Đọc truyện Kiều Kiều Mỗi Ngày Tại Mạt Thế Đều Gian Nan Đi Tìm Chết – Chương 66
Cả một ngày mọi người đều mệt mỏi, tất cả tại biệt thự của Trương Trí Hạo nghỉ ngơi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cùng Lục Thời Minh ngủ chung một cái giường.
Vốn dĩ, Tô Nhuyễn Nhuyễn muốn bảo trì nhân thiết tiên nữ nhỏ thanh thuần chính trực, sạch sẽ thanh khiết.
Không nghĩ tới vào buổi tối ngày đầu tiên xuyên qua đây, bị một con tang thi bò vào chung túi ngủ, dọa chết khiếp lá gan yếu ớt của cô.
Sau đó Lục Thời Minh liền kiên quyết bắt ép cô ngủ cùng.
Nói là muốn bảo vệ cô, cũng đảm bảo rằng sẽ không chạm vào Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn cái rìu nhỏ phía sau Lục Thời Minh, chỉ có thể cố mà chấp nhận.
Sau đó vào buổi tối mỗi ngày, Lục Thời Minh liền chui vào túi ngủ cùng Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Hiện tại, cô đã dần quen chuyện này.
Hiện giờ cũng đã chung chăn gối với nhau, không hề còn thấy lạ lẫm.
Rốt cuộc buổi tối mỗi ngày, chỉ cần nhắm mắt lại là cái đầu dưa nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn lại nghĩ đến đầu mấy con tang thi kia, chỉ có những lúc ở bên cạnh nam chính hung tàn này, cô mới có thể cảm nhận được sự ấm áp rằng cô sắp có thể từ biệt cõi đời này.
Vô số lần Tô Nhuyễn Nhuyễn đã từng ảo tưởng đến khi nào cô mới nhìn không thấy được ánh sáng mặt trời của ngày mai.
Đột nhiên, người đàn ông bên cạnh khẽ cử động.
Tô Nhuyễn Nhuyễn một trận khẩn trương, nỗ lực duỗi dài cổ.
Tới a, tới a, tôi tắm rửa sạch sẽ rồi đó! Mau bóp chết tôi đi!
Người đàn ông nhẹ nhàng xuống giường mở cửa đi ra ngoài.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ?
Thì ra đi nhà vệ sinh à.
Không đúng lắm, trong phòng cũng có mà?
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức mở mắt ra, lén lút cùng đi ra ngoài.
Phòng khách, Đoạn Trân mặc cái áo ngủ bằng tơ lụa mỏng, đang uống rượu.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu ghé vào hành lang lầu, xuyên qua khe nhỏ của lan can, nhìn thấy Lục Thời Minh thong thả ung dung đi xuống, hình như là chuẩn bị đi vào bếp.
Không nghĩ tới Đoạn Trân mở miệng, gọi hắn lại.
“Lục Thời Minh.”
Khuôn mặt đẹp đẽ diễm lệ, phong cách hoàn toàn khác với Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Áo ngủ tơ lụa trên người mở ra, ẩn hiện một chút da thịt mới bị yêu thương qua.
Đoạn Trân có chút say.
Cô nhớ tới thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Lục Thời Minh.
Lúc ấy người đàn ông này ăn mặc đơn giản, áo sơ mi trắng cùng quần đen, cổ áo nghiêm cẩn cài đến tận trên cùng.
Hắn đứng bên cạnh Trương Chí Hạo, hoàn toàn đem diện mạo vốn có chút đẹp đẽ của Trương Chí Hạo lập tức bị đạp vào trong bùn đất.
Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, ánh mắt Đoạn Trân liền không có cách nào di chuyển được.
Ánh nến trong ngọn đèn dầu, lập loè ẩn hiện như sao trời ngoài kia.
“Lại đây đi.”
Đoạn Trân vén áo ngủ lên, ý đồ thập phần rõ ràng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng sức nuốt nuốt nước miếng.
Dáng người thật sự quá đẹp.
Đôi mắt Lục Thời Minh nhìn thẳng, nhàn nhạt nói: “Buổi tối lạnh.
Mặc quần áo nhiều vào một chút.”
Chậc chậc chậc, thật là không hiểu phong tình.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu, không cẩn thận đụng vào lan can, phát ra “Phanh” một tiếng.
Nhưng mà tiếng động nho nhỏ này lại hoàn toàn bị tiếng Trương Chí Hạo mở cửa che lấp mất.
Chiếc áo ngủ hắn mặc trên người cùng bộ với Đoạn Trân, chân trần đi ra ngoài, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Đoạn Trân và Lục Thời Minh.
Đoạn Trân hoảng loạn đứng lên, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng, lấy một cái cớ sứt sẹo: “Em cảm thấy chiếc vòng trên cổ Lục Thời Minh rất đẹp, muốn mượn quá đây xem mà thôi.”
Trương Chí Hạo bước đến trước mặt Lục Thời Minh, ngữ khí cường ngạnh nói: “Nếu Đoạn Trân thích, vậy cho em ấy xem đi.”
