Đọc truyện Kiêu Ngạo Và Định Kiến – Chương 36: 33: Quyển Nhật Kí Của Tom Marvolo Riddle!
Editor: Chu Muội
Đến tận vài tuần sau, Phoenix đều không thấy Hermione trên bàn ăn Gryffindor, cô nàng cũng ở lại Hogwarts dịp giáng sinh này mà?
Theo lời Potter nói thì Hermione không được khỏe, luôn ở trong Bệnh thất. Phoenix muốn đi thăm chút, quan hệ giữa cô với Hermione không tệ chút nào. Lúc Phoenix định vén rèm chắn lên thì Hermione thất thanh ngăn lại.
“Hermione, bạn không sao thật chứ?” Phoenix lo lắng.
“Không sao! Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, không tiện gặp mặt cho lắm!”
Phoenix cũng không miễn cưỡng: “Ừ, mong có thể sớm gặp cậu.”
——lê quý đôn—-
Kỳ nghỉ lễ nhạnh chóng kết thúc, Neville cuối cũng đã trở lại Hogwarts. Một tháng không gặp mặt, Neville dường như béo lên một vòng. Hai người cùng ra hồ nước Đen đi dạo. Mùa đông năm nay kéo dài hơn năm ngoái, giáng sinh đã qua mà tuyết chưa chịu tan.
“Em không được thưởng thức đồ ăn dì Ainy nấu rồi! Năm nay dì làm bánh táo hương lê là đặc biệt dành cho chúng ta đấy!” Neville rất tiếc khi cô không thể nếm thử món tráng miệng tuyệt vời này.
“Ước gì dì Ainy gửi đến cho em một chút.” Phoenix nuốt nước miếng.
Dì Ainy cái gì cũng tốt, trên người luôn tỏa ra khí chất nho nhã của Ravenclaw. Dì rất ít khi xuống bếp, luôn nghĩ rằng làm việc với thư từ bút mực mới là đúng. Nhưng tay nghề của dì thì miễn chê, Phoenix mấy năm mới được một lần nếm thử đồ ăn do dì Ainy nấu, lần này bỏ lỡ đúng là đáng tiếc…
Neville gật gù. Hắn dừng lại, lấy từ trong túi áo choàng một quyển vở dày, trên bìa vở có nhiều mảnh giấy rời rạc được chắp vá lại với nhau.
“Bà nội và dì Ainy đều nói em đã lớn rồi. Như vậy Phoenie, đây là quà chúc mừng của anh!”
Phoenix tháo găng tay, tiếp nhận, dè dặt mở ra, cô sợ làm hỏng nó. Đây là quà tự tay Neville làm. Anh ấy từ nhỏ đã rất hậu đậu, nhiều lần tự tay làm quà nhưng đều hỏng hết. Phoenix nghĩ Giáng sinh năm nay sao thư của Neville viết cho cô lại ngắn và ẩu đến vậy, hóa ra là dành thời gian làm cái này đi.
“Là sách thảo dược học?!”
Phoenix rất đỗi ngạc nhiên, da thịt bàn tay lộ ra ngoài bị lạnh đến tê đỏ.
Neville ngại ngùng cười cười: “Anh nghĩ ra từ lâu rồi, Phoenie rất thích thảo dược học mà. Chỉ là… chỉ là bà nội không cho em vào thư phòng, cho nên đành phải viết rải rác mỗi thứ một chỗ, sau đó ghép lại thì bà sẽ không nghi ngờ.”
Phoenix cảm động phát khóc, cô không nghĩ tới Neville lại tận tâm để ý như vậy. Cô kiễng chân, thơm chụt một cái vào má Neville.
— ——–lê quý đôn—- —— —
Draco và Blaise đi qua cửa sổ, hai người vừa thoát khỏi Lockhart, ông ta lại làm cái vẻ áy náy không dứt khi tước đoạt hào quang của họ.
“Nam thiếu niên luôn muốn trở thành tiêu điểm, khi ta mới đến đã đem lo lắng này ra nói với hiệu trưởng.”
Lockhart vừa sắp xếp lại đống thư ái mộ của mình, vừa thâm ý nhìn hai người tỏ vẻ thông cảm.
“Đấy, xem các em xem, phải luôn tươi cười thì mới hấp dẫn được phái nữ!”
Blaise duy trì bộ mặt tươi cười, tiến lên đè lại Draco đang rục rịch. Cái bao cỏ có gắn mác giáo sư cũng không thể tùy tiện làm bừa.
“Tất nhiên, chúng em được thầy chỉ bảo là vô cùng vinh hạnh!”
