Đọc truyện Kiều Kiều Sư Nương – Chương 166: Nam Cung mỹ phụ
Theo quy định của Mộ Dung gia tộc, toàn bộ khách khứa đều được an bài ở ngoại viện.
Ở linh đường Mộ Dung Tuấn được đặt tại phòng khách để ban ngày mọi người đến bái tế. Bận rộn ba ngày, tang lễ cuối cùng cũng kết thúc, thế nhưng chuyện của Trầm Ngọc Quân vẫn chưa kết thúc, nàng vẫn phải ở lại bên cạnh linh đường của trượng phu.
Túc trực bên linh cữu bảy bảy bốn mươi chín ngày, còn phải thủ tiết đủ ba năm mọi chuyện mới hoàn toàn xong xuôi.
Bởi vì hôm nay Mộ Dung Tuấn đã được hạ táng, đối với mọi người mà nói, sự tình cuối cùng cũng kết thúc. Ngay đêm hôm đó, có mấy vị tân khách đã hồi phủ, có người được an bài ở tại ngoại viện nghỉ ngơi, sau khi trải qua ba ngày đau buồn, đám người gia chủ đã sớm mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi. Mà mấy vị bằng hữu giang hồ ở gần thì sáng sớm cũng đã rời khỏi Yến Tử Kê, mà người ở xa thì sáng mai cũng sẽ rời đi. Mộ Dung thế gia rất nhanh sẽ khôi phục lại cảnh vắng vẻ vốn có.
Trầm Ngọc Quân vẫn còn quỳ trong linh đường, bởi vì người chết chính là trượng phu của nàng. Mặc dù người đã mất, nhưng nàng vẫn muốn ôm một khối linh bài thủ tiết.
Bên trong linh đường vốn là nơi trang nghiêm, nhưng đêm nay lại diễn ra một cảnh tượng hết sức mờ ám. Chỉ thấy đồ tang mới khiến kể khác phân biệt được nàng đang phục tang, hiên giờ trên mặt nàng tràn đầy dục vọng, quả thực là một thiếu phụ phát xuân, thế nào cũng không giống một người đau buồn, vì vừa mới mất chồng. Nàng lúc này chính là quỳ trước linh vị của Mộ Dung Tuấn, thân thể cao cao mỹ lệ đồn bộ hẩy về phía sau chờ đợi vị chúa tể của mình xông tới.
Mà chúa tể của Trầm Ngọc Quân chính là Lăng Phong, lúc này đang đứng ở phía sau nàng, hắn đang quan sát vị tuyệt sắc này từ phía sau, đặc biệt cặp mĩ đồn đầy đặn, dường như đang muốn câu dẫn hắn. Tình cảnh như vậy, đừng nói là Lăng Phong dục niêm đang tràn đầy, mà ngay cả kẻ yếu sinh lý cũng phải dựng lên.
Lăng Phong vốn nghĩ đến nói lời từ biệt Trầm Ngọc Quân rồi ly khai, thế nhưng vừa thấy bộ dạng để tang của Trầm Ngọc Quân.
Nhất thời trong đầu hắn tràn ngập ý đinh muốn ăn nàng, bộ dạng nàng để tang trông thật động lòng, huống chi Trầm Ngọc Quân vốn chính là mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ.
Từ biệt không biết đến bao giờ mới gặp lại, mà Trầm Ngọc Quân cũng thuận theo yêu cầu của Lăng Phong!
Ai cũng không hề nghĩ đến tại linh đường của Mộ Dung Tuấn lại phát sinh chuyện như vậy, Trầm Ngọc Quân hiển nhiên cũng không có chuẩn bị, có thể do nàng không có chuẩn bị cho nên mới đạt được đặc biệt hưng phấn, cảm thụ được phía sau mình đang bị hắn trùng kích mãnh liệt, trong lòng nàng không khỏi kích động đến độ chảy nước mắt. Bây giờ ở trong lòng nàng càng yêu Lăng Phong hơn. Chỉ có điều nàng cũng không cầm cự được bao lâu, vốn muốn định bồi tiếp Lăng Phong thật lâu, thế nhưng bản thân lại không kìm được, lúc này toàn thân nàng mềm nhũn không còn chút sức lực chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Thấy Trầm Ngọc Quân hôn mê bất tỉnh, Lăng Phong tuy là vẫn chưa thỏa mãn, thế nhưng lại sợ nàng chịu không nổi, mới cố ý vận công thả lỏng tinh quan, tuy là rất sảng khoái, nhưng vẫn chưa phát tiết hết, vô cùng khó chịu. Hắn nhìn bộ dạng Trầm Ngọc Quân đang mê man, chỉ sợ là nàng phải nghỉ ngơi một thời gian dài. Vì vậy hắn mặt lại y phục cho nàng, bản thân mình cũng chỉnh lại y phục sau đó rời khỏi linh đường.
