Đọc truyện Kiêu Ngạo Và Định Kiến – Chương 62: Quidditch World Cup (1)
editor: Chu Muội
Donna và Snape rốt cuộc có phải là loại quan hệ ‘thân thiết’ đó không thì Phoenix và Dominica cũng không rõ. Rất nhanh sau đó, mọi người đều bị Quidditch World Cup tổ chức lần đầu ở Anh hấp dẫn sự chú ý.
Tờ ‘Nhật báo tiên tri’đưa tin trận đấu của đội Bulgaria đấu với Ireland, Neville hưng phấn đến đỏ mặt, hắn cầm tờ báo chạy đến chỗ Phoenix đang ngồi trên xích đu mà hứng khởi thông báo:
“Victor Krum cũng xuất hiện, anh ta chính là tầm thủ giỏi nhất thế giới đó!”
Trên mặt báo, Victor Krum phi hành trên chiếc chổi Tia chớp né một trái Quaffle. Phoenix biết rõ đây chính là thiên tài tầm thủ Victor Krum, lần trước cô có xem anh ta lúc trước, nhưng hiện tại vai anh ta to hơn, cảm giác ‘lưng hùm vai gấu’, ngồi trên chiếc chổi bay thấy có chút không tương xứng.
“Anh rất hâm mộ anh ta?” Phoenix chỉ và ảnh chụp Krum hỏi Neville.
Neville gãi đầu, cố gắng lảng tránh quên đi khoảng thời gian dài họ giận nhau, họ bây giờ có thể bình thường trở lại rồi:
“Tất nhiên rồi! Anh ấy rất lợi hại! Ron khi ngủ còn đặt ảnh anh ta dưới gối đó!”
Phoenix rùng mình, thương thay cho tấm ảnh Krum ở dưới gối Weasley.
“Anh nghĩ bà nội sẽ cho phép chúng ta đi xem sao?”
Neville mấy ngày nay cũng ầm ĩ chuyện này, lúc nào anh ấy cũng hỏi bà nội nhưng bà chưa lần nào chính thức trả lời.
Phoenix biết bà Longbottom chỉ mua một vé, dự định để cho cô đi cùng nhà Diggory. Mà người thừa kế Neville do kết quả học tập không tốt lắm nên nghỉ hè phải gia tăng bài tập huấn luyện.
Phoenix không nỡ đập tan hy vọng mong manh của Neville, cô chỉ nói mập mờ:
“Bà nội chắc đã lên kế hoạch rồi!”
Vài ngày sau, sáng sớm, Phoenix thấy Neville chán nản cầm dao nĩa dùng bữa sáng, lại nhìn sang bà nội, bà mím môi, tựa hồ không hài lòng. Vậy là bà đã nói chuyện Quidditch World Cup mà Neville vẫn một mực muốn đi xem, rồi tạo thành không khí như bây giờ.
Quả nhiên là vậy, lúc dùng điểm tâm, bà Longbottom cho Coco đi chuẩn bị quần áo mấy ngày cho Phoenix. Bà cùng Phoenix ngồi chờ ngài Doggory và Cedric đến đón cô.
“Cedric là một chàng trai tốt.”
Bà Longbottom ý vị thâm tường nói.
Phoenix mà không được Brian nhắc nhở trước thì sẽ tiếp tục im lặng nghe bà nội nói tiếp, h giờ đã hiểu rồi thì nghe tiếp thấy rất chướng tai. Cô tỏ vẻ hâm mộ gật đầu:
“Đúng vậy, Cedric và Cho Chang, hai người rất xứng đôi, khiến người khác phải hâm mộ.”
Bà Longbottom như ăn phải cả thùng sên, không bỏ cuộc, bà nhớ Phoenix và Brian của nhà Bagshot đã nói chuyện với nhau rất vui vẻ ở bãi cỏ:
“Thằng nhóc Brian cũng không tệ, nói chuyện có vẻ rất hợp cới con.”
Phoenix càng cười tươi hơn:
“Đúng rồi, bà còn nhớ Dominica chứ? Cô ấy là bạn tốt của con, hiện là bạn gái của Brian đó bà!”
Đến đây, mặt bà Longbottom triệt để đen lại, hoàn hảo lúc đó có tiếng gõ cửa, bà chỉ kịp nói một câu:
“Phoenix, con cũng lớn rồi, ta không để ý mấy bí mật nhỏ của con.”
Bà đang ám chỉ cô có thể yêu đương được rồi.
Phoenix hưởng ứng:
“Vâng, bà nội.”
Nói đến bí mật, Phoenix nhớ đến chiếc gương hai chiều cất trong túi, cô đã sớm có vài cái bí mật nhỏ, chẳng qua bà mà biết thì sẽ thất vọng đi?!
Ngài Diggory thực hiện trơn tru phép Wingardium Leviosa (Bay lên) cùng Reducio (Thu nhỏ) cất gọn hành lí của Phoenix rồi ba người dùng phép ‘ảo ảnh di hình’.
‘Ảo ảnh di hình’ không dễ chịu gì, cảm giác như bị nhét vào dòng người đông nghịt ử Luân Đôn hay nới rộng một cái ống thoát nước nhỏ tý, lúc đầu bị đè ép ngạt thở, sau đó dần dễ chịu. Đến nơi, Cedric nhanh tay đỡ Phoenix đang lảo đảo sắp ngã, nhìn cô không được thoải mái, có chút oán trách ngài Diggory:
“Cha, con đã nói dùng ‘ảo ảnh di hình’ không lịch sự rồi mà.”
Bọn họ hiện đang ở trên một đỉnh núi cao hoang vắng.
Ngài Diggory cười hai tiếng, có chút mặt dày nói:
“Không cần một Hufflepuff lắm yêu cầu như thế đâu.”
Ông luôn muốn sống tự do, tự tại, độn thổ là cách di chuyển mà ông thích nhất.
Cedric nhún vai:
“Bọn họ đâu rồi? Hy vọng chúng ta đến cuộc thi sớm một chút.”
Bọn họ? Phoenix định hỏi còn ai khác nữa sao, lập tức nhìn một đám người tóc đỏ chậm rãi đi tới.