Blaise hơi cúi người, ra sức đè lại tên nào đó đã sắp không nhịn được.
Lockhart cười ha hả, vô cùng đắc ý.
“Đúng vậy, có cậu Zabini và cậu Malfoy ưu tú nhất trong số học sinh năm hai ở đây, cho nên ta mới cố ý giải thích. Xem ra chúng ta khá là hợp nhau, như vậy ta cho phép các em một cơ hội giúp ta xử lý một chút thư từ?” Hắn chỉ vào một đống thư bên cạnh.
Blaise: …
Blaise sắp sửa không đỡ nổi người mặt dày này, có nên thả Draco ra cho hắn ta một lời nguyền không nhỉ?
Đúng lúc này, Draco mở miệng vàng:
“Thật là vinh hạnh! Nhưng em và Zabini thời gian này đang bị giáo sư Snape cấm túc hai tuần. Có lẽ ‘đầu…’ … Potter sẽ thích hợp cho công việc này hơn. Cậu ta có lẽ cần học hỏi từ giáo sư rất nhiều!”
Lấy giáo sư Snape ra làm lá chắn, tên Lockhart mới thu liễm một chút rồi thả hai người đi.
Blaise trên đường không ngừng luyên thuyên bát quái các loại chuyện, không thấy Draco đáp lời mới dừng lại, bắt gặp Draco ánh mắt ‘dịu dàng’ nhìn ra cửa sổ.
“Làm sao vậy?”
Draco không chú ý trả lời: “Phoenix là con gái.”
Blaise:???? Ai mà chẳng là con gái…
(Editor: Xin lỗi, thực xin lỗi. Đoạn này nguyên văn là ‘đại cô nương’ nhưng chơi chữ bên trung quốc thì mình chưa tìm được từ nào thay thế…T^T. Ý Draco muốn nói là Phoenix ‘lớn’ rồi.)
Blaise nhoài đầu ra cửa sổ hỏi, mắt dáo dác liếc. Chỉ thấy mỗi Phoenix tóc lá cọ và anh trai Longbottom cạnh hồ nước Đen.
“Cậu đang nhìn Phoenix a?”
“Chỉ là gặp anh trai thôi mà sao phải ra tận đó?” Thiếu gia Malfoy lại bất thình lình ném ra một câu.
Blaise đáp lại:
“Chứ nghĩ sao? nói chuyện trong tòa thành thể nào cũng bị cậu nhìn thấy, sau đó cưỡng chế đem em gái ai đó kéo đi!”
“Chỉ là Slytherin và Grynffindor không thể đứng cùng một chỗ.” Draco hùng hồn phản bác.
Blaise uể oải nhìn Draco hết thuốc chữa.
“Thế bây giờ cậu nghĩ cái gì?”
“Nếu như có một Slytherin lén qua lại với Gryffindor thì tốt nhất vẫn nên đặt trong tầm kiểm soát!” Malfoy bỗng dưng trở nên phúc hắc.
Blaise day trán đỡ đầu. Hắn nhớ rõ mới một tháng trước, hai người này còn xung khắc như nước với lửa, như thế nào một tháng sau tên Malfoy lại trở thành bộ dáng như thế này? Phoenix, rốt cuộc cô đã làm gì thiếu gia Malfoy vậy???
Blaise nhớ đợt lễ Giáng sinh, chiếc cài áo đính đá ngọc bích đó, hắn định mua tặng cho mẹ. Đến lúc đi mua thì đã bị người khác mua mất. Hôm trước Dominica còn kể Phoenix được tặng một chiếc cái áo y như vậy, hắn mới biết người nhanh tay hơn là Draco.Là bạn bè, Blaise quyết định phải làm cho Draco nhận ra tình cảm của mình.
Về tới phòng, Blaise lén lút ngó vào một quyển sách, lật vài trang rồi mới dò hỏi Draco.
“Draco, dạo này cậu ít ăn chung với Pansy và Daphne nhỉ!”
“Toàn con gái, tham gia làm gì?”
Draco cởi áo choàng, thay đồ rồi nằm lười biếng trên giường. Draco cũng khá cao, chỉ là rất gầy, nhìn có chút đơn bạc.
“Phoenix cũng là con gái.” Blaise nhắc nhở.
“Không.” Draco nghiêm giọng, trầm mặt. “Không giống.”
Sau đó Blaise lảm nhảm cái gì Draco cũng không nói thêm gì nữa…
Blaise chỉ có thể lặng lẽ đem quyển ‘101 cách giúp nam phù thủy nhìn rõ lòng mình’ cất vào chỗ cũ. Gì mà trăm phần trăm chính xác! Đúng là đồ dởm mà!
