Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 10: Nhà Họ Cổ
Edit: Gia Lăng Tần
Beta: Kim Hoàn Lương
Ở bờ phía đông của thành phố Lăng Hải có một con đường rải toàn đá tảng, nhìn rất rộng lớn sạch sẽ, nó dẫn về phía tòa biệt thự to lớn sang trọng cách bờ biển chỉ mấy trăm thước. Căn biệt thự thấp thoáng phía sau hàng linh sam, trên nhánh cây đầy tuyết đọng, tàng cây không chịu nổi sức nặng, thỉnh thoảng lại có một vài đụn tuyết rơi xuống phát ra tiếng rào rào. Cánh cổng lớn màu trắng trang nhã từ từ mở ra, một chiếc Bentley màu đen chậm rãi đi vào. Chú Lâm quản gia đã sớm mỉm cười đứng chờ sẵn, xe còn chưa dừng lại đã vội tiến lên trước vài bước mở cửa, sau đó cung kính đứng sang bên cạnh, yêu chiều nhìn đứa bé lạnh lùng vừa bước xuống xe, hiền lành nói: “Thiếu gia đã trở lại.”
Cổ Diệc Tiêu mặt không chút thay đổi bước xuống xe, giống như không nhìn thấy chú Lâm đang cúi mình bên cạnh. Chú Lâm nhìn Cổ Diệc Phàm đang đi tới bên mình, bất đắc dĩ cười cười, tính tình thiếu gia quả thực không thay đổi được, chẳng thèm quan tâm tới ai cả.
“Phàm thiếu gia, vất vả rồi!”
“Chú Lâm, cháu đã nói với chú nhiều lần rồi, chú cứ gọi cháu là A Phàm được rồi, đừng gọi thiếu gia gì cả …” Cổ Diệc Phàm cười sửa lại cách xưng hô của chú Lâm, nhưng nụ cười ấy có chút chua sót. Là con nuôi của nhà họ Cổ, chín năm trước được Cổ Bách Lâm nhận nuôi từ cô nhi viện, người ngoài đều nói anh là đại thiếu gia của nhà họ Cổ, có ai biết nhà họ Cổ chỉ coi anh như một kẻ làm công, một tiếng gọi “Phàm thiếu gia” kia chỉ khiến anh cảm thấy mỉa mai châm chọc.
“Phàm thiếu gia mau vào nhà đi… Chủ tịch đang chờ cậu vào dùng cơm tối đấy.” Chú Lâm cười cung kính, đón lấy mấy thứ trong tay Cổ Diệc Phàm, cách xưng hô vẫn không hề thay đổi. Những người hiểu rõ về tập đoàn Cổ Nặc đều biết, Cổ Diệc Phàm tuy rằng còn trẻ nhưng năng lực làm việc không thể coi thường được, anh nắm một vị trí hết sức quan trọng trong tập đoàn, ai dám chắc tương lai, người nắm quyền Cổ Nặc sẽ không phải là người thanh niên tao nhã hiền lành trẻ tuổi này chứ.
Trong phòng khách tráng lệ ấm áp như mùa xuân trải một tấm thảm Ba Tư quý giá sang trọng, trên trần đèn thủy tinh tỏa ánh sáng rực rỡ, trên tường treo một bức tranh lớn, toàn bộ đồ đạc trong phòng đều vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, đám người giúp việc đã chuẩn bị bữa tối đâu vào đấy, Cổ Bách Lâm mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái ngồi trên sofa xem tạp chí, bên cạnh là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng nhưng không kém phần tao nhã. Mặc dù đã qua tuổi bốn mươi nhưng lại chỉ có vẻ thành thục của người phụ nữ, năm tháng dường như không hề lưu lại dấu vết gì trên gương mặt xinh đẹp của cô, vẫn rực rỡ đến chói mắt. Người phụ nữ này là Tô Tử Thanh, trước đây vốn là một minh tinh, năm năm trước đã được gả vào nhà họ Cổ. Người phụ nữ được xem là báu vật như cô ta, đứng bên nhà tài phiệt như Cổ Bách Lâm quả thực cực kỳ xứng đôi. Dáng người yểu điệu hoàn mỹ, gương mặt xinh đẹp, cử chỉ khéo léo duyên dáng, sắc nghệ song toàn, bởi vậy cho dù cô ta đã kết hôn, lại có một cô con gái riêng, sau khi vợ trước mất được một năm, Cổ Bách Lâm vẫn cưới cô ta làm vợ thứ. Lúc này cô ta đang bày ra một đống trang sức tinh xảo đẹp đẽ mới mua được, thử từng thứ, từng thứ cho ông xem, Cổ Bách Lâm chỉ gật đầu cho có lệ hoặc phụ họa một tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi tờ tạp chí.
