Đọc truyện Kiều Kiều Mỗi Ngày Tại Mạt Thế Đều Gian Nan Đi Tìm Chết – Chương 2727
Đại ca của khu dầu thô này là Cốc Đăng, là dị năng giả tinh thần hệ.
Nghe nói chỉ cần nhìn vào mắt anh ta sẽ bị mê hoặc.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ rõ, trước kia cái người tên Cốc Đăng này đã từng đi biểu diễn thuật thôi miên.
Bây giờ cũng coi như là phát triển theo hướng chuyên nghiệp hơn.
Cốc Đăng không tự mình ra ngoài chào đón mà cho phó lãnh đạo khu dầu thô ra tiếp đãi họ.
Mà ngoại trừ bọn họ cũng có những người ở khu căn cứ khác đến đây đổi dầu thô.
Mọi người tụ tập ngồi gần nhau, cãi cọ ầm ĩ, vô cùng náo nhiệt.
Phó lãnh đạo tên Thượng Vị.
Nghe nói là em vợ của Cốc Đăng.
Không có dị năng, chỉ dựa vào quan hệ bám váy mà lên chức.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đi theo sau mọi người, nhìn mảnh vườn rộng lớn xung quanh.
Phải biết rằng bây giờ vô cùng khó có thể có vườn ruộng.
Càng quan trọng hơn là mảnh vườn đó còn trồng rất nhiều củ cải!
Củ cải lớn mập mạp trắng nõn, lá rung rung đón gió, Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn mà hâm mộ, nước miếng chảy ròng ròng.
Cô nhỏ giọng nói: “Tôi muốn đi rút củ cải.”
Nghê Dương đang đi bên cạnh cô: Rút cái mẹ nhà cô ấy! Tại sao cô không đi rút đầu tang thi đi?
Thượng Vị nói: “Nghe bảo rằng dị năng giả mộc hệ của mọi người đã chết rồi à?”
“Ừ.” Nghê Dương gật đầu.
Vẻ mặt Thượng Vị dường như có chút khó coi, anh ta nói: “Vậy giờ trong đội ngũ của mọi người không có dị năng giả sao?”
“Đúng vậy.”
Nghê Dương tiếp tục gật đầu, không nói ra dị năng của mình.
Vẻ mặt Thượng Vị ngay tức khắc tối đi.
Kỳ thật tuổi của Thượng Vị cũng không lớn, chỉ mới tầm hai mươi.
Nhưng ở cái mạt thế này, mọi người thiếu ăn thiếu uống, không tránh khỏi được việc thiếu hụt dinh dưỡng.
Xường gò má anh ta nhô ra, vẻ mặt u ám, tóc đen dài qua trán, thân hình gầy gộc, dáng cũng không cao lắm.
Sau khi nói với Nghê Dương xong, Thượng Vị liền quay đi nói chuyện với lãnh đạo đội ngũ kia.
Trừ đội của Nghê Dương còn có hai đội khác nữa.
Phân biệt bằng hai dị năng giả dẫn đầu.
Đối diện với hai lãnh đạo dị năng giả này, Thượng Vị rõ ràng khách khí hơn nhiều.
Đột nhiên phía trước xuất hiện một người phụ nữ.
Tóc cô gái buông xõa, trang điểm xinh đẹp, lúc đi dáng người thướt tha, cặp đùi như ẩn hiện, yểu điệu vũ mị, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Giọng nói xung quanh truyền đến.
“Thật là đẹp.”
“Cô ấy không phải là đại minh tinh Uông Thủy Thủy hay sao?”
“Nghe nói bây giờ cô ta đang là người phụ nữ mà đại ca Cốc Đăng khu dầu thô thích nhất..”
Trái với những người khác đang nhỏ giọng bàn luận, chỉ có Nghê Dương và đội ngũ cô mang theo vẻ mặt vô biểu tình, giống như không nhìn thấy được.
Không có cách nào, thẩm mỹ của bọn họ đã bị sự trợ giúp của Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh, cũng không thể nhìn được phàm phu tục tử nữa rồi.