Lăng Phong dù cho đã cố không phóng hết nhưng cũng không ngờ đến, đêm nay đã cấp cho Trầm Ngọc Quân một chuyện vô cùng phiền toái, mười tháng sau, Trầm Ngọc Quân dĩ nhiên sinh ra một nam hài. Tất cả mọi người đều cho rằng đây là con của Mộ Dung Tuấn. Thế nhưng trong lòng Trầm Ngọc Quân rất rõ ràng, hài tử này chính là của Lăng Phong, bởi vì Mộ Dung Tuấn trước khi chết ba tháng nàng căn bản không có cùng hắn làm qua chuyện đó, cũng chính bởi vì đứa bé này khiến địa vị của Trầm Ngọc Quân tại Mộ Dung thế gia càng thêm vững chắc, bởi vì nàng trở thành mẫu thân của chưởng môn nhân tương lai tại Mộ Dung thế gia, điểm này chính là Lăng Phong và Trầm Ngọc Quân không ngờ tới!
Đêm hôm đó, trên giang hồ xảy ra rất nhiều chuyện trọng đại!
Một trong những truyện ầm ĩ nhất đó là, Đoạn Nhất Đạo là gia chủ của Tiêu Hồn Sơn Trang đã bị chặt đầu, toàn bộ trên dưới hơn một trăm đệ tử chết sạch, sau đó Tiêu Hồn Sơn Trang cũng bị hỏa hoạn thiêu hủy.
Trên giang hồ đều đồn đại, đây là do tứ đại thế gia điên cuồng trả thù Đoạn Nhất Đạo, một màn này cũng chính là lời tuyên bố khai chiến chính thức giẵ hai phe chính tà.
Thế nhưng thân là một thành viên của tứ đại thế gia, Lăng Phong trong lòng rất rõ, tứ đại thế gia còn chưa kịp làm ra bất kỳ một hành động nào nhưng nhân sĩ trong giang hồ lại tưởng việc đó là do bọn họ làm, lại gắn cho bọn họ một khẩu hiệu là “Dục Gia Chi Tội”.
Tiêu Hồn Sơn Trang bị diệt, khiến tứ đại thế gia rất vui, thế nhưng bọn họ càng vui hơn khi được giang hồ nhân sĩ đặt cho bọn họ danh hiệu “Dục Gia Chi Tội”. Dù sao đối với Đoạn Nhất Đạo, Mộ Dung thế gia chính là hận thấu xương, chỉ có giết chết Đoạn Nhất Đạo và hủy đi Tiêu Hồn Sơn Trang mới rửa hận được cho cái chết của Mộ Dung Tuấn, uy danh của tứ đại thế gia mới được khôi phục.
Trong lòng Lăng Phong rõ ràng, nếu như không phải tứ đại thế gia gây nên, như vậy cái chết của Đoạn Nhất Đạo và Tiêu Hồn Sơn Trang bị diệt chính là do Mạc Quỷ Hung làm, hắn làm như vậy có thể đạt hai mục đích. Thứ nhất che dậy thân phận của Lăng Phong, nếu để cho tứ đại thế gia bắt được Đoạn Nhất Đạo rồi tra khảo, như vậy sự thật về cái chết của Mộ Dung Tuấn sẽ được công bố khắp thiên hạ, đối với thân phận giả của Lăng Phong sẽ bất lợi. Thứ hai có thể tạo thành huyết cừu giữa tứ đại thế gia và tà phái, tiến thêm một bước phát động đại chiến giữa hai thế lực chính tạ.
