Kiều Kiều Mỗi Ngày Tại Mạt Thế Đều Gian Nan Đi Tìm Chết

Chương 1616


Đọc truyện Kiều Kiều Mỗi Ngày Tại Mạt Thế Đều Gian Nan Đi Tìm Chết – Chương 1616


Trong phòng tối.

Ánh mắt người phụ nữ mặc quân trang kia đảo qua trên dưới khắp cơ thể Tô Nhuyễn Nhuyễn, mỗi một tấc da thịt đều không buông tha.

Ở trong mạt thế, da thịt trên thân thể người phụ nữ này lại quá mức trắng nõn.

Làn da trắng mượt kia giống như loại bạch ngọc thượng đẳng bậc nhất.

Trắng mềm như tuyết, không hề tì vết.

Người phụ nữ mặc quân trang trừ bỏ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ, thiếu chút nữa liền chạy đến chỗ cô hỏi phương pháp bảo dưỡng.

Bất quá cô ta phải ráng nhịn xuống.

Cô ta nhìn khuôn mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, cảm thấy đây nhất định là do trời sinh.

Cô ta không muốn tự rước lấy nhục.

“Cái này là cái gì?”

Cô ta chỉ chỉ vào ấn kí trên cánh tay Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Ấn kí kia rất rất nhỏ, hơi hơi nhợt nhạt một chút.

Nhưng mà bởi vì làn da của thiếu nữ quá tinh tế cho nên phá lệ rõ ràng.
Hơn nữa lại còn rậm rạp, một đường uốn lượn hướng lên trên, tựa như hình xăm xinh đẹp trên thân thể.
Muốn xem nhẹ đều không được.

Tô Nhuyễn Nhuyễn còn chưa nói lời nào.

Nghê Dương bên kia liền nói: “Cô ấy có bạn trai.”

Người phụ nữ mặc quân trang kia sửng sốt, nhớ tới người đàn ông văn nhã mười phần tuấn mỹ vừa mới nhìn trộm bên ngoài, trên mặt cô ta liền hiện lên vài tia hâm mộ, sau đó lại hiện lên một trận tiếc nuối khi nhìn đến khuôn mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Lớn lên giống như vậy, đi tìm người bạn trai như thế xác thật cũng không có vấn đề gì.

Chẳng qua hiện tại là mạt thế.

Người đàn ông đẹp đến vậy nhưng tay trói gà không chặt thì có thể có ích lợi gì.

Nhưng mà..
Người phụ nữ mặc quân trang lại lần nữa nhìn về phía dấu vết kia.

Đây là bạch tuộc tinh sao?

Cũng quá cuồng dã đi!


Người phụ nữ mặc quân trang hoàn toàn tưởng tượng không đến người đàn ông trông văn nhã là thế cư nhiên như lại phóng đãng không kềm chế được.

Cô ta vẫy vẫy tay.

Tô Nhuyễn Nhuyễn và Nghê Dương bị mang theo đi ra ngoài.

Tô Nhuyễn Nhuyễn phiền muộn buông cổ tay áo của chính mình xuống.

Nghĩ nghĩ, vẫn là do chính mình không đủ tàn nhẫn a.

Cắn nhiều như vậy, ngay cả một chút trầy xước trên da cũng không có..
Nhưng cái này thì liên quan gì đến bạn trai cô cơ chứ?

* * *

Kiểm tra xong, đại gia đứng trong sân thể dục, chờ đợi dạy bảo và phân chia tài nguyên.

Người tới là người điều khiển căn ba ba dây đằng kia.

Đại khái ý tứ chính là khoe khoang bản thân, làm thấp người khác đi.

Sau khi tan họp, căn dây đằng ba ba kia đi đến trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, thần sắc thèm thuồng nhỏ dãi trên khuôn mặt nhìn không sót gì.

Hắn vươn một cây dây đằng nhỏ, đẩy mũ choàng trùm trên đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn ra.

Tô Nhuyễn Nhuyễn theo bản năng hoảng sợ lui về phía sau.

Đụng vào một người.

Lục Thời Minh giơ tay, đem người ôm vào trong ngực.

Mùi hương trên cơ thể người đàn ông mang theo hương vị lạnh lẽo, thoải mái thanh thanh tân, giống tuyết đọng trong mùa đông.

Tô Nhuyễn Nhuyễn mở to cặp mắt đầy hơi nước kia, run rẩy cuộn tròn trong lồng ngực Lục Thời Minh.

