Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 4: Tụ Tập
Edit: Hies
Beta: Cát Chan, Gia Lăng Tần, Kim Hoàn Lương
Màn đêm buông xuống, những ánh đèn được thắp sáng rực rỡ. Một ngày tuyết rơi dày đặc rốt cuộc cũng dừng lại. Những người lao công cố gắng dọn sạch tuyết trên đường, tránh gây ảnh hưởng giao thông.
Thành phố Lăng Hải phồn hoa nhất là lúc về đêm. Một chiếc Taxi dừng lại ven con sông nhỏ, Kiều Mặc từ trên xe bước xuống, cổ áo dựng thẳng đứng. Trên đầu anh đội một chiếc mũ tối màu. Hai hàng lông mày khẽ cau lại. Đôi mắt ánh lên những tia sáng lạnh lẽo càng làm rõ ngũ quan sắc nét. Cả người toát ra hơi thở nam tính lạnh lùng.
Ngẩng đầu nhìn khách sạn Vân Sơn trước mặt, Kiều Mặc dừng một chút trước cửa rồi bước vào trong. Vừa đi qua cánh cửa dạng xoay tròn, anh nghe tiếng xôn xao vang lên ở đâu đó. Kiều Mặc nhịn không được thoáng cau mày. Ở trong tù hai năm, anh không quen với cảnh ồn ào náo nhiệt của thành phố. Hiện tại, anh chỉ muốn về nhà, ngắm khuôn mặt đang say ngủ của bé cưng. Kiều Mặc nghĩ gì làm nấy. Anh liền xoay người trở về nhà.
“A Mặc.”
Vừa xoay người lại, từ phía sau lưng vang lên một giọng nói kinh ngạc xen lẫn vui vẻ. Gương mặt cứng ngắc của Kiều Mặc thoáng dịu lại. Anh quay người, lễ phép gọi một tiếng: “Chú Sơn”.
Người đàn ông nhiệt tình giữ chặt tay Kiều Mặc. Gương mặt hưng phấn: “A Mặc, sao cháu vừa tới lại quay đi như thế? Bọn thằng Ương chờ cháu nãy giờ đấy. Hôm nay là ngày lành của cháu. Chú sẽ mời. Các cháu cứ ăn uống thoải mái. Không say không về.”
Người đàn ông trước mặt đã hơn năm mươi tuổi, mặc âu phục màu đen, hai gò má nhô lên, thân thể cường tráng, đôi mắt hơi nhỏ nhưng sáng, lộ rõ khí chất khôn khéo của người làm ăn. Trước đây, chú Sơn và Kiều Mặc vốn là hàng xóm. Nhà chú mở một tiệm cơm nho nhỏ.
Khi đó, Kiều Mặc mới mười sáu, mười bảy tuổi. Nhà anh ở một khu phố sầm uất. Tiệm cơm nhỏ của chú Sơn nghiễm nhiên trở thành địa điểm tụ tập của bọn họ. Qua vài năm, tiệm cơm nhỏ ngày nào đã trở thành một nhà hàng có chút tiếng tăm. Hôm nay là ngày Kiều Mặc ra tù, nên bạn bè lên kế hoạch tổ chức ăn mừng một phen.
“Cảm ơn chú Sơn.” Kiều Mặc luôn lễ phép với người chú dễ mến này. Anh không tiện từ chối, nên cùng chú Sơn đến phòng ăn đã đặt trước.
“A Mặc, con bé Kiều Kiều đâu? Sao cháu không dẫn nó đi cùng?”
“Tối hôm qua bé cưng ngủ không ngon, mãi đến sáng mới thiếp đi được một lúc. Cháu không nỡ đánh thức bé cưng dậy.”
“Ngươi trở về là tốt rồi. Con bé ấy……haiz …….còn nhỏ mà đã hiểu biết làm người khác thấy mà thương.” Chú Sơn lắc lắc đầu thở dài. Kiều Mặc cúi đầu, im lặng không nói tiếp.
Cửa phòng vừa mở ra, tiếng ồn ào náo nhiệt ập đến. Một vài người ngay lập tức đứng lên chào đón. Lí Ương, A Nại, Xuyên Quân và bạn gái của Xuyên Quân tên là Anh Kiều.
Chú Sơn đẩy Kiều Mặc một cái rồi cười hớn hở nói:
“Tốt lắm, anh em mấy đứa lâu ngày mới có dịp gặp nhau, muốn ăn cái gì thì cứ gọi, khỏi tiết kiệm tiền giúp chú.”
Nói xong, chú Sơn đi ra ngoài nhưng bị mọi người ngăn lại.
“Chú Sơn à, chú đừng đi vội như thế chứ. Ở lại uống vài chén với bọn cháu.”