Trong khi đó Tây Môn Đình Đình nhất quyết năn nỉ phụ thân tới cửa Nam Cung cầu hôn.
“Điều này khiến Nam Cung Can rất đau đầu, thứ nhất Nam Cung Vũ đã định chuyện hôn sự rồi, nếu như lấy Tây Môn Đình Đình, vậy làm sao có thể ăn nói với Thượng Quan thế gia. Nếu như đều cưới, vậy cũng khó phân lớn bé, Tây Môn thế gia và phái Thái Sơn đều là đại phái trên giang hồ, chẳng ai nguyện ý để con gái của mình làm tiểu lão bà người ta cả. Thứ hai là Lăng Phong hiện tại đang bị mất trí nhớ, chỉ sợ không thích hợp cho việt cưới xin. Nhưng cũng phải nói lại, Lăng Phong cùng Tây Môn Đình Đình gạo đã nấu thành cơm, đó là sự thực, chỉ sợ Tây Môn thế gia không muốn gả con gái đi cũng không được. Nam Cung Hiên cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể giải thích với Tây Môn Khiếu là chờ con mình hết bệnh rồi đáp ứng, điều này khiến Tây Môn Đình Đình không vui, nàng hận không thể ngay ngày hôm nay bắt Lăng Phong bái đường động phòng.
Sự tình cuối cùng cũng lắng xuống, Lăng Phong mang theo căn bệnh “Mất trí nhớ” cùng Nam Cung Can và Tần Thục Phân về Nam Cung tại Hàng Châu, do Lăng Phong sinh ra tại Hàng Châu bởi vậy giọng nói của nơi đây cũng biết rõ, càng giúp hắn che giấu thân phận của mình. Điều bất lợi duy nhất là hắn đối với Nam Cung thế gia không có chút quen thuộc nào, chỉ có điều bởi vì mất trí nhớ nên hắn có thể lừa được mọi người.
Lăng Phong dùng thân phận “Nam Cung Vũ”. Trở về khiến Nam Cung thế gia thoáng cái trở nên náo nhiệt, trên dưới mọi người đều reo hò, ngoại trừ đại thiếu gia Nam Cung Tuấn ở ngoài. Từ lúc hắn trở về đến nay, toàn bộ đại phu tốt nhất giang hồ, bao gồm ngự y trong kinh thành cũng được mời đến chẩn bệnh “Mất trí nhớ” nhưng cuối cùng cũng đều thúc thủ vô sách. Cuối cùng đám người này chỉ cắt cho hắn một vài thang thuốc bổ và khuyên nhủ gia đình để hắn nghĩ ngơi cho tốt, khiến Lăng Phong muốn cười to. Chuyện Nam Cung Vũ mất trí nhớ đã truyền khắp giang hồ, mấy ngày sau người đến thăm không dứt, đều là người có tiếng tăm trên giang hồ, thậm chí còn có đám quyền quý trong triều đình. Từ đó có thể nhìn ra tứ đại thế gia và quan phủ quan hệ mật thiết cỡ nào. Mấy ngày nay Lăng Phong cũng biết được không ít sự tình của Nam Cung thế gia, chí ít hắn đối với người trong tộc cũng từ từ nhận thức.
Lăng Phong dần dần quen thuộc với đám người bên cạnh, bao gồm bốn nha hoàn hầu hạ mình là Xuân Cầm, Hạ Kỳ, Thu Thi và Đông Mai. Khiến Lăng Phong kinh ngạc chính là Xuân Cầm và Hạ Kỳ, Thu Thi và Đông Mai theo thứ tự lại là song bào thai tỷ muội, đều trên dưới mười tám tuổi, đều xinh đẹp động lòng người, trong đó Xuân Cầm chính là đại nha hoàn, là quản gia phòng của Lăng Phong. Mấy ngày qua bốn người các nàng cùng chiếu cố Lăng Phong, chải đầu, tắm rửa, thay y phục, ăn cơm, Lăng Phong được hầu hạ đến đầu óc choáng váng, cả người không được tự nhiên, nhất là mỗi ngày tắm rửa, tứ nữ lại thản nhiên cởi sạch toàn bộ y phục của Lăng Phong mà không có nửa điểm ngượng ngùng, nếu Lăng Phong không nhìn ra tứ nữ vẫn còn là xử nữ, thật đúng là hoài nghi tên Nam Cung Vũ đã chết kia đã đem các nàng “Một lưới bắt hết” rồi.