Một con mắt của cô lộ ra, nhìn lại hướng căn dây đằng ba ba kia xem một cái.

Lúc này cô mới phát hiện người đàn ông này không có tay.

Mà nguyên bản chỗ có cánh tay trên thân thể người, lúc này lại mọc ra hai căn dây đằng rất lớn.

Hắn biến mấy căn dây đằng đó hóa thành đôi tay, thậm chí còn biến ảo ra bộ dáng cánh tay và bàn tay.

Thì ra đây lại là một vị dị năng giả hệ mộc tàn tật.

“Tôi tên là Trịnh Thụ.” Rốt cuộc tầm mắt của ba ba dây đằng cũng dời khỏi người Tô Nhuyễn Nhuyễn.


Hắn nhìn chăm chú vào Lục Thời Minh, nhìn đến cánh tay đang vòng quanh eo nhỏ ôm Tô Nhuyễn Nhuyễn vào lòng, trên mặt hiện lên nét âm ngoan.

So sánh loại người gầy gầy ốm yếu như Trịnh Thụ, dáng người Lục Thời Minh đĩnh bạt thon dài, cho dù ăn mặc quần áo thô mộc đơn giản cũng là người có mỹ nhan thịnh thế

“Đây là bạn gái của tôi.”

Thanh âm của Lục Thời Minh trầm ổn, loại hương vị khí định thần nhàn ưu nhã này tràn ngập trên mỗi tấc da thịt trong cơ thể hắn tản ra.
Giống như một loại tự phụ dung nhập sâu bên trong cốt nhục.

Tựa hồ Trịnh Thụ có cảm giác vô cùng cực đoan, thập phần chán ghét chính bản thân mình và hắn dường như trở thành người người của hai thế giới.

“Trong ba lô cất cái gì?”

Dây đằng của Trịnh Thụ vươn tới, ba lô của Lục Thời Minh đã bị hắn cướp về hướng mình, sau đó ném xuống đất, lộ ra cái rìu bên trong.

“A.
Rìu? Dùng để làm gì?”

“Chém tang thi.” Lục Thời Minh rũ lông mi, thấy không rõ biểu tình.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng ở bên cạnh hắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Cô cảm thấy tâm tình hiện tại của nam chính tựa hồ không tốt lắm.

Thời điểm tâm trạng nam chính không tốt, người gặp nạn chỉ có thể là pháo hôi mà thôi.

Trở thành một con pháo hôi đang đứng gần nhất, Tô Nhuyễn Nhuyễn lựa chọn an tĩnh như gà.

Tiếng Trịnh Thụ cười nhạo lớn đến mức dọa người.

“Mày? Chém tang thi? Từng chém sao? A? Ha ha ha! Cái rìu này của mày vẫn còn mới đi?”

Tô Nhuyễn Nhuyễn có thể làm chứng, cái rìu đó tuyệt đối không mới.

Chỉ nên trách là trách người đàn ông này bảo dưỡng quá tốt.

Nửa đêm Tô Nhuyễn Nhuyễn thường thường nhìn thấy người người đàn ông ngồi dậy, sau đấy thong thả ung dung bôi sương bảo bảo Bối Bối lên rìu.

Sau đó lại đến một lần dùng thân thể đi giết gà.

Làm một cái rìu từng thay nam chính một phen chảy mồ hôi rơi bãi máu, Tô Nhuyễn Nhuyễn tỏ vẻ chính cô đều không thể ghen ghét một chút nào.

Nếu là có ngày nào đó nam chính bôi sương bảo bảo Bối Bối* cho cô, cho dù bắt cô tự thân ra trận giết gà, cô đều cảm thấy bản thân mình sẽ cách thiên đường một khoảng không xa.


* Cái này hình như là đồ dưỡng da

Đương nhiên, Tô Nhuyễn Nhuyễn vô cùng nguyện ý lên thiên đường.

Chỉ là cách chết không cần tàn nhẫn như vậy thì tốt rồi.

Một chân Trịnh Thụ dẫm lên ba lô và rìu của Lục Thời Minh.

Ábh mắt sắc bén của Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy con mắt của người đàn ông hơi hơi nheo lại.

Sợi lệ khí mọc lan tràn trên khuôn mặt nho nhã thanh lãnh kia, một giây liền biến mất.

Tô Nhuyễn Nhuyễn bắt đầu thay Trịnh Thụ đếm ngược đến ngày tử vong của hắn.

Thân ái, không biết ngài muốn lựa chọn cách chết thế nào?