Khi Uông Thủy Thủy và Thượng Vi đi ngang qua nhau, Tô Nhuyễn Nhuyễn mắt sắc nhìn thấy người phụ nữ này vuốt đầu ngón tay Thượng Vị.
Cũng không biết là vô tình, hay là cố ý.
Mặt Thượng Vị vô biểu tình, tiếp tục đi lên phía trước.
Sau đó sắp xếp tốt cho hai đội ngũ đó mới mang mấy người Nghê Dương đến chỗ nghỉ.
“Đây là nơi ở của mọi người.”
Lại thấy phía trước chỉ có một cái giường lớn.
“Nơi những người vừa rồi ở cũng không có mỗi cái giường chung này!” Trong đội có người kháng nghị.
Thượng Vị hừ lạnh một tiếng: “Thích ở thì ở.”
Đối mặt với sự đãi ngộ khác nhau này, Nghê Dương đè lại người đàn ông đang kích động lại.
“Chúng tôi có cả nam và nữ.” Nghê Dương nhíu mày.
Thượng Vị khoanh tay trước ngực, vô cùng khinh thường nhìn bọn họ, nói: “Vậy thì sao nào? Các người chỉ có chút vật tư đó, chúng tôi đồng ý đổi dầu thô cho mấy người đã là nể mặt lắm rồi.”
Được thôi, cái mạt thế này, cường giả vi tôn, người không có bản lĩnh cũng chỉ có thể cố nén giận.
“Vậy đồ ăn..”
“Trong vòng ba ngày này chúng tôi cũng không phụ trách cung cấp đồ ăn cho mấy người.”
Thượng Vị nói, ánh mắt sắc bén chuyển hướng nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn mang theo khuôn mặt đen thùi lùi kia quay sang nhìn Thượng Vị.
Tuy rằng khuôn mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn bị bôi đen kịt, nhưng cặp mắt của cô lại đẹp kinh người.
Ngập nước, hắc bạch phân minh.
Trong chớp mắt, Thượng Vị hơi sững sờ, tiện đà quay đầu nói: “Đừng nghĩ đến chuyện đụng vào đồ ăn của bọn tôi.
Đến lúc đó bị đánh chết hay không cũng không liên quan đến tôi.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn chột dạ giấu kín cái đuôi nhỏ của mình.
Rất nhanh trời cũng đã tối.
Mọi người cũng chưa tắm rửa liền đi ngủ.
Binh lính võ trang chiếm phần lớn diện tích tốt nhất của chiếc giường, sau đó cung kính nhường cho Nghê Dương, cuối cùng mời Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Nhìn mấy người đàn ông cao to thô kệch kia, Tô Nhuyễn Nhuyễn tỏ vẻ cảm ơn lời mời, sau đó bị Lục Thời Minh xách đến chỗ khác.
“Em không muốn ngủ với anh.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn còn chưa nói xong đã bị đồ vật trong tay của Lục Thời Minh hấp dẫn.
“Lộc cộc.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghe được âm thanh nuốt nước miếng của mình.
“Ngủ không?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức gật đầu, ngủ ngủ ngủ.
Trong phòng không có đèn.
Lục Thời Minh chọn đúng chỗ gần với cửa sổ.
Mọi người mệt mỏi cả một ngày, tiếng ngáy vang lên như sấm.
Cô và Lục Thời Minh chen chúc ở trong góc, sột sột soạt soạt nói chuyện.
Bàn tay trắng nõn gần như trong suốt của thiếu niên, cầm một quả táo mê người, nói: “Muốn ăn không?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn nuốt nước miếng, nhìn không chớp mắt: “Muốn ăn.”
Từ khi mạt thế đến, những cái cây ăn quả đó so với tang thi còn hung tàn hơn.
Rất khó có được.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đếm kĩ những ngày cô đã tới mạt thế này, đã thật lâu cô chưa ăn trái cây.
Tô Nhuyễn Nhuyễn không hỏi nam chính lấy quả táo này từ đâu ra.