Đám người nhà Nam Cung thế gia cũng nối tiếp đến thăm Lăng Phong, cả trai lẫn gái nối liền không dứt. Khiến Lăng Phong nhớ kĩ nhất chính là đại thiếu gia Nam Cung Tuấn, người này tâm cơ rất thâm trầm. Còn mấy nữ quyến trang điểm lộng lẫy nhưng thân thể người nào cũng phì nộn không để lại ấn tượng trong mắt hắn, chỉ có nhị tỷ Nam Cung Vân, tứ muội Nam Cung Tình hết sức kinh diễm mỹ lệ là khắc sâu trong ký ức của hắn.
Nam Cung Vân chính là thiên hạ đệ tam mỹ nhân, mà Nam Cung Tình lại hơi giống Nam Cung Vân, khuôn mặt trái xoan, mi, mắt, mũi miệng, đều cân đối với khuôn mặt, vóc người thon thả mỹ lệ. Đến thăm Lăng Phong nhiều nhất chính là nàng, nàng thường nhìn Lăng Phong bằng ánh mắt “Si ngốc” rồi lặng lẽ rơi lệ, khiến trong lòng Lăng Phong không khỏi cảm động, hắn nhìn ra được bình thường Nam Cung Vũ và Nam Cung Tình một đôi huynh muội này quan hệ rất tốt, nàng cũng thường bồi tiếp Lăng Phong nói chuyện, còn hát cho hắn nghe, khiến Lăng Phong trong những ngày “Dưỡng bệnh” không còn cảm thấy buồn chán nữa.
Mặt khác người vợ cả của Nam Cung Hiên là Từ Diễm Quân và tam phu nhân Hà Bích Tú cũng đều là thiếu phụ xinh đẹp hiếm có, nếu như các nàng không mỹ lệ như thế, vậy sao có thể sinh ra nữ nhi kiều diễm động lòng người được chứ?!
Nam Cung thế gia quả nhiên không hổ là một trong những võ lâm tứ đại thế gia, phủ đệ rất rộng, bức tường trắng tinh bao quanh toàn bộ phủ đệ.
Phóng mắt nhìn lại, phủ đệ được điêu khắc rất nhiều phù điêu muôn hình vạn trạng. Lăng Phong rất nhanh nhớ được vị trí và đường đi lối lại của từng phòng một.
Hôm nay Lăng Phong cùng Xuân Cầm đang ở hoa viên tản bộ, khi hai người vừa cười vừa nói đột nhiên Thu Thi hớn hở chạy đến, nét mặt tươi cười nói:
– Công tử, Thượng Quan tiểu thư đem theo thần y Tái Hoa Đà tới rồi! Lão gia và phu nhân đang ở phòng khách bồi tiếp bọn họ, mời công tử nhanh tới đó.”
Lăng Phong cảm thấy mê hoặc lại nhìn Xuân Cầm, trong khoảng thời gian này Xuân Cầm không ngại phiền hà đã giới thiệu cho hắn mọi điều liên quan đến Nam Cung thế gia, để Lăng Phong mau chóng khôi phục lại ký ức. Xuân Cầm sau khi nghe Thu Thi nói cũng vui vẻ không ngớt, hưng phấn nói với Lăng Phong:
– Công tử, Tái Hoa Đà là một vị đệ nhất thần y trên giang hồ đó! Chính là người truyền nhân đời thứ mười của Hán Thảo Đường! Thiên hạ này không có bệnh gì mà ông ta không trị được, lúc này thiếu gia chắc chắn được cứu rồi!”