“Chú lớn tuổi rồi, bọn trẻ các cháu ngồi cùng nhau sẽ thoải mái hơn. Ngoài miệng không nói, chứ ta thừa biết bọn cháu mắng thầm trong bụng: “Cái lão già này, ngồi mãi còn chưa chịu đi là thế nào?” Chú Sơn vừa cười vừa phẩy tay: “Mấy đứa mời chú thế là chú vui rồi. Chú còn có việc, các cháu muốn ông già này ngồi thì chú sẽ ngồi được hả? Khi nào chú xong việc sẽ quay lại uống với các cháu vài ly.”
Chú Sơn nói chuyện với mọi người một lúc sau đó ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại năm người. Trên bàn bày rất nhiều món ăn trông ngon mắt vô cùng, có cả bia, rượu vang, rượu đế. Mỗi người một chỗ lấp đầy bàn tròn. Một tay ôm bạn gái, Xuyên Quân nói dõng dạc: “Hôm nay anh Kiều là nhân vật chính. Mọi người cứ chuốc say anh ấy. Nghe rõ không mấy đứa?”
“Đúng vậy, đúng vậy. Hôm nay anh Kiều phải uống thật say. Không say không về.” Ngay cả một người chất phác thật thà như A Nại cũng hào hứng cả lên.
“Xuyên Quân. Sao chú lại dám nói thế hả? Uổng công mấy năm nay chú cố gắng học hành.” Kiều Mặc trách cứ Xuyên Quân một câu không nặng không nhẹ.
“A Kiều, chẳng nhẽ anh không biết miệng của thằng Xuyên Quân chính là miệng chó hả?” Lí Uơng đến bên cạnh Kiều Mặc, nhận lấy chiếc áo khoác anh vừa cởi ra: “Kiều Kiều đâu rồi? Sao anh không dẫn em ấy tới?”
Kiều mặc nửa thật nửa giả cười nói: “Nơi này âm khí dày đặc. Anh không muốn dẫn bé cưng của anh tới đây đâu.”
“Anh Kiều, bọn này chiều bé cưng của anh không thua anh đâu nhá.” Bọn Lí Ương vốn dĩ không phục nhưng nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Kiều Mặc liền vội vàng bào chữa: “Vậy cũng tốt, con bé kia không ở đây, anh em mình cứ thoải mái uống rượu đi.”
Nhớ đến gương mặt xinh xắn khi uống rượu của bé con, Kiều Mặc đột nhiên mỉm cười. Ngồi xuống vị trí chính giữa, Kiều Mặc đảo mắt nhìn mọi người trong phòng một vòng. Khi bóng dáng kiều mị của cô gái ngồi bên cạnh Xuyên Quân lọt vào tầm mắt, Kiều Mặc thoáng cau mày. Anh di chuyển ánh mắt sang chỗ khác, thắc mắc hỏi:
“Sao không gọi Phương Thành?”
“Gọi nó làm gì? Em còn muốn rủ vài người dần cho thằng nhóc đó một trận đây.” Xuyên Quân gắp thức ăn bỏ vào miệng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Kiều Mặc khẽ cười, không cho là đúng nói:
“Muốn đấu võ mồm, chắc chắn khả năng của cậu ta không bằng chú. Nếu bàn về lực tay chân, ý anh không phải khinh chú, nhưng cậu ta dư sức đánh chú đấy. Thằng nhóc đó là một tay giỏi võ. À bổ sung thêm, ngón võ của cậu ta là do anh dạy.”
Xuyên Quân không phục trợn mắt, nhưng anh cũng rõ khả năng của mình nên chỉ biết cúi đầu than thở: “Đúng vậy! Khả năng của em không bằng cậu ta.”
“Không bằng thì không bằng. Mấy chú thích làm gì cũng được, đừng làm phiền tới anh.” Kiều Mặc và Xuyên Quân cụng chén với nhau một cái rồi hớp một hơi cạn sạch.
“Anh Kiều, giới thiệu với anh một chút, đây là Tiểu Vân, bạn gái của em.”
Xuyên Quân là một đứa thoải mái, xoay người một cái là quên hết mọi chuyện, có chút đắc ý kéo tay cô gái bên cạnh khoe khoang với Kiều Mặc. Cô gái kia rất xinh đẹp, nhưng nhìn kiểu cách ăn mặc xem ra không phải là một cô gái đứng đắn, chắc là thường xuyên qua lại với bọn du côn lưu manh.
Lý Ương, A Nại trợn mắt nhìn Xuyên Quân giới thiệu cô gái kia với Kiều Mặc. Anh em lâu ngày gặp lại, tại sao cậu ta lại mang cô gái không đứng đắn này đến chứ? Nghĩ như vậy, hai người nâng ly rủ rê Kiều Mặc cùng uống. Hình như Kiều Mặc cũng chẳng để tâm đến sắc mặt của Xuyên Quân nên quay sang uống rượu.