— ———-lê quý đôn—- —— —
Hôm sau, Phoenix nhìn Draco bằng ánh mắt không thể tin được.
Đầu tiên, hắn đưa cô một quyển ‘bách khoa toàn thư:lễ nghi quý tộc.’ Hắn rất nghiêm túc mà nói rằng cô rất cần đọc cuốn sách này.
Tiếp theo, lúc đi học môn Biến hình, hắn luôn lải nhải cái gì mà ‘tư thế dáng đi phải chậm rãi uyển chuyển’ rồi ‘tiểu thư quý tộc chỉ cần mỉm cười để biểu đạt cảm xúc vui sướng là đủ’ …
Cuối buổi học, Draco lại nói đến ‘độ cong khóe môi sao cho thích hợp’ thì Phoenix đã chịu đủ.
“Chẳng lẽ Hogwarts muốn mở lớp lễ nghi sao?”
Cô thật muốn đập hắn một phát, chiều hôm qua vẫn bình thường. Chỉ một tối không gặp đã biến thành tên nói nhiều rồi.
Draco vừa dọn sách vở vừa gật đầu nghiêm túc: “Đối với Gryffindor thì cái này là rất cần thiết.”
Gryffindor thì chẳng bao giờ muốn học lễ nghi cả, cho nên…
Phoenix bĩu môi, chuẩn bị tinh thần lôi co cùng tiểu Malfoy thì cảm nhận được một trận dao động ma pháp. Ma pháp này lại rất quen thuộc.
Cô học Bùa chú rất tốt, cảm nhận ma lực và khống chế nó cũng vượt trội hơn. Cho nên cảm giác này không thể sai được.
Ma lực dao động, đó là… chỗ Neville!
Loại này là ở trong nhóm chiến đấu giống với lúc huynh trưởng Flinders sử dụng hắc ám ma lực.
Phoenix bỏ dở cuộc nói chuyện với Draco, ngược dòng người chạy đi tìm Neville.
“Draco?” Blaise phát hiện sắc mặt của ai đó bỗng dưng đen thui.
“Không nói không rằng cũng không thu dọn sách vở liền chạy theo tên Longbottom!” Draco nghiến răng nghiến lợi.
“Biết một quyển ‘Bách khoa toàn thư:lễ nghi quý tộc’ với từng này sách vở môn Biến hình là nặng như thế nào không?”
Blaise: Rốt cuộc là đang ghen hay đang oán giận đây…
“Không phải môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám là được.” Blaise cùng Dominica đi về.
— ———lê quý đôn—- —— ——
Lại nói, Phoenix đã bắt kịp Neville.
“Neville, anh đi đâu vậy?”
Phoenix ngăn lại trước mặt Neville, nhìn đến quyển nhật ký bằng da trâu đen trên tay. Ma lực hắc ám phát ra từ đây.
Rất nhạt, nếu không phải Neville đi ngang qua thì cô cũng không phát hiện ra.
“Anh tìm Ginny.” Neville giơ quyển nhật ký: “Môn Biến hình anh ngồi cùng Ginny, cô ấy để quên cái này.”
“Đúng là Weasley tiểu thư sao?”
Phoenix nghi ngờ có ai đó nghịch ngợm muốn nguyền rủa lung tung.
“Chắc là vậy rồi… ” Neville cũng không chắc chắn lắm.
Phoenix cầm lấy cuốn sổ.
“Để em kiểm tra một chút xem nó có bị ếm cái gì lên không. Nếu không Weasley lại nói anh trêu chọc cô ấy.”
“Nhưng…” Neville không hiểu em gái muốn làm gì.
“Nếu là của Weasley thì em sẽ nhờ Hermione trả lại.”
Nói xong cô đi ngay về phòng. Đây khẳng định là phép thuật cao cấp.
Bởi vì chuyện mật thất mà Slytherin bị nghi ngờ không ít. Có lẽ ai đó muốn dạy dỗ Gryffindor mà chọn người thuần huyết thì cho dù là Neville hay Weasley, họ đều được như ý muốn.
Phoenix trở lại phòng, Dominica vừa mới tắm, trong phòng chỉ có mình cô.
Cô dựng cho mình một lá chắn phòng ngự, sau đó dùng đũa phép cẩn thận mở quyển nhật kí ra.
Quả nhiên không phải là của cô bé nhà Weasley.
Trang giấy đầu bị ố vàng, chữ viết màu đen nhìn rất rõ.
“Tom Marvolo Riddle”