Hán Thảo Đường, Lăng Phong tự nhiên là biết, Tái Hoa Đà có tên là Chu Thông, không chỉ võ công cao cường mà hắn còn là một vị danh y nổi tiếng thiên hạ. Bởi vì y thuật của Chu Thông rất cao minh, giang hồ đồn đại hắn có thể cứu được cả người đã chết, bởi vậy quan phủ và rất nhiều thế gia đại tộc trong chốn võ lâm đều kính nể, hơn nữa Chu Thông bình thường thích làm việc thiện, thường cứu bá tánh bình dân, trong dân gian có danh vọng rất cao, bởi vậy mọi người mới đặc biệt danh cho hắn là “Thần y”, “Tái Hoa Đà”. Cho nên dần dần mọi người đều quên mất cái tên Chu Thông.
Lăng Phong sau khi nghe xong, hắn âm thầm kêu khổ. Bệnh nhân dĩ nhiên là muốn mời thần y, nhưng Lăng Phong lại chỉ là giả bệnh, hiện tại hắn sợ nhất chính là gặp thần y, nếu bị vạch trần thân phận cũng không phải là chuyện nhỏ, vậy còn không mau đi trốn. Vì vậy Lăng Phong lại giả ngu nói:
– Ta không có bệnh, tìm thần y làm gì, ta không muốn gặp hắn.”
Nói xong hắn liền xoay người muốn chạy. Những lời này đều là lời nói thật, có thể nói đây là câu nói thật đầu tiên từ khi hắn tiến vào Nam Cung thế gia.
Đáng tiếc chính là lời nói thật này của Lăng Phong lại không ai tin, Xuân Cầm mỉm cười lôi kéo hắn, nói:
– Đúng! Đúng! Công tử không bị bệnh, không cần thầy thuốc khám. Nhưng công tử không muốn thấy Thượng Quan tiểu thư sao, nàng là thê tử tương lai của công tử đó. Trong khoảng thời gian Tái Hoa Đà thường xuyên ở biên ngoại, người của chúng ta đều không tìm được lão, không ngờ Thượng Quan tiểu thư lại có thể tìm được lão đem tới đây, chỉ với việc này chẳng lẽ công tử không vì Thượng Quan tiểu thư mà cảm động sao?!”
Lăng Phong thất kinh, cứng họng nói:
– Cái gì! Ta còn có một vị thê tử chưa quá môn sao…”
Được Xuân Cầm giải thích hắn mới biết, thì ra Thượng Quan Y Y chính là nữ nhi của chưởng môn phái Thái Sơn, năm nay mười bảy tuổi, xuất phát từ quan hệ tương hỗ, ba năm trước đây Nam Cung và Thượng Quan hai nhà đã định chung thân, song phương chờ Thượng Quan Y Y đủ mười tám tuổi, cũng chính là sang năm sẽ cử hành hôn lễ. Thượng Quan Y Y tính cách ôn nhu nhã nhặn, nhưng không hiểu tại soa, Nam Cung Vũ trước đây lại không thích nàng, luôn luôn lạnh lùng với nàng, thời gian ở chung của hai người không nhiều lắm, quan hệ cũng không được tốt. Xuân Cầm sau khi nói xong còn cố ý nói thêm:
– Công tử, người không nên đối xử lạnh lùng với Thượng Quan cô nương nữa nhé.”
Lăng Phong cố ý nói:
– Phái Thái Sơn không phải tại Sơn Đông sao? Nàng sao lại ở Hàng Châu…”
Xuân Cầm mỉm cười nói:
– Nhà mẹ đẻ của Thượng Quan tiểu thư ở Hàng Châu, từ sau khi nàng cùng công tử định hôn sự, nàng liền về đây ở, mục đích chính là muốn bồi đắp tình cảm giữa hai người…”
Vị hôn thê này xuất hiện khiến Lăng Phong nhất thời cảm thấy đau đầu, chính là không biết nên đối mặt với nàng như thế nào đây.
Ài, xem ra chỉ có biện pháp trốn thôi, được lần nào hay lần đó. Trên đường đi về phòng mình, bởi vì tâm tình rối bời cho nên cước bộ Lăng Phong không ổn, hán bị vấp ngã không nghĩ tới lại đụng đầu lên hòn giả sơn bên đường, nhất thời máu chảy đầy mặt hôn mê bất tỉnh!