Tô Tử Thanh không hài lòng với thái độ của ông ta, đưa tay giật lấy tờ tạp chí, ném xuống bên cạnh ghế, đứng dậy ôm lấy cổ Cổ Bách Lâm, khuôn mặt xinh đẹp ngước lên, bĩu môi nhìn người đàn ông kia, làm nũng vô cùng tự nhiên:”Bách Lâm…”
Thanh âm mê hoặc kia làm cho Cổ Bách Lâm cảm thấy tê dại, đàn ông luôn thích phụ nữ làm nũng, ỷ lại mình, bởi vì như vậy khiến họ cảm thấy mình rất mạnh mẽ, tài giỏi. Cổ Bách Lâm nhẹ nhàng cười, ôm lấy cái eo thon của cô ta, vừa định hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, cửa phòng khách đột nhiên mở ra, Cổ Diệc Tiêu đi vào, trên người vẫn còn mang theo hơi lạnh bên ngoài. Cậu nhìn thấy hai người trên sofa, ánh mắt tỏ rõ vẻ chán ghét. Cổ Bách Lâm hơi mất tự nhiên, khẽ đẩy Tô Tử Thanh ra một chút, có chút xấu hổ nhìn đứa con trai ruột của mình, cười hỏi thăm: “Diệc Tiêu đã về đấy à, chắc con đói rồi phải không?” Khi nói chuyện, ông ta định đứng lên, nhưng bị Tô Tử Thanh kéo lại, ngẩng mặt cố chấp chờ ông ta hôn. Cổ Bách Lâm hôn nhẹ lên cánh môi xinh đẹp kia, ánh mắt lại tránh né ánh mắt của Cổ Diệc Tiêu, nhìn về phía phòng bếp, trầm giọng hỏi: “Dì Vương, chuẩn bị xong bữa tối chưa?”
Cổ Diệc Tiêu lạnh lùng nhìn vẻ mặt đắc ý của Tô Tử Thanh, cau mày xoay người đi lên lầu, hung hăng đóng mạnh cửa, ngăn giọng nói mềm mại dịu dàng của người phụ nữ kia bên ngoài: “Diệc Tiêu, xuống ăn cơm nhanh nhé…”
Con người chính là sinh vật kỳ lạ khó hiểu nhất trên thế giới này. Kiều Mặc và Kiều Kiều, chỉ có hai người sống trong một căn nhà nhỏ bé, lại có thể vui vẻ ăn tối cùng nhau, ấm áp mà hạnh phúc. Mà trong căn biệt thự rộng lớn này, trong căn phòng ăn lớn gấp mấy lần căn hộ của người bình thường này, năm con người ngồi quanh một chiếc bàn ăn lớn hình bầu dục, phía sau còn có người hầu phục vụ, trên bàn bày đầy thức ăn rực rỡ muôn màu, mỗi người đều tao nhã mà quy củ dùng cơm, không khí lại áp lực làm cho người ta không hề cảm thấy thèm ăn. Dường như cũng cảm giác được bầu không khí nặng nề, Cổ Bách Lâm hắng giọng nhìn Cổ Diệc Phàm, dường như tùy ý hỏi: “A Phàm, kế hoạch mở rộng công ty ở nước ngoài thế nào rồi?”
Cổ Diệc Phàm vừa cầm đũa lên lại đặt xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Cuối năm có thể ra mắt ở NASDAQ, sau đó sẽ chuẩn bị tấn công thị trường AIM của Anh, chậm nhất là tháng Mười sang năm có thể hoàn thành.”
Cổ Bách Lâm gật gật đầu, vẻ mặt bình thản, bỗng nhiên khẽ cau mày, trầm giọng nói: “Tháng này thị phần bên Pháp giảm, doanh thu cũng giảm mạnh, cậu thấy thế nào?”
“Thị trường Châu Âu vốn rất phát triển, cạnh tranh kịch liệt, công ty con của Cổ Nặc ở Pháp mới thành lập chưa được bao lâu, cạnh tranh cùng các công ty trong nước ở đó quả thực là khó khăn, có lòng mà lực không đủ. Ở giai đoạn này mà muốn chiếm lĩnh thị trường bên đó, tôi nghĩ ở tổng công ty chúng ta nên điều một vài cán bộ chủ chốt sang đó, lên kế hoạch quy hoạch lại thị trường. Về phần cụ thể nên chọn những ai đi thì còn phải xin ý kiến chủ tịch ạ.”
“Chuyện này để tôi suy nghĩ kỹ lại đã. Mấy năm nay cạnh tranh trong nước cũng rất khốc liệt. Nhất là tập đoàn Lê Thị đang phát triển rất nhanh, tài chính, giải trí, truyền thông, hầu hết các ngành nghề đều có tham gia vào, cướp mất rất nhiều thị trường của chúng ta, cứ như thế vài năm nữa, không chừng bọn họ có thể vươn đến ngang hàng với Cổ Nặc…” Đề tài làm ăn vô vị khiến cho bữa tối lại càng thêm nặng nề. Cổ Diệc Tiêu lạnh mặt, đập mạnh đôi đũa xuống bàn định đứng dậy, Tô Tử Thanh rất giỏi quan sát, nhanh tay gắp đồ ăn vào trong bát Cổ Bách Lâm, cười nói: “Làm việc cả ngày rồi còn chưa mệt sao, trên bàn cơm còn nói mấy chuyện này làm gì, có định để cho mấy đứa nhỏ ăn cơm không đây …”
“Thói quen mất rồi, thôi, ăn cơm ăn cơm…” Cổ Bách Lâm mất tự nhiên cười cười, gắp một con tôm bóc vỏ vào bát Cổ Diệc Tiêu, yêu thương nhìn cậu,:”Diệc Tiêu, ăn nhiều một chút…”
Cổ Diệc Tiêu cầm đũa gẩy gẩy con tôm trong bát, bỗng nhiên vứt đôi đũa lên bàn, đứng dậy đi lên lầu. Mọi người khó hiểu nhìn theo, tới tận khi trên tầng truyền đến tiếng đóng cửa thật mạnh, mới dần dần thể hiện sự bất mãn.
