bằng trực tiếp làm rõ, vì chuyện này mà mười mấy năm Lâm Vô Ngung không được yên ổn.
Nhưng chưa đợi cậu lại gần, mũi sư tử trong đó đã chắn trước mặt người kia.
Động tác này khiến cho da đầu Lâm Vô Ngung run rẩy, anh xông lên túm lấy Đinh Tễ, cản ngửa người ở phía trước.
Nhưng mũi sư tử không có động tác tiếp theo, chỉ rất lịch sự hỏi một câu: “Có chuyện gì không?”
Có chuyện gì không?
Lâm Vô Ngung đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào.
“Người đó.” Đinh Tễ chỉ vào người đeo khẩu trang đã dừng lại.
“Hả?” Mũi sư tử quay đầu lại nhìn khẩu trang, “Làm sao?”
“Anh ấy có quen tôi không?” Lâm Vô Ngung hỏi.
Mũi sư tử sửng sốt, qua hai giây sau mới nói: “Fan?”