Bởi vì cô biết trong không gian của Lục Thời Minh toàn là đồ ngon!
Thiếu niên dơ cao quả táo, vô cùng hứng thú nhìn cô.
Giống như đang trêu đùa vật nuôi của mình.
“Cầu anh đi, đáng yêu một chút.”
Nhìn vẻ mặt biến thái của người đàn ông này, Tô Nhuyễn Nhuyễn quyết định bán manh vì một quả táo.
Cô duỗi tay ôm mặt của mình, chớp mắt to bán manh.
Lục Thời Minh không hài lòng: “Đáng yêu hơn một chút nữa.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn chu miệng nhỏ.
Lục Thời Minh nở nụ cười hư tình giả ý: “Hừ, tại sao không đáng yêu một chút nào vậy, hửm?”
“Vậy anh chỉ có thể cho em ăn một miếng thôi.”
Một miếng cũng được.
Tô Nhuyễn Nhuyễn chờ mong nhìn chằm chằm tay Lục thời Minh.
Một tay người đàn ông giơ quả táo, tay còn lại ấn một phát.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Chờ mong
Một tiếng “Bang kỉ” vang lên.
Lục Thời Minh moi một miếng táo ra, đưa cho Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn:.
Cô quá khó khăn.
Nhìn cô gái muốn khóc nhưng không thể khóc, cuối cùng Lục Thời Minh cũng không nhịn được.
Khóa môi anh cong cong, duỗi tay bóp mạnh má Tô nhuyễn Nhuyễn, sau đó đưa quả táo cho cô, nói: “Ăn đi, cho em hết đó.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn không khách khí, hung hăng cắn một miếng.
Cô biết trong không gian của Lục Thời Minh, khắp nơi đều là cây ăn quả.
Cả quả táo này đều là của cô! Cô sẽ không chia cho nam chính đâu!
Sau khi ăn xong quả táo, Tô Nhuyễn Nhuyễn chưa kịp lau miệng đã bị Lục Thời Minh kéo qua.
“Làm cái gì vậy?”
“Lau mặt.”
Lục Thời Minh lấy khăn ra, đổ nước, lau mặt cho tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: “Nghê Dương nói không thể lau.”
“Em không ngứa sao?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn gãi gãi gò má, thành thật nói: “Ngứa.”
“Ngày mai dậy rồi bôi lên cũng được.”
“À.”
Tô nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoan ngồi ở chỗ kia cho Lục Thời Minh lau mặt mình.
“Được chưa?”
“Chưa được.”
“Còn chưa xong sao?”
“Ừm, chưa xong.”
Người đàn ông cầm cái khăn kia, chậm rì rì lau mặt cho cô.
Từ cái trán trắng nõn của Tô Nhuyễn Nhuyễn, lau xuống lông mày cô, đến cái mũi nhỏ xinh xắn, sau đó lau đến đôi môi hồng hồng.
Làn da của cô gái nhỏ vô cùng tốt, trắng trắng mềm mềm, so với những cái củ cải nhìn thấy lúc sáng còn trắng hơn.
Lục Thời Minh xoa xoa, lực tay bỗng mạnh hơn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lùi về sau, nói: “Đau.”
Giọng nói mềm như bông giống làm nũng.
Ánh mắt Lục Thời Minh tối sầm lại, nâng mặt cô, nhìn kỹ.
Vẫn là gương mặt này, vẫn là thân thể này, nhưng lại giống như đã biến thành người khác.
“Nhuyễn Nhuyễn.”
“Hử?”
“Nhuyễn Nhuyễn.”
“Ừm ừm?”
Cuối cùng Lục Thời Minh bỏ khăn ra, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, giống như một quý tộc thân sĩ.
“Nhặt được cô vợ nhỏ xấu cũng không vội, mang về nhà lau lau, sau đó lại biến thành nàng tiên nhỏ.”
Sau đấy vươn tay chọc chọc chóp mũi cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Mặt hoảng sợ! Nam chính đang tán tỉnh cô sao?
Mẹ ơi, rốt cuộc khi nào cô mới có thể đi thế!
.