“Đứa bé này càng ngày càng kỳ cục! Rất khó bảo, tùy hứng, không hiểu chuyện, giống hệt mẹ nó…” Cổ Bách Lâm hiển nhiên cảm thấy mình đã thể hiện trọn vai người cha từ ái yêu thương con trai rồi, hành động của Cổ Diệc Tiêu hiển nhiên là do ương ngạnh khó bảo, mà điều này hẳn không phải di truyền từ ông ta.
“Bách Lâm, đừng nóng giận, trẻ con mà, không tránh được…”
Tô Tử Thanh cười khuyên bảo, chỉ là trong nụ cười kia đầy vẻ đắc ý. Cô ta cũng không thích Cổ Diệc Tiêu. Cũng phải thôi, có người mẹ kế nào lại thực lòng thích đứa con không phải do mình sinh ra chứ, nhưng cô ta không dám thể hiện ra, bởi vì cô ta biết Cổ Bách Lâm rất coi trọng đứa con này. Không cần biết Cổ Bách Lâm yêu thương đứa nhỏ này như thế nào, nhưng nó là đứa con ruột của nhà họ Cổ, chỉ với điểm này thôi, con gái của cô ta đã không thể so sánh được, huống chi cô ta được gả về đây đã năm năm nhưng vẫn chưa có thai, chỉ sợ về sau càng khó có khả năng mang thai. Tô Tử Thanh biết Cổ Diệc Tiêu căm ghét cô ta, Cổ Diệc Tiêu ngày một lớn lên, cô ta cũng ngày càng lo lắng cho địa vị của mình và con gái ở nhà họ Cổ. Nghĩ vậy, cô ta không khỏi ngẩng đầu nhìn cô con gái trang điểm xinh đẹp ngồi bên cạnh mình – Cổ Diệc Vân. Cổ Diệc Vân cùng Cổ Diệc Phàm bằng tuổi, đang học đại học. Cổ Diệc Vân giống hệt Tô Tử Thanh, từ dung mạo cho tới cách xử sự, thái độ làm người, tựa như một con bướm sặc sỡ, hoàn toàn không giống một nữ sinh viên mười chín tuổi, mỗi ngày đều trang điểm xinh đẹp, kéo theo một đám người bám đuôi, bận rộn ở khắp các yến hội, quán bar, hộp đêm… Đương nhiên hôm nay cũng không ngoại lệ.
“Ba mẹ, tối nay con đi sinh nhật bạn, con không ăn cơm đâu.” Nói dứt lời, Cổ Diệc Vân đặt bát đồ ăn chưa hề đụng tới sang một bên, cũng không quản Cổ Bách Lâm và Tô Tử Thanh nói thế nào, đứng lên, nhìn Cổ Diệc Phàm ngồi bên cạnh: “A Phàm, tôi đã đặt một chiếc vòng cổ ở cửa hàng ngọc Nhuận Hiên, cậu đi lấy giúp tôi, nhanh lên đấy, tôi cần dùng bây giờ!”
“Diệc Vân, ăn cơm xong hãy đi…” Phía sau truyền giọng nói thân thiết của Tô Tử Thanh, Cổ Diệc Vân xua tay đi về phòng mình. Tô Tử Thanh nhìn Cổ Bách Lâm, áy náy cười: “Đứa nhỏ này, ngồi ăn một bữa cơm cũng không xong.”
“Chủ tịch, phu nhân, tôi đi trước.” Cổ Diệc Phàm cũng đứng lên, lễ phép khom người với hai người còn sót lại, vừa khoác áo khoác vừa đi ra ngoài, thế nhưng không có ai giữ anh lại, hoặc là nói một câu “Ăn cơm xong hãy đi”. Làm gì có người nào quan tâm tới anh chứ, cũng như anh gọi họ là chủ tịch, phu nhân, còn bọn họ gọi anh là A Phàm vậy, cho dù anh sống trong căn nhà này đã chín năm, chung quy anh vẫn chỉ là con nuôi nhà họ Cổ, người làm mà thôi.
Trong chốc lát, cả một phòng ăn rộng lớn chỉ còn lại hai người. Cổ Bách Lâm đau đầu tựa lưng vào ghế ngồi, xoa xoa huyệt thái dương, bỗng nhiên nhớ tới cô bé đáng yêu hoạt bát khiến ông ta cảm thấy rất thân thiết mấy hôm trước…