Không có người quan tâm, ánh mắt Xuyên Quân có chút không vui, lại quay sang cô gái chỉ vào Kiều Mặc giới thiệu:
“Đây là đại ca của bọn anh. Gọi Anh Kiều đi.”
“Anh Kiều. Em kính anh một li.” Tiểu Vân cười ngọt ngào với Kiều Mặc, đứng dậy cười duyên rồi nhìn chằm chằm Kiều Mặc.
Kiều Mặc không quan tâm đến cô ta, khoé miệng nở một nụ cười trào phúng quay đầu nói với Xuyên Quân:
“Xuyên Quân, sao lại đã thay đổi nữa rồi? Buổi sáng không phải là cô gái tóc dài duyên dáng sao?”
“Ôi cha, đại ca ơi, anh tha cho em.” Xuyên Quân nháy mắt xua tay với Kiều Mặc ý bảo chừa lại cho anh ta chút mặt mũi. Cô gái kia cũng không thèm để ý, ánh mắt cứ dán lên người Kiều Mặc không dời.
Kiều Mặc bực trong lòng, chẳng thèm để ý vẻ mặt của Xuyên Quân. Anh một chén, em một li. Chẳng mấy chốc mọi người trong phòng đều ngà ngà say. Lí Ương vỗ vai Kiều Mặc một cái, thành thật hỏi:
“Anh Kiều, sau này đã có tính toán gì chưa?”
“Tính?” Kiều Mặc lặp lại một lần nữa, ánh mắt mê man ngắm chén
rượu trên tay.
“Tính cái gì? Chúng ta lập một bang, anh Kiều làm đại ca, thêm mấy anh em mình nữa, đặt tên là Lăng Hải Tứ Hùng, chúng ta tung hoành bốn bể, tiếu ngạo giang hồ.”
Xuyên Quân có chút ngà ngà say, đứng lên nắm bả vai Kiều Mặc nói nhảm: “Xuyên Quân, cậu xem phim hành động nhiều quá đấy à?” Lí Ương đẩy Xuyên Quân một cái làm anh ta suýt chút nữa thì ngã.
Kiều Mặc đắm chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân, không để ý bọn họ đang náo loạn chí chóe. Xuyên Quân ngã nhào vào người Tiểu Vân, Tiểu Vân ra vẻ thẹn thùng oán trách hắn vài câu. Sau đó, Xuyên Quân lại ngã về phía Kiều Mặc:
“Anh Kiều. hai ngày trước Đông Thành còn hỏi anh ở đâu. Khi cậu ta biết anh đã ra tù thì rất bội phục anh. Cậu ta rất muốn cảm ơn anh hồi trước đã giúp đỡ cho cậu ta. Cậu ta còn nói nhất định sẽ mời anh ăn cơm để ôn lại chuyện cũ.”
”Thiên Địa Hội? Một đám du côn thất nghiệp chỉ biết tụ tập đánh nhau lại đòi lập thành bang phái, lại còn đặt tên là Thiên Địa Hội?”
Kiều Mặc trào phúng cười. Tay anh ngăn cản hành động đang khoác lên vai mình của Xuyên Quân, bình tĩnh nghiêm túc nói:
“Anh không có hứng thú. Chú bớt gây phiền phức lại cho anh nhờ. Mấy cậu cũng bớt qua lại với bọn họ. Chuyện ăn cơm cũng miễn đi. Sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may.”
Lí Ương, A Nại gật đầu đồng ý, còn Xuyên Quân thì không cho là đúng: “Đại ca à, nhìn anh xem, yêu nước thương dân cho lắm vào, vừa thấy việc nghĩa liền hăng hái xông vào, chẳng phải cũng bị bắt đi đào tạo lại sao? Anh nói anh nhập ngũ năm năm, lại còn là bộ độ đặc chủng bảo vệ Tổ quốc, anh xem thử người anh đi, bị thương chỗ này, rồi chỗ này, còn có chỗ này nữa…”
Xuyên Quân khua tay chân loạn xạ. Kiều Mặc cảm thấy phiền đẩy anh ta ra, anh ta liền ngồi xuống tiếp tục nói nhảm.
“Chuyện tốt đâu chẳng thấy, chỉ thấy hăng hái làm việc nghĩa lại
thành cố ý hành hung người khác, khiến nhân dân tức giận. Anh trách móc em cái gì chứ?”
Mọi người đều im lặng. Trong phòng chỉ còn mình Xuyên Quân nghẹn một cục tức trong bụng. Xuyên Quân vẫn còn đang lải nhải một mình, Lí Ương, A Nại cúi đầu im lặng. Kiều Mặc đột nhiên đứng dậy mặc áo, bỏ lại một câu rồi không để ý đến mọi người đi ra ngoài.