* * *

Những người không có dị năng chỉ có thể ngủ chung trên một chiếc giường lớn..

Nam nữ tách ra.

Tô Nhuyễn Nhuyễn và Nghê Dương cùng đi một chỗ.

Một mình Lục Thời Minh khoác cái bao trên hai vai đi theo hướng ngược lại hai người.

Buổi sáng mỗi ngày đi nhận một chút vật tư của ngày đó.

Đồ dùng hằng ngày một tuần phát một lần.

Mỗi ngày còn phải bắt đầu làm việc.

Tô Nhuyễn Nhuyễn bị phân phối đến chỗ công việc là đào than đá.

Đúng vậy, không sai, đào than đá.

Ở mạt thế, than đá có thể làm rất nhiều chuyện.

Mà khu căn cứ sinh tồn này đào ra than đá, không những có thể tự dùng mà còn có thể trao đổi với các khu căn cứ sinh tòn khác đổi đồ vật như là dầu thô, nước, các tài nguyên trân quý linh tinh khác.

Đúng là bởi vì do có tòa núi than đó, khu căn cứ sinh tồn này mới có thể tồn tại.

Biệt danh của khu căn cứ sinh tồn này được gọi là khu than đá.

Ngoại trừ nhân lực, khu căn cứ sinh tồn còn phối trí một cái máy xúc đất.

Tô Nhuyễn Nhuyễn hâm mộ nhìn người đang điều khiển máy xúc đất kia, sau đó đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt.

Nhưng mà bởi vì khoảng cách quá xa cho nên cô thấy không rõ.

Hơn nữa không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô luôn cảm thấy cái đài máy xúc đất đó đang đối nghịch với mình.

Mặc kệ cô có trốn đến hướng nào, những loại khói bụi than đá phiêu tán khắp nơi trong không khí đều thích tạt vào mặt cô.


A phốc phốc phốc.

Phi phi phi.

Đến giữa giờ nghỉ ngơi.

Mấy người phụ nữ xung quanh đều bu lại bên cạnh chỗ cái máy xúc đất.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhón chân, kỳ thật cũng không cần nhón chân, bởi vì người đàn ông kia chẳng khác nào hạc trong bầy gà.

Ngay lúc Tô Nhuyễn Nhuyễn đẩy một nhóm phụ nữ sang hai bên, mái tóc trên đầu tán loạn, khuôn mặt đen thùi lùi xuất hiện trước mặt Lục Thời Minh, Tô Nhuyễn Nhuyễn rõ ràng nhìn thấy khoé môi người đàn ông cong lên.

Là cười nhạo, nhất định là cười nhạo!

Cư nhiên hắn lại cười nhạo cô!

Tô Nhuyễn Nhuyễn tức giận.

Cô cảm bản thân đang chịu một kích vũ nhục.

“Không phải anh từng nói không biết lái xe sao?” Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng sức chỉ trích, ngón tay đều sắp chọc đến trên mặt Lục Thời Minh.

Người đàn ông đẩy ngón tay Tô Nhuyễn Nhuyễn ra, ý cười trên mặt càng sâu: “Anh không biết lái xe, nhưng mà anh có nói mình không biết điều khiển máy xúc đất đâu.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn: À, thì ra ngài còn kiêm chức máy xúc đất Lam Tường cơ đấy.

Lục Thời Minh duỗi tay, nhẹ nhàng lau vết bẩn than đá trên mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Nhưng mà càng lau lại càng bẩn.

Sau đó Tô Nhuyễn Nhuyễn liền nhìn thấy ý cười trong mắt người đàn ông này càng lớn hơn.

Che lại trái tim nhỏ yếu ớt của chính mình, Tô Nhuyễn Nhuyễn quyết định lập tức sẽ kết thúc nhân sinh tuyệt đẹp của cô.

* * *

Dị năng giả trong khu căn cứ sinh tồn, mỗi lần một tuần thay phiên nhau đi ra ngoài thu thập vật tư, cũng mang theo than đá được đào ra than đá đến một khu căn cứ sinh tồn không xa khác đi đổi lấy dầu thô.

Dị năng giả có quyền lợi chọn lựa đội viêb cùng đi ra ngoài.

Người bị chọn trúng..
Kỳ thật đều là trở thành con mồi của tang thi.

Chưa từng có ai sống sót để trở về.

Tô Nhuyễn Nhuyễn tích cực anh dũng báo danh.

Biến thành loại người được mọi người chú ý nhất..
Kẻ ngốc.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.