Nửa khuôn mặt Lục Thời Minh ẩn trong bóng đêm, Tô Nhuyễn Nhuyễn thấy không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nỗ lực duỗi dài cổ, cái đầu đều treo ở bên ngoài lan can.
“Đây là di vật của mẹ tôi.”
“Chỉ mượn xem một chút mà thôi, lại không phải không trả lại.”
Phòng khách lâm vào yên lặng.
Hiện trường bản pháo hôi tìm đường chết liền triển khai ngay trước mặt, Tô Nhuyễn Nhuyễn một trận hãi hùng khiếp vía, kích động không thôi.
“Được rồi.” Thanh âm người đàn ông thanh lãnh như sương mù, giống như cơn mưa phùn lất phất mùa đông bao vây ngọn núi yên tĩnh, vừa lạnh lại xa xôi.
Chiếc vòng tỉnh xảo trên cổ bị gỡ xuống, đưa cho Đoạn Trân.
Lục Thời Minh xoay người, hướng trên lầu đi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nỗ lực đem cái đầu của mình thu hồi.
Không, không ra được..
Ai, không phải, đầu cô đâu có lớn như vậy chứ.
“Nhuyễn Nhuyễn?” Bên cạnh truyền đến âm thanh nghị hoặc của người đàn ông.
Nếu tôi nói tôi bị mộng du, anh tin không?
“Sao em lại ở đây?”
Được thôi, chắc chắn anh sẽ không tin.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lộ ra vẻ biểu tình thâm trầm: “Em chỉ là, là muốn nhìn một chút phong cảnh.”
Lục Thời Minh ngồi xổm xuống, tay đặt trên cổ Tô Nhuyễn Nhuyễn, hư hư thực thực mà đè xuống.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm giác có một luồng khí lạnh lẽo lan từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu.
Cô sợ hãi run run.
Sẽ không phải chỉ cần một cái chớp mắt, thì cái đầu nhỏ của cô không còn nữa chứ!
Nghĩ như vậy, cô nhắm mắt lại, yên lặng đem cổ mình hướng bên trong rụt rụt, sau đó lại rụt rụt.
Tới đi, không cần lo lắng thương tiếc cho bông hoa nhỏ như tôi đâu!
Lục Thời Minh rũ mắt nhìn vật nhỏ cọ tới cọ lui, nguyên bản con ngươi màu đen ủ dột đột nhiên trở nên thâm thúy.
Giống như một mảnh vựa sâu nhìn không tới đáy, gió lốc cấp tốc gào thét, đem tất cả mọi thứ đánh bay.
Mọi thứ đều không khác gì lúc trước.
Trừ bỏ..
Cô.
“Đừng nhúc nhích, anh giúp em.” Thần sắc người đàn ông ôn hòa nhưng động tác lại không ôn nhu như vậy.
Hắn đè đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn, lướt xuống nhấn một cái, sau đó rút ra.
“Phanh” một tiếng, Tô Nhuyễn Nhuyễn bị đập đến hôn mê.
Mẹ nhà anh..
Nhìn cơ thể Tô Nhuyễn Nhuyễn mềm như bông ngã trên lan can, Lục Thời Minh thong thả ung dung thu tay lại.
Thật sự là quá yếu ớt rồi.
* * *
Vòng cổ của Lục Thời Minh nắm giữ không gian.
Đời trước, Trương Chí Hạo cướp được vòng cổ của Lục Thời Minh, cũng không biết quý trọng, dùng một chân dẫm dẫm liên tục vào, sau đó bị chọc thương.
Chiếc vòng cổ dính máu hắn, Trương Chí Hạo liền biến thành chủ nhân của không gian kia.
Trong tay có không gian, lại còn có dị năng, Trương Chí Hạo chỉ bằng vào hai thứ này, nháy mắt trở thành người lãnh đạo trong một khu căn cứ.
Thực sự là phong quang vô hạn.
Nhưng mà đời này, hắn không có vận khí tốt như vậy.
Bởi vì Lục Thời Minh đã sớm đổi chiếc vòng cổ khác.
Di vật mẹ hắn để lại, lúc này đã được cất giữ cẩn thận trong không gian.
“Vòng cổ, a, vòng cổ!”
Trương Chí Hạo đương nhiên sẽ không tin lời Đoạn Trân nói.
Hắn đã sớm biết, Đoạn Trân thích Lục Thời Minh.
Từ lần đầu tiên thấy ánh mắt Đoạn Trân nhìn Lục Thời Minh, Trương Chí Hạo liền hiểu được, tất cả đồ vật hắn có, Lục Thời Minh đều phải cướp đi mất!
Trương Chí Hạo ném vòng cổ xuống mặt đất, dùng sức dẫm lên.
Hắn không đi dép lê, vòng cổ bị hắn nghiền nát, mạnh nhỏ sắc bén chọc thủng chân hắn.
“Còn không mau cút lại đây cho nhìn cho tao!”
Trương Chí Hạo hung tợn nguýt người phụ nữ mặt mũi bị đánh bầm dập đang cuộn tròn trong góc phòng.
Đoạn Trân khụt khịt, quỳ bò lại đây, giúp Trương Chí Hạo xử lí vết thương.
.