Mọi người trong phòng gọi vài tiếng rồi lảo đảo đuổi theo Kiều Mặc. Bọn họ định gọi Kiều Mặc trở lại phòng nhưng thoáng thấy nét mặt không tốt của anh, họ đành đưa anh ra ngoài khách sạn.
“Được rồi, các cậu cứ tiếp tục uống rượu đi, không cần đi theo anh nữa.” Kiều Mặc vỗ vai cả ba người, dừng lại một chút rồi thản nhiên nói một câu “Anh em tốt”.
“A Mặc, sớm như vậy đã đi rồi sao? Anh em các cháu khó khăn lắm mới gặp được nhau, chú còn tưởng các cháu sẽ vui vẻ suốt đêm chứ?” Chú Sơn đến gần, vẻ mặt mang theo ý cười nhìn Kiều Mặc.
“Cháu phải về sớm một chút, hồi nãy Kiều Kiều chưa ăn cơm mà đã ngủ, bây giờ có lẽ sắp tỉnh rồi. Nếu tỉnh dậy mà không thấy cháu, chắc canh em ấy sẽ nóng nảy khó chịu. Chú Sơn, lần sau cháu sẽ đến ăn cơm uống rượu với chú.”
“Cứ vậy đi.” Mọi người biết anh lo lắng cho Kiều Kiều nên không ngăn anh về nữa, còn bảo anh chờ một lúc sẽ có người lái xe tới chở về. Nhưng Kiều Mặc xua tay bảo anh muốn đi bộ hóng mát một chút cho tỉnh rượu, sau đó một mình anh đi dạo dọc theo con sông nhỏ.
Vài người đứng ở cửa nhìn thấy bóng dáng của Kiều Mặc dần dần biến mất, nhất thời cảm thấy hụt hẫng, nhân vật chính đã đi rồi bọn họ còn ở lại đây làm cái gì nữa.
“Anh Kiều dường như đã thay đổi rất nhiều. Cả buổi tối ít nói hẳn.” A Nại đột nhiên cảm khái.
“Hẳn là do… ở tù hai năm. Dù thế nào cũng phải chín canh hơn chứ.” Xuyên Quân say đến nỗi phải nhờ người khác đỡ đi không quên chen một câu.
“Tâm tư của A Mặc rất sâu, hẳn là các cậu cũng biết. Sau này đừng cho cậu ấy giao du với bọn du côn, lưu manh, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện không may.” Là người nhìn bọn họ từ nhỏ đến lớn, chú Sơn lo lắng dặn dò.
“Được rồi, chú Sơn, chú bớt lải nhải vài câu giúp bọn cháu? Lỗ tai bọn cháu đã chai hết cả rồi.” Nói xong, mọi người tạm biệt chú Sơn. Mỗi người mỗi ngã, ai về nhà nấy.
Xuyên Quân ôm bạn gái mới của mình không biết đã đi đâu rồi. Lí Ương và A Nại cũng không về chung.
Hôm nay Lí Ương cũng không đi xe, dọc theo đường cái anh từ từ đi bộ về nhà. Thật ra, bọn họ và Kiều Mặc đã trải qua những ngày tháng gian khổ cùng nhau. Lúc Lí Ương còn đi học, anh là một học sinh giỏi, nhưng khi thi đại học thì gia đình lại xảy ra biến cố lớn: Bố bị tai nạn qua đời, mẹ tái giá rồi theo chồng chuyển đi nơi khác. Anh rớt Đại học. Không muốn ở cùng với với cha dượng nên anh ở lại Lăng Hải. Mỗi tháng mẹ sẽ gửi tiền cho anh. Tóm lại, anh cũng chẳng bận tâm chuyện tiền nông nhiều. Khi rảnh rỗi, anh sẽ tụ tập bạn bè ăn chơi.
Nhiều lúc ở một mình anh cũng sẽ suy nghĩ vẩn vơ. Nếu nhà không xảy ra biến cố, nếu anh đậu đại học thì anh sẽ không giống như bây giờ, lẻ loi một mình, cuộc sống đơn điệu nhàm chán. Mỗi khi đêm khuya, anh cảm thấy mình rất cô độc. Đôi lúc, anh còn phải tự ép mình quên đi sự khó chịu đang dấy lên trong lòng. Thật ra mà nói, anh rất hâm mộ Kiều Mặc. Tuy Kiều Mặc ngồi tù nhưng anh chưa bao giờ phải cô đơn một mình. Anh có một cô em gái nhỏ. Dù bé còn nhỏ nhưng anh vẫn bám bé không rời nửa bước. Anh biết Kiều Mặc thương Kiều Kiều đến nhường nào.
Đang suy nghĩ miên man thì tiếng chuông di động bất ngờ reo lớn, Lí Ương lấy điện thoại ra xem, nhìn dãy số trên màn hình khoé môi bất giác cong lên thành một nụ cười.